Hải Quỳnh
-
Số bài
:
391
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.04.2010
|
RE: Tủ sách Văn học Teen
-
10.10.2010 16:17:52
Sương thu Chiếc lá thu dễ thấy nhất của một mùa thu phương nam đang khẽ khàng chạm đất, hàng cây bàng dài thẳng tắp buông một màu rực đỏ xuống giữa đồi dương xanh lè. Những ngọn dương cao hun hút nhọn hoắc đâm thẳng những nhát sắc bén vào bầu trời xanh mực để rồi chờ cơn gió biển nhè nhẹ thổi vào quét những sợi mây trăng trắng hiền dịu hơn. Còn hàng cây bàng vẫn đứng im lìm xoè tán tròn xoe rũ xuống con đường biển mát rượi những chiếc lá đỏ mang theo những vần thơ đượm sắc hương của thiên nhiên. Tiếng nắng vẫn gieo rí rắc, tiếng gió vẫn hát vi vu trên các ngọn dương cao vút và những con sóng bạc đầu đang thì thầm nói lời yêu thương với nhau. Thanh mang chiếc cặp nhỏ chéo vai bên trong đựng cái máy ảnh be bé đủ để Thanh ẳm hết con phố biển này về nhà mình. Dù biết là còn gần một cây số nữa mới đến nhà Thu nhưng Thanh xuống xe buýt vì muốn đựơc đi bộ rãi bước trên con đường có lá thu bay và những quả dương khô rơi lác đác này. Tranh thủ vài góc chụp thật ưng ý, cảm xúc đang tràn ngập khiến Thanh muốn viết ngay lúc này. Viết về mảnh đất quê hương thật xinh đẹp, yên bình với kỷ niệm êm đềm của tuổi học trò quý biết bao. Thanh vừa bước đi vừa chú ý suy nghĩ về lời văn để không quên từ nào khi về nhà sẽ đánh máy. Bấc giác con đường biển im lìm thi thoảng mới có một chiếc xe jeep ngang qua này vang lên giọng nói quen thuộc nhẹ tênh: - Thanh ơi, đợi anh với! Thanh quay ngoắt lại, ngạc nhiên vô cùng: - Anh Duy! Sao anh cũng về lúc này à? Mà sao lại dừng xe ở đây? Duy vội chạy tới thở hồng hộc: - Anh như em thôi muốn đi dạo trên con phố này đón gió biển, vừa xuống xe là thấy em anh vội đuổi theo đi cùng cho vui. Thanh nhìn Duy, thêm một năm nữa anh tá túc trong trường hàng hải lại chững chạc thêm rất nhiều, Thanh cất lại chiếc máy ảnh vào cặp vừa đi vừa nói trêu: - Em cứ tưởng học nhà báo thì mới có hứng văn chương thơ thẩn ngẩn ngơ chứ. Hoá ra anh còn lãng mạn hơn em nữa à! – Chính Thanh cũng cảm thấy ngớ ngẫn thay cho câu nói của mình. Duy khoác ba lô sang một bên nhìn Thanh nghiêm nghị: - Anh thuộc tốp yêu đời như yêu cuộc sống mà! Vừa nói xong anh bật cười, Thanh cũng không thể nhịn được nữa phá lên nhưng rồi thấy có gì đó mất tự nhiên nên quay sang hướng nhà Thu rảo bước chầm chậm. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rất ăn ý. Thanh quen Duy vì Duy là anh trai của Thu – cô bạn thân với Thanh nhất. Duy đang học hàng hải năm thứ ba rồi, Duy lớn hơn Thanh hai tuổi nhưng lại rất thân với đám bạn của em gái mình và là thần tượng yêu quý của cả đám. Còn Thanh thì đã cảm tình đặc biệt với anh bạn này từ lúc chỉ mới quen Thu ở trường trung học. Về phần Thanh sao một năm tập tành khoa nhà báo giờ cũng văn hoa chút ít đang định đợt nghỉ này sẽ viết vài bài gởi lên toà soạn thử xem sao. Vừa tới nhà Thu, mẹ Thu từ trong bước ra đón Duy và nhìn Thanh cười niềm nở, Thanh vui vẻ chào cả nhà rồi xin phép đi gọi Thu. Vì muốn Thu bất ngờ nên Thanh không gọi điện trước mà mua một hộp màu bột gói kĩ trong bọc hù cho Thu một phen hú vía. Thanh khẽ bước vòng ra vườn sau nhà nơi mà Thu thường dùng làm địa phận học vẽ. Thu chăm chú nhìn vào bức tranh đang vẽ dang dở bãi biển sóng xô ào ạc trước mặt, bọt nước tán vào đá vỡ tan văng tung toé vào không trung, sóng mạnh thật mạnh như muốn bóp chết nghẹt những viên đá lỏm chỏm tròn trĩnh kia. Dường như Thu đang lạc vào một nơi xa xăm dịu vợi nào đó và không hề biết đến sự có mặt của Thanh, Thanh cảm thấy bất thường nhìn sang chiếc bàn nhỏ đặt cạnh gốc cây sung quả lá rụng tả tơi, hai mảnh giấy, đó là giấy báo kết quả thi đại học. Thanh cầm mảnh giấy lên không tin vào mắt mình cả hai tờ đều kết quả không khả quan, vậy là hai năm Thu đều không đậu đại học có lẻ vì vậy mà niềm tin trong Thu mất đi rất nhiều. Thanh đặt tay lên vai Thu, cả hai cùng nhìn ra những con sóng bạc đầu như muốn cuốn trôi hết những nỗi buồn, sự thất vọng trong lòng. Thu khẽ lên tiếng: - Mình thật không có chút năng lực nào phải không Thanh? Năm thứ nhất mình trách ba mẹ sao bắt mình phải thi vào cả hai khối kinh tế để mình rớt nặng, năm nay ba cho mình được chọn một trường mình chọn mỹ thuật nhưng rồi cả hai… Thu thở dài hít một hơi gió biển ngậm ngùi: - Giờ mình không còn đủ can đảm tiếp tục thêm một năm thế này nữa rồi. Thanh không nói gì cũng biết phải nói thế nào, chỉ khe khẽ vào tai Thu: - Thu nhất định sẽ làm được, dù không phải là ở một trường đại học nhưng Thu chắc chắn sẽ làm được cho mình một việc. Thu quay lại kéo thêm vài đường cọ vào bức tranh làn sóng xanh hiền hoà đang khua xào xạc. Duy từ trước bước ra làm không khí lại trở về bình yên hơn. - Hai đứa thôi đừng ủ ê, chuyện không ai muốn mà chỉ cần mình biết mình đã cố gắng hết sức dùng cả nhiệt huyết là tốt. - Cảm ơn anh hai! Chỉ có anh hai và Thanh là không buồn em thôi! Thôi em dọn cơm cho cả nhà đây, chắc mọi người đói lắm hén. Thu cười rồi quay vào trong liền. Duy thực sự lo lắng cho em gái, sợ Thu sẽ nghĩ rằng mình thất bại. Duy bước tới nhìn Thanh: - Anh giao đứa em gái cho em, Thu là bạn thân với em em nói chuyện sẽ dễ hơn anh. Mong em giúp Thu vượt qua trở ngại. Ánh mắt Duy như đặt toàn bộ niềm tin về Thu vào Thanh, nhưng bất giác Thanh quay sang hướng khác. Thanh tự nhủ mình Thu là bạn và cũng là đứa em gái trong sáng và mỏng manh lắm. - Thanh ơi, em nghĩ gì vậy? Em cũng đừng quá lo cho Thu, tuy Thu có vẻ yếu ớt nhưng anh lại rất tin tưởng nó. - Em sẽ động viên Thu mà. – Thanh cười đồng ý. - À, hôm nay em đừng về vội, buổi tối chúng ta cùng họp mặt “nhắc lại trường xưa” với “bộ tứ” các em nha. Anh có chuyện bí mật nói cho các em đấy. Thanh vui vẻ gật đầu “Vâng” một tiếng. Tối đó cả nhóm tụ họp lại ngồi trong một quán xây theo kiểu nổi hướng ra biển không có mái, nước biển phả muối nhè nhẹ vào lòng người ngòn ngọt. “Bộ tứ" có ba đứa con gái là Thanh, Lãnh Thu, Nhuỵ và một thằng con trai độc nhất cao kều mà phong phanh như cây tre là Tâm. Bốn đứa thân nhau ngay từ buổi quân sự đầu tiên ở trường cấp ba, lúc đó Duy rất sôi nổi trong các phong trào dẫn dắt đàn em nên nhóm cũng qua Thu nhanh chóng thân với anh. Nhuỵ đang học giáo viên cấp một, Tâm thì học giao thông vận tải, chỉ mỗi Thu là chưa ổn… Vừa ngồi xuống Nhuỵ đã huyên thuyên liên hồi, xông xáo là vậy. Nhuỵ vốn ngây thơ, giỏi nhất là làm cho cả bọn lúc nào cũng phải cười phá lên, nói gì chứ việc lo ăn uống và cười thì Nhuỵ đảm nhiệm số một: - Cô giáo khi nào ra trường đi dạy nhớ miễn học phí cho con tụi mình nha. - Ùa, bộ Tâm sắp có vợ sao mà tính trước dữ thế. - Hông đâu! Người như Tâm chỉ làm cây tăm cả đời thôi, còn chuyện đó là xin giùm cho con cô láng giềng. - Nè sao lại nói thế chứ mọi người không nghe câu “thân gầy guộc lá mong manh mà sao nên luỹ nên thành tre ơi”. - Ừ thì có. Vậy Tâm chấp nhận làm tre rồi hén. - ….. Mọi người đã nói khản cổ Duy mới bước vào, đi bên cạnh anh là một cô gái trạc tuổi mình xinh đẹp trông rất quen. - Hôm nay mới có dịp cho các em biết, đây là chị Phương bạn gái anh. Chắc hồi trước các em từng gặp chị Phương rồi. Nhuỵ là người nhanh nhẹn trí nhớ cũng nhanh theo: - Em biết rồi chị từng là hoa khôi của trường phải không? Duy cười hạnh phúc nhìn sang Phương. Cùng lúc này đây thông tin đến bất ngờ làm Thanh như tiêu tan bối rối không biết phải giấu cảm xúc đi đâu, Chính Thu cũng không hề biết cái bí mật này của anh mình. Tuy nhiên nổi bàng hoàng lớn choáng váng ấy vẫn có thể vượt qua, Thanh cố diễn tài tình nên mọi người không biết sắc mặt Thanh tái nhợt. Buổi họp mặt kết thúc, vở kịch cũng chấm dứt, Tâm đã đưa Nhuỵ về. Thanh bước ra vô tình tiếng thở dài bị ánh mắt ai bắt gặp, Thu khẽ hỏi: - Thanh đi theo mình nha. Hai cô bạn hướng về một ngôi chùa gần nhà Thu, một con đường mòn bé nhỏ dẫn vào khu vườn cau thật kín và mát mẻ. Con suối nhỏ rộng chừng ba mét có cây cầu dừa bắt ngang, hai đứa cùng ngồi trên đó. Thanh nhìn thấy biết bao cây chuối, cây hoa nước và những loại dây leo đang vươn xanh tốt đón sương khuya trong bóng trăng ngời ngời. Hoa cau rụng lã chã mặt con suối nhỏ. Trăng rớt xuống bóng nước bàn bạc, cõi lòng của Thu và Thanh cũng bạc phếch như cung Quản Hàn kia. Bỗng nhiên Thu nhìn sang Thanh giọng nói nghe lạnh: - Thanh biết không, đứng trước biển nỗi lòng sẽ không thể nào trôi hết vì sóng cứ giật giờ kéo ra đẩy vào. Nhưng con suối này thì khác nó trôi ra rồi vĩnh viễn không trở lại. Nước ngầm chảy ra từ lòng đất đổ vào biển cả mang đi xa thăm thẳm. Thu như làn sương mỏng vậy, hình như Thu muốn tan chảy để được lọc đi những phút bùi ngùi. Lãnh Thu – một mùa thu lạnh. Ở giữa vườn cau này nước biển không còn có thể nhuốm muối rát mặt nữa mà chỉ có hương cau thoang thoảng trong gió, mùi nước ngọt thơm hoa bưởi đâu đó vẩn vào, suối róc rách không ồn ào, trăng quyện vào tâm hồn người tiu nghỉu. Có một thứ tâm trạng mà Thanh mang theo mình lâu nay giờ cũng nên để nó được tự do tan biến khỏi cuộc sống của Thanh. Thanh lặng lẽ làm theo Thu, ngâm chân trong làn nước ngọt mát có hoa phảng phất trãi lòng nhẹ nhàng thư thái. Đúng là làn nước mùa thu làm cho con người ta trở nên thanh khiết như nó vậy. Thu lại nói giọng vẫn nhỏ và êm nhưng chắc chắn: - Mình không có khả năng học ngành mà ba mẹ chọn và cũng không thể học mỹ thuật được. Giờ mình quyết định sẽ học cắt may và thời trang, còn việc học vẽ sau này nhất định mình sẽ làm. Thanh nhìn Thu, nhìn ánh trăng vàng sau làn sương mỏng: - Thu mạnh mẽ nhiều lên rồi. Mình đã nói là tin Thu sẽ làm được mà. Thu nhất định không để cho mình, gia đình và anh Duy thất vọng phải không? - Nhắc đến Duy, Thanh đột nhiên bối rối nhưng giờ Thanh nghĩ được rồi, Duy coi Thanh như đứa em gái nhỏ của mình, giống như một bé Thu của anh hai vậy. Thanh đứng vội dậy nhìn vào ánh trăng nói khẽ với mình: - Chúc cho hạnh phúc! Mình cũng sẽ hạnh phúc. Mình sẽ cứng cõi! Thu nắm bàn tay lành lạnh của Thanh. Phía sau có bóng ai đó cao kều phong phanh sợ họ ngã sẽ chạy đến vực dậy, nhưng hai cô bạn ấy đã đứng rất vững, dáng đứng không mẩy mây chong chênh trước những bước ngoạt đầu tiên của cuộc đời. Họ sẽ bước tiếp thật tốt phải không? Phải vượt qua chứ! Hải Quỳnh 09.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:40:04 bởi Hải Quỳnh >
|