Tập truyện theo tuổi của tôi
Hải Quỳnh 12.08.2010 13:08:12 (permalink)
Một ngày giữa tháng sáu
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/832C1CA9B2B04BEBBBE673FE74AF97C9.jpg[/image]
 
 
 
Trời mưa. Trời đang mưa. Mưa không lớn nhưng trời lạnh và làm con người ta cũng lạnh theo. Cô bé đang ngồi một mình bên khung cửa sổ của ngôi nhà xây theo kiến trúc cũ. Nhìn vu vơ ra cánh đồng vùng ngoại ô. Cánh đồng trước kia không giống thế này, thanh long chỉ thỉnh thoảng một vài đám nhỏ và chăm sóc không kĩ càng mấy. Cả cánh đồng lúa và lúa trãi dài đến xa tít mù như một dãi lụa nhung xanh rờn rờn, lấp ló xa xa là mấy con bù nhìn rơm đang nũng nịu với cơn gió lạ nơi đâu mới tới. Mùa lúa trổ hương thơm lan toả khắp, lan vào nhà, vào cả tâm hồn đa cảm của cô bé ngây thơ kia.

Lại nhìn ra bầu trời màu trắng, cơn mưa nặng hạt hơn, rào rào, phất phơ mấy ngọn dương ít ỏi. Nó làm cô bé nhớ về những kỉ niệm của mùa mưa năm trước. Không phải là mưa đầu mùa bẽn lẽn như bây giờ mà là một cơn mưa còn xót lại bất chợt của mùa thu để chào tạm biệt mảnh đất hiếm hoi nước này. Đó là lúc cô bé chân ước chân ráo bước vào trường cấp ba nổi tiếng nhất tỉnh. Tháng mười, học được một tháng nhưng cô bé chẳng có ai trên con đường cùng về nhà sáu ki-lô-mét. Thứ bảy, ngày cuối tuần và cũng xong nốt tiết cuối cùng. Ôi trời! Vẻ mặt cô bé lo lắng. Biết làm sao giờ! Mưa to thế này. Không có áo mưa, không có gì che chở cho cái cặp sách mà cô bé coi trọng hơn cả mình. Lúng túng rối bù đầu, đến căn-tin còn hết áo mưa thì… bó tay thôi.


Không về được mà trời cứ tối dần đi rồi đen sầm lại. Một cậu chàng từ sân sau chạy vào bổ thẳng vô nhà xe, kéo cái mũ lưỡi trai xuống vẫy vẫy. Nhìn bộ quần áo thể thao biết ngay là khối 11, cậu chàng dắt chiếc xe martin ra rút cái áo mưa trong giỏ định mặc vào. Nhưng chẳng hiểu sao trông cái vẻ bối rối cầu cứu ông trời của cô bé đứng ở dãy đối diện kia cậu lại không cầm nổi bản tánh anh hùng cứu mỹ nhân. Dắt xe lại gần hơn, cậu chìa chiếc áo mưa ra trước mặt cô bé:

- Em không có áo à? Trời lạnh lắm, em mặc cái này đi rồi về đứng đây nữa trời tối phụ huynh chạy cuống cuồng lên bây giờ.

Nụ cười tươi rói hiền khô ấy làm cô bé mếu máo cũng bậc lên cười.

- Cảm ơn anh! Nhưng còn anh sẽ bị ướt đó. Anh không sợ bệnh hả?

Lại một cái cười có một không hai nữa:

- Nam tử hán đại trượng… phụ mà em!!! Thôi mang cặp rồi mặc áo vào cho khỏi ướt về nhanh đi kẽo trễ. Lẹ lên không là anh hùng ép mỹ nhân đó.

- Anh chu đáo quá hén! – Vừa nói cô bé vừa kèm theo cú nhìn thật tinh nghịch.

Cậu chàng cũng chẳng vừa gì, đưa khuôn mặt lém lĩnh vỗ ngực:

- Đàn anh đi trước ngồi trên mà em gái.

Rồi cô bé cũng lên xe đi về, mới một đoạn thôi vẫn còn trong phố. Một giọng nói quen quen bên tai khiến cô bé giật mình quay sang thì ra là “cậu anh” lúc nãy.

- Cô bé ới ơi, em về đường này sao? Vậy là anh có người chung đường rồi. Hay ghê ta!

- Vâng ạ!

Cô bé cười cười nhưng hơi e dè. Con đường hôm nay như gần hơn khi có bạn để trò chuyện và cô bé cũng như được an toàn hơn nhờ anh bạn đi bên cạnh. Bất ngờ hơn là sau mấy câu chia tay trên quốc lộ họ lại rẽ vào cùng một con hẻm, con hẻm chạy vào cánh đồng thanh long quả đang còn mùa đỏ tươi roi rói, tươi như nụ cười… ai đó.

Sáng hôm sau, một ngày sẽ đong đầy hoa nắng vì vừng trời giờ đang ửng đỏ bao quanh vòm cao xanh thăm thẳm. Có tiếng ai đó ngoài cổng. Mẹ giục cô bé: “Hạ ơi, nhanh lên con! Có bạn chờ con kìa”. Hạ cố nhìn ra: “Ai vậy mẹ?”.

- Hình như là thằng Vũ con chú Dũng chủ xưởng gỗ, bạn ba con ấy.

Hạ tò mò vô cùng vì cô bé có quen con bác ấy bao giờ đâu. Vừa bước ra cửa cô bé lung túng hiệp hai, ánh mắt của “cậu anh” đây mà nhưng hôm nay nó chững chạc lấp lững làm sao ấy. Cô bé tự dưng ngượng ngượng nghịu nghịu, hai má ửng hồng khi mà trời còn chưa kịp nắng. Xe Hạ hỏng phải để ông anh vô tình nhặt được này chở đến trường, cả con đường dài chỉ độc giọng “cậu anh”. Hạ thì mỉm cười, nụ cười giấu sau lưng cậu anh nhè nhẹ giữa loáng thoáng mấy sợi tóc mai.

Chủ nhật, chỉ phải học ở trung tâm và buổi chiều sinh hoạt xong là về. Còn sớm quá nhỉ, Vũ chở Hạ vào quán chè Cây me, cái quán mà bất cứ đứa học sinh nào ở đây cũng phải biết. Món mà Hạ may mắn thưởng thức là chuối hấp. Ngon lạ thường. Đá bào tan nhanh trong miệng chỉ the the chứ không lạnh, miếng chuối thơm thơm mà giòn giòn ngọt lịm. Một vị ngọt vô cùng ấm áp và nhẹ nhõm làm sao, hay tâm hồn cô bé đang… mà cũng không biết.

Vẫn con đường quen thuộc, vẫn ngồi sau xe về, làn sương trắng rập rờn như lượn bên vệ đường. Cô bé đập đập vào lưng cậu anh:

- Hái cho em mấy bông hoa đó đi anh Vũ.

Dù là ngại không thể tả nhưng vì chữ “anh” vừa rồi… Xấu hổ đến tột đỉnh giữa con đường đông ơi là đông cặp mắt dấu chấm hỏi mà vẫn cứ phải hái hoa cho cô bé. Những bông hoa nhỏ tí xíu năm cánh mỏng manh, giữa là nhuỵ vàng tươi óng ánh. Hoa nhỏ trắng tinh thanh khiết, một tâm hồn thanh khiết với một sức sống bất diệt của loài hoa dại ven đường bé bỏng. Cô bé nâng niu nó trên tay như nâng niu đứa trẻ đáng yêu luôn hé môi cười nụ với mình. Còn Vũ thì… bao cặp mắt ngưỡng mộ trầm trồ. Anh hùng thật!

Thán phục cho anh bạn thông minh, biết thế nào cũng sẽ có lần thứ hai cô bé đòi mình hái hoa cho nên đã thủ sẳn một ít hạt giống trong cái chậu nho nhỏ mang sang nhà cô bé. Cả hai ngồi ngắm như hoa nở rồi vậy mặc dù hạt mới vừa gieo xong.

- Anh biết nó tên gì không?

- Anh nghe người ta gọi là Bạch Mi chẳng biết phải không nữa.

Rồi hoa cũng mọc, cũng nở, cũng đẹp. Mùa mưa kết thúc. Mùa mưa mới bắt đầu. Năm học kết thúc. Hạ về ve ngân, cô bé đang tư lự cái gì… gì đó. Về những kỉ niệm một năm đưa đón không công của cậu anh mình… Giữa tháng sáu, một ngày giữa tháng sáu rồi, chắc hoa ở ven đường xanh tốt và nở nhiều lắm, trắng xoá thành dãi hai bên lề đường. Sẽ đẹp lắm!

- Này nhóc!

Hạ giật mình. Là Vũ

- Anh thích chơi trò ú tim lắm à.

- Giận rồi! Chưa chi đã giận! – Vừa nói vừa cười, từ sau lưng một cái bánh kem lạ đời chưa từng thấy. – Happy Birthday!
Tự dưng cô bé bậc khóc ngon lành. Bê cái bánh lên, một cái bánh kem xanh lè máu lá với lá, trên là những bông hoa trắng nhỏ xíu nhuỵ vàng. Trông nó đẹp mà ngồ ngộ thế nào ấy. Cô bé khóc là vì đây là sinh nhật vui nhất của cô bé. Hạnh phúc nhất!

- Em biết tên nó rồi, hoa Xuyến Chi đấy anh ạ. – Hình như cô bé đang mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát, nụ cười của hoa.

Còn cậu anh vẫn lẩm nhẩm “Xuyến Chi. Xao xuyến làm chi!”

Xao xuyến làm chi để mùa hạ ngồi nhớ mùa thu. Mưa đầu mùa ngồi nhớ cơn mưa cuối mùa. Một ngày giữa tháng sáu ngồi nhớ một ngày tháng mười. Phượng nhớ cúc. Và…
 

       [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/C8F8B6535B3D4A30952CB47AA5FADDFA.jpg[/image]
 
Hải Quỳnh 17.06.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:46:03 bởi Hải Quỳnh >
Attached Image(s)
#1
    Hải Quỳnh 29.08.2010 19:07:20 (permalink)
    Đêm chong đèn
     
     
     
     
     
     
          Một buổi tối như bao buổi tối khác ở vùng quê yên tĩnh này, chẳng biết sao nữa, tôi thấy buồn buồn. Mở đài nghe ca nhạc, không có gì đặc biệt cả, 9 giờ rưỡi, vẫn còn sớm mà, tự nhủ rồi rảo một vòng đi dạo. Thôn đêm có cái man mác của hơi nước và cái âm ấm của đêm phương nam. Đêm ở quê tôi buồn buồn, rầu rầu mà sầu sầu thế nào ấy.
          Vừa ló cái đầu ra  khỏi mái hiên đã thấy ngay một vùng trời đầy sao, sao không tỏ nhưng nó đủ sáng để lấp lánh phía sau làn sương mù mù của đêm khuya. Nhà tôi có dãy mái hiên hình chữ L quay về hướng nam và tây nên tôi thuộc vị trí các chòm sao hướng này lắm chỉ là không biết chúng tên gì thôi. Nhớ hồi còn bé hạnh phúc biết nhường nào, những tối thế này mà có thêm trăng tôi sẽ cùng các anh chị trèo lên đồi cát mang theo thức ăn nhẹ và cái máy cacset nhỏ dùng pin, vui chơi, ca hát, kể chuyện ma nữa. Hồi đó tôi sợ ma lắm lắm (giờ vẫn còn), có lần tôi ngồi gần vực cát bị một đứa nhóc trong xóm hù một cái giật mình té xuống vách cao chứ cũng 4m, may là tôi kịp nắm vạt áo nó nên nó đã được một bài học là gậy ông đập thì ông cũng phải chịu.
          Bứơc xuống thềm sân, vùng đất bao giờ cũng mát rượi pha hơi sương ươn ướt với xung quanh là hàng hàng tấn ếch nhái. Đêm ngắm sao, ngắm trăng, gió mát, hoa thơm, ánh đèn rực rỡ trời tây còn gì mà bằng. Những đám thanh long giờ là mùa nhưng người ta đang cố cải tạo chúng như vậy các đợt ra hoa khác nhau dễ cho thu hoạch. Trong số mấy đám sẽ có một đám đang chong đèn và thế là cả cánh đồng hoà lại thật giống với đêm hội nơi phố thị. Hương hoa thanh long ngan ngát, mùi hương đậm dà ngào ngạt mà ai mới ngửi chắc phải khó chịu lắm. Bông hoa thanh long trắng, đẹp, và thanh khiết giống quỳnh vậy. Quỳnh là nữ hoàng của đêm, ở vùng quê lãng mạn này thì thanh long chiếm vị trì nhất bảng. Nhìn ngắm những trái thanh long đỏ căn mộng nước thích lắm, những cái gai xanh tua tủa như thách thức ai muốn thưởng thức cái phong vị của thanh nhàn thì phải vượt qua biển đao, nhưng không phải vậy gai mềm mà vuốt rất êm tay. Quả tươi dưới sương thế này mà cắn vào một miếng chua chua ngọt ngọt giòn tan rồi thì nuốt tới đâu chỉ biết có mát lạnh tới đó.
          Mãi nghĩ vẫn vơ vậy mà hơn nữa đêm rồi, đi bộ ra đây cốt là nghe lại tiếng sáo của ông cụ già nhưng hôm nay chắc ông ngủ sớm. Lại rảo về thôi. Mấy người đi soi ếch cũng trở vô nhà cả, bây giờ là khoảng thời gian cho các cô bác nông dân chở nông phẩm của mình đến các điểm chợ khuya ở trong phố, Phú Long hay Phan Thiết gì đó mà cũng có thể là gom hàng vào xe đông lạnh bán vôn Sài Gòn. Bà con nông dân khổ lắm không chỉ một nắng hai sương đâu mà đến đêm còn phải làm bước cuối cùng là đem thành quả của mình đổi lấy tiền trang trãi chi phí khác. Những âm thanh từ đường quốc lộ cách 700m vẫn vọng vào, bao con người vẫn còn thức cho những bơn chãi nhọc nhằn của cơm, áo, gạo, tiền. Gìơ này mà vào một trại thu thanh long nào đó chắc mẫm mọi người đang chạy vắt chân nào khuân hàng, nào xử lí, đóng hộp rồi đưa vào container, mỗi người một việc vừa làm vừa trò chuyện vui vui lắm.
          Trời gần sáng rồi, 3h rưỡi rồi đấy. Nhưng sao ngồi chờ cả đêm mà chẳng thấy ngôi sao băng nào bay qua bầu trời phá bớt cái không khí âm thầm lặng lẽ của cánh đồng trũng cát này hết vậy? Lấy đện thoại ra xem lại lần nữa, trời, một thứ sáu ngày 13. Hèn chi lại xui thế cố thức chỉ mong trông thấy sao băng mình sẽ chấp tay cầu nguyện những gì mình muốn ai mà có ngờ đâu không sao không trăng còn nạn thêm là muỗi cắn phù hai cái chân.
          Tức quá, đi ngủ thôi, trèo lên giường chấp tay cầu nguyện. Dù không trông thấy sao băng tôi vẫn sẽ cầu nguỵên cho tấ cả. Cầu cho ba mẹ, cho anh chị, cho các cháu của tôi, cho tất cả những người dân thật thà chất phát của vùng thôn quê yên bình này, cầu cho chính tôi và cho cả Thượng Đế nữa. Chúc tất cả hạnh phúc! Ngủ đây…
     




    Viết cho thứ sáu ngày 13 tháng 8 năm 2010
    Không biết hôm đó có ai thức như mình không nữa???


     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 19:10:13 bởi Hải Quỳnh >
    #2
      Hải Quỳnh 09.09.2010 13:44:20 (permalink)
             Tháng Bảy của tôi
       
             Một buổi chiều cuối tháng Bảy (âm lịch) và cũng là ngày đầu tiên của tháng chín, chị chở tôi chạy lòng vòng trong cái thành phố tương đối nhỏ này. Nào là khám sức khoẻ, chứng thực mấy giấy tờ rồi hoàn thành nốt thủ tục nhập học. Ngày một tây, tôi còn đến hai mươi sáu ngày nữa để ở nhà làm những công việc của một “con nhóc” nội trợ. Thú thật ở nhà tôi hơi bị sướng chỉ có chăm thằng nhóc nghịch ngợm những lúc nó không phải đến trường là nhọc một tí, thỉnh thoảng tôi cũng bị stress vì nó quậy quá.
      -       Út ơi, giờ mình đi đâu hay là về hả bé?
      Tôi có hơi ngẫn người chưa kịp hiểu câu hỏi của chị
      -       Thôi em buồn ngủ, qua Xuân Ảnh lấy áo dài cho chị rồi về nhà chứ em mệt lắm.
      Kỳ thực tôi bảo là mệt nhưng vì trong cái thành phố nho nhỏ này có chỗ nào chưa phải qua, ngõ ngách nào mà chưa phải đến nên giờ cũng không biết phải đi đâu và làm gì nữa.
      -       Bộ hồi sáng hông ai chở đi xem Nghinh Ông rồi buồn à?
      -       Làm gì có, coi thường em quá hén.- Chị vẫn thường trêu tôi bằng những câu nói đùa như thế đấy.
            Mà tôi có phải đứa con nít đâu mà ham xem hội đến vậy. Ừ mà Nghinh Ông lớn lắm, cờ hoa tiếng kèn trống rợp trời. Hồi nhỏ tôi cũng có nhiều lần đi xem nhưng bé con quá nên chỉ thấy chút chút thôi. Tôi nhớ rất rõ các bàn hương thờ Đức Phật và chư vị Bồ Tát được rước từ chùa này đến chùa khác qua khắp các ngã đường của thành phố nhỏ. Các cô chú anh chị làm công ích cho chùa đóng vai các vị thần tiên như trong phim, Ngọc Hoàng uy nghiêm, Thất công chúa xinh đẹp, Hằng Nga thì ôm chú thỏ ngọc… Nhớ nhất là những ca khúc về Đức Phật mà các bạn nhỏ vừa hát vừa múa, các bạn là học sinh của các trường lân cận giúp đỡ cho chùa, mọi người đều là làm từ thiện cả. Đoàn diễu hành tập trung ở chùa Ông từ năm giờ sáng ngày hai mươi ba tháng bảy, đi đến chiều mới trở về. Bao giờ cũng thế đi cuối là con Thanh Long và một ông Đia cầm cái quạt mo mà bọn trẻ con chúng tôi phải hét toán lên vì sợ. Ông Địa Bụng to, đội cái đầu lâu mặt sơn phết trông hiền mà sợ sợ sao ấy. Con Thanh Long to lắm phải rất nhiều người khiêng và thay nhau liên tục, hồi trước nó được xem là con rồng lớn nhất nước đến giờ kỉ lục này chẳng biết có còn giữ không.
            Tự dưng chị bóp thắng rồi vòng xe lại đột ngột làm tôi giật mình, thì ra là để mua bánh lá dừa – loại bánh mà phải hiếm hoi lắm mới gặp được ở nơi như thế này. Ngồi trong tiệm may chờ chị tôi thoải mái ngắm áo dài – trang phục truyền thống của người Việt Nam – với đủ kiểu dáng và đủ phong cách xen một ít Tây hay Tàu. Tôi lắng nghe câu chuyện mà cô chủ tiệm nói với học trò của cô, cô bảo: “Hồi cô mới học may kết thúc chiến tranh xong vẫn còn là thời bao cấp vải vóc hiếm mà cứng vậy mà cô vẫn may được chiếc áo thước tha. Phụ nữ Việt mình có được chiếc áo dài rất quý, vừa giữ nét thanh tuý vừa có cái thước tha thuỳ mị của con gái Việt”. Đúng vậy, áo dài đúng là nét duyên dáng riêng Việt. Tôi nhớ đến lúc còn học cấp ba, cái thời không xa lắm, tôi mặt áo dài mà hai tà toàn cột một bên đạp xe loanh quanh cái không gian nhỏ bé này. Nghĩ lại thấy mình ngộ ngộ làm sao, nói đúng hơn là đại ngố.
            Lúc rời khỏi tiệm đi về, tôi nói nhỏ với chị:
      -       Tiệm này may áo đẹp quá chị ha. Mà chị Na mặt áo dài còn đẹp hơn cả mấy cô người mẫu trong catalogue nữa á.
            Chị quay lại nhìn tôi cười tươi:
      -       Chị của em mà phải thế chứ cưng. – Chị vẫn hay thích lém lĩnh thế.
            Tối hôm đó tôi được lần đầu tiên thưởng thức món bánh lá dừa, nếu tự làm thì chì có thể chuẩn bị phần nhân chứ lá gói thì khó lắm. Những hạt nếp chắt chiêu từ mảnh đất quê hương dẻo thơm ngon lành hoà với vị beo béo của cốt dừa rồi thoải mái tận hưởng cái cảm giác mềm ngọt sớt của chuối sứ, tinh bột tan ra từ những hạt đậu đỏ xen kẽ. Tuyệt vời quá. Cả nhà xúm xít quanh mâm bánh và buổi tối kết thúc như thế mà thiếu mất một thành viên là anh tôi vì anh đi công tác chưa về. Còn tôi là người bao giờ cũng ngủ muộn nhất, chờ ba đi làm rồi mới đóng cửa lên giường. Hình như tôi mơ về thiên đường, về một thế giới bình yên, mơ về những giấc mơ của tôi… Gió bấc, có gió bấc về luồn qua ô cửa sổ mở toang lay tấm màn nhè nhẹ. Mát quá… Màn đêm trôi dần trôi như thế…
      Hết
      HTB - Bình Thuận
       
      Tháng Bảy Quê Tôi

      Tháng Bảy quê tôi - quê tôi đó
      Mưa về - mưa lắm - thoáng âu lo
      Khắc khoải mẹ già thương con trẻ
      Những lúc canh đồng bữa ấm no

      Tháng Bảy quê tôi - có mưa nhiều
      Mưa về -mưa đổ mái liêu xiêu
      Hạt ngâu - hạt nhặt ngăn Ô Thước
      Chức Nữ - Ngưu Lang cứ vẫn yêu

      Tháng Bảy quê tôi - nhiều tôm cá
      Ghe nhỏ - thuyền to - lưới những là
      Mũi Né - Kê Gà đêm sáng điện
      Ngư phủ chài khuya hát liên ca

      Tháng Bảy quê tôi - cha thương mẹ
      Một đời lăn lộn tấm thân tre
      Giãi dầu sương gió phơi mưa nắng
      Kính nghĩa Vu Lan - loáng thoáng nghe

      Tháng Bảy quê tôi - ghé xem hội
      Cầu Ngư lặng biển - cá thành đôi
      Lể lớn dân mình càng thêm phúc
      Vui đón Nghinh Ông - viếng cửa chùa

      Tháng Bảy quê tôi - màu đỏ trái
      Ngọt miệng tan giòn - quả xanh gai
      Quỳnh quê một ít so trăng với
      Rực cả đêm dài khoảng trời tây

      Tháng Bảy quê tôi - Thấy mà nao
      Heo mây chun chút - cỏ mây rào
      Tháng Bảy quê mình - thương thương lạ
      Vàng nắng - xanh sông - cát trắng phau.

      _______________________________________________
      Giờ mới có thời gian post lên


       
      #3
        Hải Quỳnh 10.10.2010 16:17:52 (permalink)
        Sương thu


        Chiếc lá thu dễ thấy nhất của một mùa thu phương nam đang khẽ khàng chạm đất, hàng cây bàng dài thẳng tắp buông một màu rực đỏ xuống giữa đồi dương xanh lè. Những ngọn dương cao hun hút nhọn hoắc đâm thẳng những nhát sắc bén vào bầu trời xanh mực để rồi chờ cơn gió biển nhè nhẹ thổi vào quét những sợi mây trăng trắng hiền dịu hơn. Còn hàng cây bàng vẫn đứng im lìm xoè tán tròn xoe rũ xuống con đường biển mát rượi những chiếc lá đỏ mang theo những vần thơ đượm sắc hương của thiên nhiên. Tiếng nắng vẫn gieo rí rắc, tiếng gió vẫn hát vi vu trên các ngọn dương cao vút và những con sóng bạc đầu đang thì thầm nói lời yêu thương với nhau.

        Thanh mang chiếc cặp nhỏ chéo vai bên trong đựng cái máy ảnh be bé đủ để Thanh ẳm hết con phố biển này về nhà mình. Dù biết là còn gần một cây số nữa mới đến nhà Thu nhưng Thanh xuống xe buýt vì muốn đựơc đi bộ rãi bước trên con đường có lá thu bay và những quả dương khô rơi lác đác này. Tranh thủ vài góc chụp thật ưng ý, cảm xúc đang tràn ngập khiến Thanh muốn viết ngay lúc này. Viết về mảnh đất quê hương thật xinh đẹp, yên bình với kỷ niệm êm đềm của tuổi học trò quý biết bao. Thanh vừa bước đi vừa chú ý suy nghĩ về lời văn để không quên từ nào khi về nhà sẽ đánh máy. Bấc giác con đường biển im lìm thi thoảng mới có một chiếc xe jeep ngang qua này vang lên giọng nói quen thuộc nhẹ tênh:

        - Thanh ơi, đợi anh với!

        Thanh quay ngoắt lại, ngạc nhiên vô cùng:

        - Anh Duy! Sao anh cũng về lúc này à? Mà sao lại dừng xe ở đây?

        Duy vội chạy tới thở hồng hộc:

        - Anh như em thôi muốn đi dạo trên con phố này đón gió biển, vừa xuống xe là thấy em anh vội đuổi theo đi cùng cho vui.

        Thanh nhìn Duy, thêm một năm nữa anh tá túc trong trường hàng hải lại chững chạc thêm rất nhiều, Thanh cất lại chiếc máy ảnh vào cặp vừa đi vừa nói trêu:

        - Em cứ tưởng học nhà báo thì mới có hứng văn chương thơ thẩn ngẩn ngơ chứ. Hoá ra anh còn lãng mạn hơn em nữa à! – Chính Thanh cũng cảm thấy ngớ ngẫn thay cho câu nói của mình.

        Duy khoác ba lô sang một bên nhìn Thanh nghiêm nghị:

        - Anh thuộc tốp yêu đời như yêu cuộc sống mà!

        Vừa nói xong anh bật cười, Thanh cũng không thể nhịn được nữa phá lên nhưng rồi thấy có gì đó mất tự nhiên nên quay sang hướng nhà Thu rảo bước chầm chậm. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rất ăn ý.

        Thanh quen Duy vì Duy là anh trai của Thu – cô bạn thân với Thanh nhất. Duy đang học hàng hải năm thứ ba rồi, Duy lớn hơn Thanh hai tuổi nhưng lại rất thân với đám bạn của em gái mình và là thần tượng yêu quý của cả đám. Còn Thanh thì đã cảm tình đặc biệt với anh bạn này từ lúc chỉ mới quen Thu ở trường trung học. Về phần Thanh sao một năm tập tành khoa nhà báo giờ cũng văn hoa chút ít đang định đợt nghỉ này sẽ viết vài bài gởi lên toà soạn thử xem sao.

        Vừa tới nhà Thu, mẹ Thu từ trong bước ra đón Duy và nhìn Thanh cười niềm nở, Thanh vui vẻ chào cả nhà rồi xin phép đi gọi Thu. Vì muốn Thu bất ngờ nên Thanh không gọi điện trước mà mua một hộp màu bột gói kĩ trong bọc hù cho Thu một phen hú vía. Thanh khẽ bước vòng ra vườn sau nhà nơi mà Thu thường dùng làm địa phận học vẽ. Thu chăm chú nhìn vào bức tranh đang vẽ dang dở bãi biển sóng xô ào ạc trước mặt, bọt nước tán vào đá vỡ tan văng tung toé vào không trung, sóng mạnh thật mạnh như muốn bóp chết nghẹt những viên đá lỏm chỏm tròn trĩnh kia. Dường như Thu đang lạc vào một nơi xa xăm dịu vợi nào đó và không hề biết đến sự có mặt của Thanh, Thanh cảm thấy bất thường nhìn sang chiếc bàn nhỏ đặt cạnh gốc cây sung quả lá rụng tả tơi, hai mảnh giấy, đó là giấy báo kết quả thi đại học. Thanh cầm mảnh giấy lên không tin vào mắt mình cả hai tờ đều kết quả không khả quan, vậy là hai năm Thu đều không đậu đại học có lẻ vì vậy mà niềm tin trong Thu mất đi rất nhiều. Thanh đặt tay lên vai Thu, cả hai cùng nhìn ra những con sóng bạc đầu như muốn cuốn trôi hết những nỗi buồn, sự thất vọng trong lòng. Thu khẽ lên tiếng:

        - Mình thật không có chút năng lực nào phải không Thanh? Năm thứ nhất mình trách ba mẹ sao bắt mình phải thi vào cả hai khối kinh tế để mình rớt nặng, năm nay ba cho mình được chọn một trường mình chọn mỹ thuật nhưng rồi cả hai…

        Thu thở dài hít một hơi gió biển ngậm ngùi:

        - Giờ mình không còn đủ can đảm tiếp tục thêm một năm thế này nữa rồi.

        Thanh không nói gì cũng biết phải nói thế nào, chỉ khe khẽ vào tai Thu:

        - Thu nhất định sẽ làm được, dù không phải là ở một trường đại học nhưng Thu chắc chắn sẽ làm được cho mình một việc.

        Thu quay lại kéo thêm vài đường cọ vào bức tranh làn sóng xanh hiền hoà đang khua xào xạc. Duy từ trước bước ra làm không khí lại trở về bình yên hơn.

        - Hai đứa thôi đừng ủ ê, chuyện không ai muốn mà chỉ cần mình biết mình đã cố gắng hết sức dùng cả nhiệt huyết là tốt.

        - Cảm ơn anh hai! Chỉ có anh hai và Thanh là không buồn em thôi! Thôi em dọn cơm cho cả nhà đây, chắc mọi người đói lắm hén.

        Thu cười rồi quay vào trong liền. Duy thực sự lo lắng cho em gái, sợ Thu sẽ nghĩ rằng mình thất bại. Duy bước tới nhìn Thanh:

        - Anh giao đứa em gái cho em, Thu là bạn thân với em em nói chuyện sẽ dễ hơn anh. Mong em giúp Thu vượt qua trở ngại.

        Ánh mắt Duy như đặt toàn bộ niềm tin về Thu vào Thanh, nhưng bất giác Thanh quay sang hướng khác. Thanh tự nhủ mình Thu là bạn và cũng là đứa em gái trong sáng và mỏng manh lắm.

        - Thanh ơi, em nghĩ gì vậy? Em cũng đừng quá lo cho Thu, tuy Thu có vẻ yếu ớt nhưng anh lại rất tin tưởng nó.

        - Em sẽ động viên Thu mà. – Thanh cười đồng ý.

        - À, hôm nay em đừng về vội, buổi tối chúng ta cùng họp mặt “nhắc lại trường xưa” với “bộ tứ” các em nha. Anh có chuyện bí mật nói cho các em đấy.
        Thanh vui vẻ gật đầu “Vâng” một tiếng.

        Tối đó cả nhóm tụ họp lại ngồi trong một quán xây theo kiểu nổi hướng ra biển không có mái, nước biển phả muối nhè nhẹ vào lòng người ngòn ngọt. “Bộ tứ" có ba đứa con gái là Thanh, Lãnh Thu, Nhuỵ và một thằng con trai độc nhất cao kều mà phong phanh như cây tre là Tâm. Bốn đứa thân nhau ngay từ buổi quân sự đầu tiên ở trường cấp ba, lúc đó Duy rất sôi nổi trong các phong trào dẫn dắt đàn em nên nhóm cũng qua Thu nhanh chóng thân với anh. Nhuỵ đang học giáo viên cấp một, Tâm thì học giao thông vận tải, chỉ mỗi Thu là chưa ổn…

        Vừa ngồi xuống Nhuỵ đã huyên thuyên liên hồi, xông xáo là vậy. Nhuỵ vốn ngây thơ, giỏi nhất là làm cho cả bọn lúc nào cũng phải cười phá lên, nói gì chứ việc lo ăn uống và cười thì Nhuỵ đảm nhiệm số một:

        - Cô giáo khi nào ra trường đi dạy nhớ miễn học phí cho con tụi mình nha.

        - Ùa, bộ Tâm sắp có vợ sao mà tính trước dữ thế.

        - Hông đâu! Người như Tâm chỉ làm cây tăm cả đời thôi, còn chuyện đó là xin giùm cho con cô láng giềng.

        - Nè sao lại nói thế chứ mọi người không nghe câu “thân gầy guộc lá mong manh mà sao nên luỹ nên thành tre ơi”.

        - Ừ thì có. Vậy Tâm chấp nhận làm tre rồi hén.

        - …..

        Mọi người đã nói khản cổ Duy mới bước vào, đi bên cạnh anh là một cô gái trạc tuổi mình xinh đẹp trông rất quen.

        - Hôm nay mới có dịp cho các em biết, đây là chị Phương bạn gái anh. Chắc hồi trước các em từng gặp chị Phương rồi.

        Nhuỵ là người nhanh nhẹn trí nhớ cũng nhanh theo:

        - Em biết rồi chị từng là hoa khôi của trường phải không?

        Duy cười hạnh phúc nhìn sang Phương. Cùng lúc này đây thông tin đến bất ngờ làm Thanh như tiêu tan bối rối không biết phải giấu cảm xúc đi đâu, Chính Thu cũng không hề biết cái bí mật này của anh mình. Tuy nhiên nổi bàng hoàng lớn choáng váng ấy vẫn có thể vượt qua, Thanh cố diễn tài tình nên mọi người không biết sắc mặt Thanh tái nhợt. Buổi họp mặt kết thúc, vở kịch cũng chấm dứt, Tâm đã đưa Nhuỵ về. Thanh bước ra vô tình tiếng thở dài bị ánh mắt ai bắt gặp, Thu khẽ hỏi:

        - Thanh đi theo mình nha.

        Hai cô bạn hướng về một ngôi chùa gần nhà Thu, một con đường mòn bé nhỏ dẫn vào khu vườn cau thật kín và mát mẻ. Con suối nhỏ rộng chừng ba mét có cây cầu dừa bắt ngang, hai đứa cùng ngồi trên đó. Thanh nhìn thấy biết bao cây chuối, cây hoa nước và những loại dây leo đang vươn xanh tốt đón sương khuya trong bóng trăng ngời ngời. Hoa cau rụng lã chã mặt con suối nhỏ. Trăng rớt xuống bóng nước bàn bạc, cõi lòng của Thu và Thanh cũng bạc phếch như cung Quản Hàn kia. Bỗng nhiên Thu nhìn sang Thanh giọng nói nghe lạnh:

        - Thanh biết không, đứng trước biển nỗi lòng sẽ không thể nào trôi hết vì sóng cứ giật giờ kéo ra đẩy vào. Nhưng con suối này thì khác nó trôi ra rồi vĩnh viễn không trở lại. Nước ngầm chảy ra từ lòng đất đổ vào biển cả mang đi xa thăm thẳm.

        Thu như làn sương mỏng vậy, hình như Thu muốn tan chảy để được lọc đi những phút bùi ngùi. Lãnh Thu – một mùa thu lạnh.

        Ở giữa vườn cau này nước biển không còn có thể nhuốm muối rát mặt nữa mà chỉ có hương cau thoang thoảng trong gió, mùi nước ngọt thơm hoa bưởi đâu đó vẩn vào, suối róc rách không ồn ào, trăng quyện vào tâm hồn người tiu nghỉu. Có một thứ tâm trạng mà Thanh mang theo mình lâu nay giờ cũng nên để nó được tự do tan biến khỏi cuộc sống của Thanh. Thanh lặng lẽ làm theo Thu, ngâm chân trong làn nước ngọt mát có hoa phảng phất trãi lòng nhẹ nhàng thư thái. Đúng là làn nước mùa thu làm cho con người ta trở nên thanh khiết như nó vậy.

        Thu lại nói giọng vẫn nhỏ và êm nhưng chắc chắn:

        - Mình không có khả năng học ngành mà ba mẹ chọn và cũng không thể học mỹ thuật được. Giờ mình quyết định sẽ học cắt may và thời trang, còn việc học vẽ sau này nhất định mình sẽ làm.

        Thanh nhìn Thu, nhìn ánh trăng vàng sau làn sương mỏng:

        - Thu mạnh mẽ nhiều lên rồi. Mình đã nói là tin Thu sẽ làm được mà. Thu nhất định không để cho mình, gia đình và anh Duy thất vọng phải không? - Nhắc đến Duy, Thanh đột nhiên bối rối nhưng giờ Thanh nghĩ được rồi, Duy coi Thanh như đứa em gái nhỏ của mình, giống như một bé Thu của anh hai vậy. Thanh đứng vội dậy nhìn vào ánh trăng nói khẽ với mình:

        - Chúc cho hạnh phúc! Mình cũng sẽ hạnh phúc. Mình sẽ cứng cõi!

        Thu nắm bàn tay lành lạnh của Thanh.

        Phía sau có bóng ai đó cao kều phong phanh sợ họ ngã sẽ chạy đến vực dậy, nhưng hai cô bạn ấy đã đứng rất vững, dáng đứng không mẩy mây chong chênh trước những bước ngoạt đầu tiên của cuộc đời. Họ sẽ bước tiếp thật tốt phải không? Phải vượt qua chứ!

        Hải Quỳnh 09.2010


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:40:04 bởi Hải Quỳnh >
        #4
          Hải Quỳnh 12.06.2011 15:37:47 (permalink)

          Ảnh: minh họa


          Những chú ve đã thoát ra khỏi chiếc vỏ bọc dày cộm của mình và cất tiếng kêu râm ran trên những vòm cây đang bắt đầu xanh tốt trở lại sau những cơn mưa đầu tiên mà mùa hè ban tặng.

          - Át…x…ì!

          - Hic!

          Thời tiết thay đổi rồi, nóng hơn mấy hôm trước nhiều. Thế là đã vài đứa trong lớp bị cảm. Căn phòng trở nên ngột ngạt hơn. Những ô cửa kính lớn bật tung, rèm vén gọn gàng nhưng vẫn còn vướng víu đôi chân của bọn “nhất quỷ nhì ma” này. Kỳ thi cuối năm đã kết thúc quyết định kết quả xét tuyển tốt nghiệp của chúng. Có đứa vui mừng hớn hở, có đứa hơi rầu rầu vì không được xếp loại cao chăng? Tuy vậy tâm trạng của chúng cũng xem như vừa hạ bớt một khối lượng đáng kể.

          Đã quá giờ lên lớp hai mươi phút mà chưa thấy cô giáo đâu, cả lớp tha hồ inh ỏi những khúc ca mùa hạ góp phần “hiệp đồng âm thanh” với dàn “vĩ cầm” cũng đang “buông tơ hồng” bên ngoài cửa sổ. Ve kêu càng nhiều thì tay chân bọn nhóc càng ngứa ngáy. Đây đang là khoảnh khắc cho những tâm hồn mà có đứa còn chưa tròn tuổi mười lăm. Vẫn có một hai cái đầu chăm chỉ đang lướt lại những bài thơ của hai tiết văn hôm nay quyết tâm đậu vào trường mà mình đã chọn trong kỳ thi tuyển sắp tới. Nhưng phần lớn trong chúng thì vẫn cứ là vô tư trước đã.

          Lớp trưởng Lê vừa trở về từ văn phòng bước lên giữa bục giảng nói thật dõng dạc:

          - Hôm nay cô bận họp, lớp nghỉ môn văn. Giờ sau vẫn học toán bình thường.

          Chưa dứt lời cả lớp đã hò reo ầm ĩ. “Hù véo” tiến thẳng ra sân sau của trường. Nơi đây đúng là không gian “mùa hè đích thực”. Không nghỉ tiết thì cũng sẽ có vài tên nhóc chán học “cúp cua” rồi chạy ra đây khều xoài ở vườn nhà bên cạnh. Không phải chỉ vì thèm đâu mà còn vì bản tình vốn dĩ tinh nghịch muốn chọc ghẹo bà chủ nhà của chúng.

          Trong khu vườn mùa hạ, ghế đá là địa điểm mà bọn con gái chọn. Chưa đầy năm phút sau bao nhiêu là món ăn ngày hè mà lúc nãy còn giấu kỹ trong các cặp sách đã được bày biện trên bàn. Nào là xoài, mận, ổi của Mai Vân. Bưởi của con Khánh và rất nhiều say rim mà con Thủy cất công đi tìm mua. Đúng là học trò! Học trò có bao giờ không bảo là đói và có bao giờ bỏ qua cho những thức hàng mát mắt thế này.

          Thằng Tùng vừa thò bàn tay chớp nhoáng vào đã cướp ngay bịch ổi tẩm, con Linh nhanh chóng túm cổ áo nó lại và thế là nó bị cả nhóm con gái “hạ nóc ao”.

          - Linh ơi, sao bà mạnh tay thế?

          - Ai bảo ông bon chen làm chi. Tui chưa xử đẹp ông là may đó.

          Thằng Tùng méo miệng:

          - Con gái thế kỷ 21. Hic, như dầy làm sao tui dám thương bà nữa chứ?! Cầm tay của người ta mà xiết chặt đau điếng hà.

          Con Linh nghe xong câu ấy mặt đỏ phừng phừng:

          - Ông còn dám nói à! - Vừa nói vừa rượt thằng Tùng chạy vắt chân.

          Những bông hoa nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống bám vào người tụi nhóc lung linh lóng lánh. Ở một góc nhìn nào đó, hai đứa trẻ là chất điểm và những bông hoa nắng lại là những vật thể đang di chuyển lướt đi thật nhanh.

          Vì trời nóng mà còn đến hai tiết học nữa nên bọn con trai không chơi thể thao mà ngồi lại xoay vòng nghêu ngao những khúc ca tình bạn. Sau ca khúc mượt mà của Trọng:

          - Bạn thân ơi mai xa cánh nhau, lòng vẫn mãi nhớ phút ban đầu. Dẫu mai này, dù đổi thay vẫn không quên tình bạn xưa…

          Đến lượt thằng Sinh cao hứng du dương:

          - Hạ ơi, ta xa nhau mấy mùa phượng rồi? Mà lòng ngỡ như...!

          Thằng Thành tặc lưỡi:

          - Qua…ao…o! Ca sĩ Su Su của chúng ta hát còn hay hơn cả Madonna nữa!

          Lập tức được sự phản bác của thằng Huấn:

          - Trời ơi thằng Sinh nó thành… “ấy” hồi nào dậy? Phải nói là giống Michael Jackson chứ.

          Một giọng nói từ phía bọn con gái vọng đến:

          - Không đâu! Bạn Su Su thật chẳng khác bản sao Bi Rain tí nào. Cảm ơn bài hát của Su nha! Từ nay mình gọi bạn là “Bi Rảnh” nhá!

          Phe con trai tức thì trả đũa:

          - …

          Chuyện của học trò thì có bao nhiêu chủ đề và kể bao giờ sẽ hết. Học trò muôn đời vẫn thế. Khi vẫn chưa hết là những cô cậu nhóc thì con gái vẫn xí xọn trêu bọn con trai, và con trai vẫn lém lĩnh chọc ghẹo bọn con gái.

          Lại có mấy tên con trai mơ mộng rủ nhau ra vườn trường hái thật nhiều những quả chò vẫn còn chưa khô bỏ lên các tấm chắn cửa sổ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm những đôi cánh thỏ trên quả kia xoay tròn xao xuyến. Bên cạnh bọn nhóc đang ồn ào, trên một góc cây chò cưa ngang có ai đó đang ngồi thả hồn phiêu diêu theo nàng hạ. Phượng ngồi một mình ngắm bầu trời cao ngút trong xanh, lắng nghe tiếng đàn chim non đang ríu rít gọi mẹ trong chiếc tổ ươm vàng trên cây cao gần đó. Ve ngân trong thanh, vòm phượng đỏ tuổi học trò vẫn đang khoe sắc để bọn nhóc ép vào vở những đôi hồ điệp tạm biệt nhau chuẩn bị bước vào trường phổ thông. Rồi những cánh hồ điệp ấy sẽ bay cao bay xa như những mơ ước tuổi hồng vẫn còn đang nung nấu trong tim tụi nhóc.

          - Át…x…ì!

          - Phượng bị cảm rồi đó. Cẩn thận sức khỏe, sắp tới kỳ thi tuyển rồi.

          Thì ra là lớp trưởng Lê:

          - Cảm ơn Lê nhiều nha! Phượng biết rồi!

          Lê hơi rụt rè đưa hộp kẹo ngậm gừng đang cầm trên tay cho Phượng:

          - Phượng ngậm cái này đi. Ngậm một lúc sẽ thấy nhẹ người hơn đó!

          - Ừ, vậy Phượng một nữa, Lê một nữa nha!

          Phượng và Lê cùng ngồi chuyện trò về những mơ ước đang còn chập chững trong đầu mình.

          Tiếng chuông vang lên, đến giờ phải trở lại lớp học rồi. Hai tiết toán cuối. Không mơ mộng, nhẹ nhàng thư thái như văn chương. Toán học là phải tập trung. Thế nhưng có phải vậy không thì có trời mới biết.

          Vẽ một đường tròn, một đường tròn nữa và một tiếp tuyến. Trên tập của thằng Tùng sao đường tròn tự dưng méo thành hình trái tim thế? Tiếp tuyến tự dưng thành… cát tuyến. Cũng may là nó chưa đến mắt con Linh. Tờ nháp trên bàn Lê bị gió cuốn rơi dưới chân Phượng, cô bé nhặt mảnh giấy lên, một bức tranh chú ve con đang say mê đệm nhạc bên cây vĩ cầm của mình và một nàng bướm thả mình theo những khúc ca. Phượng mỉm cười: “Lớp trưởng hôm nay cũng mơ mộng thật”. Khẽ nhìn khung cửa sổ thoáng gió, những quả chò thi nhau tung đôi cánh từ các tấm chắn xoay bóng tròn xeo như những cái chong chóng sinh ra từ thiên nhiên.

          Học trò cái tuổi mười lăm trăng tròn vành vạnh. Thế đấy! Thời hoa mộng vô tư. Những khuôn mặt bắt đầu căng thẳng hơn theo những bậc thang toán học. Nhưng với môn hình học thì vẫn còn khoảng trống cho những ý tưởng ngây thơ. Góc nào đó trong cái khối chữ nhật này có tiếng phì phò nhè nhẹ của một anh béo. Học trò mà!

          Ngoài kia mùa hè vẫn cứ là hè của học trò. Dù mùa hè này có bận thì tuổi trăng tròn vẫn phải xới tung nó lên. Ve vẫn kêu âm ỉ trên các vòm cây. Chưa đến tuổi của những cành bằng lăng tím trời hay những chuỗi bò cạp vàng hoe góc phố. Nhưng nơi đây những cành phượng vĩ đang đỏ thắm nhiệt huyết tuổi thanh xuân, những ước mơ màu hồng đang rực cháy trong những tâm hồn đang từng bước trưởng thành. Và hè – bình yên cả một vùng trời!

          Hải Quỳnh 30.04.2011
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:41:15 bởi Hải Quỳnh >
          #5
            Hải Quỳnh 26.06.2011 22:57:42 (permalink)
            Gió qua miền biển lộng

            ảnh: Đá Ông Địa

            Nó ngồi giữa đồi cát gió đang thổi lồng lộng như muốn để tâm hồn mình được thổi đi hết những thứ bụi bẩn đang bám vào. Nhưng nó không làm được vậy, nó vẫn còn bực tức, gió chỉ vơi bớt cơn giận đã trút vào không đúng người của nó thôi. Chả là mọi chuyện thế này đây, du lịch ở vùng này giờ phát triển lắm mà nhà nó lại nằm ngay trung tâm “nhòm ngó” của các nhà kinh doanh dịch vụ du lịch. Gia đình nó là một gia đình như bao người dân khác ở nơi đây, ba nó trước kia là một cán bộ xã – cựu chiến binh 2 trên 4, mẹ nó có một tiệm tạp hóa và bán thức ăn vào buổi sáng. Nhà có mỗi mình nó là con nhưng nó không giống những đứa thuộc tuýp được cưng chiều tí nào. Căn nhà của nó thật lý tưởng khỏi chê, đó là một khu vườn trồng đủ thứ cây ăn quả đang xum xuê xanh tốt. Mé bên ngoài bực biển là một vườn dừa mà ba nó đã cố công săn sóc rất kỹ càng. Cuộc sống từ lâu vốn bình yên ở nơi biển cát tư tình này. Nhưng mấy hôm rồi có một kiến trúc sư và một nhà thầu xây dựng cứ tới lui nhà nó dùng đủ mọi biện pháp thuyết phục, năn nỉ và cả quyết liệt muốn cho gia đình nó phải bán ngay mảnh đất ấy. Họ đã mua hết những khu đất xung quanh, bản thiết kế xây dựng cũng vẽ xong rồi còn mỗi nhà nó đi nốt là có thể tiến hành xây dựng.

            Bình thường đi học nó trọ lại nhà cô trong Phan Thiết không về nên nó không biết chuyện này, ba mẹ cũng chẳng muốn nó biết làm gì. Thế nhưng tối qua lúc nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ nó rất giận, nó giận hơn là vị kiến trúc sư ấy lại ba con nhỏ bạn thân của nó. Thế là vừa mách sáng, khi tài xế riêng đưa con nhỏ ra nhà nó chơi như đúng lời hẹn với nó chiều hôm qua nó lại đem hết mớ hỗn độn trong lòng trút hết vào con nhỏ làm con nhỏ giận mà khóc sướt mướt. Con nhỏ xinh đẹp vừa bước xuống xe nó đã chờ ngay trước cổng nhà với bộ mặt lạnh tanh:

            - Hôm trước Nhi bảo có chuyện muốn nói với tui mà chuyện gì vậy Nhi?

            Con nhỏ mỉm cười:

            - Đúng là Nhi có nhiều chuyện muốn nói với Hoàng lắm nhưng Hoàng định không cho Nhi ngồi cũng không thèm mời Nhi uống nước luôn sao?

            Mặt mày nó vẫn lạnh như cục nước đá:

            - Nhi không cần nói nữa đâu, ba Nhi và ông bác của Nhi đang cố bứng nhà tui ra khỏi cái nơi này đi càng xa càng tốt chứ gì!

            Con nhỏ hơi khó hiểu biểu lộ nét buồn trên khuôn mặt:

            - Sao Hoàng nặng lời vậy, không như Hoàng nghĩ đâu. Ba Nhi cũng chỉ làm như bao công trình, bao khu resort khác đã xây dựng ở đây thôi mà.

            Nó càng giận hơn, càng lớn tiếng hơn:

            - Có mà Nhi cũng giống ba mình muốn tui nhanh chóng đi khỏi đây thật sớm thôi. Tại ba Nhi mà giờ bệnh của ba tui càng nặng hơn, tại ba Nhi mà bệnh tim của mẹ tui tái phát. Tại ba Nhi hết đó.

            Mắt con nhỏ đã rưng rưng:

            - Hai bác bệnh ư? Nhi không biết. Nhi xin lỗi Hoàng! Hôm trước Nhi cùng ba sửa lại bản thiết kế để giữ lại khu vườn và toàn bộ phần mái ngôi nhà cổ, Nhi tưởng vậy Hoàng sẽ vui chứ.

            - Vui à? Tui không vui khi phải đi khỏi nhà chỉ vì ba Nhi yêu cầu đâu! – Nó vừa to tiếng vừa nhìn con nhỏ với ánh mắt như lửa.

            Con nhỏ nước mắt hai hàng hình như cũng đang giận, vừa giận vừa buồn:

            - Nhi cứ tưởng Hoàng về sẽ khuyên ba mẹ mình chấp nhận để lại mảnh đất không ngờ Hoàng cũng không hiểu. Du lịch phát triển, xây dựng khu nghỉ mát có gì là không đúng. Có phải mình ba Nhi làm thế đâu mà Hoàng đổ hết tội cho ba Nhi vậy.

            Nó quay ngoắt lại trừng mắt nhìn con nhỏ:

            - Ba Nhi cho Nhi chơi với tui là để một ngày Nhi khuyên tui bán mảnh đất hương hỏa à?

            - ……

            Con nhỏ không nói gì mà hình như muốn nói nhưng cổ họng cứ nghẹn cứng lại, nhỏ quay lưng đi ngay lập tức mà chưa kịp vào nhà chào ba mẹ nó. Chiếc ô tô vừa khuất bóng khỏi con đường xanh rợp thì nó cũng vớ nhanh chiếc xe đạp leo núi của mình chạy lên đồi cát ngồi luôn.

            Giờ ngồi ngẫm lại nó thấy mình càng nói đã càng sai. Giờ chắc nhỏ buồn lắm! Nhỏ buồn! Nó cũng buồn! Mọi ngày Nhỏ chỉ xước ngón tay nó đã sầu nát ruột rồi thế mà nó lại làm con nhỏ đau lòng. Nó muốn chạy ngay vào Phan Thiết đến nhà xin lỗi con nhỏ nhưng nó lại chần chừ, nó cũng biết tự trọng mà. Nó muốn nói nhưng nó không biết khi gặp con nhỏ rồi nó sẽ nói gì nữa. Gió mạnh tạt qua đồi cát, những hạt cát văng vào mặt nó rát rạt. Đồi Trinh Nữ trắng xóa, bóng nó ngồi một mình trãi dài giữa chiều trông xa hàng cây số đã thấy. Nó đã lang thang đồi cát mấy tiếng đồng hồ rồi, nó muốn chạy nhanh ra Bàu trắng, nhảy chủm xuống ngập mình dưới nước để trôi đi những cái gì khó nhọc trong đầu nó. Nhưng mà không được, Bàu Trắng giờ là một điểm du lịch rất nổi tiếng.

            Nó tỉnh lại sau một giấc ngủ say vì quá mệt mỏi, nó đón xe đi ngay vào nhà con nhỏ vậy mà nó đã không kịp nói lời xin lỗi với nhỏ. Cô giúp việc vẫn đón tiếp nó niềm nở như mọi ngày nhưng trên tay cô là món quà mà con nhỏ để lại nhờ cô chuyển cho nó khi đã trở về Sài Gòn tối qua. Con nhỏ ở lại Phan Thiết học chung với nó hai năm và giờ lại bỏ đi mất. Nó cầm món quà trên tay mở ra xem, một cái lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy đang lấp lánh trước mặt nó. Và một mảnh giấy nhỏ bên dưới, dòng chữ viết rất đẹp mà ngày nào nó vẫn thấy:

            - 1001 ngôi sao cho một điều ước. Xin ước cho bạn!

            Nó giận bản thân nó lắm. Nó trách sai con nhỏ vậy mà con nhỏ vẫn không hề giận dỗi một chút nào. Nó vẫn nhớ câu nói của ba con nhỏ vẫn hay bảo với nó: “Nhi nó không giận ai được quá mười lăm phút đâu.”. Buồn, nó chỉ dám gọi thầm trong lòng: “Nhi ơi! Hoàng biết mà…!”.

            Thủ tục bán đất làm xong, số tiền trả cho gia đình nó không nhỏ, ba mẹ nó mua căn nhà vừa phải trong Phan Thiết để tiện cho việc học của nó hơn. Ba năm trôi qua, ba nó đã mất rồi vì bệnh tình ông rất nặng cộng thêm vết thương trên cơ thể còn lại sau chiến tranh, gia đình nó giờ chỉ có hai mẹ con nhưng vẫn ổn lắm, hiệu ăn mới của mẹ nó giống như một nhà hàng Hạnh Phúc nho nhỏ vậy.

            Còn nó, nó chuẩn bị làm hồ sơ thi vào đại học, nó phân vân, nó không biết chọn ngành gì là phù hợp nhất với khả năng của nó. Nó thấy hơi áp lực trong mấy ngày qua, nó đứng nơi đây, ngay Đá Ông Địa. Sau lưng nó là Sealink sang trọng và quý phái, trên đồi kia là khu biệt thự Mũi Né rộng lắm. Bên phải nó Lầu Ông Hoàng cao ngất, qua khỏi đó là thành phố có ngôi nhà nó đang sống, có kỷ niệm học trò còn đang tiếp diễn. Và bên trái nó bây giờ là kinh đô resort mà ngôi nhà cổ của nó trước đây đã nằm trong một khu nghỉ dưỡng bốn sao. Quê hương của nó ngày càng trù phú là vậy. Nó nhìn bãi biển trước mặt, nó nhớ, nhớ có một con nhỏ rất thích biển, con nhỏ có cái tên Mai Nhi bao giờ cũng đòi nó đèo xe đạp đi dạo biển. Mấy năm rồi, con nhỏ đổi số điện thoại nó không gọi được. Nó vẫn viết thư gửi cho con nhỏ, nhỏ không hồi âm. Nhưng nó biết nhỏ vẫn giữ kỹ từng lá thư của nó. Chuông điện thoại của nó reo lên có tin nhắn, nó mở ra, một dòng offline messenger:

            - Mỹ thuật. – Tin nhắn đến từ nickname: “Cobe_yeu_bien”.

            Nó mỉm cười, nó vui, rất vui, nó nhẹ nhàng ấn phím trả lời:

            - Kiến trúc.

            Mảnh đất quê hương sẽ càng trù phú hơn nữa phải không? Gió thổi mạnh hơn hất tung mái tóc trước vầng trán cao của nó…


            Hải Quỳnh 06.03.2011
            __________________
            Thời gian không thể dừng lại xong hồi ức có thể lưu giữ mọi thứ...!
            My blog: http://vn.360plus.yahoo.com/quynhhaingoc/
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9