Tái Sinh- chap 4
phoe_aries 17.08.2010 13:01:22 (permalink)
Chap 4:
 
Hơn một tháng trước,
Nước Prakie
Tại một mật thất,
-         Chúng ta đã biết được những gì cần biết. Bây giờ ta sẽ giao việc này cho ngươi, Leo  – người đeo mặt nạ đang ngồi trên chiếc ghế lớn đặt trên một phiến đá cao lên tiếng nói.
-         Thưa ngài, trong vòng 3 tháng, ngài sẽ có được kết quả mà ngài muốn. – người còn lại đang đứng với ánh mắt sắc lạnh nói. Vẻ mặt người đó nhìn càng lạnh lùng hơn trong trang phục đen.
-         Tốt , ta sẽ cho ngươi toàn quyền quyết định trong việc này. Cố gắng càng nhanh càng tốt.
-         Tôi sẽ hành động cùng bọn họ. Ngài cho phép chứ?
-         Tất nhiên, ta đã chẳng nói cho ngươi toàn quyền sao? Miễn là kết quả như ta mong muốn.
-         Ngài yên tâm.- nói xong Leo cúi đầu chào và đi nhanh ra phía cửa mật thất.
 
Sau đó, chàng trai tên Leo lại có mặt trong một gian phòng khác. Một căn phòng quyến rũ với sắc đỏ và những những ánh nến chập chờn. Chủ nhân của nó cũng đang có mặt ở đây cùng chàng. Đó là một cô gái xinh đẹp và vô cùng gợi cảm.
-         Leo, em nghe nói là chàng đã gặp riêng Pluto, có chuyện gì sao? – Với bờ môi mang màu máu tươi, nàng  thì thầm vào tai chàng.
-         Pluto vừa giao cho ta một nhiệm vụ quan trọng. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Nàng cũng mau chuẩn bị đi.- Leo quay mặt lại, tay chạm nhẹ vào làn môi của cô gái, cười nói.
-         Nhiệm vụ gì? Là lệnh truyền xuống từ nhà vua tương lai phải không?- cô gái đã đi về trước và ngồi vào lòng chàng trai.
-         Đúng vậy. Cho nên chúng ta chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Còn cụ thể là gì thì tối nay chúng ta sẽ bàn bạc khi có mặt Scor và Tauru. Nàng đi thông báo cho hai người họ về việc tối nay đi.
-         Chàng thật là.. lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc. Em không quan trọng với chàng sao?- cô gái tỏ vẻ giận dỗi .
-         Đừng bao giờ hỏi ta những câu hỏi như thế.
Chàng trai nhoẻn miệng cười, dùng hai tay bế gọn cô gái vào lòng và đi thẳng đến chiếc giường cách đó không xa.
   ………………………………………………………………………………………
 
Nước Raboland,
Điện Parady,
Cũng như mọi buổi sáng khác, Aleena đang ngồi dưới một gốc cây chăm chú quan sát hai thầy trò luyện võ. Nàng thỉnh thoảng lại cười nhẹ.
-         Zoel à, tay này phải cầm gươm thật chặt thì khi ra đòn mới mạnh được. – Ravin vừa chỉnh lại tay Zoel vừa nói.
Với cây kiếm trên tay, Zoel rất vất vả để giữ chặt nó vì dù là kiếm gỗ nhưng nó lại quá nặng so với tầm vóc của một câu nhóc 7 tuổi. Dù trán đã ướt đẫm mồ hôi vì mệt, Zoel vẫn rất chăm chú làm theo lời dạy của thầy. Sốt ruột khi nhìn thấy cảnh đó, Aleena đứng dậy nói vọng ra:
-         Zoel à, em lại đây nghỉ một chút đi. Không khéo sẽ bị cảm nắng mất.
-         Em không mệt. – Zoel không nhìn mà đáp lại chị.
-         Được rồi, Zoel. Hôm nay ta tập đến đây thôi. Ngày đầu dùng kiếm mà như vậy là tốt lắm rồi. Chị em lo lắng kìa. – Ravin ra hiệu cho Zoel dừng lại. Chàng lấy lại thanh kiếm trên tay cậu bé.  
 Zoel chạy lại phía chị mình mà ngồi xuống. Cậu nhóc vừa thở vừa đưa mặt ra để chị mình lau khô mồ hôi. Ravin cũng từ từ đi về phía hai chị em.
-         Zoel hôm nay đã được thầy cho sử dụng kiếm gỗ. Không lâu nữa em sẽ có thể dùng đến kiếm thật , phải không Aleena? – Zoel nói sau khi uống cạn một mạch bình nước mà chị mình đưa cho.
 Aleena vừa cười vừa gật đầu. Tay nàng xoa xoa lên mái tóc ngắn màu bạch kim của đứa em trai.
-         Zoel đúng là tiếp thu rất giỏi. Hai tuần tập luyện để có thể sử dụng kiếm gỗ đối với một cậu nhóc là rất nhanh.- Ravin đến gần, dáng chàng khá cao nên đã che khuất ánh nắng chói chang đang chiếu vào hai chị em.
-         Hihi, chị có nghe thầy Ravin nói chưa? – Zoel tự mãn nói
-         Chị nghe rồi. Zoel là giỏi nhất. À mà hôm nay cha sẽ về nhà đó. Zoel mau đi tắm rửa để còn ra đón cha nữa.
Zoel đột ngột đứng dậy:
-         Thật sao chị? Cha sắp về ư? Vui quá. Cha nói là khi về sẽ có quà cho Zoel. Em đi tắm đây, chị ở lại với thầy nhen - Dứt lời, Zoel không quan tâm đến hai người bên cạnh mà chạy thẳng vào phòng, kêu Erin giúp mình tắm rửa.
 Ngoài sân còn lại hai người. Không khí ngại ngùng bao trùm làm cả hai không nói được lời nào một lúc lâu.
-         Hôm nay ngài Carlos về ư? – Ravin bỗng lên tiếng để phá đi bâu không khí giữa hai người.
-         Vâng, cha đã cho người về báo lại như vậy.- Aleena dù rất ngại nhưng vẫn trả lời vì phép lịch sự.
-         Hình như là ngài ấy đã vắng nhà gần một tuần thì phải. Ngài ấy có vẻ bận rộn với việc triều chính. Việc vắng nhà như vậy không phải là chuyện một hai lần phải không? – Ravin mở lời hỏi tiếp.
-         Vâng, cha tôi hay vắng nhà lắm. Nhất là dạo gần đây. Chắc triều đình nhiều việc quá. Hai chị em tôi đã quen với chuyện này rồi. Lúc mẹ tôi còn sống cha cũng rất ít thời gian quan tâm đến gia đình. – Aleena bỗng buồn bã khi chợt nghĩ về mẹ.
-         Tôi xin lỗi vì đã hỏi quá nhiều. Tôi cũng được mọi người cho biết chuyện cuả phu nhân – Ravin ngồi xuống, cũng không quên mời Aleena ngồi bên cạnh.
-         Không sao. Hôm đó ngài cũng không  nhận lời xin lỗi của tôi vì cái gọi là lý lịch bản thân?- Aleena nửa muốn rời đi nửa muốn ngôi xuống bên cạnh chàng trai này. Và cuối cùng nàng đã ngồi xuống. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Đây là lần thứ hai nàng ngồi để trò chuyện cùng chàng, nhưng lần này khoảng cách hai người lại  khá gần nhau.
-         Tiểu thư vẫn còn nhớ chuyện hôm đó?  Vậy coi như chúng ta huề nhau. Không ai phải xin lỗi ai. Vậy tôi có thể hỏi nàng thêm một câu hơi riêng tư không?
-         Được. Chàng cứ hỏi. –    Aleena cũng không hiểu sao mình lại đồng ý như vậy.
-         Nàng có từng cảm thấy giận cha mình vì chuyện đó không? – Ravin ngại ngùng hỏi
-         …Tất nhiên là có nhưng đó là chuyện trước đây. – Aleena thoáng suy nghĩ rồi lại nói.- Ngày mẹ tôi qua đời vì sinh khó Zoel, tôi đã rất giận cha mình vì đã không có mặt ở đó.
Một mảnh kí ức lùa về………
-         Aleena  ngoan, con đừng khóc nữa. Nếu không mẹ sẽ buồn lắm.- phu nhân Willen  với  khuôn mặt tuy  trắng bệch nhưng vẫn là một giai nhân tuyệt sắc  đang  thều thào với đứa con gái bé bỏng ngồi khóc trên giường.
-         Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con. Aleena  sẽ ngoan, sẽ không làm cho mẹ phải buồn lòng nữa đâu. Con ghét cha lắm. Giờ cha ở đâu khi mẹ đang mệt thế này chứ? Con ghét cha lắm…- Aleena nức nở nói.
-         Con à. Con đừng như vậy. Cha con không ở đây vì ông ấy đang bận tâm vì triều đình. Mẹ yêu cha con vì ông ấy là người như thế. Dù với cha, mẹ và các con chỉ xếp thứ  hai sau xứ sở nhưng mẹ hạnh phúc vì điều đó. Thế nên, Aleena à, con phải yêu thương cha luôn cả phần của mẹ. Sau khi mẹ đi, con phải thay mẹ mà lo lắng cho cha và cả đứa em đáng thương này. Con biết chưa?- mẹ Aleena khẽ chạm nhẹ tay vào đứa con trai nhỏ đang nằm bên cạnh, từ khóe mắt hai hàng lệ chày dài.
-         Con…con sẽ không ghét cha nữa nhưng mẹ phải hứa là không được bỏ con- Aleena vẫn chưa nín khóc, lay nhẹ cánh tay mẹ mình.
-         Mẹ xin lỗi, mẹ không thể. Con phải nhớ thay mẹ yêu thương cha và em trai. Con hãy nói lại với cha là dù không phải là người ấy nhưng mẹ rất hạnh phúc vì đã là vợ của ông và là mẹ của các con…- nói xong lời mình muốn nói nhất, phu nhân Willen mỉm cười, từ từ khép lại bờ mi.
-         Mẹ……huhu. Mẹ đừng bỏ rơi Aleena mà…mẹ ơi…
Tiếng khóc nức nở của cô bé chưa đầy 9 tuổi trong quá khứ cứ vang mãi trong đầu Aleena. Từ hai viên ngọc màu lam ấy, hai dòng lệ lăn dài. Nàng khẽ lấy tay gạt nhẹ hai dòng lệ. Chàng trai ngồi bên cạnh chỉ im lặng mà không nói gì. Chàng nghĩ có thể đó là điều mà chàng nên làm lúc này. Aleena cũng hiểu tại sao chàng trai bên cạnh mình lại lặng thinh như thế. Nàng không nhìn chàng mà nghẹn ngào nói:
-         Từ giây phút nhìn thấy cha đứng khóc trong một góc tối lúc đám tang của mẹ, tôi đã hiểu những gì mẹ nói. Và tôi cũng đã không còn ghét cha mình nữa. Ngược lại, tôi càng yêu ông ấy hơn. Tôi sẽ thay mẹ mà yêu thương hai người họ. Tôi nhất định làm được lời hứa đó.
Nhìn nàng, Ravin không còn nhận ra một cô tiểu thư yếu đuối, dịu dàng như lúc gặp nàng lần đầu tiên nữa. Trong cái vỏ bọc yếu ớt đó, là cả một sự mạnh mẽ cùng với một tâm hồn yêu thương mọi người. Đôi mắt trong sáng ấy trong một thoáng đã khiến tim chàng rung động. Mải mê nhìn nàng, chàng không cảm nhận được một ánh mắt đang theo dõi mình từ bên kia bờ tường. Luồn hơi lạnh từ sau gáy khiến chàng giật mình quay lại. Bóng đen đã biến mất.
-         Aleena, Zoel, các con ở đâu? Cha về rồi đây.- tiếng nói của ngài Carlos làm Aleena giật mình.
Nàng vội đứng dậy, cúi nhẹ đầu chào chàng và đi nhanh về phía sảnh đường:
-         Cha, tụi con ra ngay.
Vừa nghe tiếng cha mình, Zoel từ trong phòng với trang phục tươm tất cũng chạy nhanh ra ngoài. Vừa chạy, cậu vừa la:
-         Cha, Zoel nhớ cha. Zoel nhớ cha. Cha có quà cho con không?
-         Tất nhiên rồi, con trai bảo bối của ta.- ngài Carlos nhấc bổng Zoel, ông hôn mạnh vào má cậu bé. Hàm râu vĩ đại của ông cà cà vào mặt khiến Zoel không thể nhịn cười:
-         Hihihi… nhột Zoel quá, cha ơi. Hihi..
-         Cái thằng khỉ con này. Đây là quà của con nè. Thích không? – Ngài Carlos lệnh cho một tên lính mang đến.
Đó là một thanh kiếm thép với tay cầm được chạm trỗ rất đẹp. Lưỡi kiếm sáng bóng làm lóe cả mắt.
Mắt Zoel sáng lên khi nhìn thấy món quà. Cậu nhóc nhảy tụt xuống đất, định đưa tay cầm lấy thanh kiếm thì cha cậu ngăn lại và nói:
-         Bây giờ món quà này chưa phải là của con. Nó rất sắc nên con sẽ bị thương. Cha sẽ giữ nó. Đợi con học võ xong, cha sẽ cho con cầm nó.
-         Con không chịu. Con muốn có nó bây giờ cơ. – Zoel nũng nịu nói
-         Cha đã nói bây giờ thì không được. Cậu hãy mang thanh kiếm vào phòng cho ta. – Sắc mặt ngài thượng thư trở nên rất nghiêm khắc.
Mới mấy phút trước, ông là một người cha rất hiền từ. Sự thay đổi nhanh chóng này đã làm Zoel im lặng, không đòi hỏi nữa. Cậu  vốn rất sợ cha mình, nhất là những lúc cha như vậy.
Aleena đứng ngoài quan sát, nàng khẽ cười khi thấy Zoel ngoan ngoãn chịu thua  trước cha mình. Cha nàng vốn là người như vậy. Ông một mặt rất yêu thương Zoel, nuông chiều tất cả những gì mà con trai mình muốn nhưng một mặt thì lại rất nghiêm khắc, sẽ phạt đòn thật nặng nếu đó là một đòi hỏi sai trái. Người có thể trị Zoel chỉ có thể là cha nàng.
-         Dạo này con tập võ đến đâu rồi?- Carlos hiền từ hỏi.
-         Con tập sang kiếm gỗ rồi. Thầy Ravin nói là con tiếp thu rất nhanh- Zoel thấy lại sự hiền từ trên khuôn mặt của cha nên yên tâm nói.
-         Vậy sao? Con trai ta rất giỏi. Haha…- lời khen cùng tiếng cười của cha làm Zoel thích thú cười theo.
-         Cha, chắc người mệt lắm rồi. Cha nên vào phòng nghỉ ngơi đi ạ. – Aleena ,nãy giờ im lặng, lên tiếng vì thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt cha nàng.
-         Ừ, con nói đúng. Ta cũng phải vào phòng nghỉ ngơi một chút. Con nói lại với thầy của Zoel là tối nay sắp xếp công việc đến phòng gặp ta. Ta muốn bàn chuyện với thầy ấy. – nói xong, cha nàng véo nhẹ vào má Zoel rồi quay người đi về phía phòng nghỉ.
-         Con biết rồi. Zoel à, chị em ta ra sau vườn chơi để cha nghỉ ngơi nào.
 
Được Aleena nhắn lại nên Ravin đã có mặt tại phòng của Carlos khi trời vừa sập tối. Ngài Carlos từ từ đi về phía chiếc bàn gỗ giữa phòng Và khi hai người đã ngồi đối diện nhau, ông mới lên tiếng nói:
-         Anh đã dạy Zoel được hơn hai tuần thì phải. Anh cảm thấy thế nào khi ở đây?
-         Dạ, cuộc sống ở đây rất tốt. Tôi không mong muốn gì hơn. Mọi người rất quan tâm tôi, đặc biệt là Zoel và tiểu thư – Ravin đáp
-         Thế thì tốt. Lúc trước anh có nói anh là dân xứ Prakie. Xưa nay quan hệ của hai xứ sở khá tốt đẹp nên ta cũng coi anh là con cái trong nhà. Hơn nữa anh lại không có người thân nên cứ yên tâm ở lại nơi này.- Carlos chậm rãi nói.
-         Dạ, cám ơn ngài. Tôi nghĩ ngài còn điều khác muốn nói với tôi phải không?
-         Anh nói đúng. Ta có chuyện này. Dạo gần đây, công việc trong triều rất bận rộn. Ta lại không có thời gian quan tâm đến Aleena và Zoel. Tuy đã có một đội cận vệ ở điện để bảo vệ hai đứa, ta cũng không an tâm cho lắm. Nay anh lại đến nhà ta dạy võ cho con trai ta, bản lĩnh lại cao nên ta muốn nhờ anh làm cận vệ riêng cho hai đứa nó. Anh thấy thế nào?
-         Chuyện này…- Ravin ngập ngừng nói.
-         Ta sẽ trả công cho anh xứng đáng. Anh sẽ là đội trưởng đội cận vệ nếu anh bằng lòng. Cứ suy nghĩ rồi trả lời ta. –nói xong Carlos đặt tay lên vai của Ravin
-         Tôi biết rồi.
-         Ừ, anh về nghỉ ngơi đi. Cũng khuya rồi.
-         Nếu không có gì, tôi xin phép- Ravin đứng dậy, đi ra cửa.
 
Tối đó, tại bờ sông Hezela, hai chàng trai áo đen đứng tựa lưng vào một thân cây. Đối diện với họ là một cô gái cũng trong trang phục đen đang ngồi trên một phiến đá tại bờ sông. Gương mặt nàng đẹp sắc sảo đến lạnh người. Mái tóc ngắn màu nâu được vén gọn một bên qua phía sau tai càng làm nổi bật hơn những đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt to, đen cùng hàng lông mi cong và dài khiến người đối diện không tránh khỏi cuốn hút khi nhìn vào nó. Đôi mắt đó giờ đang ẩn chứa một sự đáng sợ từ bên trong.
-         Hôm nay, hình như cô có chuyện không vui thì phải. Từ nãy đến giờ, gương mặt cô nhìn rất đáng sợ. Có phải vì Leo không? – một chàng trai đang tựa vào gốc cây nhìn cô gái và nói.
-         Cậu đừng nhiều chuyện. – chàng trai đứng cạnh khó chịu nói.
-         Cậu lại thế nữa rồi, Tauru. Chỉ có cách này mới khiến một người câm như cậu lên tiếng nói chuyện thôi. Cậu cứ như là cận vệ của Aries vậy. Bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy, cậu đều tỏ ra như vậy - chàng trai tên Scor nhìn sang người đối diện mình, nói như tuyên bố.
-         Cậu đừng nói bậy nữa, im lặng đi.- Tauru rít lên qua kẽ răng tỏ vẻ giận dữ.
-         Sao đến giờ mà Leo chưa tới. Scor, anh đã ra tín hiệu rồi phải không?- Aries nôn nóng hỏi vì không thể chịu đựng hơn nữa.
-         Tất nhiên. Chính anh ấy kêu tôi sắp xếp ngày hẹn khi hai người trở về mà. Cô bình tĩnh đi. Chắc là lâu ngày không gặp nên nhớ nhung không chịu nổi chứ gì. – Scor mỉa mai.
-         Cậu thôi đi! – Tauru lên tiếng
-         Lại nữa rồi, tôi nói không sai mà. Aries, cô thấy không? – Scor vừa chỉ vào Tauru, vừa đi lại gần Aries như muốn cô ấy thừa nhận nhưng điều mình vừa nói .
-         Hai người thôi đi! -Aries quát lớn.- tại sao vẫn chưa tới? Hay là xảy ra chuyện gì?
-         Nàng thừa biết chuyện đó là không thể nào mà, Aries của ta.
Tiếng nói quen thuộc làm Aries dù không quay lại nhưng vẫn biết nó thuộc về ai. Nàng cười vì người ấy cuối cùng cũng đã đến.
-         Leo, sao anh lúc nào cũng trễ hẹn hết vậy.- Scor bực bội
-         Xin lỗi, tôi có việc bận đột xuất nhưng không phải tôi đã đến rồi sao?- Leo tiến gần về phía Aries. Cô ấy vẫn đứng đó mà không chịu quay lại mừng chàng- Sao thế? Người đẹp của ta, nàng giận rồi à?- vừa nói, Leo vừa choàng tay về trước ôm lấy hông cô gái.
-         Hai người đúng là. Ngứa mắt quá đi. Được rồi, cho hai người một chút thời gian tâm sự trước khi bàn việc. Tauru, chúng ta ra bên kia cho họ tự do âu yếm- Scor kéo tay nhưng không hề để ý đến nét buồn bã trong ánh mắt của Tauru.
Một lát sau khi Scor kéo Tauru đi, Aries mới lên tiếng nói:
-         Chàng còn nhớ đến em sao? - Aries gạt tay Leo và quay người lại nhìn chàng.
-         Ta không bao giờ trả lời những câu hỏi ngu ngốc như vậy? Nàng cũng biết mà. Giờ ta đang ở đây với nàng không phải đã rõ rồi sao?- Leo nhấn mạnh từng từ.
-         Vậy sao? Em chỉ sợ là chàng quá nhập vai. Vừa say mê dạy võ cho em trai người ta, vừa bận rộn ngồi nghe người ta tâm sự. Nên thầy Ravin chắc sẽ không còn thời gian để nghĩ đến Aries này đâu. – Aries nhìn sâu vào mắt chàng, lạnh lùng nói.
-         Thì ra đúng là nàng. Lúc đó ta đã nghi ngờ. Giờ chưa kịp tra hỏi thì nàng đã thú tội rồi. Làm tốt lắm!- rồi Leo nhoẻn miệng cười.
-         Chàng đừng nhìn em mà cười như thế. Chàng trả lời em, có phải chàng đã động lòng trước sắc đẹp của cô ấy rồi phải không? Chàng vốn là người háo sắc mà. – Aries giận dữ nói.
-         Vậy nàng thừa nhận là nàng không xinh đẹp bằng cô ấy phải không?- Leo lại vẫn cười như thế.
-         Chàng… - Aries tức tối không nói nên lời.
-         Haha.. Nàng cũng biết ta háo sắc. Đối với con gái, chỉ có sắc đẹp mới có thể giữ chân ta được lâu thôi. Ở Prakie, nàng đã làm rất tốt việc đó mà. Nhưng giờ nàng nói thế chẳng phải nàng thừa nhận cô ta đẹp hơn mình rồi sao?- Leo vòng tay qua ôm và kéo Aries lại gần hơn.
-         Vậy giữa em và cô ta, chàng thấy ai đẹp hơn.- Aries ngã người vào Leo, nhỏ nhẹ hỏi.
-         Lại thêm một câu hỏi ngu ngốc khác? Ta muốn nhắc nàng nhớ công việc vẫn là quan trọng nhất, nếu nàng còn tự ý hành động như thế một lân nữa thì ta sẽ không bỏ qua nữa đâu. – gương mặt Leo bỗng lạnh lùng đáng sợ.
-         Em biết rồi – Aries cảm nhận rõ nhất sự lạnh lùng toát ra từ giọng điệu của Leo. Không ai hơn nàng có thể biết rõ bản chất lạnh lùng và đáng sợ luôn ẩn chứa trong con người này.
-         Hai người tâm sự bao nhiêu đó chắc đủ rồi hả?- Scor và Tauru từ từ đi về phía hai người.
 Leo đẩy nhẹ Aries ra và đi về phía hai người kia.
-         Cũng trễ rồi. Chúng ta bàn vào việc chính thôi. Hai người đã báo cáo tình hình ở đây cho Pluto biết rồi phải không?- Leo quay sang Tauru mà hỏi
-         Phải, Pluto nói là anh phải hành đông cẩn thận, không được để lộ âm mưu bên chúng ta. Và phải càng nhanh càng tốt.- Tauru trả lời Karl nhưng gương mặt lại không thoải mái cho lắm.
-          Ta biết rồi. Mọi thứ đang tiến triển rất tốt. Ta đang cố gắng tiếp cận hai người con bảo bối của Carlos. Hơn nữa, lúc nãy ông ấy còn nhờ ta làm hộ vệ riêng cho hai người họ. Ông ta không hề nghi ngờ ta cũng như quan hệ ban giao giữa hai nước.
-         Hộ vệ riêng ư? Chàng may mắn thật đấy?- Aries mỉa mai nhưng lại đầy vẻ bực tức.
-         Có điều này tôi không hiểu. Tại sao anh lại tốn công như thế? Không phải chúng ta chỉ cần bắt hai chị em nhà Willen rồi dùng để trao đổi thứ mà ta muốn là được rồi sao? Ông ấy vốn rất yêu thương con cái mà.- Scor thắc mắc.
-         Không được. Như vậy sẽ bứt dây động rừng. Vả lại,  ông ấy nhất định sẽ không làm vậy nếu đó là chuyện hại đến xứ sở. Ta đã có những dự tính riêng cho mình. Các anh chỉ cần làm theo chỉ thị của ta là được. Scor, anh mau chóng liên lạc với người có tên này. Theo Pluto, người ấy là phe ta. Nhưng nhớ là phải thật kín đáo, không được để lộ.
 Leo lấy từ trong người một tờ giấy và đưa ngay cho Scor. Rồi chàng nhìn sang Aries và tiếp tục nói:
-         Còn nàng. Ta muốn nàng trở thành phi tần cho Lucas Valikie.
-         Sao?- Aries vô cùng sửng sốt khi nghe điều mà Leo vừa nói.
Ngoài Aries, hai người kia cũng ngạc nhiên không kém nhưng ở Tauru không đơn giản chỉ là sự ngạc nhiên.
-         Nàng hãy mang danh là sứ giả hòa bình của Prakie. Việc này ta đã nhờ người báo ngay cho ngài Pluto. Ngài ấy sớm sẽ có tin tức. Và nếu cần, Tauru sẽ cùng nàng vào cung để hỗ trợ – Leo lờ đi sự ngạc nhiên đó mà nói thêm.
-         Khoan đã. Chàng muốn thiếp làm vương phi…. cho vua Raboland ư? –giọng Aries rung rung.
-         Phải. Đó là vì việc lớn của chúng ta.- Leo bình thản nói.
-         Leo, tại sao phải là Aries? Chúng ta có thể nhờ Pluto tìm kiếm một mỹ nhân khác mà. Prakie thiếu gì người đẹp. – Tauru chen ngang.
-         Nhưng ta muốn người có khả năng làm Lucas hoàn toàn điên đảo. Anh nghĩ ngoài Aries ra, ai trong nước ta có thể làm tốt hơn cô ấy. Chỉ là giả vờ thôi mà. Ta không để tâm thì can gì đến anh – Leo vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
-         Anh…- mặt  Tauru đỏ lên vì giận dữ. Nếu không được Scor kịp ngăn lại thì có lẽ chàng đã làm cái điều không nên làm rồi.
Aries không quan tâm hai người kia mà bước đến gần Leo, mặt đối mặt, nàng rung rung nói chậm từng từ nhưng nửa cũng muốn nuốt chúng trở lại vào cổ họng. 
-         Là chàng muốn sao? Và chàng không để tâm ư? Thật sự như vậy sao?
-         Đúng vậy.- Leo nhìn nàng và khẳng định .
Aries như chết lặng khi nghe lời khẳng định lạnh lùng đó từ Leo.
-         Được rồi. Em sẽ làm như kế hoạch. Chàng yên tâm. – Nàng chỉ biết cười để làm dịu nỗi đau trong lòng.
 Nàng không quan tâm gì hết. Nàng sẽ làm tất cả nếu đó là mong muốn của chàng. Vì chàng, nàng có thể.
-         Nàng yên tâm, nàng vẫn mãi là của ta.
Ôm lấy Aries, Leo nở một nụ cười mãn nguyện. Chàng cười vì Aries đã nghe lời chàng. và vì mọi thứ đang tiến hành theo đúng như kế hoạch.
 Chàng cười chỉ vì thế.
(to be continued)
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2010 13:10:02 bởi phoe_aries >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9