PHÙ THỦY MẶT TRĂNG LÀM THƠ
BÃI SẬY Vi vu, vi vu sậy xào xạc trước gió, Đập vào tim ta hình bóng xưa. Kỉ niệm bãi sậy còn đó, vui vẻ cùng chàng Vật còn đây chiếc nhẫn sậy em đeo. Giấc mơ trở lại, để giờ đây hụt hẫng Lòng đau nhói, chỉ thấy mỗi bãi sậy cô đơn. Chàng đi rồi, nhưng sậy đã giữ trái tim chàng ở lại Cho ta can đảm để đợi chờ. Ôi cái chờ đợi mòn mỏi, vắt kiệt nước mắt, Lệ rơi xuống nước, đau nhói tim. Tiếng thởn thức hồ với tiêùng sậy, cũng thức thổn Lòng đau, tim đau, sậy cũng đau. Ta nhìn sậy, vẫn xào xạc lá đưa In bóng xuống mặt hồ, nước xao động. Có phải sậy cũng đang vẫy gọi trái tim cũ? Mà sao cảnh lá buồn, lòng thiết tha mong nhớ… Chàng đi rồi, tình ta biết đêû đâu? Hay cũng để vào bãi sậy kia, mãi vờn gió chờ đợi. Lực cùng sức kiệt, chỉ biết gọi chàng bằng trái tim gần như đã chết Nỗi nhớ chàng da diêùt biết khi nào cho vơi. Khấn thần sông trả người về bên sậy Để không còn cảnh sậy buồn, tiếng lòng đến thê lương, Để bóng hình chàng còn mãi, in mặt nước, Để tim chàng sẽ mãi gần ta.