Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà
-
22.08.2010 09:40:34
Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà
-Nước!
Hắn khẽ cựa mình thều thào. Một dòng nước mát lạnh từ từ đổ vào cái cổ họng đang như bốc lửa của hắn. Hắn mở mắt nhìn lên. Một vùng sáng vàng đục và giữa vùng sáng đó là một đôi mắt đang nhìn hắn đầy lo lắng. Dòng nước mát đã làm cho tri giác hắn hoạt động trở lại. Hắn chợt nhớ lại tất cả. . Hắn nhớ đến những tiếng kêu thất thanh.
-Cướp! Cướp! Bà con ơi cướp
Nhớ đến cảnh hắn cắm cổ bỏ chạy , tiếng người hô hoán, tiếng bước chân rầm rập đuổi theo và rồi những tiếng súng nổ. Hắn lao ra phía bờ sông. Tất cả chỉ đến đấy, hắn không còn nhớ được gì nữa. Hoảng hốt, hắn nhổm dậy. Một cơn đau thốc lên ngực làm mắt hắn tối sầm. Hắn vật xuống mồm vẫn còn lảm nhảm.
-Đây là đâu?Đây là đâu?
Người đàn bà im lặng lấy tay nhẹ ấp lên trán hắn. Trán hắn nóng hầm hập.
-Giê su ma Lạy chúa tôi! Con phải làm gì bây giờ?
Cô gái lẩm bẩm nói một mình rồi lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trán hắn. Cô chống cái cửa bằng liếp lên, tựa lưng vào vách ,im lặng nhìn ra bên ngoài. Trời tối đen như mực, con thuyền chầm chậm trôi
Khi tỉnh lại lần thứ hai, hắn nhận ra mình đang nằm trên một con thuyền. Có tiếng động nhẹ, hắn vụt nhổm dậy, luồn nhanh tay vào thắt lưng nơi hắn vẫn gài khẩu súng. Cơn đau lại thốc lên. Hắn đổ vật xuống nhưng lần này hắn không ngất. Hắn căng thẳng nhìn ra phía cuối con thuyền, nơi phát ra tiếng động. Cánh cửa đan bằng liếp mở ra, một cô gái lom khom đi vào trên tay cầm một bát cháo đang nghi ngút khói. Cô gái nhìn nét mặt căng thẳng của hắn rồi chuyển ánh mắt xuống bàn tay đang thọc vào chỗ cạp quần nơi hắn vẫn dấu khẩu súng nói nhẹ
-Đừng sợ! tôi không làm hại anh đâu.
Nói rồi cô từ từ đến bên hắn, ngồi xuống, đặt bát cháo xuống bên cạnh. Một mùi thơm của hành, của tía tô, của cá bốc lên làm cho cái dạ dày lép kẹp đã mấy hôm nay của hắn bỗng sôi lên sùng sục. Cái yết hầu của hắn giật giật lên xuống. Hắn nuốt khan một cái. Cô gái im lặng lấy gối kê cao đầu hắn lên rồi bảo
-Anh thả lỏng người ra đừng căng thẳng thế. Tôi chẳng làm gì anh đâu. Để tôi bón cháo cho anh ăn nhé
Cô gái cầm bát cháo lên, lấy thìa múc một muổng nhỏ , chúm môi lại khẽ thổi cho cháo nguội bớt rồi đưa cái thìa vào gần miệng hắn. Hắn há mồm, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Trời ơi! Mùi tía tô, mùi hành đã đánh thức trong hắn một quá khứ xa xưa mà hắn tưởng như đã quên lãng. Một mái nhà tranh siêu vẹo và bóng của mẹ hắn với dáng người cũng siêu vẹo run run trên tay một bát cháo hành. Hắn rùng mình nhìn lên. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô gái cũng đang nhìn hắn. Cô gái đỏ mặt, tay run lên luống cuống. một giọt cháo rớt xuống mặt hắn nóng rát. Cô gái vội vàng bỏ bát cháo xuống lấy chiếc khăn mặt lau cho hắn.
-Tôi xin lỗi
Tay hắn tự nhiên thò ra nắm lấy tay cô gái. Hắn nói nhỏ
-Cám ơn!
Nói xong hắn cũng tự thấy lạ cho mình. Cám ơn! Từ này không có trong vốn ngôn ngữ của hắn. Hoặc là ngày xưa hắn có biết từ này nhưng lâu lắm hắn đã quên rồi.
Ăn xong bát cháo hắn thấy người khỏe lên hẳn. Hắn nhổm người ngồi tựa vào vách thuyền nhìn cô gái hỏi thăm dò.
-Chắc cô biết tôi là ai chứ?
-Biết!
-Sao cô vẫn cứu tôi?
Cô gái nhìn lên bờ. Trời sắp đổ mưa. Bầu trời vần vũ những đám mây đen. Trên bờ, những rặng cây bị gió thốc nghiêng ngả. Sóng ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Chính cô cũng không biết tại sao cô lại cứu hắn. Cô đã vượt qua cả lời nguyền sông nước.
-Cứu anh rồi tôi mới biết anh là ai. Chẳng lẽ tôi lại ném anh trả lại cho Hà bá?
-Thế bây giờ cô định thế nào?
Hắn hỏi và người hắn căng ra chờ đợi một câu trảlời.
-Tôi sẽ mang anh nộp cho cảnh sát
Tay hắn luồn nhanh xuống thắt lưng. Khẩu súng đã không còn ở đấy. Thất vọng, hắn nhìn cô gái với ánh mắt cầu khẩn.
-Đừng! tôi có rất nhiều tiền.
Nói rồi tay hắn thọc xuống túi quần. Tiền của hắn vẫn nằm nguyên trong đó. Lập cập, hắn móc vội mớ tiền ra xòe trước mặt cô gái.
Cô gái im lặng nhìn hắn một lúc rồi bỗng nói.
- Nếu bây giờ tôi ném anh xuống nước để chiếm lấy số tiền của anh thì liệu anh có chống cự được không? ---Hắn nhìn cô. Hắn biết là cô nói đúng. Bây giờ hắn đi còn chẳng nổi làm sao hắn có thể chống lại với một cô gái sông nước cơ chứ.—Vậy nên đấy không phải là tiền của anh. Nếu thích nó sẽ là tiền của tôi.
Cô gái thủng thẳngnói.
-Thế tại sao cô không thích đi
Hắn hỏi và điều cô gái trả lời làm hắn bất ngờ
-Tại vì tôi không như anh.
Nói xong cô gái cầm cái bát không đứng dậy bỏ ra ngoài , đóng cánh cửa liếp lại. Còn lại một mình, hắn trân trân nhìn lên mái vòm chỗ hắn đang nằm. “ Tại vì tôi không như anh” Câu nói của cô gái làm thức dậy trong hắn cái chút “Người” đã bị vùi lấp bởi lớp lớp thời gian, bởi lớp lớp những khốn khó và lừa lọc của cuộc đời. Hắn cũng cảm thấy lạ. Đây đâu phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với sự khinh bỉ của cuộc đời. Hắn đã từng ra tù vào tội. Đã từng gặp những tên cảnh sát, cai ngục nhìn hắn bằng cặp mắt đầy khinh miệt coi hắn còn không bằng một con chó ghẻ nhưng chưa bao giờ hắn động lòng bởi vì hắn biết rằng lũ ấy còn khốn nạn hơn hắn. Hóa ra chỉ khi soi mình vào những tấm gương thật trong, thật sáng thì hình bóng những con quỷ đang ẩn nấp sâu trong tâm hồn con người mới hiện ra. Như cô gái này chẳng hạn, cô cứu hắn, lấy đi khẩu súng hắn mang theo nhưng cả một đống tiền dày cộp trong túi hắn thì cô lại không hề động tới. Đúng là cô ta không như hắn, không như những kẻ đã từng trấn lột hắn, trước khi thả cho hắn đi còn vỗ vai nói với hắn bằng một giọng rất đạo đức.
-Lần này chúng tôi tha cho anh. Cố mà sống thành người tử tế.
Hắn vâng dạ nhưng trong bụng hắn thì chửi thầm “Lũ khốn nạn”. “Tại vì tôi không như anh” . Hắn bật cười. Trong cái cười có một chút gì đó cay đắng. Có tiếng mái chèo khua nước, bóng một con thuyền lướt qua cái cửa sổ hẹp của con thuyền .Hắn vội vàng nằm im.
-Con Vân hả?
-Dạ! Là con bác Sáu. Đêm nay được nhiều cá không bác?
-Ờ! Cũng tàm tạm. Mà nghe nói tối qua mày lại giằng mất miếng ăn của hà bá hả? Sao ngu thế hả con.--Ắng đi một lúc, cô gái nói gì đó hắn nghe không rõ, rồi tiếng người đàn ông mà cô gái gọi là “Bác sáu” vang lên đầy lo lắng và quan tâm—Mình sống với nghề sông nước này phải giữ gìn con ạ. Chẳng biết đâu mà lần. Mày đừng để cho ngài giận không lại có ngày đấy. Mai nhớ mua ít vàng hương mà tạ tội với ngài .
-Vâng! Để mai con qua chợ mua ít vàng hương
Hai chiếc thuyền tách xa khỏi nhau. Hắn thấy con thuyền của mình nằm rẽ dần vào bờ rồi đậu lại. Cô gái lội xuống dưới nước đi lên bờ. Hắn nhổm dậy, vạch kẽ liếp nhìn theo. Cô gái buộc thuyền vào một gốc cây rồi đi thẳng. Cô ta đi đâu vậy? Hắn tự hỏi và câu trả lời cũng lập tức bật ra . Chắc là đi báo công an. Hắn vịn vào vách liếp cố đứng dậy. Mắt hắn sầm lại. Một cơn đau dội lên ngực. Hắn sờ tay lên trán, trán hầm hập nóng. Lại sốt rồi! Hắn tự nhủ. Hắn cắn chặt môi loạng choạng đi ra phía mạn thuyền. Phải rời khỏi đây ngay. Hắn tự ra lệnh cho mình. Nghiến răng đến bật máu, nén cơn đau hắn bước từng bước một. Đột nhiên, chân hắn vấp vào một miếng ván thuyền. Tấm ván dịch ra, hắn nhìn thấy khẩu súng của mình đang dấu ở đó. Vui mừng, hắn lấy khẩu súng ra. Lên đạn rồi lại đi tới. Có tiếng chân người lội nước bì bõm. Hắn vội vàng nằm phục xuống căng mắt nhìn qua màn đêm, khẩu súng chĩa ra phía trước. Một bóng người hiện ra
-Đoàng!
Súng nổ. Bóng một người rơi tõm xuống nước. Nhanh như một con mèo, hắn nhảy phắt qua mạn thuyền cắm cổ định chạy nhưng rồi hắn bỗng sững lại. Bãi sông vắng ngắt không một bóng người. Hắn quay đầu nhìn xuống dòng sông. Một chiếc áo sáng mầu đang chìm dần xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết. Không kịp suy nghĩ, hắn lao mình xuống dòng nước. Không biết một sức mạnh nào tiềm ẩn trong hắn mà hắn cứu được cô gái lên. Máu loang đỏ cả chiếc áo cô gái đang mặc. mặt cô gái trắng bệch. Hắn quỳ xuống, ghé tai vào ngực cô gái. Tim vẫn đập! Hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúng túng một lúc rồi hắn cũng đưa được cô gái lên thuyền. Hắn vội vàng xé toạc chiếc áo cô gái đang mặc cố gắng tìm vết thương. May quá viên đạn chỉ xuyên qua bả vai và lúc ấy hắn mới nhận ra bàn tay cô gái đang nắm chặt một cái túi. Gỡ tay cô gái ra, hắn mở túi. Bông băng và kháng sinh. Hắn thần người. Hóa ra cô gái đi mua thuốc để cứu hắn. Hắn nhanh chóng băng vết thương lại và tiêm cho cô gái một mũi kháng sinh. Xong xuôi, hắn cũng tự tiêm cho mình một mũi. Nhìn thấy quần áo của cô gái sũng nước, hắn lắc đầu nghĩ nhanh. Không được! phải thay quần áo cho cô ta. Hắn bắt đầu lục lọi bên trong thuyền. Đây rồi! hắn lấy ra một bộ quần áo . Bàn tay hắn lúng túng, vụng về cởi từng cái cúc . Hắn đã từng lột bao nhiêu chiếc áo của bao nhiêu cô gái sau những lần cướp được tiền hắn cũng không còn nhớ nổi nữa thế mà hôm nay sao hắn như lần đầu tiên cởi áo đàn bà? Khi nâng cô gái dậy để luồn chiếc áo vào tay cho cô gái đột nhiên tay hắn chạm vào bầu vú rắn chắc của cô , người hắn bỗng run bắn lênnhư bị điện giật. Một vừng hào quang bừng lên trong cái đầu tăm tối của hắn. Hóa ra đây mới là lần đầu tiên hắn biết thế nào là hương vị đàn bà.
Thay quần áo cho cô gái xong, hắn đặt cô nằm ngay ngắn trên sạp thuyền, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng và im lặng ngồi bên cạnh, Chốc chốc, hắn lại lo lắng ghé tai vào ngực cô gái. Đêm như được cô lại nặng nề trùm khắp con thuyền. Tiếng sóng vỗ, tiếng gió và sự tĩnh lặng làm hắn sợ. Chưa bao giờ hắn dám đối diện với chính mình vì vậy cuộc đời hắn luôn luôn phải làm một cái gì đó để quậy phá , Đánh nhau, đánh bạc hay vào nhà nghỉ thác loạn cùng với những cô gái. Hắn sợ một mình. Và đêm nay hắn càng sợ. hắn đăm đăm nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp. Một lúc, hắn bỗng thấy cơ thể cô gái tỏa sáng. Một vầng hào quang kì diệu . Vầng hào quang ấy buộc hắn phải nhìn ngược lại chính mình, hắn chỉ thấy một mầu đen của địa ngục. Hắn rùng mình. Lần đầu tiên hắn đối diện với chính mình.
Cô gái khẽ cựa mình rồi mở mắt. Tự nhiên tay hắn co lại ôm lấy ngực mình và thốt lên một câu đầy thành kính
-Cô tỉnh lại rồi! Ơn chúa lòng lành. Để tôi đi đun lại nồi cháo cho cô ăn nhé.
Nói rồi hắn hấp tấp đi ra phía cuối thuyền nổi lửa đun cháo. Khi hắn bưng bát cháo bước vào thì cô gái đã tỉnh táo hẳn. Hắn ngồi xuống cạnh cô , kê đầu cô lên cao và múc từng muổng cháo nhỏ bón cho cô gái. Một cái gì đó lạ lắm bỗng trào dâng trong hắn. Hắn không biết đó là cái gì. Hơn ba mươi năm hắn chưa bao giờ gặp cái tình cảm này nhưng khi gặp nó bàn tay cầm cái thìa bỗng run lên và một giọt cháo nóng rớt xuống mặt cô gái. Hắn luống cuống đặt vội bát cháo xuống làm bát cháo đổ cả ra sạp con thuyền . Hắn cầm vội lấy cái khăn mặt khẽ khàng lau mặt cho cô gái và mắt họ gặp nhau. Hắn thấyngười hắn lắc lư. Hình như con thuyền chở hắn vừa leo lên đỉnh một con sóng.
- Sao anh lại bắn tôi?
-Không phải! –Hắn vội vàng giải thích—tôi nghĩ đấy là cảnh sát. Tôi xin lỗi.
Cô gái trở mình, nằm nghiêng, mắt nhìn ra phía ngoài sông
-Anh có biết tại sao tôi không trao anh cho cảnh sát không?—Cô hỏi rồi không đợi hắn trả lời cô nói tiếp. –Tại vì tôi biết bọn họ cũng chẳng tử tế gì. Tình trạng anh như thế này chắc anh sẽ bị bọn chúng đánh đến chết mất.—Cô quay lại nhìn thẳng vào hắn –Nhưng nếu tôi biết anh luôn có thể bóp cò súng không một chút đắn đo thì tôi đã nộp anh cho bọn chúng rồi. Thật tiếc ! Vì một người như anh mà tôi vượt qua cả lời nguyền sông nước. Tôi thật hối hận
Hắn chợt nhớ đến buổi nói chuyện hồi đêm của cô với người mà cô gọi là bác sáu.
Hắn biết với dân thuyền chài, những người chết đuối là những vật hiến tế của thủy thần, Không một ai làm nghề sông nước dám cứu họ. Hắn nhìn vào mắt cô gái. Hình như có một đám mây u ám giăng trong mắt cô. Đột nhiên hắn quỳ xuống, cầm lấy tay cô áp vào mặt mình nói giọng tha thiết.
-Không! Em đừng hối hận.Anh thề từ nay anh sẽ không như thế nữa
Cô để nguyên tay mình trong tay hắn. Bỗng cô gái nằm dịch vào trong, lấy tay kia vỗ vỗ xuống chỗ trống mà cô vừa dịch ra bảo hắn
-Anh nằm xuống nghỉ đi . Trời sắp sáng rồi.
Hắn sững đi mất một giây rồi ngọn lửa của chiếc đèn dầu nhảy múa trong mắt hắn. Hắn thổi tắt ngọn đèn nằm xuống. Hắn thấy người mình bồng bềnh trôi trên sóng nước. Hắn nằm ngửa , bất động nhìn lên mái vòm. Tĩnh lặng! một sự tĩnh lặng thiêng liêng trùm khắp con thuyền. Người hắn bỗng nổi gai khi một cánh tay trần ấm nóng ôm lấy cổ hắn và một tiếng thầm thì từ xa lắm, có lẽ là từ thiên đường vọng đến bên tai hắn
-Quay lại ôm em đi anh
Một mùi hương đàn bà chầm chậm dâng lên đưa hắn vào giấc ngủ.
Có một vật gì chạm rất nhẹ vào con thuyền làm hắn bừng tỉnh. Một bản năng thường trực trong con người khiến hắn bật dậy lao ra ngoài. Có tiếng quát.
-Đứng im! Trần văn Thuận anh đã bị bắt.
Hắn đột nhiên lăn đi một vòng móc súng nhằm vào mấy bóng người định siết cò. Nhưng hắn sững lại.Một bóng trắng như bay đến, dang hai tay lấy ngực mìnhchắn lấy họng súng của hắn. . Cô gái nhìn hắn với cặp mắt như van lơn, như cầu khẩn.
-Bỏ súng xuống đi anh. Em sẽ đợi.
Cánh tay hắn chợt thõng xuống bất lực.
Khi chiêc xe chở hắn về công an tỉnh đi ngang qua một nhà thờ, hắn nhìn người chỉ huy đềnghị
-Các ông có thể cho tôi vào nhà thờ để cám ơn đức chúa được không?
Người cảnh sát ngạc nhiên.
-Trong mày mà cũng có chúa sao?
Hắn nhìn người cảnh sát trong mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ. Lần đầu tiên hắn dám thể hiện sự khỉnh bỉ của mình với những người bắt hắn
-Ông cũng nên vào đó mà cám ơn đức chúa. Nếu không có người con gái ấy thì hôm nay ông đã là vật hiến tế cho thủy thần rồi.
Nghe hắn nói và nhìn vào mắt hắn, người cảnh sát bỗng thấy sợ. Anh ta cũng lần đầu tiên thấy sợ một con người. Hắn hạ lệnh cho lái xe
-Dừng lại
Tất cả đi vào trong nhà thờ. Hắn tiến thẳng đến chỗ cây thánh giá có hình đức chúa bị đóng đinh, chắp tay lại và nói to
-Đức chúa! Cám ơn người đã sinh ra người đàn bà để cứu vớt cuộc đời con.
Đức cha đứng bên cạnh hắn từ tốn nói
-Con nhầm rồi! chính đức chúa mới là người cứu vớt cuộc đời con con ạ.
Hắn nhìn đức cha mỉm cười
-Không cha ạ! Nếu đức chúa muốn cứu vớt cuộc đời con thì Người đã cứu vớt từ lâu rồi. Nàng mới là người cứu vớt cuộc đời con nhưng con vẫn biết ơn Người vì Người đã sinh ra người đàn bà.
Hà nội 21—8 –2010