Vườn nhà có mấy Mầm Thơ ...
Trích đoạn: James Carlos
Nhớ quê
Lại nhớ quê nhớ sao mà da diết
Những mối tình gắng bó vớ quê hương
Với biên cương vớ sông núi quê nhà
Lòng khao khát mong một ngày gặp lại
Quê hương ơi tôi người con xa xứ
Đã bao lần tối chợt muốn về thăm
Đường thiên lý gian nan chưa đi tới
hẹn ngày về trong tầm mắt nay mai
------------------------
To : JC, tặng bạn nè :
Gọi Quê Ngậm ngùi là nỗi nhớ quê
Tha phương lưu lạc, đường về xa xôi
Xóm làng phảng phất hồn tôi
Trong tim thầm gọi một lời : quê hương !
Tiếp một bài nữa về...mạch cảm xúc quê hương nè :
Tiễn bạn về quê Ta đứng run người trong sương sớm
Tiễn người thăm thẳm vượt đường xa
Vô tình gió tạt cay khoé mắt
Chín nhớ mười thương phía quê nhà !
Gọi Quê
Ngậm ngùi là nỗi nhớ quê
Tha phương lưu lạc, đường về xa xôi
Xóm làng phảng phất hồn tôi
Trong tim thầm gọi một lời : quê hương !
Gởi quê ! Tôi ra đi khi còn thơ dại
Gởi lại trong tôi một chút quê
Ngày đi thấy nhớ rồi luyến tiếc
Một mảnh tình vương chốn quê nhà
Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo bảo hãy yêu
Quê hương là gì hả mẹ
Đi xa ai cũng nhớ nhiều...
Bài thơ về quêhương ấy bao người đã thuộc lòng? Ta chẳng xa quê, không phải trải qua nỗi nhớ thương day dứt, quắt quay về một miền quê gắn bó tuổi thơ nhưng ta hiểu "quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi..." - ai chắng có một miền quê để mà tự hào, mà nhung nhớ lúc đi xa... Về hội Đinh - lê
Tháng ba về Trường Yên
Đền Đinh - Lê cổ kính
Trảy hội xuân thanh tịnh
Náo nức lòng cháu con.
Khói hương quyện vào hồn
Linh thiêng từ muôn kiếp
Hai triều cùng dựng nghiệp
Xao xuyến tình cố đô .
Phấp phới đỏ màu cờ
Lau trắng tràn vách núi
Màn mưa xuân rắc bụi
Vương đầy khăn áo em.
Ta bỗng thấy yêu thêm
Một vùng quê cổ tích
Mắt chạm vào tờ lịch
Thầm mong ngày dài thêm !
Quê hương Quê hương hai tiếng thân thương
Ra đi vẫn nhớ vẫn thương quê nhà
Còn tình mãi mãi trong ta
Quê hương trong dạ thiết tha tháng ngày
Trích đoạn: James Carlos
Quê hương
Quê hương hai tiếng thân thương
Ra đi vẫn nhớ vẫn thương quê nhà
Còn tình mãi mãi trong ta
Quê hương trong dạ thiết tha tháng ngày
Ở phố nhớ quê
Thân phố thị mà hồn quê neo đậu
Nhà cao tầng không khuất lấp tranh, tre
Đường phố rộng thương lối mòn cỏ dại
Tháng năm xa nỗi nhớ cứ theo về...
Ở phố nhớ quê
Thân phố thị mà hồn quê neo đậu
Nhà cao tầng không khuất lấp tranh, tre
Đường phố rộng thương lối mòn cỏ dại
Tháng năm xa nỗi nhớ cứ theo về...
Trời Nam đất Bắc Lòng ở trời Nam thân đất Bắc
Làm sao thấu được nỗi nhớ quê
Bầu trời sao sáng đang kêu gọi
Giục giã lòng này nhớ quê hương
Viết cho người yêu cũ
Có những điều không thể nói cùng nhau
Nên cứ mãi nặng lòng như thế đó
Người ra đi. Và trái tim bỏ ngỏ
Hư ảo tình buồn xa vắng tựa trăm năm…
Kỷ niệm là gì ? Đôi lúc phải khóc thầm
Khi chạnh nhớ vòng tay ngày xưa cũ
Hoa tím tơi bời trong màn mưa cuối vụ
Mình chia tay như chưa gặp bao giờ .
Khát vọng mệt nhoài. Vỡ vụn những ước mơ
Lòng tan nát – khu vườn sau cơn bão
Em lắng nghe tiếng thở dài cao ngạo
Thấy thương mình như con sóng cô đơn…
Nb, 5/2005 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2006 06:13:25 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: James Carlos
Ở phố nhớ quê
Thân phố thị mà hồn quê neo đậu
Nhà cao tầng không khuất lấp tranh, tre
Đường phố rộng thương lối mòn cỏ dại
Tháng năm xa nỗi nhớ cứ theo về...
Trời Nam đất Bắc
Lòng ở trời Nam thân đất Bắc
Làm sao thấu được nỗi nhớ quê
Bầu trời sao sáng đang kêu gọi
Giục giã lòng này nhớ quê hương
Nhớ phương nam
Phương nam mùa này nắng có vàng không
Trời lạnh lắm thương mùa đông xứ Bắc
Ta gửi cho nhau nỗi nhớ mong dằng dặc
Và chút tình ta tha thiết với quê hương...
Trích đoạn: Tâm An
Trích đoạn: James Carlos
Ở phố nhớ quê
Thân phố thị mà hồn quê neo đậu
Nhà cao tầng không khuất lấp tranh, tre
Đường phố rộng thương lối mòn cỏ dại
Tháng năm xa nỗi nhớ cứ theo về...
Trời Nam đất Bắc
Lòng ở trời Nam thân đất Bắc
Làm sao thấu được nỗi nhớ quê
Bầu trời sao sáng đang kêu gọi
Giục giã lòng này nhớ quê hương
Nhớ phương nam
Phương nam mùa này nắng có vàng không
Trời lạnh lắm thương mùa đông xứ Bắc
Ta gửi cho nhau nỗi nhớ mong dằng dặc
Và chút tình ta tha thiết với quê hương...
Ngày ly biệt Ngày đó tôi ngậm ngùi cất bước
Theo gia đình rời bỏ quê hương
Rồi lênh đênh sóng gió bao ngày
Quê hương mãi trong tôi kỉ niệm
Ngày nay đã nên người khôn lớn
Vẫn nhớ nõ vắng của thuở xưa
Đành thôi trời Nam và đất Bắc
Chia cắt phương trời nửa vòng xoay
CÓ THỂ
Anh đi giữa mênh mông người yêu mến
Mà chẳng tìm ra nỗi yêu của anh đâu ??
Trần Đăng Khoa
Đến bao giờ em mới nhận ra anh
- Nửa của em trong triệu người quen, lạ
Để mỗi chiều vòng xe quay hối hối hả
Hai tiếng “gia đình” tha thiết đợi chờ em ?!
Có thể anh là chàng trai vừa đi qua
Trêu em một câu để nhận về cái nguýt
Em giả kiêu rồi ngậm ngùi nuối tiếc
Chắt lưới “ thôi đành, chẳng kịp, đã ngã ba…”
Cũng có thế anh đang ở rất xa
Người hôm nay em chưa hề biết mặt
Nên dửng dưng chối từ bao ánh mắt
Những kẻ ở gần – là “nửa của người ta” !
Trích đoạn: Tâm An
CÓ THỂ
Anh đi giữa mênh mông người yêu mến
Mà chẳng tìm ra nỗi yêu của anh đâu ??
Trần Đăng Khoa
Đến bao giờ em mới nhận ra anh
- Nửa của em trong triệu người quen, lạ
Để mỗi chiều vòng xe quay hối hối hả
Hai tiếng “gia đình” tha thiết đợi chờ em ?!
Có thể anh là chàng trai vừa đi qua
Trêu em một câu để nhận về cái nguýt
Em giả kiêu rồi ngậm ngùi nuối tiếc
Chắt lưới “ thôi đành, chẳng kịp, đã ngã ba…”
Cũng có thế anh đang ở rất xa
Người hôm nay em chưa hề biết mặt
Nên dửng dưng chối từ bao ánh mắt
Những kẻ ở gần – là “nửa của người ta” !
Không thể và có thể Sao có thể và sao là không thể
Cuộc tình đầu đến vội vã quá chăng
hay là ta chưa chính chắn thật lòng
Nên lỡ bước tơ duyên đành hai lối
Có thể không ngày mai bên nhau mãi
Hay là không bao giờ thấy mắt nhau
Ta chờ đợi và ta còn ấp ủ
Có hay không một khối mộng vô hình
Hôm qua đi qua Hà Tây, nhớ chuyến đi chùa Hương hôm nào...
ĐÊM CHÙA HƯƠNG
***
Cùng nhau trảy hội chùa Hương
Tháng Giêng rét ngọt, con đường bớt xa
Quanh co những lối ta qua
Ngỡ đêm vắng, lại hoá ra đông người
Xôn xao tiếng nói, giọng cười
Tâm linh vui với đất trời mùa xuân
Thuyền qua Bến Đục, Đền Trình
Dừng chân khấn nguyện lòng mình nhẹ thênh
Đò trôi – sông nước lênh đênh
Mái chèo khua nhẹ, dập dềnh sóng xô
Mênh mang vọng một câu hò
Xanh mờ núi đá nhấp nhô giăng hàng
Chông chênh muôn bậc cầu thang
“Cỏ cây chen đá…”* ngỡ ngàng đời – thơ
Khói hương như thực , như mơ
Linh thiêng cửa Phật - bến bờ ước mong
Người về, có nhớ ta không
Đêm chùa Hương mãi in trong tim này …
* Ý thơ Bà Huyện Thanh Quan.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2006 06:16:34 bởi Viet duong nhan >
Quê hương gấm vóc Quê hương ta đẹp và yêu kiều lắm
Một dãy giang sơn thắm muôn màu
Trời Nam đất Bắc xanh một cõi
Thắm mãi một màu máu đỏ tươi
Trích đoạn: James Carlos
Trích đoạn: Tâm An
CÓ THỂ
Anh đi giữa mênh mông người yêu mến
Mà chẳng tìm ra nỗi yêu của anh đâu ??
Trần Đăng Khoa
Đến bao giờ em mới nhận ra anh
- Nửa của em trong triệu người quen, lạ
Để mỗi chiều vòng xe quay hối hối hả
Hai tiếng “gia đình” tha thiết đợi chờ em ?!
Có thể anh là chàng trai vừa đi qua
Trêu em một câu để nhận về cái nguýt
Em giả kiêu rồi ngậm ngùi nuối tiếc
Chắt lưới “ thôi đành, chẳng kịp, đã ngã ba…”
Cũng có thế anh đang ở rất xa
Người hôm nay em chưa hề biết mặt
Nên dửng dưng chối từ bao ánh mắt
Những kẻ ở gần – là “nửa của người ta” !
Không thể và có thể
Sao có thể và sao là không thể
Cuộc tình đầu đến vội vã quá chăng
hay là ta chưa chính chắn thật lòng
Nên lỡ bước tơ duyên đành hai lối
Có thể không ngày mai bên nhau mãi
Hay là không bao giờ thấy mắt nhau
Ta chờ đợi và ta còn ấp ủ
Có hay không một khối mộng vô hình
Không đề số 1
Có thể nào quên được chuyện đôi ta
Ngày chia biệt lời thương không nói được
Mắt lệ nhoà và chân không muốn bước
Trái tim buồn từ đó hoá đơn côi ! Chân thành cảm ơn JC ! Mến.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: