Hunter Phần I
kangsangki 28.08.2010 16:51:53 (permalink)

Đêm lạnh giá
 
Tiết trời đã vào đông.Giá rét bao phủ lên từng thân cây khô.Tuyết đã rơi trắng mặt đường.Tuyết phủ trắng từng nhánh cây,trắng những thân thể run rẩy.Tuyết trắng cả màn đêm.Đêm nay có trăng.Những luồng sáng nhạt nhòa chiếu xuống mặt tuyết trắng.Một màu sắc kì ảo.Đêm nay.Một đêm yên tĩnh như mọi đêm ở khu rừng này.Không một tiếng động.Hay chính xác hơn,không còn một tiếng động .Khu rừng đang ngủ say trong giấc ngủ của trăm loài nơi đây.
Nhưng,mọi vật sẽ ở yên vị trí của nó, tiếp tục say trong giấc ngủ nếu như không có biến cố bất ngờ xảy ra.Một bóng đen….Không.Có hai bóng đen vội vã chạy tới.Họ là người.Ánh trăng soi tỏ hai khuôn mặt .Một người đàn ông.Còn người kia - Một đứa trẻ.Dường như họ đang chạy trốn một điều gì đó.Vẫn tiếp tục chạy.Đứa trẻ đã thấm mệt.
Một vài tiếng lao xao.Nhiều người đang chạy đến.Không đuốc,không đèn.Tất cả đều mặc áo trùm đen với chiếc mũ trùm đầu che quá nửa khuôn mặt.Không thể biết được nhân dạng của từng người.Họ khá đông.Khoảng mười mấy người y chang nhau.Nhưng.Giữa đêm tối,họ làm gì ở đây? Điều duy nhất cho ta biết được điều đó là cái nhìn trông chừng của người đàn ông,chốc chốc lại ngoảnh về sau.Dường như người đàn ông và đứa trẻ kia đang bị nhóm người đi sau đuổi bắt.
Có tiếng gào thét từ phía sau.Những người mặc áo trùm quay lại.Không có gì.
 
“Á”- Một người kêu lên.
 
Họ ngoảnh lại theo hướng tiếng kêu.Một con sói.Nó nhe răng những chiếc răng trắng nhởn,nó gầm gừ,có vẻ nó đang đói.Và ngồi dưới đất là một người trong số họ.Chiếc mũ trùm đầu tuột ra để lộ bộ tóc vàng óng mượt cùng khuôn mặt đang căng ra vì sợ hãi - Một người đàn bà.Con sói vừa vồ trượt mồi,điên tiết,nó gầm lên,đôi mắt đỏ ngầu,liếc cái nhìn khát máu về phía người đàn bà kia.Nó nhảy chồm lên,đinh vồ người kia thêm 1 lần nữa.Cơn đói khiến nó quên mất là đang có nhiều người ở quanh đây.
“Gràoooo”
“Đoàng”
Con sói bật lại,rơi xuống đất.Nó đứng dậy.Loạng choạng.Nó lại ngã xuống.Phát súng được một người trong nhóm người kia bắn ra.Máu chảy ra từ lồng ngực con sói.Nó giãy giụa dưới đất,có vẻ đau đớn,đôi mắt mở trừng trừng.Rồi rất nhanh sau đó,nó chết hẳn,đôi mắt mờ đục đứng tròng,thân thể không còn động đậy.
“Cảm ơn anh” Người đàn bà nói và trùm chiếc mũ lên đầu mình.
“Chúng ta không còn thời gian” Một người đàn ông khác nói “Đừng để mất dấu chúng”
Mọi người gật đầu.
Nhắm theo đường thẳng.Họ lại tiếp tục đuổi bắt.
Lại nói về hai người kia
Thừa lúc lộn xộn ,họ đã cắt đuôi những người kia khá xa.
“Chạy nhanh lên” Người đàn ông giục đứa bé
 
“Vâng” Giọng đứa bé đáp lại “C..on..s..ẽ..cố”
 
Tiếng nó đứt quãng bởi những tiếng thở dốc.Nó đã quá mệt.Nhưng người đàn ông kia thì chưa có dấu hiệu mệt mỏi.Ông ta thật khỏe mạnh.Bỗng đứa bé ngã xuống,lăn mấy vòng trên tuyết.
 
“Á” Nó kêu lên.Suýt xoa,rên rỉ ,có vẻ đau đớn lắm.
 
Vừa nãy khi đang chạy nó đã vấp phải một đoạn rễ cây trồi lên.Giờ đây nó nằm trên tuyết với bàn chân bị toạc một mảng da.Máu chảy ra từ miệng vết thương,nhỏ xuống tuyết những chấm đỏ li ti như những bông hoa hồng đỏ thắm.Người cha nghe thấy tiếng con mình liền quay lại.
 
“Có sao không con” Người đàn ông nói với giọng lo lắng “Nếu không đi được nữa thì để cha cõng”
 
Đứa trẻ gật đầu. Nằm im để cha mình bó viết thương lại.Nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang nhăn nhó đủ biết nó đang đau đớn.Băng bó qua loa vết thương bằng một mảnh áo,người đàn ông bế thốc đứa bé lên lưng rồi vội vã cõng nó chạy.Đứa bé nằm trên lưng bố,mệt quá,mí mắt nặng trĩu,nó thiếp đi.Nhưng không được bao lâu,cảm giác hẫng hụt làm cho nó choàng tỉnh.Rồi nó có cảm giác bị tống mạnh,lưng nó bị đập vào cái gì đó,khớp xương kêu răng rắc,rồi nó rơi xuống măt tuyết lạnh giá,chỗ vết thương lại nhói đau.Mất một lúc nó mới gượng dậy được.Ngực nó nặng trĩu,đau buốt.Một mùi vị ngọt ngọt xông lên từ cổ họng,cổ nó ngứa,nó ói ra.Trời ơi!Máu! Máu phun ra từ cổ nó,từ miệng nó,hòa lẫn vào tuyết.Ói xong,nó cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu,chân tay bải hoải.Nó ngồi ở đó định ngủ tiếp.
 
“Không” Nó kêu lên vì sực nhớ ra rằng cha nó không có ở đấy.
 
Nó đứng lên.Nhưng chân tay không còn chút lực nào,nó lại quỵ xuống.Lần này,lấy hết sức của mình,nó bật dậy nhưng vì nó vừa mất một lượng máu đáng kể nên mắt nó tối sầm lại,lảo đảo,nó suýt ngã thêm lần nữa.Vịn được vào một thân cây,nó đảo mắt nhìn quanh.Rồi nó bỗng hoảng loạn,nó la lên :“Cha !!!”.Trước mắt nó,cha nó đang nằm úp mặt trên tuyết,run rẩy.Cảm giác mệt mỏi tiêu tan,nó chạy đến chỗ cha nó nằm,vừa chạy vừa gọi cha nó,nó không để ý tới vết thương ở chân đang chảy máu đầm đìa ra mảnh vải.Lúc nó đến gần cha nó thì thấy cha nó nằm sấp trên tuyết,thân hình co lại và hai tay đang giữ chặt bắt đùi đang chảy máu.
 
“Cha có làm sao không ??” Nó hoảng hốt.Vừa gọi vừa lay.
 
“Cha ngươi chỉ vừa ăn kẹo bạc thôi” Một giọng nói từ phía sau.
 
Nó quay lại.Nhìn chăm chăm vào một bóng người đứng trước mặt nó.Một người mặc áo choàng ,mặt mũi bị mũ trùm che kín chỉ nhìn thấy được khóe miệng đang nhếc lên khoái chí.Chắc hẳn đây là một người trong số những người đuổi theo nó.Nó có thể nhận ra đây là một người đàn ông qua giọng nói ồm ồm phát ra từ khuôn miệng râu ria.Máu nóng tràn lên não nó,nó hét lên: “ Các người làm gì cha tôi ?”.Người đàn ông cười lớn rồi bỗng im bặt,nói với giọng nghiêm nghị: “Làm gì ư ? Thanh tẩy cái phần đen tối nhất của thế giới này” Người đàn ông dừng một lúc rồi tiếp tục,giọng đay nghiến: “ Chỉ cần ta tiễn các ngươi về với Chúa là cái thế giới này sẽ yên bình trở lại!! Hà hà hà” Người đó lại bật cười.Không chịu được nữa,nó bật khóc,giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng … Chúng tôi có lỗi gì chứ ?Tại sao các người phải giết chúng tôi bằng được? Chúng tôi đâu phải người xấu” Đầu óc non nớt của nó chỉ hiểu được rằng gia đình mình đã sống rất vui vẻ và nó chưa từng thấy cha mẹ nó làm việc gì mà nó coi là xấu.Nghe nó nói xong,ông đàn ông kia lại cười.Lần này còn cười lớn hơn.
 
“Ông cười cái gì?” Nó hỏi như hét vào mặt người kia.
 
“Quay lại nhìn cha ngươi đi” Người kia bình thản đáp
 
Nó quay người lại.Rồi hoảng hốt,nó nhảy dựng ra đằng sau,mắt như nổ tung.Nằm ở đấy,vẫn là quần áo của cha nó nhưng đó không phải là người cha của nó nữa,nằm ở đấy giờ đây là một Con sói đen đang thở dốc.Với những chiếc răng nhọn hoắt,chiếc mõm dài với đôi mắt đỏ ngầu,con vật đang nhìn trân trân vào nó nhưng với một ánh mắt hiền từ mà nó vẫn luôn tin tưởng.
 
“Gi..ờ...c..on...đã biết…rồi…Đ..úng..kh..ông…?” Con sói nói với giọng của cha nó.Dường như đã gần hết hơi. “ Ch..a..và..m..ẹ...l..à..Quỷ”
 
“Cha !!!” Nó hét lên “Sao cha không cho con biết”
 
Con sói không nói gì,nó đang đau đớn.Người đàn ông kia xen vào: “Đừng đóng kịch nữa.Các ngươi là quỷ hết một loạt,cha truyền con nối.Ha ha.Làm sao che dấu được sư khát máu và những tội ác các ngươi gây ra” Giọng người đó chuyển sang chua xót: “Biết bao nhiêu người đã chết trong khi các ngươi được thỏa mãn cơn đói ? Cả ngươi nữa,thằng bé,ngươi đã uống bao nhiêu máu từ khi được sinh ra rồi ?”.Uất ức,đứa bé hét lên: “ Tôi chưa từng làm thế”.Rồi nó khóc,những giọt nước mắt uất hận trào ra từ đôi mắt xanh lơ trong vắt của nó.Người đàn ông thấy vậy cũng mủi lòng,chua xót.Có tiếng bước chân đi đến.Ông ta quay lại thì thấy những người kia đã đến.
 
“Bắt được rồi à? Chúng tôi bị nhầm đường nên đến muộn.Chúng khôn quá” Một người nói.Có lẽ đây là một cô gái.
 
“Ừ” Người đàn ông ki đáp lại “Tôi chờ sẵn ở đây,thấy chúng chạy qua thì bắn luôn.Thằng người sói thì đã trúng đạn,một lúc nữa sẽ chết.còn thằng bé đang chờ xử trí”
 
“Giết nó luôn đi chứ còn đợi gì nữa?” Một người đàn ông khác nói,tay cầm con dao bạc đi đến chỗ đứa bé.
 
“Khoan !!” Một người khác nói “Để cho nó chết nhẹ nhàng,nó còn bé”
 
“Thôi được” Người đàn ông kia cất dao vào.
 
Đứa bé nghe thấy hết mọi điều.Nhưng giờ đây nó không còn quan tâm đến điều đó nữa.Nó quỳ xuống,ôm lấy thân thể cha mình.Bỗng nó cha nó nói,giọng rên rỉ: “ Đ..ừng…gi..ết…n..ó...Tôi…x..in….c…ác….ng...ườ….i………” Rồi ông trút một hơi thở nặng nhọc rồi im bặt luôn.Thằng bé biết cha nó đã chết nhưng mà giờ đây nó không khóc nữa vì nó biết một chút nữa thôi,nó sẽ được đoàn tụ với cha mẹ trên thiên đàng.Nó cười,hình dung lại những ngày tháng êm đềm trước đây.Những bữa ăn đầm ấm,những trò đùa vui trong căn nhà bé nhỏ kia.Nó không quan tâm cha mẹ nó là gì,dù thế nào thì họ cũng là những người tốt nhất.Mặc dù nó không biết rằng,trong bữa ăn của nó,bố mẹ nó đã cho vào đó máu tươi của con người.Tất cả chỉ là để đầu óc non nớt của no không bị ảnh hưởng từ cha mẹ nó,dù họ biết rằng sớm muộn gì nó cũng phải làm như họ khi họ không còn có thể kiếm mồi cho nó nữa.Đứa bé ôm xác bố nó mãi cho đến khi có người đư cho nó một cốc nước,một người đàn bà hiền hậu có mái tóc vàng.Nó đón chiếc cốc,nó không quan tâm trong đó có gì ,nó cầm lên uống chậm rãi.Nó đâu biết được rằng người đàn bà kia đang đau đớn.Chứng kiến một thằng bé ngây thơ phải chết ,bà đau lòng lắm.Khi đến gần đứa bé,nhìn rõ khuôn mặt nó bà lại càng đau lòng hơn.Một khuôn mặt thiên thần với đôi mắt xanh lơ,hàng mi thanh tú,đôi môi đỏ thắm,bộ tóc bạch kim.Thằng bé xinh xắn sắp phải chết ,sắp trở thành tro bụi trong hư vô,không ai biết được.Lúc thằng bé đưa chiếc cốc sạch nhẵn lại cho bà cũng là lúc bà bật khóc.
Đứa bé nhìn lên trời,nó nghe thấy cha nó gọi: “Henry.Lên đây với cha mẹ”.mẹ nó mỉm cười.Rồi cả hai người đưa tay ra đón nó.Nó cười,đưa tay ra nắm lấy.Rồi từ từ,cơ thể nó bay bổng.Nó ngã xuống tuyết.Trước mắt nó tối dần lại.Cánh cổng thiên đường đã mở ra.Nó nghe thấy vài tiếng nói bên tai,vài tiếng khóc.Rồi tất cả trở thành một màu đen.
 
Một màu đen bất tận
 
 
*Tái bút:Truyện mình tự viết nên còn nhiều sai sót.Mong mọi người bỏ quá cho.Nếu mọi người thấy phần này được thì mình sẽ đăng tiếp phần II
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9