CÂU CHUYỆN VỀ BA LỌ MÀU(PHÙ THUỶ MẶT TRĂNG KỂ CHUYỆN)
tranghehehe 29.08.2010 16:13:56 (permalink)
PHÙ THUỶ MẶT TRĂNG KỂ CHUYỆN
 

CÂU CHUYỆN VỀ BA LỌ MÀU
 
Màn đêm đã bao phủ mọi cảnh vật. Giờ đây chỉ còn ánh sáng vàng dịu của mặt trăng hắt qua cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ này, mọi vạât thật yên tĩnh. Đâu đây chỉ còn tiếng sột soạt của những con mối bị mắc cánh vào lưới nhện và đang ra sức dãy dụa, hay là những con dế, con chạch đang cất lên bản sầu ca ban đêm. À, còn có tiếng gáy khe khẽ của một cậu bé kháu khỉnh  đang ngủ trên chiếc giường nhỏ của cậu nữa chứ. Và nằm với cậu là con gấu Poo bự luôn mở tròn mắt nhìn vào khoảng không vô tận nào đó.
 Cu cậu còn có cả một cái tủ đựng đầy đồ chơi nữa này. Những con khủng long bằng gỗ với nhiều màu sắc khác nhau, lúc nào cũng nhe nanh, giơ vuốt. Trông chúng thật là hung tợn. Còn các chú lính chì với bộ quân phục đỏ luôn đứng trong tư thế sẵng sàng bồng súng, và kế đó là những bộ bài kì lạ được xếp thành hàng.
Ở ngay chính giữa tường, đối diện với cửa sổ là chiếc bàn học có kèm theo cái giá đựng đầy sách vở được sắp xếp thật ngăn nắp: sách để một ngăn, vở để một ngăn và đều quay lưng về phía trước. Trên bàn học, chồng sách vở đã được chuẩn bị sẵn sàng cho buổi học ngày mai của cậu. Cũng phải công nhận cậu bé này đã có tính cẩn thận và ngăn nắp ngay trong công việc hằng ngày của mình, rất khác với những đứa trẻ cùng trang lứa – lứa tuổi chỉ biết ăn chơi và luôn làm phiền cha mẹ chúng.
Nhưng khoan đã. Có cái gì đó động đậy dưới quyển tập xanh này. Nó đang động mạnh dần, mạnh dần rồi hất tung quyển vở sang một bên, để lộ một cái hộp gỗ nom thật xinh xắn. Chiếc hộp có những đường viền sơn đỏ rất đẹp, trên nắp được khắc hình bông hoa hồng nhỏ và dòng chữ kiểu chạm trổ rất tinh tế, nhưng không nhìn thấy được rõ lắm. Có lẽ do tuổi tác.
Chiếc hộp bỗng rung lên. Rồi cái nắp bật ra. Những chiếc lọ thủy tinh xinh xắn lần lượt nhảy ra khỏi hộp. Tất cả có ba lọ, mỗi lọ như đựng thứ dịch lỏng sanh sánh, và có màu sắc khác nhau. Nào đỏ, xanh lục, cả lam nữa, chúng cứ nhảy tưng lên ấy. Thì chúng đã phải trải qua một ngày chờ đợi mòn mỏi trong chiếc hộp nóng nực kia còn gì.
- Ê, tụi mình chơi trò ai giỏi hơn ai đi!
   Lọ đỏ đề ra ý kiến.
- Ừ, chơi đi!
    Hai lọ kia cùng đồng thanh.
- Để tớ trước cho!
    Rồi hộp màu nhảy lên phía trước và bắt đầu khoe tài:
- Trong các màu sắc rực rỡ hiện hữu trên thế gian này, tớ là nổi bật nhất, màu đỏ mà. Con người, nhất là những bà quyền quý, họ rất thích những bông hoa đỏ, còn các quý ông thì lại ưa những món đồ gỗ sơn son hơn là những thứ được tô loè loẹt bắt mắt, đơn giản là vì màu của tớ nhìn rất sang trọng. Ngay cả mặt trời vĩ đại cũng phải mang trên mình màu sắc của tớ nữa đấy. À, tớ cũng xin nói thêm một câu không ngoa rằng, chính màu của tớ đã đem lại sự sống cho vạn vật. Vì thế, tớ chính là màu đa tài nhất. Và…
Màu đỏ chưa kịp nói hết lời thì đã nghe thấy tiếng cười sằng sặc của lọ xanh. Lọ xanh vừa cười vừa nói như không ra hơi:
- Ấy nói làm đây mắc cười quá! Thế ấy đã quên bản thân ấy đang đứng đầu trong hàng ngũ những màu loè loạt mà vô dụng rồi sao? Vô dụng đã đành rồi mà lại còn không có đầu óc nữa chứ.
Vừa nghe thấy câu đụng chạm đến lòng tự trọng của mình, lọ đỏ đã hét tống lên:
- Bạn vừa nói gì? Thế tôi đã nói sai gì nào?
- Từ từ đã nào, để tớ nói cho bạn rõ. Tớ công nhận mặt trời thì vĩ đại thật, và thật vinh dự cho bất kì màu sắc nào được ông ấy khốc lên. Nhưng… rất tiếc, màu ấy lại không phải là bạn. Bạn thử nhìn kĩ xem, màu của bạn có giống với màu của ông ấy không? Không hề! Màu của mặt trời là màu cam. Bạn thật xấu hổ khi đã tự đặt mình vào vị trí không phải là của mình. Về phần con người thích bạn thì…mình không cãi. Nhưng một màu tài năng chỉ có mỗi mặt đó thì chưa đủ đâu. Và một vấn đề nữa tớ muốn góp ý để bạn bớt cái “ngoa” đi. Đó là bạn chẳng phải là màu đem lại sự sống cho vạn vật gì cả. Cái vinh dự đó phải dành cho tớ. Chính cây cối - thứ quan trọng nhất cần thiết cho sự sống của muôn lồi cũng phải khốc lên màu của tớ đấy nhé. Và vì thế trái đất mới được sở hữu thứ màu lục kì diệu này. Chính tớ mới là màu đẹp nhất và hữu ích nhất.
  - Thôi, người kém hiểu biết như bạn càng nói lại càng lòi ra cái đuôi ba hoa dóc tổ! -  Màu xanh lam lên tiếng. – bạn đã thẳng thừng chê bai màu đỏ như thế mà tớ thấy bạn cũng có hơn đâu. Ai nói với bạn là trái đất mang màu của bạn đấy? Sai tất. Màu lục tồn tại trên trái đất chỉ như  hạt vừng lép trên miếng bánh tiêu thôi. Chính tớ, tớ mới là màu của quả đất này, là màu của nước biển bao la vĩ đại. Biển không chỉ mang lại sự sống cho động vật mà còn cho cả thực vật của bạn nữa đấy, xanh lục ạ!
Lọ xanh lục bật cười và nói với giọng châm chọc :
- Láo vừa phải thôi. Thứ vừa mặn, vừa bẩn như nước biển mà cho động vật, thực vật nào đó uống thì chắc nó sẽ nghĩ là thà chui tọt xuống đấtø ở còn sướng hơn.
- Mày dám cả gan bôi nhọ tao hả!
Màu xanh dương rít lên rồi nhảy bổ vào lọ lục. Đỏ định vào can nhưng rồi cũng bị cuốn vào cuộc tranh chấp vô nghĩa. Bọn chúng đánh nhau túi bụi, màu này đè lên màu kia, cả ba lọ đều không muốn chấp nhận mình thua đứa nào cả. Đến mức thân mình chúng đều trầy trụa xơ xước, nhưng chúng vẫn kiên quyết giành phần thắng về cho mình.
- Ha ha…!
Có tiếng động lạ phát ra từ phía cửa sổ khiến chúng phải  dừng cuộc ẩu đả. Tiếng động nghe rất nhỏ nhưng có thể nhận ra rằng đó là tiếng cười của ai đó. Giọng cười thật quái dị!
Chúng sợ đến nỗi người cũng run lên bần bật, chúng nín thinh nhìn ra phía cửa theo dõi xem chuyện gì đang xảy ra.
Một cơn gió đập mạnh vào cửa sổ khiến chúng giật bắn người. Cánh cửa đột nhiên bật tung ra. Chắc cậu chủ lại quên đóng cửa nữa rồi!
Gió vẫn tiếp tục lùa vào làm động chiếc rèm, ánh trăng len lói qua khe cửa và chiếu thẳng xuống, rọi lên bàn, nơi ba lọ màu đang đứng.
Chúng chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp thế này. Nhiều dải ánh sáng màu hòa quyện vào nhau ánh lên vẻ đẹp huyền ảo. Và trong ấy lại thỉnh thoảng lấp lánh những đốm sáng thần bí. Nhìn cứ như là dòng suối sắc màu từ thiên đàng hạ xuống đây vậy.
Cảm thấy tò mò, lọ màu đỏ tiến lại gần và thử hé người xuyên qua luồng ánh sáng đó, ánh sáng chiếu vào khiến người nó sáng lên. Hoảng quá, lọ màu thụt người lại. Thứ ánh sáng ấy dao động trên bàn, thật kì ảo. Những lọ màu nhìn một cách mê mẩn và không hề chớp mắt. Rồi bỗng chúng sững lại khi nhìn thấy có những hạt nhỏ li ti ấy đột nhiên sáng rực lên và bay lơ lửng quanh luồng sáng.
- Hi hi…!
Lại là tiếng cười đó , nhưng lần này lại nghe rõ hơn.
- Ba anh màu này ngố quá đi!
- Ừ, đúng đấy!
Tiếp đó là những tiếng xôn xao rất kì lạ,ï nhưng không thể phân biệt được đó là tiếng gì. Nghe rất giống tiếng vọng từ một nơi xa thẳm nào đó.
Đột nhiên, những hạt nhỏ ấy thốt ra khỏi ánh trăng và lượn xung quanh ba lọ màu  khiến chúng phải đứng nép sát vào nhau. Những chấm hạt phát sáng ấy bay một vòng phía trên mấy lọ màu rồi chúng lại trở về và hòa vào ánh trăng.
- Có phải bạn… cười chúng tớ không? – Lọ xanh lục nhìn về phía luồng sáng và ngập ngừng dò hỏi.
- Phải! –  Lại là tiếng nói ấy và lần này đích thị là phát ra từ phía ánh trăng kì lạ – Nãy giờ chúng tớ ở ngồi kia, đương nhiên là cũng đã nghe được chuyện các bạn đang nói với nhau, nhưng thật buồn cười.
Rồi có ai đó phụt cười, tiếp theo đó là cả tràng cười nổ ra và càng lúc càng dữ dội hơn. Cứ như nước bị ép lâu trong ống và luôn chờ thời cơ để phụt ra bất cứ lúc nào.
-    Im đi! - Lọ đỏ đập đế xuống bàn và quát - Chúng tớ là đại diện cho màu sắc hiện hữu trên thế gian này…
Lại có tiếng cười khục khịch ở đâu đó. Lọ đỏ vẫn tiếp:
- Chứ tớ nói không đúng à? Thế giới này có tồn tại được hay không là nhờ vào bọn này. Thử hỏi, nếu không có chúng tớ thì có còn sự sống nữa không? Này nhé, nếu chúng tớ mà không có trên đời thì thế giới còn được lọâng lẫy như thế này nữa không? Đương nhiên là không, thứ các bạn thấy sẽ chỉ là một màu đen trắng tẻ nhạt. Và liệu các bạn còn có -cái nơi muôn ngàn màu sắc- này để mà các bạn chiêm ngưỡng được nữa không?  Đấy, chúng tớ quan trọng như thế, mà lại tồn tại đến ba màu nên không thể tránh khỏi phải quyết định tìm ra màu giỏi nhất. Màu tài giỏi nhất sẽ là Chúa Màu, và nhân vật nặng cân này sẽ được mọi vật tôn vinh, kính nể. Chính vì thế, chúng tớ cần phải tranh luận xem màu nào đẹp nhất, giỏi nhất. Các bạn có hiểu không? Còn nữa, chúng tớ tranh luận dữ dội vậy mà các bạn dám bảo là buồn cười hả?
Câu cuối cùng được nhấn mạnh với giọng rất tức giận. Những tràng cười lúc nãy cũng bắt đầu dần ngớt đi, nhưng đâu đó vẫn còn những tiếng cười khúc khích nho nhỏ.
Một đốm sáng tiến lại gần những lọ màu, và khởi đầu bằng tiếng e hèm nghe thật miễn cưỡng.
- À, chúng tớ xin lỗi. Tự giới thiệu, tụi tớ là những Thiên Thần Mặt Trăng và tụi này được mẹ cho phép xuống đây chơi. Thật ra tụi tớ đã đứng ngồi từ ban nãy rồi. Nhưng… tớ tưởng đây chỉ là một trò chơi thôi chứ!
- Đúng, lúc đầu thì như thế thật nhưng bây giờ thì không phải. Còn nữa, vì các bạn đã cười vào danh dự của tụi này nên các bạn phải giúp tụi này. Phân giải cho tụi tớ , xem ai là người thắng cuộc.
- Ừm…, về vấn đề này thì… -Tiếng nói bắt đầu nhỏ dần và trầm hẳn – Về vấn đề này thì chúng tớ không thể giúp được, nói đúng hơn là không có khả năng...
Lọ đỏ tiến lên một bước và như muốn nhảy chồm lên, nó quát:
- Đùa à, nói cái gì là làm không được, các bạn là thiên thần mà!
Ánh trăng bắt đầu dao động, uốn lượn nhẹ nhàng trên không trung thật kì ảo.
- Đừng hiểu lầm nhé, không phải là tụi tớ không muốn giúp. Nhưng sẽ có người khác giúp các bạn mà không phải là tụi này.
- Là ai? Các bạn có thể nói rõ hơn được không, để tụi tớ có thể nhờ họ giúp đỡ.
 Ngọn gió như không còn sức để chống đỡ manh rèm nữa, hai tấm vải rèm đang từ từ hạ xuống một cách khó khăn, và ánh trăng cũng mờ dần đi thấy rõ dưới nền đất.
- Từ từ rồi cũng biết thôi mà, nếu bây giờ chúng tớ cho bạn biết thì có khi kì tích  cũng sẽ không còn xuất hiện nữa…Mà thôi, đến lúc chúng tớ phảøi trở về bên  Nữ Thần Mặt Trăng rồi. Tạm biệt!
Rồi những đốm sáng tập trung lại thành một đường nhỏ và uốn lượn luồn qua khe hở của mảnh rèm.
- À, này… Khoan đã…- Lọ lục gọi với theo làm cho hai lọ kia cũng phải giật mình.
- Các bạn không cần phải luyến tiếc tụi này đâu. Chúng ta có duyên về lâu dài, sau này nhất định sẽ gặp nhau nhiều đấy, sau khi các bạn đã tìm thấy cái ý nghĩa thật sự trong cuộc đời của bản thân mình.
 - Vớ vẩn, - Lọ lam nói – chúng tớ chỉ định hỏi các bạn…Là cái kì tích mà các bạn nói nghĩa là sao? Không lẽ cái thứ đó có thể giúp chúng tớ tìm ra màu giỏi nhất à?
- Rồi các bạn sẽ biết thôi…
Tiếng nói đã nhỏ đến nỗi chúng không thể nghe được câu sau cùng của những Thiên Thần Mặt Trăng kia.
Bây giờ các lọ màu mới để ý. Từ khi nào, gió đã bắt đầu ngừng thổi, rèm cửa cũng đã khép lại và che kín ô cửa sổ. Ánh trăng bây giờ cứ như chỉ còn sót lại chút ảo ảnh. Xung quanh lại trở về với cái không khí ban đêm vốn có của nó. Các lọ màu của chúng ta thì vẫn còn ngỡ ngàng lắm. Chúng thực sự không hiểu gì về câu nói đầy bí ẩn của những  Thiên Thần Mặt Trăng kia cả.
- Đồ gàn giở! - Lọ đỏ lên tiếng.
- Đúng! Tớ nghĩ tại chúng nó vô tích sự nên mới khinh thường tụi mình thôi. – Lọ xanh lục tán thành và nói tiếp – Nhưng dù sao, có nói gì thì nói chứ tớ đây vẫn là màu đẹp nhất.
- Còn lâu, chính tớ mới đúng! - Lọ đỏ quát.
- Không, tớ mới là màu đẹp nhất chứ! - Lọ xanh lam dãy lên tức giận.
Thế là ba lọ màu ấy vẫn tiếp tục cãi nhau. Tức quá mà không thể làm gì được, chúng lại xông vào nhau mà đánh, chúng quyết phải cho đối phương vài vết nứt thì mới hả được cơn tức trong bụng. Thật không còn tình nghĩa gì nữa.Với bản tính cố chấp, không màu nào chịu nhường màu nào, và thế là chúng vẫn tiếp tục đánh và cãi vã nhau. Cho tới khi những tia nắng vàng ấm đầu tiên lọt qua khe cửa, chúng mới tạm dừng cuộc ẩu đả lại và hậm hực chui vào chiếc hộp của mình. Chúng sẽ không bao giờ cho qua chuyện này đâu. Chúng chỉ tạm gác lại miếng tức này và chờ thời cơ để trả đũa nhau thôi.
Quay trởø lại với câïu học sinh của chúng ta. Cậu ấy đâu rồi nhỉ? Cậu bé đã không còn trên giường nữa, ấy là vì cậu học sinh đã được mẹ gọi dậy từ sớm, cậu đã kịp ăn sáng và đương nhiên là sẽ không bị muộn học. Với một học sinh giỏi và gương mẫu như cậu thì đây đã trở thành thói quen thường ngày của cậu rồi. Cậu rất cẩn thận và giờ giấc trong mọi công việc cũng bởi cậu rất ghét sự bê bối. Có lẽ bởi thế nên cậu luôn được người lớn khen, nhất là thầy cô, vì cậu không bao giờ muộn học, không bao giờ vi phạm nội quy và bản thân cậu cũng rất hãnh diện về điều này. Có mấy đứa bạn trong lớp bảo cậu kĩ tính như con gái, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Cậu nghĩ có lẽ chúng đang ghen tị vì không bao giờ được thầy cô khen nhiều như mình.
 Cậu mặc quần aó chỉnh tề rồi thong thả tiến về phía bàn học để thu dọn lại sách vở, cậu cũng tóm lấy cả hộp màu kia nữa và để nó vào trong một chiếc ngăn nhỏ vốn đã dùng để đựng riêng cho mỗi nó. Cậu kiểm tra lại một lần nữa thật kĩ lưỡng xem mình có quên thứ gì không rồi mới đi đến lớp.
Buổi học hôm nay vẫn trôi qua như mọi ngày, cho đến tiết cuối cùng. Môn cuối là môn vẽ. Thật ra cậu luôn khinh thường môn này vì nó quá dễ đi.
Cậu ung dung lấy giấy, màu để trước bàn và bắt đầu thực hiện bài tập mà thầy cô ra. Cậu dùng bút phác trước rồi mới mở hộp màu ra tô. Cậu dùng màu lục để vẽ cây cối, dùng màu xanh lam tô trời và màu đỏ để vẽ mặt trời, vẽ hoa…
Những lọ màu như vẫn còn ghét nhau lắm. Chúng không thể chấp nhận việc mình tồn tại trong cùng một bức tranh với màu khác, bởi như vậy thì chúng không thể chứng tỏ thực lực thực sự của mình cho đối phương thấy. Và thế là, mặc dù đang ở trong tranh, chúng vẫn có thể vật lộn nhau được để mà tranh chỗ đứng. Mỗi màu đều cho rằng mình là màu tài giỏi nhất nên cần phải được ưu tiên đứng rộng rãi hơn.
 Và… bức tranh của cậu học sinh đã trở thành một bức tranh nhơ nhuốc, xấu tệ chưa từng có. Vì không còn kịp thời gian để vẽ lại, mà cũng không thể nộp bài vẽ tệ hại thế này cho thầy được, thế là cậu đành chấp nhận điểm không đầu sổ.
Trên đường đi học về, cậu cứ suy đi nghĩ lại về bài vẽ của mình. Cậu chưa bao giờ bị một con điểm xấu nào cả, cũng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ trước lớp như hôm nay. Cậu tức lắm, tức cả cái hộp màu vô dụng này nữa. Cậu cảm thấy rằng mình bị điểm xấu là tại hộp màu, vì cậu đã tô rất cẩn thận rồi, không thể có vụ sai sót  ở đây được. Tức quá mà không thể làm gì, sẵn đi ngang qua hồ nước ven đường, cậu lấy hộp màu ra và tiện tay ném luôn nó xuống nước rồi quay mặt bỏ đi, không thèm ngối lại.
- Tủm!
Hộp màu đập mạnh xuống mặt hồ khiến nước văng lên những lớp bọt trắng xố. Chiếc hộp gỗ từ từ chìm xuống chỉ với mỗi động tác đưa qua đưa lại rất nhẹ nhàng. Rồi nắp hộp bật ra, những lọ màu bị nước cuốn ra khỏi hộp, chúng chìm nhanh xuống đáy và bị vùi trong lớp bùn. Nắp lọ cũng lần lượt bị bung, những dịch màu lả lướt chui ra khỏi lọ và bị cuốn trôi theo dòng nước. Mỗi màu chảy theo một hướng, cứ như thần sông đã đáp ứng thỉnh cầu của chúng vậy, và một lúc sau chúng đã chẳng còn thấy tăm hơi nhau đâu nữa. Chúng không biết số phận mình sẽ đi về đâu, nhưng ít ra thì vẫn còn may mắn hơn là mãi mãi bị chôn vùi trong lớp bùn đen tối kia.
Ở đây, khi được tự do vùng vẫy trong làn nước ấp áp dưới ánh nắng mặt trời, không còn cãi vã, cũng không có tranh chấp, chúng có cảm giác mình là chúa tể của cả vùng rộng lớn này, và nếu được như thế thì còn gì vui bằng, chúng đã ước mơ điều này rất lâu rồi còn gì.
Chúng thoả thích tận hưởng những cái kì lạ, mới mẻ trong cuộc hành trình. Và cũng thật vui khi chúng lại biết thêm được nhiều người bạn mới nữa mà chúng đã gặp trên đường đi, nào là những đám rong, tảo, rồi những bầy tôm, bầy cá đủ màu… Ôi, nhiều lắm. Bản thân chúng cũng chẳng thể nào nhớ hết là chúng đã gặp những ai và đi những đâu nữa mà. “Thật ở đây còn vui sướng và tốt gấp trăm lần so với việc sống chung với cái lũ vô tích sự suốt ngày chỉ biết ra oai kia.” Chúng thực sự đã nghĩ như vậy đấy.
Và rồi màn đêm buông xuống, cái rùng rợn và lạnh lẽo của bóng đêm bao trùm khắp nơi. Các dòng màu của chúng ta bây giờ mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Chúng sợ cái không gian đen tối đến rợn người tồn tại xung quanh mình. Chúng thấy cô đơn lắm. Và chỉ đến khi này, chúng mới nhớ đến nhau, nhớ đến cảm giác bình an khi có nhau bên cạnh, nhớ đến những ngày mà chúng còn chung một nhà. Nghĩ lại thì lúc đó chúng đâu bao giờ biết sợ hãi, biết cô đơn là gì. Thế mà bây giờ…
Bất chợt, từ trên cao, một thứ ánh sáng vàng dịu, kì ảo xuyên qua mặt nước và chiếu sáng cả một vùng xung quanh chúng. Cứ như là có một phép tiên màu nhiệm, đột nhiên từ đâu ra, một dòng nước mạnh cuốn chúng đến với nhau. Dưới ánh sáng lung linh, chúng vẫn theo dòng nước lả lướt trôi đi, dòng nước êm ái nhẹ nhàng đã giúp chúng hồ quyện vào nhau. Và rồi, một điều thần kì đã xảy ra. Xung quanh không chỉ có chúng, mà từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều màu sắc khác nữa bên cạnh. Chúng đã không còn cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo gì nữa, những cảm giác bất an từ khi nào đã biến mất và thay vào đó là cảm giác sung sướng đến tột cùng.
Chợt chúng nhớ đến lời của các Thiên Thần Mặt Trăng đã từng nói với chúng.
Từ trong làn nước, một tiếng nói nhỏ nhẹ phát ra, như âm thanh của dòng chảy:
- Liệu đây có phải là kì tích mà họ từng nói với mình không?
- Có thể chứ!
- Sau này chúng ta có còn được gặp lại những thiên thần tốt bụng ấy nữa không nhỉ? Mình nghĩ, chúng ta cần phải xin lỗi và cám ơn các anh chị ấy.
- Đương nhiên là sẽ gặp. Họ đã từng nói, chỉ cần chúng ta tìm được ý nghĩa của cuộc đời, họ sẽ tìm đến chúng ta mà. Và chúng ta đã tìm được rồi đấy thôi!
Những dòng màu vẫn tiếp tục trôi đi theo dòng nước. Bây giờ chúng mới có được cảm giác hạnh phúc thật sự, thứ cảm giác mà chúng chưa hề có trước đó. Từ nay, chúng sẽ cùng với bạn bè của mình chu du khắp nơi và sẽ làm đẹp thêm cho thế gian này bằng tất cả tấm lòng.
 Dưới ánh trăng thần kì, những dòng màu ấy như một dải cầu vồng lung linh sắc màu uốn lượn trên mặt nước trong đêm tối. Và sâu thẳm trong dòng nước, luôn vang lên những tiếng cười. Tiếng cười ấy hồ với tiếng róc rách của nước đã phá vỡ không gian lạnh lẽo của bóng đêm, làm cho sự sống có thể sinh sôi, nảy nở khắp mọi nơi. Đó chính là thứ màu sắc, âm thanh của hạnh phúc, của cuộc sống…
 
 
 
 
 
 
 
 
                                  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 16:20:08 bởi tranghehehe >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9