THƠ VỊNH CÁI ĐIẾU CÀY.
Hai điếu cày một trước một sau
Ngoảnh mặt đi đâu chẳng thấy
Chỉ toàn thấy những khổ đau.
Co ro một mình ôm cây thuốc
Hít một hơi vàng phả khói ra
Người đời ơi ai đâu chẳng biết
Điếu cày là nhất của riêng ta.
TÁN GÁI.
Em chẳng phải ma cũng chẳng tà
Mà sao anh lại thấy nhớ diết da
Có phải chăng em bỏ bùa mê lú
Để cho anh lầm lẫn không biết lối ra
ĐÀN BÀ
Mẹ cha cái giống đàn bà
Sáng bảnh mắt là thức dậy kêu la
Quà sáng em đâu sao không có.
Chỉ rặt phiền lo những chuyện nhà
Con mẹ thằng chồng ngu đần độn
Quanh năm chỉ biết nằm với la
Số anh em ước chỉ đáng bát ba đồng phở.
Không như chồng người ăn gấm mặc hoa
Em tức chồng mình hay chỏn lỏn
Hay tức vì chồng mình không có đô la.
THƠ ĐỨC HOÀNG.