Thơ Lê Công
NỖI ĐAU CÒN ĐÓ (Lê Công) Em gái Dao da mầu thổ cẩm hoa của rừng đồi núi căng sức sống… Bản em bám suối, sông hạt thóc nương, nối đời Dưới chân thang bậc lên trời suối xanh hiền như nụ cười em gái Trời mây ập tới mắt em buồn tắt nụ cười, mầu chết tỏa lan bản đang ngủ yên thủy thần hung ác, cuốn trôi giấc lành em mất mẹ, mất anh bản mất gần trăm dân bản. Lũ quét tang tóc choàng ngọn cây, vách núi những vành khăn rỉ máu. Rừng đầu nguồn mất dấu cây to suôi chảy về xuôi để bản Dao em vùi trong đất, đá… Giải mây hạ, nối thu trắng xóa tôi đi qua miền lũ đau thương dâng trào ./.
THƯƠNG
Ông trời rõ thật là hay
cứ chang chang nắng, héo gầy lúa non
Để cha đi, vệt chân mòn
Tìm nguồn nước tưới, ruộng luôn khô cằn
Để mẹ đêm thức nhìn trăng
thở dài buồn đến nẫu lòng khát mưa
Người thì ngày cứ dôi ra
đất dần hẹp lại cho nhà mọc lên
Sống nhờ thửa ruộng, mảnh vườn…
rồi đòng đòng cũng nở đơm hạt vàng
Đón mùa, chờ bát cơm thơm
hạt nặng thì ít, lép trên sân đầy
Ông trời rõ thật là hay
được hạt thóc lại mưa ngày, mưa đêm
Thóc ướt, mầm nảy chồi lên
đói nghèo sao mãi bám bên thân gìa?
Đau lòng mẹ, thắt lòng cha
dù thương, con vẫn chỉ là bé con./.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: