CÔ ĐƠN Em ngồi đây,
Dưới vòm trời bao la,
Cạnh dòng sông nhỏ hẹp,
Chờ đợi bóng người…
Em luôn chờ anh, trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh cửu
Vì chính tại nơi đây, anh và em đã trao nhau lời hẹn ước trăm năm.
Tình yêu của chúng ta luôn đậm đà, chính anh cũng nói thế?
Nhưng tại sao anh vẫn chưa về, hỡi người em yêu?
Anh ra đi, lòng em quặn thắt, rứt từng cơn, đau đớn
Nhưng cũng phải rứt lòng, đành ngậm nước mắt nhìn theo gót chân anh.
Anh có nhớ chăng, những lời thề thốt ngày xưa,
Dưới vòm trời này, cạnh con sông này,
Nhất một lời rằng, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, anh còn nhớ?
Em ngẩng đầu lên trời cao, ngăn những giọt nước mắt
Cúi xuống mặt sông, ngăn từng cơn đau đớn trào dâng
Tại sao anh lại để em một mình, trong bóng tối cô đơn, lạnh lẽo
Anh thật đã quên những kỉ niệm ngọt ngào của chúng ta rồi ư?
Hay anh thật sự đã không thể trở về nữa…
Em sẽ phải chờ anh bao lâu?
Cho đến khi bầu trời kia không còn rộng lớn?
Cho đến lúc những dòng nước này hồn tồn bất động ngay trước mắt?
Sao anh lại bỏ em ở đây, lòng rối bời, thương nhớ
Lòng em bất lực…
Giữa cái bao la của trời đất,
trong cái sâu thẳm dòng sông ,
em lại chẳng thể làm gì,
Nhưng con tim em lại là ngôi sao duy nhất kia,
Đang lấp lánh trên nền trời, đang chập chờn dưới mặt nước,
Ngôi sao của em tuy không rực rỡ như trong những đêm đầy sao nhất,
Nhưng nó vẫn vươn lên, nổi bật trong đêm tịch mịch không chút ánh sáng.
Em không thể làm gì,
Chỉ có thể gọi trời xanh, khấn thần sông nước
Và anh có nghe thấy chăng, đã nhìn thấy chăng,
Linh hồn đang dần tiều tuỵ của em, và cả những giọt nước mắt nhung nhớ này.
Xin hãy chuyển đến anh ấy, dù ở bất cứ nơi đâu, dù có xa xôi thế nào
Hãy cho anh ấy nhìn thấy ngôi sao nhỏ bé nơi đây,
Một ngôi sao duy nhất, lấp lánh trên nền trời, chập chờn dưới mặt nước,
Để anh ấy biết, ở chốn cũ vẫn có người chờ đợi,
Để anh ấy hiểu, em đây vẫn một lòng.