AMTY - chương 2
nguyetnguyet 13.08.2010 10:46:51 (permalink)
Bình minh đang lên, ánh mặt trời bắt đầu nhô cao toả ra ánh sáng trong trẻo tươi mới chào đón một ngày tốt đẹp. Từng giọt sương đêm trong veo khẽ khàng rơi từ những chiếc lá, cánh hoa mỏng manh. Cá vàng tung tăng bơi lội, quẫy đạp tung toé mặt nước hồ rồi lại chỉm ngỉm, dòng nước trở lại xao động nhẹ nhàng. Không gian đong đưa mùi hương lãng mạn và tiếng chim hót líu lo. Tất cả tràn ngập một màu vàng trong suốt, lấp lánh.

Tiếng nhạc réo rắt, ngân nga bay từ cửa sổ ra vườn khiến cho khu vườn thêm phần giống như một nơi tiên cảnh, âm thanh dịu dàng, vui tươi lay động lòng người. Cô gái đang dạo khúc nhạc trữ tình, tha thiết cũng giống như một nàng tiên, nàng mặc chiếc váy trắng tinh, dịu dàng thướt tha, mái tóc quăn bồng bềnh ôm trọn bờ vai nhỏ nhắn khẽ đung đưa theo đôi tay trắng ngần đang lướt trên những phím đàn piano. Đôi mắt buồn như nước hồ mùa thu dõi nhìn ra bốn phía tĩnh lặng như cảm nhận thêm phần cô đơn. Chợt ánh nhìn dừng lại ở cửa chính nơi một chàng trai đang đứng lặng ngắm nhìn cô, anh mặc chiếc áo phông hiệu Ralph lauren và chiếc quần jean Levi’s trông dáng người càng cao ráo. Đôi mắt cô trở lên sáng trong, lấp lánh vui tươi hơn bao giờ, đong đầy niềm thương mến vô biên trải từ trong tim, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng

Thấy em họ dừng tay, Huy lên tiếng “Kìa em cứ đàn tiếp đi, đang hay mà!” anh bước đến gần cô, giọng thân thương nhẹ nhàng “Em đã ăn sáng chưa? Anh đến đón em sang nhà dùng bữa đây, ở đó đang đông quá ồn không chịu được cần phải có một cô tiên nữ đến làm giảm nhịp độ cuộc sống lại”

Vi Oanh khẽ cười đỏ mặt, dùng tay ra hiệu muốn nói: “Anh lại đùa em rồi, mà ai như anh chứ sáng sớm chạy xe đến đón em sang nhà dùng bữa, lích kích quá”

Anh dựa người vào chiếc đàn cổ bằng gỗ sồi, chân khẽ vắt một bên, cười “Vì bạn con nhỏ Thy mới về nước bạn nó tập trung hết ở nhà anh. Em sẽ ở bên đó cả ngày luôn mà” anh hiểu hết những gì cô muốn nói vì thương và muốn hiểu được cô em họ nên ngay từ nhỏ anh đã đi học ngôn ngữ dành cho người câm.

Ánh mắt cô khẽ ngần ngại “Nhưng mà…”

Huy biết cô ngại chuyện gì bèn nói “Không sao, còn có anh mà”

Cô ngước nhìn anh mặt đỏ hồng cảm kích và hạnh phúc, đúng rồi mình có anh ở bên sẽ không sợ gì, anh luôn che trở bảo vệ mình. Khi xưa lũ trẻ con nào trêu ghẹo và chê cười cô anh đều không tha cho bọn chúng. Anh chính là cuộc đời là số phận của mình, còn hơn cha mẹ, là tất cả những gì tâm hồn cô có thể ấp ủ. Không ai có thể thay thế anh.

......

Từ xa đã nhìn thấy toà biệt thự to lớn và khuôn viên rộng lớn hơn 5 nghìn hecta, khi xe gần đến cánh cổng tự động mở ra, từ cổng lớn vào sâu trong khuôn viên cũng khá dài. Cỏ xanh trải khắp nơi ngan ngát một màu, ở phía khu rừng táo cạnh bể bơi cỡ lớn hình bầu dục có bày hàng dãy bàn tiệc buffet, có khá nhiều cô gái xinh tươi ăn mặc lộng lẫy đang cười nói vô tư, trong đó có Minh Anh đang liếc nhìn hai người vừa đến.

Thy vội chạy đến, điệu bộ nhí nhảnh hồn nhiên rất hợp với bộ váy búp bê ngắn bồng màu hồng nhạt, tóc cặp cao trông ra dáng cô tiểu thư đài các. Cầm tay kéo Vi Oanh cô liên mồm “Oanh lại đây mà xem, bọn chị chơi trò này hay lắm, kia là cô bạn chị mới về đấy, đang học thêm tiến sĩ ngành Quản trị kinh doanh, sau này chắc chắn sẽ tiếp quản hãng thời trang Thiên Lam ấy, em biết chứ? Thanh Thuỷ đây là em họ tớ, tên Vi Oanh hơn cậu 2 tuổi, này nói nhỏ cô ấy là tiên giáng trần đấy hihi”

Thanh Thuỷ bước đến, khuôn mặt thanh tú, đoan trang, tóc ngắn tỉa dầy kiểu tomboy, suôn thẳng đuôi mỏng trông khá mạnh mẽ. Điềm tĩnh nói “Chào chị, em là bạn Anh Thy”

Oanh gật nhẹ đầu cười tươi đáp trả. Được biết trước về cô nên ai cũng không ngạc nhiên, chỉ thầm thán phục cô quả là đẹp hơn người. Oanh nhìn về phía Minh Anh đột nhiên trong lòng co thắt, khó chịu. Cơn đau ngập tràn tâm hồn cô đưa mắt sang phía anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Nếu anh và người phụ nữ kia sau này kết hôn thật thì em làm thế nào. Không không thể, điều đó không thể được.

Minh Anh cũng cảm thấy khó chịu, dù sao thì trước sau gì mình cũng là chị dâu cô ta, sao cô ta cứ thích đối đầu với mình vậy, muốn tỏ ra thân thiện cũng chẳng xong. Hừ đồ đã câm rồi còn làm phách. Cô ta có quyền gì mà lần nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt nổi da gà thế không biết.

Anh Huy tiến lại chỗ mọi người, trông có vẻ lo lắng “Mọi người cứ vui vẻ đi nhé, anh có việc đột xuất, Thy em chu đáo vào nhé” nói rồi nháy mắt với cô em gái, muốn cô chú ý đừng để ai làm tổn thương Vi Oanh, cô bé hiểu ý liền gật đầu nói anh yên tâm. Sau đó anh quay sang Oanh nói nhỏ “Em ở đây cố gắng vui vẻ nhé, anh xin lỗi! Công ty anh có việc khẩn cấp”

“Vâng! Anh đừng lo cho em cứ đi việc của anh đi, nhanh lên” Oanh dùng ký hiệu bằng tay nói với anh rồi mỉm cười gật gật đầu.

“Ừ!” Huy chào mọi người rồi bước nhanh đến chiếc xe. Ai cũng thắc mắc không hiểu chuỵện gì xảy ra. Minh Anh cảm thấy tức giận sao anh ấy không thèm nhìn mình lấy một cái.

Một lúc sau chiếc xe đã lao vun vút trên đường!

Đỗ xe trước cửa chính của tổng công ty, anh lao nhanh vào phòng giám sát an ninh mạng trên tầng 6, đang có rất nhiều nhân viên trình độ cao cấp ngồi quây xung quanh một số máy chủ lớn. Huy bước ngay đến chỗ họ hỏi: “Đã khoá hết tất cả mọi xâm phạm vào toàn bộ máy tính trong công ty chưa, có tìm ra IP của kẻ xâm nhập không?”

Một nhân viên già dặn nhiều kinh nghiệm trả lời: “Thưa ngài chủ tịch chúng tôi đã ngăn chặn tất cả. Có điều là chúng tôi phát hiện kẻ trộm ra tay nhằm vào phần mềm Lola do chính tay chủ tịch viết, và hắn xâm nhập đúng máy tính phòng chủ tịch”

“Cái gì? Sao có chuyện đó được. Máy tính phòng tôi được bảo mật vô cùng chắc chắn, được mã hoá bằng phần cứng không thể có chuyện máy chủ khác xâm nhập được” Huy sửng sốt.

“Vâng! Đúng thế, đó chính là điều chúng ta cần nói. Hắn không xâm nhập bằng một máy tính nào khác mà chính tay hắn đã giở trò ăn trộm”

Anh im lặng hồi lâu, cơn nóng giận đỏ hằn lên mắt “Gọi ngay tổng phụ trách an ninh toà nhà và cả giám sát camera đến đây cho tôi”

Trầm ngâm hồi lâu, anh nghĩ, được lắm tên trộm to gan dám trêu ngươi Trần Anh Huy ta à. Mi làm ta nóng rồi đấy.

......

“Cho tôi thêm bát nước sốt cô ơi”

“Ở đây thiếu cái lọ siro rồi”

“Cho tôi thêm 2 cái bánh bao nhé”

“Dạ vâng có ngay”

Khánh đông chật kín các bàn ở cửa hàng bánh ngọt nhỏ trên đường Lam Triều. Mai đang vừa làm bánh lại phải vừa chạy ra chạy vào phục vụ khách, lẽ ra người đầu bếp cần chuyên tâm ở trong bếp là được nhưng vì cửa hàng quá thiếu người nên cô phải kiêm luôn chân phục vụ, bà chủ thì lại chỉ biết đứng im mà giục nhanh cái này nhanh cái kia. Không biết bà có hiểu từ khi có cô bé kia đến làm cửa hàng ngày một đông khách hơn, vì cô là người làm ra những loại bánh mà chả mấy chốc rồi sẽ thành loại cao cấp kia.

Giữa trưa khách mới vơi bớt, Mai và chị phục vụ ngồi thở trong bếp, chị ta đang nhai ngấu nghiến chiếc bánh đậu phộng mới làm, mồm nhồm nhoàm kêu khổ, kêu bà chủ ác. Cũng may hôm nay gia đình cậu mợ đi nghỉ mát cô có thể ở lại cửa hàng đến tối. Nhìn chị bạn cùng làm ăn ngon miệng cô cũng thấy vui, chị tuy hơi thô lỗ nhưng rất thật thà tốt tính, nghe nói ở quê chị nghèo, gia đình lại đông con nên lên thành phố kiếm việc làm nuôi mấy đứa con đang ăn học.

“Cô Mai xinh xắn thế này, định bao giờ cho tui ăn cỗ cưới đây nhở? Hờ hờ ở quê chúng tui tuổi này hông cưới nhanh là ế. Nhưng mừ hông có ai đẹp như zậy. Người đâu mà đẹp dễ sợ, mỗi tội hơi gày”

“Chị cứ khéo nói, em chả xinh tí nào”

Hai người buôn qua bán lại một hồi thì bà chủ bước vào nói đi làm ngay còn rất nhiều việc. Thế là lại bắt tay vào công việc, tuy bận rộn nhưng cũng tìm được niềm vui, nếu có một ngày cô không thể làm ở đây nữa chắc sẽ rất nhớ những giờ phút này, nhớ những vị khách quen vui tính, hay xa lạ lạnh lùng, nhớ chị cùng làm tốt bụng thật thà, có khi còn nhớ cả bà chủ khó tính cao lêu đêu và ông chủ thấp lùn hói đầu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chả mấy đã sắp qua một ngày nữa. Mai sửa soạn chuẩn bị về thì có chuông điện thoại reo, bà chủ đang ngồi chỗ quầy thu ngân nhấc lên nghe máy. Dạ dạ vâng vâng một hồi, bà cúp máy rồi gọi Mai lại lúc này đã dắt xe ra đến cửa. “Kìa làm gì vội thế, ở đây thêm chút đã. Ở một quán ăn người ta gọi điện đến muốn chúng ta giao cho họ khá nhiều bánh, vì có đám khách ăn đêm người ta chuẩn bị không đủ. Cháu phải ở lại làm đã, không thì chết ta, đã hứa với người ta rồi!”

Mai nhìn đồng hồ đã hơn 9 rưỡi tối, từ sáng đến giờ chưa ngó ngàng đến nhà cửa cô cũng hơi sốt ruột lại còn Mimi nữa. “Dạ vâng ạ” Cô dựng xe, tháo túi xách rồi đeo tạp dề chuẩn bị bữa ăn đêm cho những người xa lạ nào đó, còn Mimi của cô chắc giờ đói lắm rồi…

......

Qua chiếc ống nhòm Huy nhìn chăm chú sang phía trên cao đối diện tức là phòng làm việc của anh. Bực mình, nếu biết trước thế này anh đã chọn phòng làm việc ở tầng giữa, để đến lúc như thế này không phải ngước đầu lên hết cỡ mà cũng không nhìn rõ được. Tại sao cái khu văn phòng cho thuê đổ nát này không xây cao cao lên chứ, có khi xong việc này anh phải cho họ tiền xây thêm mấy tầng nữa cho bằng công ty anh.

Sau khi cùng các chuyên gia và đội điều tra nghiên cứu kỹ, đã đi đến thống nhất rằng tên trộm lẻn vào được văn phòng anh là bằng cách móc dây treo vào mái nhà sau đó vào bằng đường cửa sổ, đối diện với khu nhà anh đang đứng này. Tên trộm chắc chắn sẽ quay lại vì phần mềm hắn ăn cắp được hôm đó mới chỉ là phần mở đầu, chả có giá trị gì nếu không có được phần sau. Thế nên đội đặc nhiệm của tập đoàn đã huy động một lực lượng khá lớn giăng bẫy và vây bắt nếu hắn xuất hiện.

21h45’ tất cả vẫn yên ắng như thường, Huy đi đi lại lại, chẳng nhẽ hắn biết đã bị lộ, không thể, hắn không thể biết đội ngũ an ninh mạng của anh lại biết được nhanh thế. Chắc chắn hắn sẽ hành động tiếp đêm nay chứ nếu để bị phát hiện ra phần mềm bị đánh cắp thì không thể có cơ hội thứ hai. Nếu đêm nay hắn không xuất hiện thì coi như mọi kế hoạch anh nghĩ ra bị đổ bể. Anh quay sang nhìn thằng bạn thân nối khố cũng đang hồi hộp sốt ruột đến toát mồ hôi, khi biết anh có chuyện lo lắng nó đã dò hòi biết bằng được, khi đành phải nói ra thì nó lại đòi tham gia hành động nhất định không chịu bỏ qua cơ hội này.

“Tí nữa cậu cho tớ bắn vào đầu nó cái nhé, không thì tay hay chân cũng được, nếu không thì cho tớ tóm gọn nó cũng được” Bình thì thầm “Lâu lắm rồi mới có cuộc phưu lưu tuyệt thế này, hình như là từ hồi thằng “gió trời” bay lên thiên hà thì phải”.

“Không cậu hãy ở im đúng phận sự đi, nó là của tớ cơ mà.” Huy phản đối, chợt anh thấy thằng bạn mắt chữ O mồm chữ A, không hiểu chuyện gì. Huy quay phắt đầu lại phía bên kia toà nhà cao 11 tầng của anh, một bóng đen bám dây lao vút như chớp lên phía trên, bám ngay cửa sổ văn phòng anh và lẻn vào. Huy vội nói vào bộ đàm gắn ở tai “Alo alo đội hình C nghe rõ trả lời, đối tượng đã xuất hiện hãy xông ra bắt ngay”

“Rõ”. Đội hình C từ sau cánh cửa của văn phòng chủ tịch ập vào, “Giơ tay lên! Mi đã bị bắt”. Tên trộm sững sờ trong 2 giây, sau đó biết đã bị đặt bẫy hắn nhanh như máy lôi ra nắm bột bụi tung ra, cả căn phòng mờ mịt bụi mù không nhìn thấy gì. Tên trộm lao liền ra cửa sổ.

Biết tình hình không ổn Huy nói nhanh “Cậu cầm lấy ống nhòm hãy theo dõi sát hắn, báo lại cho tớ. Tớ sẽ đuổi theo” nói rồi lao ngay xuống cầu thang, nếu xuống thang máy thì chắc chắn đã quá chậm, dựa vào chân mình còn nhanh hơn. Anh hy vọng những người ở dưới cầm cự được với hắn lâu chừng nào tốt chừng ấy.

Tiếng Bình trong bộ đàm “Nhanh lên hắn sắp đáp xuống mặt đất rồi”

Khi xuống đến nơi, đúng lúc tên mặc áo đen trùm đầu nhảy lên chiếc xe moto gắn máy phân khối lớn, chiếc xe gầm rú inh ỏi rồi lao như bay đi, có hàng đống người đang nằm sõng xoài. Huy cũng nhanh không kém nhảy lên chiếc Saleen S7 mui trần phóng đuổi theo tên trộm. Thực sự anh cũng không ngờ trên đời vẫn còn một tên trộm khiến anh phải lao đao thế.

......

Mai đạp mạnh bàn đạp xe để đi nhanh hơn một chút, nặng quá, cô kêu thầm sao đêm hôm rồi mà họ ăn lắm thế nhỉ, định tuyệt thực chắc, xe đạp của cô lại cà khổ quá rồi, khéo lần này phải sửa mất. Đèn đóm ở các cửa hàng hai bên đường sáng trưng đầy màu sắc. Nhà hàng Nhật Bản Kotu số 43, cô lẩm nhẩm đọc tên địa chỉ cần phải giao bánh, Mai nhìn quanh hình như đúng là ở khoảng chỗ này, từ xa cô nhìn thấy một nhà hàng hình dáng nhà kiểu Nhật Bản, đứng ở cửa có hai cô gái mặc áo kimono đón khách. Đúng là đây rồi, cô nhịp chậm xe lại và rẽ từ từ sang phía bên kia đường.

Đến đúng giữa đường, không ngờ có chiếc xe gắn máy kêu ầm ĩ đang lao thẳng về phía cô, Mai hoảng sợ không biết phải làm sao chỉ kịp nhắm chặt mắt lại. May mắn làm sao đến phút cuối chiếc xe ngoặt sang bên quệt nhẹ vào xe đạp cô. Mai loạng choạng ngã xuống khỏi xe đạp, sợ hãi thở dốc may vẫn giữ được chiếc xe không bị đổ những chồng hộp đựng bánh.

Còn chưa hoàn hồn thì đã nghe thấy chỉ là tiếng vù vù không lớn nhưng cũng đang phóng như tên bay chuẩn bị tiến lại phía cô, lần này là một chiếc ô tô. Mai kinh hoàng, thầm kêu trời ơi giờ thì tận số thật rồi. Nhắm chặt mắt lần thứ hai, cô đành chấp nhận số phận. Chiếc ô tô gần sát bên, phanh kêu kin kít lạng tay lái sang phía trái, chỉ còn cách cô vài xentimet. Rầm! Chiếc xe đạp bay lên không, những hộp bánh rơi tung toé trên đường, bánh cũng tung lên mỗi chiếc một nơi. Mai từ từ mở mắt nhìn sự việc diễn ra nhanh như chớp, lắc lắc đầu cố hiểu xem rút cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Tay cầm vô lăng ướt đẫm mồ hôi, Huy trừng trừng nhìn về phía trước, không thể tin nổi tên trộm khốn kiếp kia đã thoát khỏi tay anh. Chầm chậm nhìn lại những gì trước mắt, anh cảm thấy cơn nóng giận bừng bừng bốc lên. Bật mạnh cửa bước ra, anh tiến lại phía người đang ngồi thẫn thờ đằng kia.

“Đồ đàn bà ẽo ợt, cô không biết thế nào là đi đứng cho ra một con người hả? Thích chết không hả?”

Cô ngẩng đầu nhìn tên đứng trước mặt mình, tại sao lại thế chứ, rõ ràng cô là nạn nhân, hắn phong nhanh như bị điên giờ lại chửi cô là sao “Tôi mới là người nói câu đó chứ, các người đi đứng như vậy là muốn đâm chết người còn gì. Không xin lỗi được một câu, còn thích gây chuyện, đúng là không có giáo dục” Mai uất ức nghẹn ngào nói, cô đứng bật dậy đối mặt với tên đang hầm hầm nhìn cô.

Huy tức điên người đá văng một chiếc bánh vàng ươm vào cô, lúc này Mai mới chợt nhớ đến thứ tài sản còn đáng giá hơn mạng sống của mình, quỳ nhanh xuống nhặt từng cái bánh giờ đã lăn lông lốc, bẩn thỉu hết cả. Đưa mắt lườm tên côn đồ đáng ghét, cô chạy lại túm áo hắn gào lên “Làm sao bây giờ, làm sao..hực..bây giờ hu hu đồ độc ác kia, tôi bắt đền đấy”

“Ồ hoá ra rút cuộc là thế” anh cười khẩy rút chiếc ví trong túi quần ra, móc ra tất cả tệp tiền trong đó vứt ngay trước mặt cô, cả đống tiền rơi loà xoà khắp nơi. Rồi quay lại ô tô phóng đi mất hút.

Mai ngẩn cả người không hiểu nổi sao trên đời còn loại người như thế. Một đống người khi trước không thấy đâu giờ ào ào tuôn ra, giằng co tranh nhau từng đồng đô la mệnh giá cực lớn. “Này các người làm gì thế, tránh ra! Tiền của tôi mà” cô hét lên cũng lao vào để cướp lại tiền “của mình”. Nhưng tuy làm việc nhiều nên cũng khá khoẻ so với nhiều người nhưng trước cơn hưng phấn đồng tiền của mọi người và thân hình gầy còm của cô chẳng mấy chốc mà cô bị dạt ra ngoài rìa, đành tần ngần đứng đó nhìn con người ta sao mà tham quá thể.

......

Anh Huy ngồi phịch xuống chiếc xalông kiểu cách trong phòng khách làm bằng da báo. Thật là một ngày mệt mỏi, đen đủi. Có tiếng bánh xe lăn lại gần, quay lại nhìn thấy ông nội, anh nhổm dậy “Ơ ông! Sao ông vẫn chưa đi ngủ? Muộn lắm rồi”

“Chưa biết tình hình thế nào ông làm sao ngủ được” ông lão có mái tóc bạc trắng gọn gàng, đôi mắt giống cháu trai như đúc nhưng đã có phần tối lại những nhiệt huyết, hoài bão tuổi trẻ, giờ nó có một vẻ thanh thản bình yên với cuộc đời.

Thấy cháu trai chỉ thở dài không nói gì, ông đã đoán được phần nào. Mỉm cười trên khuôn mặt hồng hào thon gọn ông nắm lấy tay thằng cháu trai “Con người ta ai cũng có lúc này lúc kia, nếu không thất bại một lần thì không thể thành công được, hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ, cuộc đời còn lắm trông gai lắm. Quan trọng là sau đó biết tự kiểm nghiệm và suy xét kỹ sự việc”

“Vâng ạ! Nhưng mà đáng nhẽ cháu tóm được tên đó rồi chỉ tại…” anh kể hết đầu đuôi cho ông nghe.

Vừa lúc đó cô em gái mặc áo ngủ, đầu bù xù bước đến ngồi cạnh, khuôn mặt rầu rĩ.

“Con mèo lười này giờ vẫn thức mà ngồi đây ư?” ông anh trai nhìn cô em gái ngạc nhiên trêu một câu.

Ông nội kéo cháu lại câu chuyện đang dở “Này cháu làm như thế là sai rồi, người ta mắng cháu là vô giáo dục cũng không sai, người ta là nạn nhân mà sao cháu mắng té tát rồi cư sử thô lỗ thế”

Huy phản đối “Ông! Vì cô ta mà cháu mới để thoát con mồi mà”

Hai ông cháu tranh cãi một hồi mới phát hiện thấy có điều lạ, cô bé ngồi bên tò mò là thế, chuyện gì cũng không để lọt khỏi lỗ tai vậy mà hôm nay lại dửng dưng như thế.

“Em có chuyện gì đấy?”

“Ơ dạ không, không có chuyện gì đâu” cô em lảng tránh.

Ông anh không dễ gì buông tha như vậy, quanh co một hồi cuối cùng vẫn phải khai “Sáng nay, lúc mọi người đang vui vẻ thì em có điện thoại, chạy ra chỗ khác nghe lúc sau quay lại đã thấy Vi Oanh khóc bỏ chạy, em đuổi theo giữ lại, đưa vào nhà. Sau đó ra hỏi mọi người xem có chuyện gì, hoá ra là chị Minh Anh nói gì đó làm tổn thương đến Oanh”

“Hừ anh giao em mỗi việc mà cũng làm không xong, em biết là Vi Oanh rất hay tự ti vậy mà em không biết bảo vệ người ta được một chút, đúng là không được tích sự gì”

Anh Thy ấm ức khóc “Hu hu sao anh nói em thế mà được à? Anh là đồ tồi có giỏi sao anh không ở lại làm bảo mẫu còn biến đi làm gì”

Ông nội vội can hai đứa “Thôi hai đứa đừng có cãi nhau nữa, Thy cháu đi ngủ ngay. Còn Huy cháu phải bình tĩnh chứ, cũng đi nghỉ đi mai sang chỗ Vi Oanh xem thế nào”

Cô bé tức tối bước ra khỏi phòng, Huy chán nản vò đầu rồi cũng đứng lên. Thật là một ngày dài đen tối.

***

Mai uể oải mở cửa bước vào, bà chủ và có cả ông chủ nữa đang ngồi ở một bàn ngay giữa phòng ngóng cô. Thấy Mai lại gần bà đứng ngay dậy nói lớn:

“Trời ạ, cô biến đi đâu thế? Nhà hàng kia người ta gọi điện cho tôi nói không thấy ai đến giao hàng cả, họ nói chúng ta làm ăn như vậy mà được à, quá mất uy tín vậy thì đóng cửa luôn cho xong. Tôi không biết cất mặt đi đâu, cô nói xem rút cuộc là sao hả?”

“Cháu xin lỗi ạ, cháu cũng không muốn như thế, chỉ tại…” cô bắt đầu phân trần.

Ông chủ lên tiếng “Thế hắn có bồi thường không?”

“Dạ có ạ nhưng mà…”

Nghe vậy hai ông bà sáng mắt, cùng đồng thanh “Nhiều không? Bao nhiêu? Mang đây!”

“Nhưng mà thưa cô chú, hắn vứt tiền tung toé cháu chưa kịp nhặt thì người ta đã xông vào cướp hết mất, cháu..cháu không lấy được đồng nào” Mai cúi đầu đau khổ

“Hả?”. Hai người kia mắt lại tối sầm xuống, ông chủ khó chịu lên tiếng “Tôi thấy chưa ai ngu ngốc như cô, có một nhân viên như cô thật đáng xấu hổ. Bắt đầu từ hôm nay chúng tôi chính thức cho cô nghỉ việc, còn tiền lương tháng này của cô chúng tôi sẽ giữ lại coi như tiền đền bù thiệt hại”

Mai sửng sốt “Ơ kìa, sao cô chú lại đuổi cháu, thật sự cháu cũng không muốn thế này, cô chú cứ trừ lương mấy tháng coi như đền bù cũng được chỉ xin đừng đuổi cháu..hừ hừ hừ..” cô bắt đầu nức nở.

Bà chủ cương quyết “Không! Chúng tôi sẽ tìm người khác chứ giữ cô ở lại có ngày phá sản không chừng. Thôi mời cô đi ngay đừng lèo nhèo nữa”

Năn nỉ ỉ ôi một hồi cũng chẳng xong, cô đành thất thiểu lê chân về nhà, đôi chân nặng như đeo chì cứ bước bước mà không biết mình đi đâu, chiếc xe đạp hỏng nặng dắt bên tay.

Không hiểu sao cô cũng về được đến nhà lúc nào không biết, vào đến trong sân cô nhìn vào nhà giật mình kinh hãi, sao lại đèn đuốc sáng trưng thế kia, ma à. Cô lầm lũi tiến vào trong, ba con người như tượng đá nhìn cô chằm chằm. Sao họ lại về sớm vậy? Đáng nhẽ họ còn đang vui thú ở đâu đâu cơ mà?

“Đồ khốn nạn còn vác mặt về à? Tưởng chết ở đâu rồi?” Thuỷ Tiên hét oang oang phá vỡ sự im lặng.

“Cậu mợ cháu mệt mỏi buồn khổ lắm rồi, cho cháu về phòng mai nói tiếp đi” Mai thì thào giọng cầu xin.

Nhưng họ nào có nghe, thay nhau chửi cô ào ào như thác lũ dội vào đầu, tai cô ù đi chẳng còn biết gì chẳng còn nghe thấy gì nữa, mặc kệ quay đi muốn về phòng.

Bà Liên giận dữ bùng nổ “Đứng lại đồ thối tha, khốn kiếp” bà chạy đến túm áo cô, bắt cô quay lại. Rồi..bốp! Bàn tay mũm mĩm giáng ngay vào mặt cô một cái tát

Mai loạng choạng, choáng váng ôm lấy bờ má vừa bị đánh nóng bừng, đỏ rát. Cô trợn mắt đau đớn nhìn người đàn bà đang ra sức cong môi lên chửi mình kia “Đồ chết dẫm, bố mẹ mày chắc là đầu trộm đuôi cướp và đĩ điếm nên mới sinh ra cái thứ mạt hạng như mày”

Cơn nóng giận bừng bừng như phát hoả, đôi mắt hoa lên, Mai đẩy bà mợ một cái khiến bà ta không trụ vững ngã bịch xuống đất “Bà là cái gì mà dám chửi rủa bố mẹ tôi hả? Tôi cấm bà không được động đến bố mẹ tôi không tôi giết bà cho coi”

Thuỷ Tiên thấy mẹ bị ngã lao đến “Con ranh dám đánh mẹ tao, tao giết mày trước” cô túm tóc Mai giằng xé, cào cấu vào mặt.

Mai đâu đứng im để bị đánh, cô cũng túm cổ đối thủ ra sức bóp. Sức cô hơn hẳn nên một lúc đã đè được Thuỷ Tiên ra đất. Ông cậu khi ấy sợ quá mới chạy đến giằng cô ra. Bà mợ kêu hét ầm ĩ bò đến chỗ con gái “Con ơi, con ơi con có sao không? Trời ơi nó đánh chết con tôi rồi”. Thuỷ Tiên thở hồng hộc căm phẫn. Bà mẹ lúc đó quay sang Mai chỉ vào mặt “Mày cút ngay! Cút ngay khỏi nhà tao..ao..o.!!!” bà hét to đến nỗi tưởng như sập nhà đến nơi.

“Được, được thôi. Tôi sẽ đi ngay. Các người vừa lòng chưa”

Cô chạy vào phòng, nhanh tay thu dọn đồ đạc, cũng không có gì nhiều chỉ vài bộ quần áo cũ kỹ, hai đôi giày không gót, vài thứ đồ chơi ngộ nghĩnh và chiếc dây chuyền là đáng quý nhất cùng với một ít tiền cô tích cóp được trong bao năm, tất cả cũng để vừa trong ba lô. Mai buồn rầu ngồi xuống giường, nhìn căn phòng nhỏ tí nhưng gọn gàng ngăn nắp, mình sẽ chia tay với nơi này ư, chia tay với ngôi nhà do một bàn tay cô chăm sóc ư, có thể là mãi mãi, mình thực sự không nỡ. Mimi ở đâu bước vào phòng nhảy phắt lên đùi cô, kêu eo eo. Ôi Mimi! Làm sao đây, bỏ em ở lại? Họ sẽ bỏ đói em thôi, nhưng nếu chị đưa em đi, đến chị cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao làm sao lo được cho em có thể sống yên ổn.

Mai một tay xách ba lô một tay ôm chú mèo bước ra phòng khách, đứng trước ba người nhà họ “Cậu mợ, cháu sẽ đi theo yêu cầu của mọi người, nhưng có một điều kiện, hãy chăm sóc Mimi cho tốt đừng để nó chết đói. Cậu mợ hãy hứa đi”

Thuỷ Tiên bước đến giằng Mimi ra khỏi tay Mai “Mày nói hay nhỉ, chúng tao mới là chủ của nó chứ không phải mày mà đòi dạy này dạy kia. Biến đi”

Ông cậu vội lên tiếng “Đừng, có gì mọi người bình tĩnh nói chuyện đã, không nên như vậy”

Bà vợ rít lên “Ông còn muốn giữ nó lại à? Sau khi nó đánh vợ con ông ra thế này, ông không phải là người”

“Kìa bà…” ông chồng cúi đầu ngượng ngập “Thôi được rồi cháu đi đi, mèo nhà ta chúng ta không để chết đói đâu”

Nước mắt lã chã, Mai nhoẻn cười gật gật đầu “Được, cậu đã nói thế cháu đi, công ơn dưỡng dục 20 năm cháu xin đa tạ, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đền” cô quay người ra đi, bước khỏi gia đình mình đã gắn bó từ bé. Ra đến cổng cô ngước lại nhìn ngôi nhà đã trở nên thân thương với mình, đau lòng thật đấy nhưng có lẽ là giải thoát, bây giờ cô đã tự do rồi, con đường thênh thang phía trước giờ là tự cô bước đi.

Đôi chân lặng lẽ lê trên hết vỉa hè này đến vỉa hè kia, chiếc xe đạp đã hỏng cũng chả đem theo làm gì, có sửa cũng chưa chắc đã được. Đầu đau như búa bổ, bên trong cơ thể nóng bừng bừng nhưng bên ngoài lại lạnh giá, cô run rẩy từng cơn, trong đầu vang lên ý định trước tiên phải tìm nhà trọ đã, nhà trọ..cô nhìn quanh, sao khắp nơi sáng loá thế này, sao mà tìm được nơi nào có phòng trọ thuê bây giờ. Đột nhiên từng giọt nước như kim châm rơi lộp bộp lên người cô, ngẩng đầu lên, ôi sao lại mưa. Đầu tiên là mưa nhỏ sau to dần, cơn mưa như trút ào ào đổ xuống, cả mình cô ướt như chuột lột, Mai sợ hãi muốn chạy tìm chỗ trú nhưng không thể cất bước được nữa, nước mắt hoà cùng nước mưa, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy một thác nước đang ầm ầm đổ vào mình. Cô ngồi vật xuống ôm chặt đầu gối, đầu cúi gục đau đớn khổ sở, lùng bùng không biết gì nữa, có lẽ đây là ác mộng chăng, những chuyện xảy ra bất ngờ không tưởng trong ngày hôm nay có lẽ đúng là cơn ác mộng kinh hoàng rồi, tỉnh dậy tất cả sẽ lại bình thường.

Tự dưng sao có bàn tay nâng cô dậy, bóng trắng mờ mờ ảo ảo trước mắt không biết là ai nhỉ? Không muốn nghĩ nữa, cô ngã vào bóng người đó, màn đen bao phủ, tất cả trở lên tĩnh lặng ngột ngạt…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2010 22:17:58 bởi nguyetnguyet >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9