Trích đoạn: nhathoquandoi
Ngang qua bàn gương của vợ
Tình cờ thấy tóc vương rơi
Có sợi như vừa vội bạc
Sợi còn đang vẫn đen ngời.
Tháng năm tảo tần vất vả
Anh thấy giận mình vô tâm
Trào dâng niềm thương em quá
Cả đời lặng lẽ âm thầm.
Có trong từng kia sợi tóc
Sợi nào gánh những niềm đau
Của ngày mang thai con trẻ
Vỡ òa tiếng khóc ban đầu
Sợi nào gánh niềm thao thức
Những hôm trái gió trở giời
Con ốm giữa đêm mất ngủ
Bế bồng nghẹn tiếng ru hời.
Còn in vào trong sợi tóc
Em lo bao việc không tên
Giữ cho mái nhà đầm ấm
Rượu thơ anh được cất lên.
Giấu trong những sợi tóc bạc
Đã cháy hết thời trẻ son
Ngực thôi căng mùa rạo rực
Cho anh cả dáng gầy mòn.
Có trong những ngày chờ đợi
Anh đi công tác Trường Sa
Mình em nuốt dòng nước mắt
Thay anh chăm sóc mẹ, cha...
Vắng em, anh nhìn sợi tóc
Chứng nhân gương mặt tình yêu
Cho anh một đời lặng lẽ
Mà sao nắng đã xế chiều?
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/92206/C2DE865BC85C4025AF363067F37FEA7B.jpg[/image]
Viết cho anh
Chiều xa, chợt nhớ vòng tay
Ngày qua ấm... đã bao ngày
Không anh, vì sao rớt vội
Lam chiều khói... thoảng bỗng cay
Nhớ anh, đến vàng con mắt
Khát anh... giấu, dối đam mê
Đêm nằm vuốt từng lọn nhỏ
Trăng rơi phía ấy..., tóc thề
Tháng năm tảo tần đã mất
Lấy ai trả nghĩa phu thê
Tuổi xuân trôi vào năm tháng
Riêng em một lối đi về
Trong đêm trời còn thao thức
Bế bồng..., nghẹn tiếng con thơ
Bàn tay thon từng ngón nhỏ
Vuốt ve... mỏi... phút mong chờ
lanh.ktq