CON MÈO ĐEN (PHÙ THUỶ MẶT TRĂNG KỂ CHUYỆN)

Tác giả Bài
tranghehehe
  • Số bài : 10
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2010
CON MÈO ĐEN (PHÙ THUỶ MẶT TRĂNG KỂ CHUYỆN) - 29.08.2010 16:43:49
PHÙ THUỶ MẶT TRĂNG KỂ CHUYỆN
 

CON MÈO ĐEN
 
Chương 1: SỐ MỆNH
 Đêm nay trời rét lắm! Mọi người đều đã yên giấc nên đường phố bây giờ trở nên vắng tanh và không có lấy một ánh đèn. Chỉ có tuyết cùng những cơn gió lạnh rít từng hồi trên hàng cây bên đường đã bị phủ dày đặc…
Có tiếng xột xoạt phát ra từ bên đường. Trong bóng đêm, một con mèo đen đang cố gắng lết đi trên tuyết và đang phải ra sức chống chọi với cơn bão một cách khó khăn. Trông con mèo thật tiều tụy. Bộ lông xơ xác của nó đã bị vón cục do tuyết và để lộ cả hàng xương sườn trông thấy rõ. Người nó gầy guộc là thế nhưng bụng thì lại có vẻ rất to, to một cách khác thường.
Nó uể oải đến mức không thể tự mình nhảy lên mái nhà hay trèo lên một cái cây nào đó để xem xét tình hình xung quanh có nguy hiểm cho nó không nữa. Nó chỉ biết một điều là bụng nó đang đau dữ dội. Mặc dù thế, con vật khốn khổ vẫn tiếp tục nhấc từng bước chân nặng nề của mình lên khỏi mặt tuyết, xé đêm đen lạnh lẽo và tiến về phía trước.
Sau vài lượt đảo mắt xung quanh, nó dừng lại trước một ngôi nhà trông có vẻ củ kĩ. Ngôi nhà này có mái hiên khá sâu nên tuyết không thể nào vào tới phía trong được và đương nhiên là sẽ đỡ lạnh hơn.
Con mèo bước vào, đánh hơi và xem xét xung quanh rồi lại lững thững bỏ đi. Trong chốc lát, con mèo đen quay lại với miếng giẻ rách ngậm trong miệng. Nó thả miếng giẻ đang ngậm vào góc tường và nằm trên đó. Thật kì lạ! Con vật hết chà lông rồi lại lăn qua lăn lại trên cái ổ mà nó mới vừa làm. Không lẽ nó vẫn có thể cảm thấy ngứa ngáy trong cái thời tiết lạnh đến cắt da thế này sao?
Ôi, không, không phải thế. Có vật gì đó rất nhỏ bé đang ngọ nguậy trong chiếc ổ. Và rồi, từ góc tối ấy phát ra những tiếng kêu rất non nớt, báo hiệu một mầm sống đang tồn tại ở đây. Nó đang chờ đợi một tấm lòng nhân đức, một trái tim thần thánh có thể cứu rỗi linh hồn nó đang rất gần với thần chết .Thần chết có thể dễ dàng bóp chết sinh linh vô tội ấy bất cứ lúc nào ngài muốn. Nhưng ngài sẽ không làm thế đâu. Vì thần của sự sống đã đến trước và ôm chặt lấy con mèo bé nhỏ tội nghiệp. Sự uy nghi của ngài đã khiến thần chết phải lùi bước và thần đành hậm hực trở về thế giới của mình mà chẳng thu được món nào ở đây cả.
Con mèo sơ sinh  đang kêu lên liên tục và tiếng kêu càng lúc càng nhỏ dần, có lẽ vì quá lạnh. Nó huơ bốn chân lên trời và ra sức ngọ ngoạy cạnh người mẹ đang nằm bất động mà không rõ lý do.
Kétt…!
Là tiếng mở cửa, sắp có người ra đây. Và rồi, một ông già râu tóc xồm xồm bước ra, tay xách cây đèn dầu, núp phía sau là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi gì đó trông rất xinh xắn. Cô bận một bộ đồ ngủ viền ren trắng trông rất hợp với vóc người nhỏ nhắn, dễ thương của cô, hai bàn tay nhỏ nhắn bíu lấy áo ông.
- Có chuyện gì vậy ông? – Cô bé nhìn ra bên ngoài một cách dè chừng.
- Để ông xem nào!
Ông già đưa đèn về phía con mèo. Sau một hồi nheo mắt nhìn, ông giật mình thốt khẽ:
- Này Bé Bông, ông phát hiện được cái ổ mèo đây này. Mèo con xinh lắm!
Rồi ông nhẹ nhàng nhấc cả hai con mèo lên xem xét. Mèo con thì vẫn liên tục kêu lên những tiếng rất yếu ớt. Còn mèo mẹ thì lại không chút động tĩnh gì cả.
Cô cháu gái nãy giờ đứng xem. Cô hướng cặp mắt ngây thơ về phía con mèo nhỏ. Cô không biết mèo có làm hại cô không, như những người ở đây vẫn thường kháo nhau về chuyện đó. Nhưng lương tâm lại như nói với cô đấy chỉ là một con mèo nhỏ vô tội, hiền lành và đáng thương.
Và khi nhìn thấy những cử động rất ư là dễ thương của con mèo nhỏ, cô đã có thể khẳng định lương tâm cô đã đúng, bởi nó có làm hại gì ông đâu, lại nghĩ đến chuyện nó sắp là của mình thì như đã quên hết sợ hãi, cô nhảy cẫng lên và hô to:
- Ôi, hay quá! Nếu vậy thì từ nay cháu sẽ  có bạn hở ông, - Cô nhanh nhảu lại gần đưa tay về phía con mèo và cũng không ngớt rối rít – Đưa cháu xem, đưa cháu nhanh nào ông. Cháu chưa từng vuốt thử lông mèo trước đây bao giờ cả…
- Suỵt!
Ông đưa tay lên miệng người cháu gái, ra dấu hiệu im lặng.
- Im cái nào. Cháu nói oang oang thế, hàng xóm nghe được thì phiền đấy!
Cô bé không hiểu chuyện gì cả. Nhưng thấy ông làm ra vẻ nghiêm trọng, cô cũng gật đầu cho xong.
Thấy cô nóng lòng muốn được ôm thử con mèo quá, ông đưa con mèo con cho cô ẵm. Cô bé đón lấy mèo con và thử vuốt bộ lông của nó. Thật mướt quá, cảm giác đã cả tay. Rồi cô nhìn sang con mèo mẹ, lo lắng hỏi:
- Nó sao rồi ông?
Ông già dùng tay ấn lên ngực con mèo mẹ rồi lắc đầu:
- Nó chết rồi!
Cô bé mở to cặp mắt nhìn con mèo đáng thương.
- Chết rồi sao? – Cô nghĩ thầm – Mèo mẹ đã chết, để lại một con mèo con không rõ sống chết thế nào. Vậy là…
Đột nhiên, tim cô nhói lên. Một không gian u tối đến lạnh người hiện lên trong đầu cô, hình ảnh những đốm lửa biết chạy, cảnh nhốn nháo của những bóng người trong đêm tối… Rồi sau đó những hình ảnh quen thuộc ấy lại biến mất ngay. Nhưng cũng thật lạ, những cái đó thì liên quan gì đến cô cơ chứ?
Cô tự cốc đầu mình thật mạnh để không phải nghĩ lung tung nữa. Dù sao thì đây cũng không phải là lúc nghĩ về mình. Cô lay mạnh cánh tay ông, theo cái cách cô vẫn thường làm nũng:
- Ta sẽ nuôi con mèo con này chứ ông? Cháu nghĩ nếu mình không giúp con mèo mẹ đáng thương này thì đứa con mà nó vừa cực khổ sinh ra cũng sẽ đi theo nó, và lúc đó, chính mình lại là người độc ác đấy ông à!
- Nhưng với hoàn cảnh của nhà mình bây giờ thì không thể giúp gì được cho mấy con mèo này đâu. Ông nghĩ chắc mẹ con mèo cũng sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta…
- Nhưng mà ông à, - Cô bé dãy lên – mình không thể nhẫn tâm nhìn con mèo sơ sinh vô tội này bị cái lạnh và đói dày vò tới chết được. Còn về việc nuôi mèo thì mình có thể dấu không cho bất kì ai biết hết. Chờ đến khi con mèo lớn lên, chúng ta đã có thể ngang nhiên nói với mọi người rằng giống mèo là vô tội, không như những gì họ nói. Bằng chứng là ông cháu mình đã nuôi mèo mà không bị sao cả. Để cho họ biết đầu óc họ tăm tối, dốt nát đến cỡ nào. À, còn nữa, họ sẽ phải xin lỗi chúng ta về cáí cách mà họ đã cư xử với ta từ bấy đến giờ.
Ông xoa đầu cô cháu gái và mỉm cười:
- Ôi, cháu ông đây sao? Sau này, cháu nhất định sẽ trở thành một người nhân hậu. Về việc nuôi mèo thì... không hề đơn giản như cháu nghĩ đâu. Nhưng mà thôi, được rồi. Bây giờ, tạm thời cháu hãy đem mèo con vào nhà và lo cho nó đi đã, nó yếu lắm rồi đấy. Còn ông phải đi chôn con mèo mẹ này ngay, để lâu sẽ rất bất lợi. – Rồi ông kề miệng bên tai cô cháu, nói nhỏ – Cháu phải nhớ là không được cho ai vào nhà đấy, đề phòng có người đã thấy và nghi ngờ.
Nói rồi, ông già một tay cầm xẻng, đèn dầu, tay kia ôm lấy con mèo và bước di trong mưa tuyết. Bóng ông chẳng mấy chốc đã mất hút trong bóng đêm.
Lúc này, cô bé mới lật đật mở cửa và chạy thật nhanh vào bếp. Cô lấy một cái rổ đan bằng mây nhỏ và lót dưới đó mấy miếng vải bông dày đã cất sẵn trong tủ từ trước đó. Cô nhẹ nhàng đặt con mèo nhỏ xuống rồi đem lại cạnh lò sưởi. Chưa kịp thở, cô tiếp tục chạy đi và quay lại với ly sữa nóng trong tay. Cô bé đặt ly xuống sàn nhà và ôm con mèo lên. Mèo con vẫn ra sức cựa quậy không cho cô đụng vào nó.
- Nào, im nào. Để chị cho em uống sữa nhé!
 Cô vừa đung đưa tay, vừa nựng nó như đang nựng một đứa trẻ vậy. Rồi cô lấy chiếc thìa nhỏ và đổ từng muỗng sữa vào miệng nó một cách cẩn thận. Khi thấy không thể cho uống thêm được nữa, cô đi cất ly rồi lại ngồi cạnh và chăm chú nhìn con mèo mà cô cho là loài động vật dễ thương nhất trên đời. Và cô để ý đến đôi mắt nhắm tít của nó, trong lòng đầy băn khoăn..
- Xẹt! Xẹt!...Có tiếng bước chân phía ngoài và tiếng động ấy càng lúc càng nghe rõ hơn. Có ai mà lại nghé thăm nhà mình vào lúc nửa đêm thế này nhỉ? Rồi cô sực nhớ tới lời ông dặn, ấy là không được cho người lạ vào. Nhưng liền sau đó, cô lại nghĩ đó có thể là trộm. Có thể hắn biết ông đã đi vắng, và bây giờ chỉ có mỗi mình cô ở nhà – ôi không, cô chợt nghĩ, một cô bé chân tay yếu ớt chỉ mới mười ba tuổi non... Qủa là một thời cơ thuận lợi rồi còn gì nữa. Và cô bắt đầu lo sợ về điều đó. Cô sợ đến mức bản thân không không thể nghĩ về cái gì khác nữa. Cô chỉ ngồi yên một chỗ, không dám động đậy và cố nghe từng tiếng bước chân đang tiến về phía ngôi nhà của mình. Sự im lặng bao trùm xung quanh cô đến mức chính cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập dồn dập của mình.
Tên trộm đó đã đứng trước của nhà, cô đoán thế. Tiếng kót két của cánh cửa làm cô chết lặng. Cả người cô cứng đờ, không thể cử động, cũng không dám nhìn.
Hắn đã bước vào nhà và đang tiến về phía này, có lẽ hắn đã nhìn thấy cô. Nhưng cô vẫn đứng đấy, đúng hơn là rất muốn chạy trốn mà lại không thể chạy được. Tên trợm sẽ làm gì với mình đây? Và cả ngôi nhà thân yêu này nữa? Thật sự cô không dám nghĩ đến điều đó. Cô chỉ biết nhắm mắt và chờ đợi, chờ đợi đấng thần linh cho cô một vận may…
- Cháu làm sao thế?
Tiếng nói thân thuộc phát ra từ phía cửa bếp làm cô giật nẩy mình. Là tiếng ông đây mà. Cô bé thở phào một cách nhẹ nhõm rồi vừa quay mặt lại, vừa nói với giọng như đang trách móc:
- Nghĩa địa xa lắm cơ mà, sao ông về nhanh thế?
- À, ông chỉ chôn ở bãi đất hoang gần đây thôi. Nếu đem chôn ở nghĩa địa có khi người ta sẽ nghi…
Cô bé lúc này đang mím môi thật chặt, cúi gầm mặt xuống, có vẻ như đang cố nín cười. Bây giờ cô mới để ý đến bộ dạng của ông lúc này, trông đến là buồn cười. Cả người ông đầy tuyết, trên mũ cũng cả một ụ. Gây chú ý nhất là bộ râu, ria mép và cặp lông mày cưng của ông, chúng đã được nhuộm trắng trông rất hề. Bây giờ nhìn ông trông cứ như là bù nhìn tuyết ấy.
Ông nhìn đứa cháu gái của mình đang cười khúc khích mà chẳng hiểu nguyên do làm sao cả. Mặc cho đứa cháu cười một mình, ông tiến về phía giá treo, ông cởi áo khốc ngoài và mũ ra, phủi vài cái rồi treo lên cẩn thận. Sau đó, ông đến ngồi bên cạnh lò sưởi và dơ hai bàn tay đã lạnh cóng lên trên ngọn lửa.
- Sao, nó có chịu uống không? – Ông già lo lắng nhìn con mèo.
- Có, nhưng nãy giờ chỉ mới được vài muỗng thôi ông ạ!
- Được rồi, cháu nghĩ chút đi, mai cho nó uống tiếp. – Rồi ông tiến lại gần con mèo và xoa đầu nó. – Con mèo này cũng khá xinh đấy chứ.
- Đúng đấy ông à, nó có bộ lông đen mướt có một không hai. - Cô bé vừa  nói vừa cười tít mắt – À, mà con mèo này không có mắt hở ông, sao mà nó cứ nhắm tít vậy nè? Chỉ có hơi độâng đậy hàng mi thôi…
Ông cô gật đầu giải thích:
- Mèo mới sinh không mở mắt, khoảng một hay hai tuần nữa mắt nó mới mở, cũng như giống chó vậy. Tại nhà mình không bao giờ nuôi chó nên cháu không biết đó thôi.
- Ra thế!
Cô bé gật nhẹ đầu tỏ vẻ hài lòng. Đương nhiên là nuôi mèo sáng mắt vẫn tốt hơn nuôi mèo mù chứ.
Cô vừa ngắm con mèo vừa hí hửng nói tiếp:
- Ông xem, trên mắt nó còn có hai đốm trắng nữa này, trông cứ như anh chàng bốn mắt ấy ông nhỉ!
 Ông già nheo mắt nhìn vào con mèo đã rúc mình vào trong chiếc chăn bông và ngủ một cách ngon lành. Chợt ông phụt cười:
- Đừng có nói lung tung, nó là cái, không phải là đực đâu mà gọi là chàng.
Biết ông đang giễu mình, cô tìm lời nói đỡ:
- Thì gọi là nàng bốn mắt vậy, mà cũng có gì khác nhau đâu… À, sau này mình gọi nó là Bốn Mắt nhé ông, cháu thấy tên này hơi bị hợp đấy.
- Tuỳ cháu.
Ông ngồi lên ghế, rút một điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa trong lò sưởi. Ông hít một hơi thật sâu và nhả khói. Đôi mắt ông ngước nhìn theo làn khói trắng đang nhẹ nhàng cuộn mình bay lên cao, rồi ông thở dài một cách ngán ngẩm. Ông đang rất chán chường. Không phải là ông lo không nuôi được mèo. Mèo thì dễ nuôi, ăn cũng ít, chỉ có điều, ở đây, mèo không được đón nhận và cũng không được xem là một con vật thật sự. Những tập quán cổ hũ ở đây khiến cho loài mèo càng ngày càng xa cách với con người. Bởi không biết tự khi nào, trong lòng người dân ở đây, mèo đã là hiện thân của ma quỷ và sự xui xẻo. Người ta đã to giọng tuyên bố như thế đấy, và cái điều vô lý này cũng đã có từ rất lâu rồi. Bản thân mỗi đứa trẻ khi  sinh ra đều được biết điều này và cũng được huấn luyện để tránh những tai hoạ của loài vật khủng khiếp ấy.
Mọi người ở đây cho rằng, nếu họ nuôi mèo hay đại loại là cho chúng ăn, sự chết chóc sẽ giáng xuống gia đình họ. Còn nếu họ bất chợt gặp một con mèo ở đâu đó, coi như đó là một điềm ghở, và điều duy nhất để xả xui đó là phải tóm được con mèo đó đem tế cho ma quỷ. Chính vì thế, mấy chục năm nay, người ta đã không còn nhìn thấy bất kì một con mèo nào lảng vãng ở đây nữa. Loài mèo đã bị chính loài người làm hại, chúng đáng được tội nghiệp, và đáng lí ra con người phải thấy có lỗi về những hành động độc ác của mình, nhưng họ lại nghĩ rằng ma quỷ đã chấp nhận vật tế của họ và đã chịu để cho họ được sống yên…
Đầu óc họ thì toàn mụ mẫm những thứ tín ngưỡng vớ vẩn, còn ông thì lại nghĩ khác. Ông không tin vào nó vì bản thân ông chưa thực sự nhìn thấy điều đó – cái điều có thể chứng minh rằng loài mèo là ác quỷ, như lời họ đã nói.
Tuy là bất bình nhưng ông cũng không thể đứng lên phát biểu ý kiến của mình được. Bởi vì hiện giờ, ông chỉ là một con tốt nhỏ trên uỷ ban, không đủ tài cán gì để có thể nhổ được cái đinh đã ghim sâu trong lòng mọi người mấy đời nay rồi. Hơn nữa, gia đình ông hiện giờ đang bị rất nhiều lời đàm tiếu, họ nói ông đã rước mầm mống xui xẻo về, chỉ vì…. Nghĩ đến đây, ông quay sang nhìn đứa cháu của mình. Nghĩ kĩ cũng thật tội nghiệp cho con bé,  Sau này lớn, không biết nó có thể sống tiếp trong cái xã họâi này không nữa. Và lại con mèo này nữa chứ. Nếu để cho con vật này theo con bé thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm cho nó.  Và nếu lỡ may bị phát hiện, con nhỏ chắc chắn sẽ bị lời tai tiếng ác của xã hội này đè đến chết mất.
Thật không hiểu nổi, đấng thần linh tối cao đã tặng cho ông một con vật đang bị xã hội xua đuổi và nguyền rủa. Ngài đang giúp vì thương hại hay cố ý đùa cợt gia đình ông đây? Với con mèo này, ông cũng không biết là nên nuôi hay nên trả nó về với thượng đế. Nếu nuôi nó thì ông sẽ bị mọi người xa lánh và nguyền rủa, còn nếu vứt thì lại không đành lòng, hơn nữa lương tâm của ông lại không cho phép ông làm điều bất lương này. Nhưng dù thế nào, ông cũng phải nuôi con mèo, vì ông tin tưởng vào thượng đế tuyệt đối, chắc chắn ngài sẽ che chở và bảo vệ những đứa con của ngài. Nhưng dù sao thì ông vẫn cảm thấy lo lo sao đó.
Ông lấy tay bóp trán, những vết nhăn xô lại. Cô bé nhìn ông, cô biết ông đang lo lắng điều gì đó.
- Chuyện gì vậy, ông mệt à?
- Không, không sao đâu! – Ông xoa đầu đứa cháu gái và gượng cười – À, mà cháu phải nhớ là đừng nói cho ai biết là nhà mình nuôi mèo đấy nhé, kẻo mà mang vạ vào thân. – Ông nhắc lại lần nữa.
- À! – Cô bé vừa nhìn ông, vừa gật gù cái đầu nhỏ như vẻ hiểu chuyện – Cháu biết ông lo cái gì rồi. Ông đang lo họ không chấp nhận con Bốn Mắt chứ gì. Không sao đâu ông ạ, họ sẽ chấp nhận thôi. Cháu sẽ thuyết phục họ, như thuyết phục bác Cơ cho cháu thanh kẹo tuần trước ấy. Thật dễ dàng!
- Đúng là con nít, ông nghĩ cháu chỉ có thể mãi là một Bé Bông ở với ông thôi, không bao giờ trở thành bông lớn được. – Ông nở một nụ cười hiền từ với đứa cháu – Nhưng dù sao, đã mang nó vào đây rồi thì... thôi, chúng ta sẽ nuôi nó vậy…
Chưa kịp để ông nói hết câu, cô bé đã nhảy tót lên người ông, hôn lên trán ông và rối rít:
- Cháu cảm ơn ông nhiều lắm, ông thật tốt bụng!
- Khoan đã, nhưng cháu phải nhớ là đừng nói cho người ngoài biết, bất kể đó là ai. Cháu nhớ chứ?
Thấy mặt ông có vẻ nghiêm nghị, cô liền gật đầu và còn hứa rất chắc nữa.
Dù cô có không hứa, cô cũng chẳng thể nói với ai được, vì cô không có bạn, không hề có lấy một đứa. Nhưng từ giờ đã thay đổi, cô sẽ không còn một mình như trước đây nữa.Đó là lí do tại sao cô bé này lại vui mừng đến vậy khi thấy con mèo nhỏ.
- Được rồi, giờ thì lên giường ngủ lại cho ông, mai còn phải đi học sớm.
Ông dụi điếu thuốc xuống nền nhà rồi chống gậy chuẩn bị đứng dậy.
- Dạ!
Cô bé từ từ tuột xuống khỏi người ông và lững thững về phòng mình. Cô leo lên giường và bắt đầu ngủ. Ông cô cũng thế. Ông cũng đã ngủ nhưng trước đó là cả giờ đồng hồ trằn trọc. Trong giấc mơ, ông thấy mọi người đánh đập con mèo và đánh cả cháu ông nữa, theo sau đó là những lời phỉ báng thậm tệ. Còn cô cháu nhỏ thì lại khác, cô ngủ rất ngon lành, cô thấy mình đang chạy nhảy, đùa cợt với con mèo nhỏ trên cánh đồng bát ngát hoa cỏ, và trên gương mặt của cô lúc này đang nở nụ cười rất hạnh phúc…
 
 
Chương 2: MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN
 
Bốn mắt đang thiu ngủ trên chiếc thảm phòng bếp. Nhìn nó thật đáng yêu với cái nơ trắng chấm bi dưới cổ, càng làm tăng thêm vẻ quý phái cho bộ lông đen tuyền của nó. Lông nó đã dài hơn trước, nhưng có lẽ chỉ chút ít thôi. Cái đáng kể là chú mèo của chúng ta nom đã mập mạp hơn nhiều. Bốn cẳng cứng cáp, ấy là so với cái thời mà Bốn Mắt chỉ biết bò lê trên đất, khuôn mặt kháu khỉnh lộ vẻ tinh nghịch cả khi đang ngủ, bộ ria dài luôn động đậy một cách bất chợt. Kể ra thì  từ khi nó bước chân vào ngôi nhà này đến nay cũng đã được gần hai tháng rồi, nó đã thay đổi rất nhiều, chỉ có mỗi đốm trắng trên mắt và chóp đuôi là không thay đổi. Mà như thế cũng hay, có vậy mới nhận ra ngay được con mèo đáng yêu của chúng ta chứ.
Có cái gì đó rất chói và sáng chiếu vào chỗ Bốn Mắt đang nằm. Thật không thể chịu nổi. Ai lại rảnh rỗi mà đi phá giấc ngủ của nó chứ. Chắc lại cô chủ rồi! Nó nghĩ vậy. Rồi nó từ từ mở mắt, thật khó khăn, phải mất một lúc nó mới thích nghi được với thứ ánh sáng khó chịu ấy. Rồi nó nhảy phóc sang một bên, thoát khỏi vùng sáng ấy. Nó đảo mắt nhìn xung quanh để tìm thủ phạm. Không có ai cả, không phải là cô chủ. Xung quanh thật yên tĩnh. Cô và ông chủ đã đi ra ngoài rồi, nó đoán thế, vì thường ngày cũng như vậy mà. Họ cứ sáng sớm là xách đồ đi, cô chủ thì về nhà vào buổi trưa, còn ông thì đến tối mịt mới về. Rất hiếm khi cả hai đều ở nhà nguyên ngày. Và điều này làm cho Bốn Mắt không thích chút nào, vì nó chẳng ưa một mình trong cái ngôi nhà rộng tênh thế này đâu.
Nhưng mà khoan đã, có một điều rất khác thường mà nãy giờ nó không để ý. Không gian xung quanh nó đang sáng lên, rất khác với mọi khi, lại còn ấm áp hơn thường ngày nữa chứ. Nó khịt mũi. Cái hơi lạnh lẽo, ẩm thấp thường ngày đã biến mất từ khi nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hay là… Rồi nó liền quay về phía vùng sáng hồi nãy đã phá giấc ngủ của nó. Cái thứ kì lạ vẫn đó và còn trải dài từ cái ô nhỏ trên bức tường xuống tận nền nhà. Không chỉ có thế, thứ ánh sáng chói lọi ấy còn xuyên qua khe cửa để chui vào đây nữa. Có lẽ cái thứ đó phát ra từ bên ngoài chăng?
Rồi Bốn Mắt đu người lên khung cửa sổ sau nhà, nó không hề có ý định muốn mở cái tấm gỗ chắc cứng này, bởi vì khi nào cũng vậy, hai cánh cửa ấy luôn được khép kín cho đến khi ông hoặc cô chủ về. Nhưng đối với nó, cửa có mở hay không mở thì  cũng vậy. Bên ngoài kia lúc nào cũng chỉ toàn một màu trắng toát lạnh giá, mà nó thì lại chẳng hề ưa cái lạnh lẽo một chút nào. Nó chỉ cần được ở trong ngôi nhà ấm cúng này, được cô chủ vuốt ve và thưởng thức những món súp cá nóng hổi của ông, thế là đã sung sướng lắm rồi.
Bây giờ Bốn Mắt đang thử cố dòm qua khe cửa để xem tình hình bên ngoài. Phải xem thử tên nào cả gan quấy phá giấc ngủ của nó… Bất chợt, cánh cửa kêu kót két và từ từ bị đẩy ra do sức nặng của con mèo. Lố đà, nó rớt ngay xuống nền cỏ phía dưới cánh cửa sổ. Thì ra là cửa sổ không được chốt, ôi, vậy là cô chủ quên chốt cửa rồi.
Bốn Mắt từ từ nhổm dậy, nó ngẩng đầu lên. Ánh sáng chói lòa bên ngoài khiến nó không thể nào mở to mắt ra được. Lại một lần nữa, nó phải mất đến một lúc sau mới có thể thích nghi được với cái thứ vô hình mà khó chịu này.
Nó nhìn mọi vật xung quanh mình. Ôi, thật bất ngờ, bất ngờ đến mức mà chính nó cũng quên béng mất việc truy tìm thủ phạm đã quấy giấc ngủ của nó. Bốn Mắt cứ đứng ngẩn ra và bất động, mắt mở tròn, nó chẳng thể suy nghĩ được gì , trước một cảnh tượng mà nó chưa bao giờ nhìn thấy trong đời, một thế giới như chỉ tồn tại ở thế giới thần tiên mà cả khi nằm mơ nó cũng không thể tượng ra được. Trước mắt nó là một thế giới cực kì sinh động tràn ngập ánh sáng, màu sắc và sức sống. Xung quanh nó, cảnh vật đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào. Nền sân trắng lạnh lẽo bây giờ đã biến thành thảm cỏ xanh non mát rượi và thơm phức. Bầu trời u ám đã không còn và thay vào đó là một nền trời trong xanh cao ngất. Đến cả cây táo già cũng chịu giũ bỏ lớp tuyết và thay vào đó là bộ áo xanh màu lá non rất mát mắt.
Một làn gió mát rượi thoảng qua, nó ngẩng mặt lên và nhắm mắt lại, cánh mũi của nó phập phồng theo nhịp đều đặn, những sợi ria động đậy một cách thích thú, nó đang cố hít thật sâu và tận hưởng cái không khí trong lành hiếm có này.
Có cái gì đó bám vào mũi khiến nó phải mở mắt ra. Một con chuồn chuồn nhỏ đang đậu trên mũi cô mèo một cách rất ngang nhiên. Bốn Mắt cố giữ nguyên tư thế trong vài giây rồi bất chợt thè dài lưỡi ra và đập mạnh lên mũi, nơi con vật nhỏ bé mà kiêu ngạo kia đang đứng. Nhưng có vẻ như là con mèo nhỏ của chúng ta đã thất bại rồi, ả chuồn chuồn đã bay đi từ khi nào và đang đậu ung dung trên bờ tường cao kia.
Mà Bốn Mắt cũng chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, nó đang lăn lộn trên bãi cỏ non mềm. Chơi chán, nó lại nằm dài dưới gốc cây táo quen thuộc và thè lưỡi thở hồc hộc. Thật là đã khi được thưởng thức cái mát mẻ, êm dịu và hương thơm của cỏ mới. Rồi nó nhìn lên trời và suy nghĩ miên man…
Đột nhiên Bốn Mắt phát hiện có cái gì đó rất sáng và chói trên khoảng trời xanh nhẵn kia. Bốn Mắt cố nhìn kĩ xem thử đó là cái gì, nhưng cái thứ đó chói quá làm nó không thể nào nhìn kĩ được. Nó chỉ biết là cái vật kì lạ trên cao kia y hệt cái bánh rán vàng non và cái vật khó chịu đó đã liên tục đá xuống chỗ nó những tia sáng chói mắt, cứ như là đang ngăn cản không cho nó nhìn vậy, điều này khiến cho Bốn Mắt rất tức, nhưng có tức thì cũng chẳng thể làm gì được.
Ngứa quá, nó chà lưng lên thân cây táo già. Cây táo này có vẻ như đã quá lâu năm rồi, chỉ cần nhìn cái thân gỗ khổng lồ và những cái rễ cổ thụ đã nổi lên mặt đất là biết ngay. Tuy là cây đã già nhưng khi mùa xuân đến, như bây giờ chẳng hạn, cành lá vẫn xanh tươi một cách lạ thường và khi đến mùa, cây vẫn xum xuê những quả…
Bốn Mắt nhảy phóc lên cây và ra sức trèo lên. Nó cố dùng những cái móng còn non nớt của mình, bấu víu vào thân cây và nhón lên từng cành một.
Khi đã đứng trên một cành vững chắc cao nhất, nó mới thôi không trèo nữa và ngắm nhìn xung quanh. Một khung cảnh mới lạ bao trùm khiến nó chết lặng, phải mất một lúc sau nó mới trấn tĩnh lại và đỡ choáng váng hơn. Hoá ra sau bức tường này, không hề có những bãi trắng lạnh lẽo, cô quạnh như nó nghĩ mà ở ngoài kia là cả một thế giới sinh động và nhộn nhịp, một thế giới tràn ngập sự sống. Đây đúng là một nơi còn tuyệt vời hơn cả tưởng tượng nữa. Trước mắt nó là những ngôi nhà sát nhau, và ở đó không phải chỉ có một mà là rất nhiều người đang đi lại nhộn nhịp trước mắt nó. Họ thi nhau qua lại trên tấm thảm màu đất trải dài như một con giun khổng lồ đang uốn lượn. Không chỉ có thế, trong dòng người ấy còn xuất hiện những sinh vật rất quái dị nữa. Phải, Bốn Mắt cho những con vật đó là quái dị vì nó chưa bao giờ nhìn thấy chúng cả.
Nó nhìn thấy những con vật to xác nhưng lại luôn phải ì ạch trên lưng những thứ hàng kồng kềnh trông có vẻ rất nặng, nhìn chúng con nào cũng có vẻ như đã rất mệt nhưng lại không có một phản ứng nào tỏ ra bất mãn. Lại còn con vật gầy đét kia nữa chứ, con thú đã bị người thòng cổ lại và kéo đi xành xạch như người ta kéo một bao hàng vậy. Con vật ấy luôn phát ra những tiếng rên rỉ đến tội nghiệp nhưng có vẻ như chẳng ai xung quanh thèm quan tâm đến điều đó.
Có lẽ những con vật kia chính là những cá thể bần cùng nhất, đê hèn nhất và chỉ đáng làm tay sai cho con người, Bốn Mắt đã nghĩ như vậy, và đương nhiên trong số đó không hề có nó rồi, vì nó chưa bao giờ phải làm những việc nặng nhọc nào như thế cả…
Bốn Mắt chẳng suy nghĩ lâu về những con vật kia lâu đâu, có một cái khác đáng để nó chú ý hơn nhiều. Phía xa ngoài kia, xa hơn những ngôi nhà là một màu xanh của cỏ trải dài đến vô tận. Thật là tuyệt nếu được chạy nhảy thoả thích trên đó, nó có thể khám phá ra cái dải sáng lấp lánh một cách bí ẩn ngoài kia là cái gì, có thể được chiêm ngưỡng cận cảnh những đồi cây lồi lõm ấy, cũng có thể được nhìn thấy những thứ kì diệu đằng sau bức vách khổng lồ và dài ngoằng kia… Bao nhiêu thứ tuyệt diệu đang chờ đón nó, nếu nó có thể vượt qua được bức tường cao ngất này.
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt xuất hiện một vật gì đó rất nhỏ bé lướt qua bầu trời. Con vật thần kì đó đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nó và khiến cho nó phải chú ý. Nhìn sơ qua thì cứ như là con bọ đen chạy qua tấm khăn trải bàn màu xanh phát sáng vậy. Nhưng đó không phải là con bọ nào cả, con vật này lớn hơn rất nhiều, không chỉ thế, loài này chỉ có hai chân rất to và bè, luôn quạt rất đều đặn, Bốn Mắt nhìn thấy vậy.
Bốn Mắt nhìn chăm chú vào con vật màu đen đó, trong lòng đầy ngưỡng mộ cùng với chút thèm muốn, và trong phút chốc nó ước mình cũng được như thế, được đứng ở trên cao kia, bay lượn với gió, được ngụp lặn thoả thích trong ánh sáng ấm áp và còn có thể được ngắm nhìn mọi thứ trên thế giới này nữa chứ. Nghĩ đến đây, lòng nó bỗng rạo rực hẳn lên, biết đâu ở một nơi xa tít tắp nào đó lại có những thứ tuyệt vời hơn thứ đã nhìn thấy ở đây? Chẳng phải hôm nay nó đã khám phá ra một phần nhỏ trong cái xứ xở rộng lớn và xinh đẹp đó rồi còn gì.
   Nghĩ cũng lạ. Từ khi nó bắt đầu nhận thức được cuộc sống xung quanh mình, nó đã nhận thấy rằng mình chỉ toàn quanh quẩn trong cái bờ tường cao ngút này thôi. Trước đây nó nghĩ khoảng sân và ngôi nhà này chính là thế giới và trên đời chỉ tồn tại mỗi ông chủ, cô chủ, nó và những con vật bé nhỏ vô danh sống chui sống rủi trong nhà. Còn bầu trời cao kia chính là cái nắp khổng lồ để che tuyết. Nhưng có lẽ do thời gian, cái nắp ấy đã bị thủng nghiêm trọng nên tuyết vẫn còn rơi được xuống đây.
Không chỉ tưởng tượng có thế, nó còn nghĩ bức tường cao này đây chính là giới hạn ngăn cách để cho mọi người không bị chết vì rét và đói khi bị lạc ngoài kia. Chỉ có điều lạ là ngày nào nó cũng nghe thấy những tiếng động kì quái bên kia bức tường, nào là tiếng người hét, tiếng như những hòn đá va vào nhau và nhiều tiếng động lạ lùng khác nhưng nó chẳng thể đoán ra đó là âm thanh gì.. Nhưng rồi nó lại nghĩ có lẽ những âm thanh đó là do bức tường phát ra để làm cho không khí ở đây thêm phần náo nhiệt hơn, cũng giống như chiếc radio của chủ nó vậy. Dần dần đó đã không còn là chuyện lạ đối với nó nữa, và bản thân nó cũng không hề có một chút gì tò mò về thế giới ngoài kia, mặc dù nó chỉ biết về thế giới bên ngoài qua tưởng tượng của bản thân.
Chỉ cho đến bây giờ, khi nó phát hiện ra rằng mình đã sai lầm hoàn toàn, rằng những suy nghĩ của nó đúng thật chỉ là trí tưởng tượng của một con mèo non, nó mới bắt đầu có một ước muốn thực sự, đó là được như con chim kia, có thể ngắm nhìn thế giới thoả thích.
Nhưng có một điều nó vẫn không hiểu, tại sao nhà nó lại phải có một bức tường cao ngút thế này? Bức tường đã hoàn toàn ngăn cách ngôi nhà với thế giới bên ngoài. Nó cảm thấy vậy vì nó chưa bao giờ được ra thế giới ngoài kia, cũng như chưa bao giờ được bước qua ngưỡng cửa trước. Nói đúng hơn là ông và cô chủ không cho phép nó làm điều đó, nó còn chẳng được đứng gần cửa nữa là. Gian phòng khách luôn được ngăn cách với những phòng khác, chính vì thế từ nhỏ nó đã chẳng bao giờ được bước vào căn phòng cấm đó, tuy vậy, những phòng khác, kể cả khu vườn thì nó lại được đi lại tự do.
Tuy ở đây cũng không đến nỗi chật chội đối với một con mèo nhỏ như nó nhưng nó lại rất muốn ra ngoài và khám phá thế giới bên kia bờ tường. Bản tính tò mò đang thôi thúc nó làm điều gì đó, phải làm cái gì đó để thoát khỏi cái bờ tường cao ngất này.
Nếu như nhảy từ cành này đến chỗ đó thì quá xa, nó không thể nhảy được, sức bật và thăng bằng của nó đã kém đi nhiều, từ sau khi xảy ra cái vụ đã làm cho nó bị cụt mất chiếc móng của một ngón chân. Và mỗi lần nhìn thấy cái hụt này ở chân mình nó lại không tránh khỏi việc thẹn với chính bản thân. Nghĩ lại thì cũng chỉ tại cái tính tham ăn khó sửa của nó nên mới mang vạ vào thân.
Cách đây khoảng nửa tháng, cũng chỉ vô tình thôi, nó phát hiện ra chảo cá rán quên đậy ở trên bếp. Mùi cá xộc vào mũi khiến nó lên cơn thèm đến mức không thể nào đứng yên được nữa. Nó nhẹ nhàng nhảy lên bàn, nhìn trân trân vào mấy con cá rán trong chảo, nó đảo mắt nhìn xung quanh mấy lượt rồi đớp ngay một con và nhai ngấu nghiến. Đang ăn, bỗng nghe thấy tiếng cô chủ gọi mình. Hoảng quá, nó ngậm phần còn lại của con cá trong miệng và nhảy ngay xuống đất. Nhưng thật chẳng may, chân nó quơ phải con dao treo cạnh đó, con dao lắc lư một lúc rồi rơi ngay xuống, xượt qua người nó và cắm vào nền nhà. Tuy không bị thương nặng nhưng nó dã bị mất một cái móng ngón chân cái do không kịp né. Và cái ngón đó vẫn cụt lũn cho đến tận bây giờ. Tuy chỉ mất có mỗi cái móng thôi nhưng đối với loài mèo như nó thì đây cũng trở thành một điều rất khổ tâm, bởi cái móng nhọn đó chính là công cụ giúp nó trèo cây và giữ thăng bằng được dễ dàng. Chiếc móng này chắc phải mất một thời gian khá lâu sau mới có thể dài ra bình thường được, nhưng có lẽ cái móng cụt của nó sẽ chẳng bao giờ trở về độ sắc bén như ban đầu được nữa đâu. Và đây chính là bài học đầu tiên mà nó rút ra từ cái thói tham ăn của mình.
Trở lại với cô mèo nhỏ của chúng ta, có vẻ như nó đã tìm ra được một cách mà nó cho là khá ổn, đó chính là chinh phục bờ tường kia. Rồi nó tụt xuống đất, lượn qua lượn lại quanh bức tường để tìm chỗ thuận tiện cho việc thử sức của mình, nhưng nó vẫn không thể nào nhảy qua được. Lần nào nhảy nó cũng đâm người vào tường và té những cú rất đau. 
Không cách nào thoát ra khỏi bức tường, nó lửng thửng tiến về phía bóng râm và nằm dài, lòng đầy chán nản. Nhưng sau một lúc, nó đã lấy lại được quyết tâm ban đầu, vì nó mới nghĩ ra một sáng kiến mới, một sáng kiến tuyệt vời nhất từ trước đến nay mà nó có thể nghĩ ra được. Đó là nó sẽ bắt chước con vật nhỏ mà nó ngưỡng mộ kia, sẽ bay lên trời và tận hưởng cái thích thú mà nó đã ao ước.
Nghĩ là làm, điều trước nhất mà nó biết là cần tìm một chỗ thật cao để lấy đà. Thế là Bốn Mắt liền nhanh chân trèo phóc lên cây, đứng ở cái chạc cứng cáp ban nãy. Rồi nó từ từ tiến ra ngoài cành và thu hết can đảm để nhảy.
- Phịch!
Nó rơi ngay xuống nền cỏ dưới gốc cây, và tuy rằng cỏ rất êm nhưng với độ cao thế này thì nó chẳng thể cảm thấy êm gì được nữa. Bốn Mắt uể oải đứng dậy, lắc mình để giũ hết những chiếc lá khô bất lịch sự đang bám trên người nó.
- Mình đã làm như con vật kia rồi, còn vấn đề gì nữa đâu kia chứ. Không lẽ trong kĩ thuật bay của mình có vấn đề?
Thắc mắc về những vấn đề không thể giải đáp, nhưng nó vẫn quyết tâm chinh phục bầu trời trên kia, chinh phục ước muốn vĩ đại. Thế là nó liền lấy lại ý chí, nó trèo lên…,rồi lại nhảy. Và lần nào cũng vậy, cú nhảy nào nó cũng đều thất bại một cách… rất đau đớn. Bãi đất dưới gốc táo có riêng một khoảng cỏ đã dập nát và bị đè bẹp đến tội nghiệp.
Khi đã quá mệt, đến nỗi nó không còn chút sức nào để trèo được nữa, nó mới chịu quay lại nằm dài dưới gốc cây và thở dốc. Gió mát lượn trên lớp lông tơ khiến cho nó cảm thấy dễ chịu  và thoải mái hơn rất nhiều.
Có cái gì đó động đậy ở phía sau gốc táo làm nó phải chú ý. Tuy không biết rõ là cái gì nhưng nó vẫn thấy sợ.
- Nhưng nhỡ đó lại là một con vật gì đó thì sao? - Nó đã tự trấn tĩnh mình như thế. - Cũng có thể lắm chứ.
Và thế là nó lấy hết can đảm, nhẹ nhàng tiến lại gần gốc táo hơn. Từng bước, từng bước một,cuối cùng nó cũng đã đứng sát gốc táo, tiếng sột soạt ban nãy vẫn còn, có vẻ như đối thủ đã không phát hiện ra nó, giờ chỉ còn một việc là ló đầu ra, nhảy phóc một cái và vồ lấy con vật đó. Thế là nó từ từ thò đầu ra.Ồ, đúng như nó nghĩ, đó chỉ là một con chuột chũi nhỏ bé, con vật ở dưới một cái hố và chỉ lòi lên mỗi cái đầu. Con vật lại còn liên tục hất đất lên nữa chứ.
Bốn Mắt tự dưng lại cảm thấy khó chịu làm sao ấy. Nó có cảm giác như ai đó đang rất tự nhiên trên lãnh thổ của nó, đang phá khu vườn thân yêu của nó. Lí trí đang thôi thúc nó cần phải bắt con vật kia để hỏi tội. Nó chuẩn bị tư thế như khi đang vồ mồi. Nó hạ thấp người xuống, trọng tâm dồn vào hai chân sau và sẵn sàng nhảy ra. Phóc một cái, nó nhảy đến chỗ con vật lạ, nhưng chưa kịp đáp đất, con mèo nhỏ đã bị ngay một vốc đất vô mặt đến choáng váng.
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, nó gạt hết đất trên mặt và miệng mình rồi nhìn xung quanh để tìm thủ phạm. Con vật đã mất hút dưới cái hố nhỏ rồi. Bây giờ nó cảm thấy điên tiết thực sự, nó có cảm giác như máu đã dồn căng cả hai tai và đang chuẩn bị phụt ra bất cứ lúc nào. Đây là lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm đến thế. Từ trước đến nay, nó vẫn luôn là chúa tể thống lĩnh những con vật nhỏ bé khác trong nhà. Cứ nhìn những con chuột, con gián đi, kể cả mấy con chuột chũi đã từng lẻn vô nhà nữa, mỗi lần mà thấy nó cũng phải tìm cách mà lủi xa vì sợ chứ đừng nói gì đến việc động đến người nó. Vậy mà bây giờ lại có một con chũi dám cả gan phá vườn của nó, lại còn ném đất vào mặt nó nữa chứ. Bốn Mắt cảm thấy mình đã bị xúc phạm. Và điều đầu tiên mà nó nghĩ đến đó là cần phải trả thù, đúng, phải tìm cho ra con chuột chũi hỗn xược đó và dạy cho “cái thứ đó” một bài học, để cho nó biết rõ thứ bậc của mình mà liệu đường ứng xử sau này.
Và thế là không cần suy nghĩ gì thêm, con mèo lao đầu ngay vào việc đào cái lỗ nhỏ mà ban nãy con chuột đã trốn. Bốn Mắt đào mãi, đào mãi, nhưng có vẻ như vô vọng. Nó đã đào sâu đến mất hút cả đuôi mình rồi nhưng cái hố vẫn như còn sâu lắm. Đào mãi, nó cũng cảm thấy nản. Nó dừng lại và ngồi thở.
Bốn Mắt dòm xuống cái hố, trong đó chỉ toàn một màu tối thăm thẳm. Miệng hố bây giờ cũng phải to gần bằng miệng cái chén con. Tuy nó không đào hết được con đường ấy nhưng nó vừa nghĩ ra ý hay, còn hơn là tiếp tục phí công dã tràng. Nó sẽ xuống đấy và tìm con vật kia, sau đó đuổi ra khỏi lãnh thổ của nó. Và thế là không cần phải cân nhắc thêm gì nữa, nó nhảy tọt xuống.
Đoạn đầu thật khó khăn, nó phải ráng luồn lách lắm mới dần tọt xuống được. Những đầu rễ cứng và nhọn cứ thi nhau đâm vào người nó, những mảnh đá cũng không tha cho nó, chúng đã làm cho nó xước hết cả da thịt. Nhưng như thế vẫn không nhằm nhò gì so với cục tức đang chẹn ngang cổ nó và không cho nó thở. Giờ nó chỉ biết một điều là cần phải đánh văng cục tức này bằng bất cứ giá nào. Thế là nó vẫn tiếp tục, dùng hai chân sau và ra sức kéo mình xuống.
Bất chợt, những chiếc móng non yếu của Bốn Mắt vuột ra khỏi tầm bám, và nó rơi xuống. Bốn Mắt cũng thống cảm thấy là nó đang rơi, nó cũng biết là mình sắp sửa phải hứng chịu một trận đau thật sự, còn đau hơn cả khi từ trên cửa xuống nữa. Nhưng lưng nó chạm mặt đất sớm hơn nó nghĩ. Lạy trời!
Sau khi rơi xuống mặt đất, nó còn lăn thêm vài vòng nữa. Nhưng nó vẫn chưa thể đứng dậy ngay vì cú té vừa nãy đã làm cho nó bị sốc. Nó còn chưa thật tin là nó đã té. Cũng thật lạ. Lạ ở chỗ nó chẳng hề cảm thấy đau gì hết. Nó chỉ thất như các cơ chân của nó đang giật.
Sau khi lấy lại được tinh thần, chỉ phần nào thôi, nó mới bắt đầu đi lại xung quanh để tìm kiếm một lối đi nào đó. Nó đã rơi xuống một cái hang, một cái hang rộng nhưng chỉ rộng hơn lối đi xuống thôi. Ở đây đúng là một nơi xó xỉnh. Xung quanh toàn một màu đen tăm tối và đâu cũng tràn ngập mùi ẩm thấp đến lạnh người. Cũng may là trời đã phú cho nó đôi mắt của một con mèo nên nó có thể nhìn thấy được trong bóng đêm.
Nó nhìn xung quanh một cách lạ lẫm.Ở đây chỗ nào cũng có ngóc ngách, bao nhiêu là nhánh phụ nhưng chỉ có ba nhánh chính nằm ngang chỉ vể ba hướng, những nhánh chính rộng và cao hơn so với những nhánh khác.
Bốn Mắt đánh hơi và chọn lấy một hướng rồi đi thẳng. Nó vừa đi, vừa quan sát xung quanh.
Bây giờ Bốn Mắt cảm thấy hồi hộp lắm. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nó phát hiện ra ở dưới này lại tồi tại một thế giới tuy rộng rãi nhưng phức tạp đến vậy, mà lại thuộc lãnh địa của nó nữa chứ. Nó vui đến mức muốn tung cả bốn chân lên ấy chứ, nhưng chỉ có điều là ở đây quá hẹp để cho nó biểu lộ sự sung sướng của mình đó thôi.
Bốn Mắt vẫn tiếp tục đi, thỉnh thoảng nó lại đụng phải những cái rễ cây rất to đến lấn cả đường làm cho nó phải lách mình rất khổ sở. Nhưng có một cái khiến nó thích thú đó chính là càng vào sâu, ngỏ ngách càng nhiều, đến mức nó không biết nên chọn lối nào. Tuy là thế nhưng nó vẫn quyết định chọn con đường lớn nhất để đi, vì dù sao thì nó cũng không muốn phải chui vất vả như ban nãy đâu.
Đột nhiên, có thứ gì đó nhầy nhầy trơn trơn quấn chặt lấy chân nó. Bốn Mắt hoảng sợ kêu lên và nhảy lùi lại nhưng cái thứ đó vẫn không chịu buông ra. Nó liền dùng chân ghì con vật quái dị xuống đất và liên tục bồi thêm mấy cú đạp và cả những nhát cào nữa. Nó hoảng quá đến mức không thể lấy lại bình tĩnh ngay được, sau một lúc, nó mới dừng lại và lấy hết can đảm, để ngó xuống đất.
Thật là kinh khủng. Nó chỉ ước là mình chưa bao giờ phải nhìn thấy một con vật như thế này. Bốn Mắt nghĩ chắc đó là một con vật bình thường, như nó, mà cũng có thể đó là một con quái vật đang chặn đường để hại nó cũng không chừng. Thứ đang quấn lấy chân nó là một con vật tròn, dài, trên người bóng bẩy thứ nước nhầy nhầy trông đến ghê tởm. Thứ đó đã bị Bốn Mắt giẫm cho đến đứt đôi người rồi nhưng vẫn có thể ngọ ngoậy được, ngọ ngoậy cả hai đầu. Đây đích thực là con quái vật hai đầu rồi.
Bốn Mắt không kịp nghĩ gì thêm, nó chỉ biết một điều là cái chân nó đang bị một thứ ghê tởm nhất thế giới quấn lấy và có thể sẽ gặm nhấm chân nó như những con chuột gặm bánh mì vậy. Và nó liền bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa kêu không ngớt.
Đã thế, tuy bỏ chạy khá xa rồi nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng gào và tiến bước chân vang ngay phía sau mình, có cảm giác là con quái kia sắp chộp lấy cái đuôi dài vô tích sự của nó đến nơi rồi vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy một con vật ghớm giếc đến như thế,  và khiến nó hoảng sợ đến như thế. Trong đầu nó bây giờ tràn đầy hình ảnh con quái vật kia vẫn đang đuổi sát theo nó với hình dạng quái vật thật sự mà một con mèo có thể tưởng tượng. Và thế là Bốn Mắt vẫn cứ chạy như thế, nó không giám chần chừ mà cũng không dám quay đầu lại.
Bốn Mắt vẫn tiếp tục đi, vì dù sao nó cũng không muốn phải quay lại chỗ đó, ít nhất là trong lúc này. Cũng may là bây giờ nó đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bây giờ thì nó vẫn chưa gặp một con quái vật nào khác ở trên đường cả, tất cả đều bình thường đối với nó, kể cả lũ kiến đang bò một hàng dài trên tường kia. Cái kiểu đi thành hàng của lũ kiến khiến nó thấy rất chướng mắt, nó cần phải nghĩ ra cách gì đó để phá cái trật tự ấy đi. Thế là nó tiến lại gần hàng kiến, dùng chân khẩy một lớp đất phía trên đòan kiến. Những hạt bụi rơi qua chỗ chúng và nhẹ nhàng phủ một màng mỏng xuống mặt đất. Đoàn  kiến lúc ấy dáo dác cả lên. Bốn Mắt nhìn thấy vậy thì khoái lắm.
Nó tiếp tục bước về phía trước. Bất chợt, trước mặt nó xuất hiện một bóng đen đang tiến lại gần. Nó dừng lại và nhìn chăm chú. Với khoảng cách mà một con mèo có thể nhìn thấy rõ được, Bốn Mắt đã nhận ra đối phương, chính là kẻ xâm nhập lãnh thổ của nó, nhưng chỉ khác mỗi kích thước thôi. Nó không thể tưởng tượng được trên đời lại có loài có thể lớn nhanh đến thế. Con vật đó đã từ một loài bé nhỏ, chỉ trong vòng vài chục phút ngắn ngủi, hắn đã biến thành một gã khổng lồ và đang đứng thù lù trước mặt nó. Bốn Mắt có cảm giác mình sẽ là miếng mồi ngon cho cái gã lông lá to xác này.
Chợt Bốn Mắt phát hiện có những bóng đen đang di chuyển sau tên khổng lồ này. Nó cố tập trung nhìn lần nữa. Ôi không! Nó không thể tin vào mắt mình, một điều mà nó chưa nhìn thấy trước đây bao giờ. Bốn Mắt đã phải đứng chết trân vài chục phút để nghĩ xem trước mặt mình, đây có phải là sự thật không. Phải, nỗi kinh hoàng đang đứng trước mặt nó. Đối thủ của nó không chỉ có một tên, hắn còn dẫn theo cả một đàn con đông ngẹt cả đường đi. Bây giờ Bốn Mắt lại có cảm giác mình chắc chắn sẽ là miếng mồi cho cả đàn lông lá này.
Lần này nó cảm thấy lo cho số phận của mình thật sự. Một con mèo nhỏ như nó thì không thể đấu lại với đội quân hùng mạnh này, ngay đến cả con đầu đàn còn khó có nguy cơ thắng nữa là. Nó lại cảm bấy bất an hơn khi nghe những tiếng kêu nháo nhác từ phía lũ kia. Nó định bó chạy, nhưng nếu bỏ chạy thế này thì hèn quá. Và sau một lúc chần chừ đắn đo, nó đã quyết định ở lại, bởi nó không thể hi sinh danh dự.
Bất chợt, nó nghe thấy tiếng cô chủ gọi nó, tiếng gọi quen thuộc này cứ vẳng vào tai nó, như phản đối mọi suy nghĩ của nó hiện giờ. Chắc giờ cô chủ đang lo lắm!
Bây giờ, nó thật sự phân vân, nó không biết là phải ở lại hay bỏ chạy nữa. Nó phải lựa chọn giữa danh dự và người chủ của mình. tiếng cô chủ gọi nó mỗi lúc một lớn hơn, nó còn nghe thấy cả tiếng khóc. Tim nó như thắt lại, nó không thể suy nghĩ gì thêm được nữa.
Bốn Mắt nhắm mắt lại, gào lên một tiếng như để đe doạ đối phương rồi quay lưng chạy thục mạng. Nó phải chạy thật nhanh, nó muốn được nằm trong vòng tay cô chủ thêm nhiều lần nữa, và cũng chẳng muốn rời bỏ món cá nướng hằng ngày mà ông đã cho nó.
Nó nghe thấy những tiếng bước chân thình thịch phía sau, rất sát, lại còn có cả những tiếng ù ù bên tai nữa. Giờ nó chỉ biết chạy thật nhanh, nó chưa muốn phải lìa bỏ cuộc đời mà chưa gặp ông và cô chủ lần cuối.
Bốn Mắt đã nhìn thấy một cột sáng nhỏ phía trước, đấy cũng chính là ánh sáng hi vọng của nó. Nó chạy thật nhanh về phía ấy và nhanh chân nhảy phóc lên. Với hai chân trước, nó dùng hết sức còn lại để duỗi người về phía trước. Và cuối cùng, nó cũng lên đươc mặt đất. Bây giờ, nó chẳng cần quan tâm xem lũ lông lá kia có đuổi theo nó hay không, cũng chẳng thèm ngoái lại nhìn xem chúng đâu rồi, nó chỉ nghĩ tới một việc, một việc cần làm hơn hết.
Nó đảo mắt xung quanh, để tìm cô chủ của mình. Dáng người và mùi quen thuộc của cô chủ ở ngay trước mắt. Cô chạy lại và ôm lấy Bốn Mắt, đến mức nó dường như cảm thấy sức mạnh của cô đang bóp chặt lấy tim nó khiến nó rất khó thở. Nó nhận thấy cô chủ hình như đang rất lo cho nó. Trên khoé mắt cô, những hạt nước cứ trào ra mãi mà Bốn Mắt không biết đó là cái gì. Nó chỉ nhận ra sự quan tâm của cô qua giọng nói vừa như thương yêu, vừa có vẻ như đang trách móc. Đúng rồi, nó là con vật đáng được người khác thương yêu và quan tâm mà. Nên vì thế, việc cô chủ lo lắng cho nó, đối với nó cũng là việc đương nhiên.
Bốn Mắt nhìn cô chủ cứ mãi khóc mà không biết mình nên làm gì. Điều duy nhất mà nó có thể làm là dụi đầu vào lòng và liếm mặt cô. Cách này luôn hiệu quả, luôn làm cho cô cười ngay sau đó và lần này cũng thế.
Từ lâu, nó đã nhận ra cô chủ chính là niềm vui của nó, vì ở bên cô, nó chưa bao giờ biết cô đơn, biết buồn là gì cả. Nó sẽ không thể tưởng tượng nổi, một ngày nào đó, khi hai người xa nhau thì nó sẽ cảm thấy như thế nào, như ng dù sao thì nó cũng không muốn nghĩ tới điều xui xẻo đó. Nhất định cô chủ sẽ không xa nó đâu, vì cô chủ thương nó đến thế cơ mà.
Bốn Mắt vẫn cuộn tròn trong lòng cô chủ. Dưới gốc táo này, gió vẫn hiu hiu thổi khiến những bông hoa rơi lả tả xung quanh nó nhưng vẫn toả ra một mùi hương thơm dịu đến mát cả người. Nhưng tán cây vẫn đang lung lay, xào xạc trên đầu, như đang ru nó chìm sâu vào cảm giác hạnh phúc chỉ dàng riêng cho nó.
 
 
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2010 16:47:29 bởi tranghehehe >
phù thủy mặt trăng