AMTY - chương 3
nguyetnguyet 13.08.2010 10:54:14 (permalink)
Minh Anh đầu ngẩng cao kiêu kỳ, lưng ưỡn bước vào tiền sảnh ngôi biệt thự to lớn nhà họ Trần.

Các bức tranh treo ở tiền sảnh vừa mang phong cách tây âu lại có phần á đông, cuối tiền sảnh dài lát đá màu đỏ đun là chiếc cầu thang to rộng chia hai nhánh lên trên, bậc làm bằng đá ngọc xanh và tay vịn bằng gỗ kết hợp hài hoà nằm ngay đối diện cửa lớn. Bên phải là phòng khách lớn còn bên trái là một hồ cá lớn có cây cối rậm rạp bao quanh chủ yếu là trúc Nhật và từ trên cao dòng nước trong vắt chảy róc rách trườn qua các khe đá và bụi rậm quanh hồ, trườn theo các tảng đá đều xếp thành đường quanh co thông thẳng ra vườn. Một khu vườn đẹp kỳ ảo, lung linh những sắc màu, hai bên đường đá từ trong nhà ra đến vườn rực rỡ những bụi hoa đầy màu sắc từng chùm từng chùm san sát lối đi, tường vi tím hồng, mẫu đơn đỏ, đinh hương…tất cả pha trộn thành khối màu bừng sáng đẹp ngọt ngào. Xen giữa các loài hoa là một số loại cây nhỏ quý hiếm trên thế giới thanh mảnh xanh ngát. Giữa vườn một cái ao lớn màu xanh lá cá ếch chạy nhảy tung tăng có cầu bắc ngang, cuối cùng, được bao bọc trong cảnh thiên nhiên kỳ ảo rực rỡ sắc màu đó là hồ nước nóng nhân tạo có hai ngăn dành cho nam và nữ.

Ông quản gia đi từ trên gác xuống đến trước mặt Minh Anh “Chào cô Minh Anh cô đến tìm cậu Huy à? Cậu ấy không có nhà”

“Không! Tôi tìm bà chủ”. Ông quản gia đã ở nhà họ Trần mấy chục năm, tận tụy cống hiến, mọi việc trong nhà lớn nhỏ đều do ông quản lý lo toan. Tất cả từ già đến bé trong nhà đều kính nể và tôn trọng ông, nhưng Minh Anh lại luôn tỏ ra bề trên, coi thường ông lão khó tính. Cô tự nghiễm nhiên cho mình sẽ là bà chủ tương lai của nơi này - một lâu đài, cung điện theo phong cách hiện đại quá tuyệt vời, đúng nó chính là lâu đài, từ bé nơi này đã gắn bó thân quen với cô như nhà mình nhưng mỗi lần bước vào cô vẫn cảm thấy nỗi vui sướng chạy rần rần trong huyết quản.

“Ồ vậy bà chủ đang ngồi trong phòng khách, mời cô vào”

Hứ, ông ta dám nói mời mình vào á, thật là già rồi ngớ ngẩn, cô kênh kiệu quay đi bước vào phòng khách không thèm nói một lời.

Cô mở cánh cửa gỗ sồi bóng loáng, căn phòng khách rộng lớn đẹp sang trọng, trần ốp kính trong suốt điểm hình mây trắng loang lổ, chiếc đèn chùm pha lê đẹp tuyệt trần toả ra thứ ánh sáng hơi tím và hồng, nền đá saphire bên trên phủ lớp kính sáng như gương ánh lên màu xanh tuyệt đẹp như một cái hồ nước, phía bên nhiều cửa kính được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh thông sang bãi cỏ phía đông.

Minh Anh nhìn thấy bà Bích Việt đang nghiên cứu một thứ giấy tờ gì đó vẻ chăm chú, cô tiến lại “Bác, bác đang xem gì đấy ạ” cô sán đến ngồi cạnh bà.

Bà Việt quay sang cô “Sao giờ này con lại ở đây? Có vẻ lạ đó nha!”

“Kìa bác! Con đến nói chuyện với bác không được sao?”

“Vậy ư? Nhưng chắc cũng phải có chuyện gì chứ trông con ủ dột lắm”

Cô giả vờ chấm khoé mắt bằng ngón tay “Dạ không có gì đâu ạ”

“Thôi nào có ai bắt nạt con? Nói ta nghe ta đòi lại công bằng cho con” bà vỗ vai cô giọng nhẹ nhàng.

“Anh Huy anh ấy...hix..hix anh ấy không thèm nói chuyện với con nữa” Minh Anh bắt đầu thổn thức.

“Tại sao nó lại không nói chuyện với con nữa”

“Vì chuyện Vi Oanh đấy ạ”

“À ra là chuyện đó, nhưng đúng là con sai, sao lại làm thế với Vi Oanh, dù sao con bé cũng tội nghiệp”

Minh Anh vội phân trần “Không phải thế ạ, chỉ tại Vi Oanh ghét con. Cô ấy luôn muốn chia rẽ con với anh Huy. Cô ấy dù gì cũng chỉ là em họ sao lại quá can dự vào chuyện của anh Huy thế”

“Con cũng biết là ngay từ bé thằng Huy luôn yêu quý Oanh, nó rất thương con bé. Hai đứa cũng như anh em ruột thôi, con không được so đo với con bé nữa”

“Dạ con biết lỗi rồi, lần sau con không thế nữa, dù cô ấy có như thế nào con cũng vẫn không để bụng, được không ạ? Bác ơi bác bảo với anh Huy…”

Đúng lúc đó cửa mở, hai chàng trai khoác vai nhau đi vào “Hơ.. ơ.. ơ mỏi quá cuối cùng thì cũng xong rồi, chỉ còn thiếu mấy nhân viên bưng bê nữa thôi, tuyển được rồi là ok khai trương luôn” Bình vươn vai ngáp dài

“Tớ là bạn thân của ông chủ thì đương nhiên cũng là ông chủ rồi nhỉ, ha ha tha hồ quát nạt nhân viên” Huy đang nói chợt nhìn thấy hai người đang ngồi liền im luôn tỏ vẻ khó chịu.

“Cháu chào cô ạ, cả Minh Anh cũng ở đây à” Bình cười vui vẻ ngồi xuống.

Bà Bích Việt hỏi han “Sao? Đang nói đến dự định kinh doanh nhà hàng của cháu đấy à? Đến đâu rồi”

“Hì hì không còn là dự định nữa cô ạ, cháu định thứ 5 này sẽ khai trương còn tìm thêm một số nhân viên nữa thôi. Khi nào khai trương cô nhớ đến vui với cháu nhé!”

“Được nếu có thời gian cô sẽ đến”

Minh Anh không thèm chú ý đến hai người kia mà chỉ chăm chăm nhìn Anh Huy, “Anh vẫn còn giận em ạ, coi như em xin lỗi mà”

Huy phớt lờ cô quay sang mẹ “Mẹ xem có khi dời buổi tiệc sang tháng đi, mấy tuần này con đang bận lắm”

“Ừm được cũng có một số phu nhân đi du lịch chưa về có khi phải chuyển sang tháng vậy. Mà này con đừng như thế nữa Minh Anh nó cũng biết sai rồi, con đừng có so đo với con bé quá”

Huy quay sang lạnh lùng nhìn Minh Anh “Tại sao em phải xin lỗi anh nhỉ? Em có lỗi gì với anh đâu?”

Minh Anh là người sắc xảo nên cô hiểu ngay anh muốn nói gì, cúi đầu im lặng nghĩ, mình phải chịu nhục mà xin lỗi nó ư, nhưng mà thôi được nếu có được anh mình phải trả giá cái gì cũng được, thế là Minh Anh liền ngẩng đầu tươi cười “Vâng em biết rồi, nhất định em sẽ xin lỗi Vi Oanh, làm hoà với cô ấy, anh đừng giận em nữa nhé” cô lại chạy sang phía bên bám sát anh và nở nụ cười điệu đà.

***

Mi mắt hơi động đậy, đôi mắt trong veo hơi mệt mỏi mở dần, Mai ngạc nhiên không hiểu đây là đâu, hay là mình đã lên thiên đường rồi? Không phải kia là trần nhà mà, nhưng nhà ai? Cô bắt đầu nhìn quanh, đây là một căn phòng lạ trông nhẹ nhàng thanh lịch, cô đang nằm trên chiếc giường rộng, đắp cái chăn mỏng.

Có tiếng cửa mở, cô quay ra nhìn thấy một người lạ mặt dáng cao cao, nhưng điều quan trọng là trông anh ta đẹp quá, trông thanh tú như một hoàng tử vậy. Anh ta thấy cô đã tỉnh liền vội vàng lại gần “Cô đã tỉnh rồi à, tôi lo quá , cô đã nằm li bì hai ngày hai đêm rồi” giọng nói anh cũng trong trẻo dịu dàng quá.

Mai chống tay muốn ngồi dậy, anh vội đỡ cô nói “Cô vẫn đang mệt đừng nên cử động mạnh” dựng chiếc gối lên cho cô dựa, cô liền hỏi “Dạ xin lỗi anh đây là đâu ạ? Sao tôi lại ở đây ạ”

“Từ từ tôi sẽ kể bây giờ chắc cô đói rồi để tôi lấy cho cô bát cháo” nói xong anh liền bước ra ngoài sau đó mang vào một khay đựng bát cháo và một cốc nước. Anh đặt lên chiếc bàn cạnh giường, cầm bát cháo lên nói: “Để tôi bón giúp cô nhé hay…”

“Dạ thôi anh để tự tôi ạ” cô đón lấy bát cháo từ tay anh “Cảm ơn anh, anh quan tâm đến tôi quá” Mai nói giọng vẫn hơi yếu.

Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường mỉm cười “Đừng khách khí thế, tôi đã làm được gì nhiều cho cô đâu”

“Đây là nhà anh ạ?”

“Ừm cũng coi như thế. Hôm đó tôi đang lái xe về nhà, trời mưa to quá thế mà vô tình lại nhìn thấy một bóng người cúi đầu ngồi gập người trên vỉa hè người bé tẹo, không hiểu có chuyện gì tôi bèn cầm ô chạy đến xem cô bé đó có làm sao không, hoá ra cô bé đã bị cảm nặng lắm rồi, mặt đỏ bừng, người thì ướt như ngâm sông ấy. Thế là tôi đưa cô ấy về đây, định đưa về nhà tôi đang ở cơ nhưng vội quá nên đưa về đây cho gần.” anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, vui vẻ lấp lánh “Sau đó tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô, cũng may cô bị cảm khá nặng nhưng thể lực lại tốt nên chỉ cần cho uống thuốc và chăm sóc tốt thì mấy ngày sẽ bình phục”

“Vậy mà anh nói không giúp được gì nhiều cho tôi, nếu không có anh tôi không biết sẽ ra sao, ơn này Mai sẽ không bao giờ quên, anh thật tốt quá” cô xúc động nói, nghe anh kể lại mình khi đó đôi mắt cô đã long lanh những nước.

Anh rút chiếc khăn trắng tinh trong túi áo đưa cho cô thấm nước mắt “Ngoan nào! Đừng khóc cô bé, em không ăn nhanh cháo nguội mất bây giờ”

Cô bé nhìn anh cảm kích, ngoan ngoãn gật đầu “Vâng ạ! À anh tên gì ạ?”

“Anh là Thanh Minh, còn em?”

“Em là Thanh Mai, tên anh em mình gần giống nhau nhỉ?”

“Em trùng tên với mẹ anh rồi, đúng là chúng ta có duyên rồi”

Hai người thay đổi cách xưng hô thật nhanh, thật tình cảm. Anh đã cảm thấy rất mến cô, đôi mắt như hai vì sao giống mắt mẹ anh quá, nó chất chứa bao tình cảm thân thương, hơi hơi buồn mà lại ngây thơ trong sáng, trong veo thông minh mà lại nhân hậu, đôi môi hơi tái nhợt nhưng vô cùng xinh xắn, sống mũi nhỏ bé rất dễ thương tất cả đều rất giống mẹ anh, còn trùng tên nữa, mỗi tội gò má cô hơi gầy nếu không chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân. Anh cũng thấy hơi bất ngờ khi cô lại giống mẹ anh đến vậy

Trong cô cũng cảm thấy lần đầu gặp anh nhưng sao thấy thân thương thế, anh như một vị thiên thần trên trời cao giáng xuống giúp cô, từ cử chỉ đến giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh cô đã thấy cảm phục, quý mến.

Họ nói chuyện vui vẻ thoải mái đến khi gần trưa anh mới nhớ cô phải nghỉ ngơi “Thôi chết, anh vô ý quá, em vẫn còn đang yếu không nên nói chuyện nhiều, bây giờ em hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi”

“Em không sao đâu, anh không nghe em kể tiếp chuyện của em à?”

“Chúng ta còn nhiều thời gian mà, em phải nghỉ ngơi cho khoẻ lại đã, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi” anh kéo chăn đắp cho cô sau đó ngồi nhìn cô từ từ nhắm mắt. Một cô bé đáng thương nhưng em rất kiên cường, em có biết không?

......

Cuối ngày hôm đó Mai đã xuống được khỏi giường, cô đi loanh quanh trong nhà tìm hiểu khám phá, anh nói ngôi nhà này cũng của gia đình anh nhưng bỏ không không có người ở, có lẽ gia đình anh rất khá giả mới để không ngôi nhà to thế này, anh bảo tạm thời cô hãy cứ ở đây coi như nhà mình. Nội thất và cảnh quan ngôi nhà khá đẹp nhưng lâu không có người ở nên hơi có phần ảm đạm và bụi bặm. Vài hôm sau khỏi hẳn cô đã bắt đầu lăng xăng dọn dẹp trang trí lại nhà cửa, anh cảm thấy từ khi cô đên ở đây không gian vô cùng ấm áp và tươi mới, ngôi nhà tràn đầy sức sống, anh nghĩ nếu như để cô chăm sóc ngôi biệt thư anh và mẹ đang ở thì sao nhỉ, chắc là sẽ tuyệt vời lắm. Thế nên anh nói với cô nhất định sẽ đưa cô về nhà anh, gặp mẹ anh, bà đã nghe kể về cô nên rất muốn gặp mặt.

Một buổi sáng trời trong xanh, mây trắng dầy bồng bềnh lững lờ trôi. Cô thấy thời tiết đẹp thế này mà ở trong nhà thì thật đáng tiếc nên đóng cửa lại và bắt đầu đi dạo, đi qua khu trung cư này rẽ ngay ở đoạn rẽ đầu tiên sẽ ra trục đường chính tấp nập, khu đường khá nhiều những siêu thị, cửa hàng thời trang, nhà hàng, khách sạn đều là những nơi cao cấp. Mai dừng lại trước một hiệu sách, từ nhỏ cô đã ham mê đọc sách, những cuốn sách như có sức mạnh cực lớn đi sâu vào tâm hồn cô nhưng đáng tiếc thời gian và tiền bạc không cho cô cái thú vui ấy.

Cô đi tiếp một quãng nữa thì thấy một nhà hàng bên ngoài trông khá sang nửa ốp gỗ nửa lát đá lại xen ít gạch vẽ nghệ thuật. Điều làm cô chú ý là có một tấm biển to treo gần cửa ra vào có ghi cần tuyển nhân viên phục vụ tuổi từ 18 đến 30. Mai nghĩ, ở đây người ta đang tuyển người mà mình lại đang vô công rồi nghề, cứ ngồi chơi mãi cũng không thể được, mình nên vào ngay không nhỡ người ta tuyển được rồi thì lại lỡ mất cơ hội, nghĩ thế cô liền đẩy cánh cửa kính xoay vòng bước vào trong. Bên trong không gian tràn ngập ánh sáng chiếu xuyên từ khắp mọi phía, ngay cả trên trần được lắp kính trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời bao la, trông như một khách sạn ngoài trời, tất cả đều sáng bóng loáng. Bàn ghế kiều quây tròn nhồi bằng bông trông ngộ nghĩnh lại sang trọng, tất cả được sắp xếp một cách thanh lịch và mát mẻ.

Mai tiến lại chỗ quầy thu ngân ở phía tay phải hình dáng kiểu uốn éo, có một người đeo kính già dặn nhưng đôi mắt vẫn còn trẻ trông khá vui vẻ “Xin lỗi cô cho cháu hỏi, có phải ở đây đang cần tuyển người không ạ?”.

Bà chỉnh cặp kính nhìn rõ cô từ đầu đến chân “Đúng đấy! Cô muốn vào làm à? Chờ một chút” bà cầm ống nghe điện thoại lên bấm một nút “Con trai, có người đến ứng tuyển đây này” xong bà lại cúp máy.

Hoá ra đó là mẹ ông chủ, vậy ông chủ trẻ lắm à, cô chưa kịp thắc mắc lâu thì có một người đúng là khá trẻ bước ra, anh ta trông rất phong độ, bảnh bao, tóc chải bóng loáng lật ngược đằng sau “Xin chào!”

Mai nhanh mồm hơi cúi đầu “Dạ chào ông!”

Ông giám đốc hơi ngẩn người “Ơ trông tôi già thế sao?”

Cô ngượng nghịu “Dạ không.. ưm.. à”

“Hì hì thôi chúng ta nói vào vấn đề chính luôn nhé, mời cô ngồi luôn đây cho tiện” anh chỉ vào một chiếc bàn rồi ngồi xuống

Mai ngồi đối diện anh, anh chàng cao to ngồi vắt chân mỉm cười nhìn cô “Cô uống gì? Trà nhé hay café?”

“Dạ cho em cốc nước dừa” lúc nào Mai cũng chỉ nước dừa mà thôi, thứ nước tinh khiết đậm đà có rất nhiều ý nghĩa.

Anh gọi đồ uống sau đó vào đề luôn “Nhà hàng chúng tôi vừa hoàn thành chưa lâu, sắp tới sẽ khai trương, chỉ chờ cần tìm một hai nhân viên nữa là xong”

“Dạ vâng em đi dạo ngang qua thấy nhà hàng cần nhân viên nên vào xin ứng tuyển ạ! Em đang rất cần một việc làm”

Bình vẫn nhìn kỹ cô chằm chằm “Cô có thể làm gì, đã có chút kinh nghiệm chưa? Nhà hàng chúng tôi là một nhà hàng theo hình thức tiên tiến, sang trọng. Nên rất cần những đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, có kinh nghiệm phục vụ, không để mất uy tín được” thật ra anh chỉ nói thêm cho có lệ, chứ chắc chắn một trăm phần trăm là cô sẽ được nhận, với hình thức xinh đẹp thế kia, phải nói là rất đẹp cộng với biểu hiện thông minh trong mắt cô, lại nhanh nhảu ngoan ngoãn cô đã quá đạt tiêu chuẩn.

Mai hơi lo, không biết liệu cô có thành quá quê mùa so với nhà hàng tuyệt vời này không “Ưm..trước đây em có làm ở một cửa hàng bánh nhỏ, công việc chủ yếu là là đầu bếp và kiêm luôn chân phục vụ ạ!”

“Hả? Chưa bao giờ tôi nghe thấy đã làm đầu bếp lại kiêm luôn phục vụ nữa” anh ngạc nhiên cười vang

“Dạ tại cửa hàng đông khách quá lại thiếu nhân viên”

Bình lấy lại vẻ nghiêm trang “E..hèm..được rồi, nhưng đầu bếp tôi có rồi chỉ thiếu người bưng bê và thỉnh thoảng giúp việc trang trí, sắp xếp lại nội thất. Cô làm được chứ?” vì thấy nếu người xinh xắn như cô mà làm mỗi việc bưng bê thì phí quá nên anh bịa luôn ra một công việc trang trí nội thất nghe cho có vẻ hoa mĩ một tí.

Nghe đến trang trí cô đã rất thích “Dạ được ạ, giám đốc cứ cho em thử”

“Ok vậy tôi sẽ thử việc cô một tháng, lương tạm thời là 2triệu một tháng, đến khi làm chính thức sẽ là 4triệu, sẽ tăng lương nếu doanh thu khá”

Mai há hốc miệng sững sờ “Dạ?...”

“Sao? Ít quá à, tại đó là mức lương dự định, sau này nếu có vấn đề tôi sẽ thay đổi”

Cô vội xua xua tay “Không phải, không phải…không phải thấp mà mà là cao quá ạ”

“Cao quá? Ha ha nói chuyện với cô vui thật, thế cao quá hay tôi hạ thấp xuống nhé”

“Ơ, dạ…” Mai bẽn lẽn gãi đầu

Bình lại nghiêm túc “Thôi không đùa cô nữa, thật ra đó là mức lương trung bình thôi, nhà hàng đòi hỏi nghiệp vụ cao thì cũng phải trả lại cái giá xứng đáng. Nếu như không có ý kiến gì khác thì chúng ta ký hợp đồng thử việc luôn nhé”

Không ngờ thử việc còn phải ký hợp đồng nữa, đúng là chuyên nghiệp “Vâng! Chúng ta ký hợp đồng luôn” niềm hạnh phúc đang dâng trào trong cô.

Anh gọi một người mang ra hai bản hợp đồng, ký xong mỗi người giữ một bản. Mai ra về lòng vui sướng hân hoan.

Buổi chiều Thanh Minh đến thấy cô đang vừa lau nhà vừa hát. Anh ngắm cô làm việc một lúc mà cô cũng không biết. Minh nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, Mai quay ra “Ôi anh Minh đến lúc nào đấy”

“Em có chuyện gì mà vui thế?”

Mai chỉ bẽn lẽn cười hì hì

Anh kéo chiếc ghế gỗ cao ngồi xuống “Hôm nay chắc chắn là ngày vui của Mai rồi, thứ nhất anh định đưa em về chơi với mẹ anh, nếu gặp bà chắc chắn em sẽ rất vui, còn điều thứ hai em thử đoán xem”

“Ồ anh sẽ đưa em đi gặp bác ư, bây giờ ư? Thật không, em rất muốn gặp bác” nghe anh kể về mẹ mình Mai rất muốn gặp bà, chắc bà là người phụ nữ tuyệt vời lắm mới sinh được người con trai như anh. “À còn điều thứ hai thì em không biết, anh thử nói xem” Mai nghiêng đầu đáng yêu tỏ ý muốn nghe.

“Ừm chính xác mẹ anh mong gặp em lắm, bà đang chuẩn bị để tiếp đón em đấy, còn điều thứ hai anh hỏi em nhé, em có thích đi làm không?”

“Vâng dĩ nhiên em không thể ngồi không ăn bám anh được ạ, em phải đi làm chứ ạ”

“Vậy được, anh đã sắp xếp cho em làm việc rồi, ở đâu cũng được, trong những địa điểm của công ty anh, siêu thị, nhà hàng, khách sạn…tuỳ em chọn” anh nở nụ cười đẹp quyến rũ với cô.

Mai tần ngần “Ơ em..không được ạ..em”

Minh không hiểu “Sao? Em không muốn ư? Hay có vấn đề gì, nói anh nghe”

“Không phải em không muốn mà là..sáng hôm nay em đi dạo nhìn thấy một cửa hàng sắp khai trương cần tuyển người nên em vào đó xin việc và đã được nhận thử việc ạ, còn ký hợp đồng nữa”

Anh im lặng, lòng bùi ngùi không ngờ mình tạo công ăn việc làm cho cô bé mà lại muộn mất rồi.

“Anh Minh, em xin lỗi, anh tốt với em quá, anh đừng như vậy nữa được không ạ? Em ngại quá anh cứ phải bận tâm vì em, hix bao giờ em mới báo đáp được ân tình của anh” Mai cảm động nghẹn ngào

“Em nói gì vậy, với anh còn khách sáo nữa sao? Nhưng mà em nói đã xin việc ở một nhà hàng, ở đó có tốt không? Em sẽ làm gì”

Cô hồ hởi “Dạ ở đó rất tốt ạ, giám đốc có vẻ cũng khá tốt, em làm phục vụ lương thử việc tháng đầu những hai triệu cơ”

Minh lắc đầu “Cái gì? Làm phục vụ thôi ư, không được anh định sắp xếp cho em làm công việc tốt hơn nhiều nếu em thích, mà hai triệu thì có gì là to tát”

“Không em không muốn như thế, em muốn tự sức mình vươn lên chứ không muốn ai nâng đỡ, em rất cảm ơn ý tốt của anh nhưng thực sự em không muốn thế”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt tôn trọng có phần càng yêu mến “Anh xin lỗi, anh vội vàng quá không để ý đến suy nghĩ của em, anh không phản đối nữa em muốn đi làm ở đâu là do em chọn, anh luôn ủng hộ em” anh biết cô là người sẽ không bao giờ dựa dẫm vào người khác, càng không phải người lợi dụng lòng tốt của ai.

“Vâng cảm ơn anh, ồ muộn rồi chúng ta đi thôi” cô lại vui vẻ

Trên đường đi cô vẫn trầm trồ mãi về chiếc ô tô lịch lãm của anh, khi đến khuôn viên biệt thự nhà anh cô lại thành ngẩn ngơ không tin nổi, tại sao trên đời có nơi đẹp thế, lúc gần vào trước cửa lớn ngôi biệt thự sơn trắng cô còn liếc thấy ở xa kia có cánh đồng hoa, được ngồi ở đó ngắm hoàng hôn thì thật tuyệt vời. Vào đến bên trong tất cả đều toát lên vẻ trang nhã giàu sang, từ phong cách bài trí đến đồ đạc đều thanh lịch quý phái giống như bản thân chủ nhân ngôi nhà. Mẹ anh từ chiếc xalong khá to màu trắng sữa không biết làm bằng chất liệu gì ra đón cô, bà mặc một chiếc áo trùm rộng màu hoa cà hở phần cổ cao trắng ngần, bên dưới là váy rời thân cùng màu. Mai chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, bà trông cao sang quá nhưng lại thân thiện, tốt bụng. Bà nở một nụ cười tươi như những cánh hồng chào đón cô.

Thanh Minh lên tiếng giới thiệu “Mẹ! Đây là Mai, cô bé trùng tên với mẹ đó. Còn đây là mẹ anh đó Mai ạ

Sau những phút giây ngỡ ngàng cô nhận ra phép lịch sự “Dạ cháu chào bác ạ” cô thẹn thùng cúi đầu khá thấp vì bà đẹp quá.

“Ừ bác chào cháu! Nào vào đây đi cháu” giọng bà cũng ấm áp ngọt ngào làm sao.

Anh dẫn cô vào, còn thì thầm thêm một câu “Mẹ anh đẹp quá phải không?”

Mai thì thào “Bác không phải người trần đâu, là tiên nữ đấy ạ”

“Thế thì em cũng vậy mà” anh cười khúc khích

“Không em không dám so với tiên nữ dù chỉ một phần một trăm”

“Em là cô bé lọ lem”

Bà ngồi cạnh vuốt tóc hỏi han cô mọi điều, bà cảm thấy con bé mới đáng yêu làm sao, vừa gặp bà đã cảm thấy yêu mến lắm, con bé có hoàn cảnh như thế mà lại ngoan ngoãn tốt bụng là thế thật hiếm có, nhưng có điều quan trọng là trong bà nhen nhóm một cảm giác rất lạ vì con bé rất giống mình và còn giống cha của Thanh Minh nhiều hơn, nếu con gái bà còn sống cũng bằng tuổi cô bé này. Nhưng rồi bà gạt ngay ý nghĩ đó ra, trên đời có thiếu gì người giống nhau, hơn nữa con bé có nguồn gốc gia đình rõ ràng đâu thể là Thanh Thiên của bà.

Mai đau khổ, bất lực khi nhìn lại mình, quần áo chả ra gì cũ kỹ xấu xí, nghèo nàn, thật xấu hổ biết bao khi đứng trước những con người tuyệt diệu này, nhưng còn hơn gia đình cậu mợ mình, họ trông sẽ thành cái gì nhỉ nếu đem so với những con người ở đây, chắc họ sẽ ngất trước khi bước qua cánh cửa ngôi biệt thự này.

Cô không biết rằng những con người này chỉ nhìn thấy hào quang quanh cô chứ không nhìn thấy gì khác, tất cả những gì ở cô đều toát lên vẻ tuyệt đẹp từ thể xác đến tâm hồn.

Một người phụ nữ trung hậu bước vào “Thưa bà chủ, đã chuẩn bị bữa tối được chưa ạ?”

Bà chủ dịu dàng “Vâng! Chị giúp chuẩn bị nhiều món tốt cho người vừa ốm dậy nhé”

Mai chợt nghĩ ồ nấu ăn là sở trường của mình, ít ra mình cũng nên đứng lên nấu gì đó gọi là cảm ơn những con người tốt bụng này chứ, thế là cô đứng lên “Thưa bác hãy để con vào giúp mọi người trong bếp nấu ăn ạ”

“Ấy không được con là khách ai lại để con phải vào bếp”

“Không xin bác hãy cho con một lần được chuẩn bị bữa tối cho bác và anh để cảm ơn hai người đã quan tâm đến con trong thời gian qua” cô rất cương quyết.

Thanh Minh lên tiếng “Thôi được mẹ cứ để cô ấy vào bếp đi, nào hãy cho anh và mẹ thử tài của em đi”

“Ừm thôi được” bà mẹ đành gật đầu đồng ý.

Cô vâng một tiếng rồi theo bà đầu bếp của gia đình vào một căn bếp hào hoa bóng nhoáng, đầy đủ như một khách sạn, đối với một người đầu bếp chân chính thì căn bếp cũng chiếm năm mươi phần trăm làm lên các món ăn ngon, Mai đeo tạp dề bắt tay ngay vào việc. Ba mươi phút sau cô đã ra mời hai người đang ngồi phòng khách vào phòng ăn thưởng thức tài nghệ của mình.

Trên chiếc bàn dài, bày la liệt những sơn hào hải vị, những giá nến cháy lung linh xếp hàng ba trên bàn, những đĩa hoa trang trí bày xung quanh. Bà Mai ngạc nhiên “Ồ mấy người nhanh vậy mà làm được nhiều món thế này ư?”

Bà bếp đính chính “Không ạ! Là cô Mai làm hết đấy ạ, chúng tôi chỉ giúp việc lặt vặt thôi”

“Ôi con bé này thế mà bây giờ bác mới biết nó tài giỏi đảm đang thế đấy”

Mai đỏ mặt cúi đầu “Đâu ạ, là do con làm quen rồi thôi”

“Nào thôi chúng ta ngồi xuống kiểm tra tài nghệ của cô bé thôi” anh ghế cho mẹ sau đó kéo ghế cho Mai khiến cô càng thấy ngượng

Mọi người khác đã ra khỏi phòng, Mai những muốn họ cũng ngồi xuống cùng nhưng cô hiểu, dù cho gia đình anh có không ngần ngại ngồi cùng bàn với người làm nhưng chắc chắn họ không dám ngồi ăn với chủ mình là giới thượng lưu cao cấp như vậy, cô chỉ ngại một điều là mình còn hèn kém gấp trăm lần những người làm ở đây, vậy mà…

Minh chỉ vào một chiếc đĩa có màu xanh của rau và màu vàng không rõ là thứ gì “Đây là món gì thế?”

“Dạ đó rau bisa xào cùng những lát tôm đông thái mỏng ạ”

“Ồ!” anh xúc một miếng vào đĩa của mình, chưa thấy rau bisa xào cung tôm bao giờ, mà tôm đông lại còn xào à, còn thái mỏng nữa chứ, anh đưa thìa vào miệng mùi rau thơm thơm hơi nhạt cắn vào miếng tôm ở giữa tan ra vị ngọt của thứ gia vị ướp tôm nào đó, trộn với rau thành một vị ngon tuyệt vời chưa từng thấy. Anh cứ thế im lặng hồi lâu, hai người kia nhìn vào không hiểu anh thấy ra sao, một lúc sau, anh mới quay sang Mai nhỏ nhẹ “Anh không thể hiểu sao em còn sống yên ổn trên đời này được, đáng nhẽ em phải bị tất cả các nhà hàng xâu xúm lại rồi chứ, ôi một viên ngọc ẩn hình” anh ngâm ngùi mình đã để tuột mất một báu vật vô giá về lĩnh vực ẩm thực, không biết tên cái nhà hàng may mắn kia là gì nhỉ?

“Còn đây là những món canh gà củ năng, khoai chiên sốt bơ, bò luộc muớp đắng…đặc biệt là canh dừa bánh tráng” Mai hạnh phúc khoe “Tất cả các món nghe có vẻ nhiều cholesterol nhưng thật ra lại rất thanh đạm ạ, chọn lọc rất ít thịt quan trọng là lấy vị ngọt tinh tuý của nó ạ”

Bà Mai bắt đầu thử các món, tâm trạng của bà cũng như bao người khi lần đầu tiên được thưởng thức những món ăn do cô làm, bà xúc động chấm chấm mắt.

Con trai thấy vậy liền hỏi “Ơ sao mẹ lại khóc? Mẹ phải vui mới đúng chứ?”

“Ừ! Là mẹ vui quá, đã lâu lắm rồi mẹ mới được ăn những món đầy tình cảm và tâm huyết của người nấu thế này, trước đây chỉ có bà ngoại con làm được như vậy, những thứ bà làm ra đều khiến con người ta như được bay lên mây, giống như thế này, đáng tiếc bà đi quá sớm không thì bây giờ bà đã tìm được đối thủ rồi” bà Mai nhìn cô mỉm cười chìu mến.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm gia đình hai mẹ con mới có buổi tối vui vẻ thế này, trên bàn chẳng còn thừa lại thứ gì, kể cả kem tráng miệng. Sau bữa tối anh đưa cô đi thăm nhà, phòng đọc sách của gia đình lớn như một thư viện, ở đó hàng trăm cuốn sách khác nhau bày la liệt, tất cả giống một căn phòng chứa kho báu cổ. Thấy cô đứng đọc một quyển sách khá lâu Minh hỏi “Có phải em rất thích đọc sách?”

Mai ngẩng lên khỏi trang sách “Vâng ạ, em rất thích, sách chính là kho tàng kiến thức lớn nhất”

“Anh xem nào, suối nguồn à? Anh cũng rất thích đọc cuốn này”. Hai người bắt đầu bàn luận sôi nổi về những cuốn sách, trước khi ra về anh cho cô mượn một vài quyển cô thích. Khi đã muộn anh chuẩn bị đưa Mai về, cô và mẹ anh chia tay bịn rịn.

“Con nhớ rỗi rãi phải đến chơi với bác nhé!” bà áp tay vào má cô.

“Vâng ạ nhất định con sẽ sang thăm bác thường xuyên, con nhớ đường rồi không cần anh Minh phải đưa đón nữa con sẽ tự đến” cô hơi ngần ngừ một chút rồi bất ngờ hôn nhẹ vào má bà “Bác ngủ ngon nhé, con về đây” rồi xấu hổ bước ra chỗ đỗ xe.

Cả hai mẹ con nhìn nhau sững sờ rồi má bà Mai ửng hồng hạnh phúc, Thanh Minh cười cười rồi ra xe đưa cô bé về. Đêm ấy Mai nằm mơ một giấc mơ giọt ngào hạnh phúc, được yêu thương bên gia đình người thân của mình - bên mẹ và anh trai. Nụ cười nở trên môi trong giấc ngủ, cô mong mình được mãi như thế.

***

Buổi sáng làm việc đầu tiên, Mai mặc bồ đồng phục nhân viên gọn gàng, áo trắng tinh bằng ren có cổ bên ngực cài chiếc nơ điệu màu tím, đi kèm là chiếc váy đỏ loại Spandex cao cấp ôm sát, co giãn tốt khiến nhân viên luôn thoải mái tự tin. Hôm nay ngồi trong quầy thu ngân không phải là mẹ mà là bố giám đốc, ông đeo cặp kính to tổ chảng trên đôi mắt giả vờ nghiêm nghị nhưng rất thích thú liếc nhìn xung quanh. Ông con trai mặc bộ comle xám thắt cà vạt xanh kẻ trắng trông khá đạo mạo, anh đi đi lại lại ngắm kỹ một lượt gần hai chục nhân viên.

Anh hắng giọng “Các bạn, ngày mai chúng ta chính thức khai trương, sự chuẩn bị đã đâu vào đấy, chỉ còn trông chờ vào sự nhiệt thành và cố gắng của các bạn để đem đến cho những khách hàng là thượng đế của chúng ta sự hài lòng nhất có thể. Từ bây giờ tôi và các bạn, chúng ta đã cùng ngồi trên một con thuyền…”

“Để bị lật nhào lúc nào không biết” một giọng nói lảnh lót xen vào.

Mọi người giật mình nhìn xem ai vừa xiên xỏ, một cô gái xinh xắn cắt kiểu đầu bobo mái và gắy cắt bằng trông cực kỳ dễ thương, đứng chống nạnh trên một chiếc bàn gần đó. Chỉ tay vào mấy cô nhân viên “Sao nhiều con gái thế này thì không được rồi, chẹp chẹp…” cô nhảy xuống đất tiến lại ngắm từng cô một, đến chỗ Mai đứng cô dừng lại “Ô la la sao anh bắt được con cá to thế này”

Bình gắt lên “Anh Thy em có thôi ngay không hả” anh bước đến kéo cô ra cửa “Dám ăn nói linh tinh”. Cô giằng tay giẫy ra mà không được nên vẫn bị tống ra, anh vứt cô ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Quay lại cười với các nhân viên “Hì hì không có gì con em gái thằng bạn thân của tôi ấy mà, tính nó hay thích đùa”

Bên ngoài cô gái đập cửa ầm ầm “Này các người, tôi cảnh báo, giám đốc của các người là một tên cực kỳ háo sắc đấy, không cẩn thận là chết bởi tay hắn đấy”

Giám đốc đỏ mặt gãi đầu “Nó láo toét đấy, đừng có mà sợ..tôi..tôi hơi bị nghiêm chỉnh đấy”

Mọi người bắt đầu cười khúc khích, Mai cũng cười thật tươi cô tin chắc những tháng ngày tới đây sẽ là những ngày cực kỳ vui vẻ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2010 22:45:38 bởi nguyetnguyet >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9