Tập truyện theo tuổi của tôi
Hải Quỳnh 12.08.2010 13:08:12 (permalink)
Một ngày giữa tháng sáu
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/832C1CA9B2B04BEBBBE673FE74AF97C9.jpg[/image]
 
 
 
Trời mưa. Trời đang mưa. Mưa không lớn nhưng trời lạnh và làm con người ta cũng lạnh theo. Cô bé đang ngồi một mình bên khung cửa sổ của ngôi nhà xây theo kiến trúc cũ. Nhìn vu vơ ra cánh đồng vùng ngoại ô. Cánh đồng trước kia không giống thế này, thanh long chỉ thỉnh thoảng một vài đám nhỏ và chăm sóc không kĩ càng mấy. Cả cánh đồng lúa và lúa trãi dài đến xa tít mù như một dãi lụa nhung xanh rờn rờn, lấp ló xa xa là mấy con bù nhìn rơm đang nũng nịu với cơn gió lạ nơi đâu mới tới. Mùa lúa trổ hương thơm lan toả khắp, lan vào nhà, vào cả tâm hồn đa cảm của cô bé ngây thơ kia.

Lại nhìn ra bầu trời màu trắng, cơn mưa nặng hạt hơn, rào rào, phất phơ mấy ngọn dương ít ỏi. Nó làm cô bé nhớ về những kỉ niệm của mùa mưa năm trước. Không phải là mưa đầu mùa bẽn lẽn như bây giờ mà là một cơn mưa còn xót lại bất chợt của mùa thu để chào tạm biệt mảnh đất hiếm hoi nước này. Đó là lúc cô bé chân ước chân ráo bước vào trường cấp ba nổi tiếng nhất tỉnh. Tháng mười, học được một tháng nhưng cô bé chẳng có ai trên con đường cùng về nhà sáu ki-lô-mét. Thứ bảy, ngày cuối tuần và cũng xong nốt tiết cuối cùng. Ôi trời! Vẻ mặt cô bé lo lắng. Biết làm sao giờ! Mưa to thế này. Không có áo mưa, không có gì che chở cho cái cặp sách mà cô bé coi trọng hơn cả mình. Lúng túng rối bù đầu, đến căn-tin còn hết áo mưa thì… bó tay thôi.


Không về được mà trời cứ tối dần đi rồi đen sầm lại. Một cậu chàng từ sân sau chạy vào bổ thẳng vô nhà xe, kéo cái mũ lưỡi trai xuống vẫy vẫy. Nhìn bộ quần áo thể thao biết ngay là khối 11, cậu chàng dắt chiếc xe martin ra rút cái áo mưa trong giỏ định mặc vào. Nhưng chẳng hiểu sao trông cái vẻ bối rối cầu cứu ông trời của cô bé đứng ở dãy đối diện kia cậu lại không cầm nổi bản tánh anh hùng cứu mỹ nhân. Dắt xe lại gần hơn, cậu chìa chiếc áo mưa ra trước mặt cô bé:

- Em không có áo à? Trời lạnh lắm, em mặc cái này đi rồi về đứng đây nữa trời tối phụ huynh chạy cuống cuồng lên bây giờ.

Nụ cười tươi rói hiền khô ấy làm cô bé mếu máo cũng bậc lên cười.

- Cảm ơn anh! Nhưng còn anh sẽ bị ướt đó. Anh không sợ bệnh hả?

Lại một cái cười có một không hai nữa:

- Nam tử hán đại trượng… phụ mà em!!! Thôi mang cặp rồi mặc áo vào cho khỏi ướt về nhanh đi kẽo trễ. Lẹ lên không là anh hùng ép mỹ nhân đó.

- Anh chu đáo quá hén! – Vừa nói cô bé vừa kèm theo cú nhìn thật tinh nghịch.

Cậu chàng cũng chẳng vừa gì, đưa khuôn mặt lém lĩnh vỗ ngực:

- Đàn anh đi trước ngồi trên mà em gái.

Rồi cô bé cũng lên xe đi về, mới một đoạn thôi vẫn còn trong phố. Một giọng nói quen quen bên tai khiến cô bé giật mình quay sang thì ra là “cậu anh” lúc nãy.

- Cô bé ới ơi, em về đường này sao? Vậy là anh có người chung đường rồi. Hay ghê ta!

- Vâng ạ!

Cô bé cười cười nhưng hơi e dè. Con đường hôm nay như gần hơn khi có bạn để trò chuyện và cô bé cũng như được an toàn hơn nhờ anh bạn đi bên cạnh. Bất ngờ hơn là sau mấy câu chia tay trên quốc lộ họ lại rẽ vào cùng một con hẻm, con hẻm chạy vào cánh đồng thanh long quả đang còn mùa đỏ tươi roi rói, tươi như nụ cười… ai đó.

Sáng hôm sau, một ngày sẽ đong đầy hoa nắng vì vừng trời giờ đang ửng đỏ bao quanh vòm cao xanh thăm thẳm. Có tiếng ai đó ngoài cổng. Mẹ giục cô bé: “Hạ ơi, nhanh lên con! Có bạn chờ con kìa”. Hạ cố nhìn ra: “Ai vậy mẹ?”.

- Hình như là thằng Vũ con chú Dũng chủ xưởng gỗ, bạn ba con ấy.

Hạ tò mò vô cùng vì cô bé có quen con bác ấy bao giờ đâu. Vừa bước ra cửa cô bé lung túng hiệp hai, ánh mắt của “cậu anh” đây mà nhưng hôm nay nó chững chạc lấp lững làm sao ấy. Cô bé tự dưng ngượng ngượng nghịu nghịu, hai má ửng hồng khi mà trời còn chưa kịp nắng. Xe Hạ hỏng phải để ông anh vô tình nhặt được này chở đến trường, cả con đường dài chỉ độc giọng “cậu anh”. Hạ thì mỉm cười, nụ cười giấu sau lưng cậu anh nhè nhẹ giữa loáng thoáng mấy sợi tóc mai.

Chủ nhật, chỉ phải học ở trung tâm và buổi chiều sinh hoạt xong là về. Còn sớm quá nhỉ, Vũ chở Hạ vào quán chè Cây me, cái quán mà bất cứ đứa học sinh nào ở đây cũng phải biết. Món mà Hạ may mắn thưởng thức là chuối hấp. Ngon lạ thường. Đá bào tan nhanh trong miệng chỉ the the chứ không lạnh, miếng chuối thơm thơm mà giòn giòn ngọt lịm. Một vị ngọt vô cùng ấm áp và nhẹ nhõm làm sao, hay tâm hồn cô bé đang… mà cũng không biết.

Vẫn con đường quen thuộc, vẫn ngồi sau xe về, làn sương trắng rập rờn như lượn bên vệ đường. Cô bé đập đập vào lưng cậu anh:

- Hái cho em mấy bông hoa đó đi anh Vũ.

Dù là ngại không thể tả nhưng vì chữ “anh” vừa rồi… Xấu hổ đến tột đỉnh giữa con đường đông ơi là đông cặp mắt dấu chấm hỏi mà vẫn cứ phải hái hoa cho cô bé. Những bông hoa nhỏ tí xíu năm cánh mỏng manh, giữa là nhuỵ vàng tươi óng ánh. Hoa nhỏ trắng tinh thanh khiết, một tâm hồn thanh khiết với một sức sống bất diệt của loài hoa dại ven đường bé bỏng. Cô bé nâng niu nó trên tay như nâng niu đứa trẻ đáng yêu luôn hé môi cười nụ với mình. Còn Vũ thì… bao cặp mắt ngưỡng mộ trầm trồ. Anh hùng thật!

Thán phục cho anh bạn thông minh, biết thế nào cũng sẽ có lần thứ hai cô bé đòi mình hái hoa cho nên đã thủ sẳn một ít hạt giống trong cái chậu nho nhỏ mang sang nhà cô bé. Cả hai ngồi ngắm như hoa nở rồi vậy mặc dù hạt mới vừa gieo xong.

- Anh biết nó tên gì không?

- Anh nghe người ta gọi là Bạch Mi chẳng biết phải không nữa.

Rồi hoa cũng mọc, cũng nở, cũng đẹp. Mùa mưa kết thúc. Mùa mưa mới bắt đầu. Năm học kết thúc. Hạ về ve ngân, cô bé đang tư lự cái gì… gì đó. Về những kỉ niệm một năm đưa đón không công của cậu anh mình… Giữa tháng sáu, một ngày giữa tháng sáu rồi, chắc hoa ở ven đường xanh tốt và nở nhiều lắm, trắng xoá thành dãi hai bên lề đường. Sẽ đẹp lắm!

- Này nhóc!

Hạ giật mình. Là Vũ

- Anh thích chơi trò ú tim lắm à.

- Giận rồi! Chưa chi đã giận! – Vừa nói vừa cười, từ sau lưng một cái bánh kem lạ đời chưa từng thấy. – Happy Birthday!
Tự dưng cô bé bậc khóc ngon lành. Bê cái bánh lên, một cái bánh kem xanh lè máu lá với lá, trên là những bông hoa trắng nhỏ xíu nhuỵ vàng. Trông nó đẹp mà ngồ ngộ thế nào ấy. Cô bé khóc là vì đây là sinh nhật vui nhất của cô bé. Hạnh phúc nhất!

- Em biết tên nó rồi, hoa Xuyến Chi đấy anh ạ. – Hình như cô bé đang mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát, nụ cười của hoa.

Còn cậu anh vẫn lẩm nhẩm “Xuyến Chi. Xao xuyến làm chi!”

Xao xuyến làm chi để mùa hạ ngồi nhớ mùa thu. Mưa đầu mùa ngồi nhớ cơn mưa cuối mùa. Một ngày giữa tháng sáu ngồi nhớ một ngày tháng mười. Phượng nhớ cúc. Và…
 

       [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/C8F8B6535B3D4A30952CB47AA5FADDFA.jpg[/image]
 
Hải Quỳnh 17.06.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2011 15:46:03 bởi Hải Quỳnh >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9