RE: truyện cực hay của LINH KÔI
-
04.09.2010 11:03:29
15.
- Mày ơi! Tao có việc bận mất rồi. Xin lỗi mày nhé! Hẹn mày lúc khác. Hix.
- Tao đang ở quê. Chán quá nhỉ!
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
Chuông đổ. Không nhấc máy.
Tút… Tút… Lại là những tiếng chuông điện thoại đổ dồn, vô cảm, mất hết cả kiên nhẫn.
- Tao đang đi với người yêu. Chờ tí tao lại nhá.
- Thôi. Mày cứ lo mà hẹn hò đi. Không tao áy náy lắm.
…
Cuối tuần. Tràng Tiền plaza đông nghẹt. Người ta đi theo nhóm, theo tốp hay là từng đôi. Náo nhiệt. Một cô gái đứng trước tiền sảnh, lôi điện thoại ra gọi liên tục. Nét mặt hào hứng hi vọng rồi lại nhanh chóng tiu nghỉu. Được ngày nghỉ, thiên hạ đổ xô ra đường, định cùng mấy con bạn đi lượn lờ đổi gió. Ở nhà lắm đâm ra ghét cả bốn bức tường phủ sơn vàng rực. Thế mà… Đứa nào cũng bận. Phải rồi, người ta cũng phải lo cho cuộc sống của riêng mình chứ, dành thời gian đâu mà để ý có chút gì đó không ổn, không nhẹ nhõm, tươi tỉnh như vẫn cố tỏ ra ngày thường của một con bạn? Cũng giống hệt bình thường làm sao mà người ta có thể vừa cúi cặp kính dày xuống một bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ vừa ngẩng mặt lên nhìn cái cây gầy quắt đi bởi mùa thu tàn úa qua tấm cửa kính cửa sổ trước mặt và nhận ra sự thay đổi của nó vài giây trước?
Trong lúc mải mê với công việc bận rộn cái cây đó đã đau đớn buông tay thả rơi một chiếc lá già cỗi, để nó tuột trôi xuống rãnh cống gần đó, dòng nước vô tình cũng không thể có cách gì níu giữ nổi. Rồi đến khi người ta ngẩng lên nhìn lần nữa thì cái cây vẫn thế, chẳng có gì đổi thay và chiếc lá đáng thương kia được coi như chưa hề tồn tại!
Nhưng thôi, thật quá đáng và ích kỉ vì trách bạn bè vô tâm. Ngọc Lam không cố tình đeo mặt nạ cười mỗi khi bước ra khỏi nhà. Vẫn là nụ cười của cô. Rất thật. Tuy nhiên chỉ là niềm vui trong chốc lát mà thôi. Cô đủ tự trọng để muốn bạn bè không bận tâm vì cô nhiều quá, đủ tinh ý để không đánh mất niềm vui của cả nhóm, chỉ vì chỗ bị khuyết trong trái tim mình…
Lắc đầu cố quên những suy nghĩ mù mịt, chồng chéo trong đầu, Ngọc Lam quyết định tự thay đổi tâm trạng. Dù sao đã đến một trong những nơi trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố cũng phải tươi tỉnh lên. Với lại những quầy hàng, quần áo, mỹ phẩm,… vô số thứ hấp dẫn với phụ nữ đang ở trước mắt mời gọi. Không gian thoáng, sang trọng, những chùm đèn phản chiếu trên nền gạch vuông to sáng bóng. Hơi ẩm lành lạnh của hệ thống điều hòa nhiệt độ phả vào không khí. Thoang thoảng hỗn hợp mùi thơm dịu, cũng chẳng rõ là xuất phát từ đâu. Ngắm nghía, chỉ trỏ, mua bán, nói chuyện, cười đùa… nhìn xung quanh toàn những người là người. Men dọc theo những quầy hàng áo quần sang trọng, toàn đồ nhập ngoại cao cấp, Ngọc Lam thích thú nhìn ngắm từng món đồ, niềm đam mê shopping trỗi dậy, lòng khát khao thèm muốn được ướm thử những bộ đồ đẹp tuyệt.
Một khi đã lạc vào thiên đường mua sắm và mê cung hồn trận của cái Đẹp thì không còn gì đáng chú tâm để đặt lên hàng đầu nữa, kể cả những cảm xúc u sầu vụn vặt như bột gỗ vẫn bám đầy tâm trí, đôi khi còn bị nó đâm xước, giật mình nhói đau. Ngọc Lam say sưa, vui thích với vô số những thứ đồ mới lạ , đẹp đẽ ở trong những quầy hàng lướt nhìn qua là đa dạng sắc màu với những cô nhân viên xinh đẹp, luôn nhẹ nhàng niềm nở. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm, trang sức,..v.v. Tất tần tật đều làm vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ thêm rạng rỡ. Mà đã là phụ nữ ai chẳng thích được nghe những lời khen, ai chẳng thích đứng trước gương xoay vòng và hãnh diện. Rất thích ấy chứ.
16.
Ngoài lớp cửa kính dày, trời trong veo, mây xanh ngắt. Gió hát vi vu. Những hàng người và xe cộ nối đuôi ra và vào Tràng Tiền plaza nườm nượp, đông nghẹt, nhiều lúc mắc cứng, phải chờ đợi nhau. Trong tầng hầm để xe, một dãy dài những chiếc xe vừa mới vào, anh chàng bảo vệ đứng chỉ chỗ đậu cho những chiếc xe tiếp theo. Sau lưng anh ta là chiếc Audi A8, thân xe vẫn toát ra hơi nóng nếu tỳ cả bàn tay sát vào. Màu đỏ mận nổi bật giữa bãi đỗ bởi nó chen vào giữa những màu đen, xám tro hay trắng tuyết. Đằng kia chủ nhân của nó vừa đi lại gần thang máy, cách chiếc xe đúng 32 bước chân.
Cửa thang máy mở ra. Đập thẳng vào mắt Bách Lục là một cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhân viên bán hàng. Trên tay cô ta là một bộ đầm màu tím nhạt. Anh rảo bước đi thẳng. Đi qua cô nàng đó và bước nhanh vượt lên một cô gái cùng chiều đang thơ thẩn vừa đi vừa ngắm, chỗ thì nhìn vụt qua, chỗ thì dừng hẳn lại, nhìn không chớp mắt. Có lúc còn nhoẻn miệng cười, ngộ nghĩnh. Bách Lục vẫn đi tiếp, chẳng để ý bất cứ vật cản nào trên đường, anh đang mải tìm shop đồ nam. Mà không hề biết mình vừa đi ngang… Ngọc Lam!
Chàng trai vừa mới vội vã lướt nhanh qua, theo phản xạ, có bất cứ cái gì chuyển động gì bên cạnh thì sẽ lập tức gây được sự chú ý của các giác quan. Đặc biệt là thính giác và thị giác. Ngẫu nhiên hay không, khi đúng lúc chàng trai mặc áo sơ mi màu đen tuyền, viền áo và cúc màu đỏ đậm, giày nâu, quần vải thô màu trắng ngà đi qua, Ngọc Lam ngoảnh sang nhìn. Và nhận ra ngay anh chàng khó ưa ở quán bar có cái tên khó nhớ lần trước. Chính anh ta và cô bạn gái nhõng nhẽo của anh ta còn nợ cô và những người bạn một lời xin lỗi. Thật là khó chịu. Ở đâu ra cái kiểu người như thế chứ. Mà tại sao càng không mấy thiện cảm với người nào đó ta càng để ý soi mói người ta nhiều hơn nhỉ? Từng ly từng tý một ấy. Nghĩ ngợi cho đỡ tức một lát, cô gái trẻ xinh xắn đáng yêu, mặt trái xoan bầu bĩnh, tóc ngắn cũn, rối tự nhiên, màu nâu trầm, môi hồng cánh sen, má hơi ửng, mặc một bộ đồ khá đơn giản, quần bò không kiểu cách và áo kẻ ca rô màu xanh đen quyết định sẽ đi vòng sang bên kia, theo cầu thang cuốn xuống tầng dưới, để tránh đụng mặt nhau, chỉ lại riêng mình thấy tức tối, còn kẻ đáng ghét kia lại dửng dưng trêu ngươi. Mà có khi chắc anh ta chẳng nhớ mình là ai nữa. Thế máu càng mau sôi, còn tức hơn nhiều.
Trời đất, có phải số phận sắp đặt đùa ác không? Ngọc Lam đang đứng trước mấy shop giày dép thì có điện thoại của con bạn, nói chuyện được một hồi lâu, cúp máy, lúc ngẩng lên nhìn thì thấy… đúng là anh ta. Đúng là Bách Lục. Anh đang đứng cách cô vài bước chân, và cứ đứng thế nhìn chằm chằm Ngọc Lam, cũng không rõ từ bao giờ. Anh ta cứ đứng thế, nhìn thế, khuôn mặt không bộc lộ một chút biểu hiện của cảm xúc gì, cứ như bị phù phép hóa đá. Tự nhiên cô thấy rợn người đâm ra sợ, sợ chính đôi mắt lạnh của chàng trai đó!