Thơ Nguyễn Đình Xuân
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 7 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 97 bài trong đề mục
THƯƠNG GIANG 13.02.2011 09:28:27 (permalink)
0
Happy Valentine's day!

Chúc anh 365 ngày trong năm đều  đẹp như hoa hồng và ngọt ngào như kẹo chocolate của ngày lễ Tình nhân!



#46
    THƯƠNG GIANG 13.02.2011 09:47:08 (permalink)
    0
    i'm sory!
    #47
      nhathoquandoi 10.03.2011 23:39:36 (permalink)
      0
      Trở về

      Mùa qua rồi em ạ
      Thiên nga ngủ vùi đông
      Chợt nhận ra dòng sông
      Sớm nay đã đổi khác.

      Mây lạc trên sa mạc
      Gieo cơn khát cuối trời
      Ngỡ như gặp nụ cười
      Trong mắt ai ngày cũ.

      Rong rêu ngày nước lũ
      Đã phủ ký ức xanh
      Dường như vết thương lành
      Trong vần thơ hoài niệm.

      Đêm một mình đếm tiếng
      Thời gian lại sang mùa
      Sông nhớ con đò xưa
      Thương lòng người xa xứ...
      10-3-2011


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/92206/C55688F39113451F9E86A203214DABF8.jpg[/image]
       
       

       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 18:17:46 bởi diên vỹ >
      Attached Image(s)
      #48
        THƯƠNG GIANG 11.03.2011 07:34:15 (permalink)
        0


        Trở về


        Mùa qua rồi em ạ
        Thiên nga ngủ vùi đông
        Chợt nhận ra dòng sông
        Sớm nay đã đổi khác.

        Mây lạc trên sa mạc
        Gieo cơn khát cuối trời
        Ngỡ như gặp nụ cười
        Trong mắt ai ngày cũ.

        Rong rêu ngày nước lũ
        Đã phủ ký ức xanh
        Dường như vết thương lành
        Trong vần thơ hoài niệm.

        Đêm một mình đếm tiếng
        Thời gian lại sang mùa
        Sông nhớ con đò xưa
        Thương lòng người xa xứ...
        10-3-2011



        Xuân đến...

        Buồn vui ngày tháng cũ ,
        Hoài niệm thủa đã xa
        Theo dòng chảy thi ca.
        Có bao giờ vơi được...

        Hình như ngàn kiếp  trước
        Đã vương "buồn thi nhân"
        Dan díu  nợ hồng  trần.
        Cùng trăng sao dệt mộng...

        Những giấc mơ bong bóng,
        Tan tác vỡ mất rồi.
        Để câu thơ khắc khoải,
        Nuối tiếc tháng ngày trôi...

        Dòng sông băng tan rồi,
        Nên mạch nguồn xuôi chảy.
        Mùa Đông tàn , em thấy ,
        Nắng Xuân hồng đang lên...

        Thương Giang


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2011 07:44:56 bởi THƯƠNG GIANG >
        #49
          nhathoquandoi 18.03.2011 10:07:50 (permalink)
          0
          Đợi

          Hàng cây rụng lá xác xơ
          Cành nghiêng khô lạnh gió mùa khẳng khiu
          Đợi em mòn bước lối chiều
          Gầy hao bóng nắng đổ xiêu cuối trời...

          Mấy mùa Đông ở xứ người
          Xa xăm nỗi nhớ tuyết rơi trắng lòng
          Thêm mùa Xuân nữa để mong
          Khoả đầy sương trắng trên dòng sông Thương...

          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/92206/3814F7B5152E41BD9304213B196D19F8.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2011 23:40:02 bởi nhathoquandoi >
          Attached Image(s)
          #50
            THƯƠNG GIANG 21.03.2011 00:56:23 (permalink)
            0
            Giọt nắng vô tình
             
            Xuân ơi!
            Đến tự bao giờ?
            Sớm nay mở cửa....
            Xuân ùa phòng tôi...
            Hình như...
            tất cả đất trời...
            Toàn hoa mận trắng...
            Đang rơi...
            thơ mình...
            Ồ không!
            Giọt nắng vô tình,
            Giỡn đuà bông tuyết thuỷ tinh
            trên cành...
            Tuyết tan
            Thành giọt long lanh...
            Rớt trang thơ để hoá thành...
            Mùa Xuân!


            Thương Giang

            @-Cám ơn anh ghé thăm và lưu thơ tặng.Em đã đăng nhập trở lại được d đ nhưng mấy hôm nay không có tâm trạng hoạ nên xin nợ lại bài thơ "Lời ru sông Thương " của anh gửi.Mong anh thông cảm cho em nhé.Em gửi  bài thơ này anh vui lòng  đọc tạm vậy nhé


            #51
              nhathoquandoi 22.03.2011 13:36:51 (permalink)
              0
              Giọt nắng vô tình
               
              Xuân ơi!
              Đến tự bao giờ?
              Sớm nay mở cửa....
              Xuân ùa phòng tôi...
              Hình như...
              tất cả đất trời...
              Toàn hoa mận trắng...
              Đang rơi...
              thơ mình...
              Ồ không!
              Giọt nắng vô tình,
              Giỡn đuà bông tuyết thuỷ tinh
              trên cành...
              Tuyết tan
              Thành giọt long lanh...
              Rớt trang thơ để hoá thành...
              Mùa Xuân!
              --------------------------------------
              Người gửi tôi nắng vô tình
              Tôi về ra đứng soi mình giữa trưa
              Tại ai mái tóc bạc thưa
              Đang trưa trời đổ cơn mưa bất ngờ...


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/92206/22F5FBF52E304848A27C0F36A741AD72.jpg[/image]
              Attached Image(s)
              #52
                THƯƠNG GIANG 26.03.2011 23:13:39 (permalink)
                0

                Trích đoạn: nhathoquandoi

                Lời ru sông Thương
                 
                À ơi… Nỗi nhớ đục trong
                Sông Thương lặng lẽ một dòng tương tư.
                Nắng gầy như heo may thu
                Bờ xanh hư ảo lãng du sương mờ.
                 
                À ơi… thờ thẫn bên bờ
                Dấu chân mòn khuyết trăng hờ hững nghiêng
                Đã đành gió thổi qua Giêng
                Mỏng manh hoa cải lạc miền xa xăm.
                 
                À ơi… Đau phận lá răm
                Trót thương mắt biếc để thăm thẳm buồn
                Chơi vơi lẻ một cánh buồm
                Phiêu diêu để bến cô đơn phương nào.
                 
                À ơi… Lạc giấc chiêm bao
                Nhắc người xa xứ cồn cào nhớ quê
                Chiều cong men cỏ bờ đê
                Đâu đây tiếng gọi đò tê tái lòng.
                 
                Thương ai duyên phận cách sông
                Buộc tôi dải yếm trên đồng đánh rơi.
                À ơi… thăm thẳm cõi người
                Trọn đời một nỗi tìm lời tri âm…
                18-3-2011
                 

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/92206/3814F7B5152E41BD9304213B196D19F8.jpg[/image]

                BUỒN CÂM.

                Bởi lòng chôn nỗi buồn câm
                Như mặt hồ lặng, sóng ngầm đáy sâu.
                Quê người đông xám một mầu,
                Lạnh trong tâm thức mái đầu bạc sương.

                Tháng ngày hoài vọng cố hương.
                Vịn câu thơ để náu nương mảnh hồn.
                Mượn lời ru gửi nỗi buồn,
                Ngắm trăng vợi nỗi cô đơn nhớ nhà...

                Bây giờ đã cuối tháng Ba,
                Hoa cải theo gió cuốn xa về trời...
                Chỉ còn hoa gạo nở thôi,
                Đỏ như đốm lửa bồi hồi xuyến xao...

                Thôi đành lạc giấc chiêm bao,
                Cánh đồng cổ tích ,yếm đào đánh rơi*
                Xin đừng ru khúc à...ơi...
                Thương cho con mắt cuối trời lệ hoen...

                Dòng đời ồn ã đua chen.
                Sông Thương lặng lẽ lạc miền xa xôi...

                Thương Giang
                        
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2011 23:21:02 bởi THƯƠNG GIANG >
                #53
                  THƯƠNG GIANG 28.03.2011 06:49:24 (permalink)
                  0

                  Trích đoạn: nhathoquandoi

                  Nỗi nhớ rạ rơm

                  Khi trời lạnh muốn gần người đốt lửa
                  Những cánh đồng rơm rạ cháy hoang
                  Bao năm xe mình làm đống rấm
                  Đâu biết ngày quên hơi ấm nhà nghèo.

                  Không ai nhớ qua được thời gieo neo
                  Khói cũng nặng mủn tháng ba tường đất
                  Mơ hương khoai đến cay xè hai mắt
                  Nụ cười em còn cũ mà mong?






                  Đâu quên thủa hàn vi...

                  Quên sao được những tháng ngày đông,
                  Thủa ấu thơ còn cay nồng khói rạ...
                  Bùi nhùi anh đốt cho em bớt giá
                  Đến bây giờ, nơi xứ lạ chẳng quên...

                  Em sợ rằng quá khứ đã ngủ yên,
                  Nên gói lại những muộn phiền trăn trở...
                  Quê ,dẫu nghèo vẫn cháy lòng thương nhớ.
                  Mong ngày về gặp người thủa hàn vi...

                  Thương Giang

                  @_Anh ĐX ơi!
                  Em xin lỗi không để ý bài này anh gửi ở trang sau nên giờ mới phát hiện ra để hoạ.Xin lỗi anh vì sự vô ý của em  nhé.

                  #54
                    nhathoquandoi 13.04.2011 23:38:41 (permalink)
                    0
                    Thơ Trần Đăng Khoa viết ở tuổi trưởng thành
                              

                    Thơ Trần Đăng Khoa viết ở tuổi thiếu nhi đã được khẳng định, trở thành như một tượng đài, đưa vào sách giáo khoa để giảng dạy, được tặng Giải thưởng Nhà nước năm 2001 về văn học-nghệ thuật với các tác phẩm “Góc sân và khoảng trời”, “Bên cửa sổ máy bay” và “Tuyển thơ Trần Đăng Khoa 1966-2000)”. Có lẽ ấn tượng quá lớn với thơ anh viết khi còn nhỏ và viết cho tuổi thơ nên có người không ngần ngại nói “Trần Đăng Khoa đã nghỉ hưu ở tuổi thiếu nhi(!)”. Tôi không nghĩ vậy. Mặc dù Trần Đăng Khoa thành công với văn xuôi và phê bình, tiểu luận, chân dung văn học qua “Đảo chìm”, “Chân dung và đối thoại”, anh vẫn có nhiều đóng góp cho nền thơ ca hiện đại, giai đoạn thơ anh sáng tác khi ở tuổi trưởng thành.

                    Chia giai đoạn thơ Trần Đăng Khoa sáng tác khi ở tuổi trưởng thành là tôi dẫn theo Nguyễn Chu Nhạc viết về anh in trong tập tiểu luận và chân dung văn học “Những người thắp lửa” (NXB Văn học-2009). Giai đoạn này tính từ năm 1975, khi Trần Đăng Khoa nhập ngũ phục vụ Quân đội. Anh trải qua năm cuối của cuộc kháng chiến chống Mỹ-ngụy, thống nhất đất nước và đi dọc hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc ở biên giới Tây Nam, phía Bắc, trong những năm chống chiến tranh phá hoại, rồi trở về thời bình xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Hơn 35 năm, Trần Đăng Khoa trải nhiều diễn biến trong cuộc đời và vị trí công tác, nhưng anh vẫn lặng lẽ sáng tác thơ, dù không ồn ào. Anh giành giải thưởng cuộc thi thơ Tuần báo Văn nghệ năm 1982, xuất bản tập thơ “Bên cửa sổ máy bay” (NXB Tác phẩm mới-1985). Anh in thơ rải rác trên các báo, tạp chí xuất bản trong nước và nước ngoài, rồi tập hợp trong “Tuyển tập thơ Trần Đăng Khoa” do NXB Lao động xuất bản quý IV-2008.
                    Sáng tác và in thơ không nhiều nhưng Trần Đăng Khoa vẫn tạo được nhiều ấn tượng với bạn đọc. Tôi nhớ một bài thơ của anh đăng trên báo Phụ nữ Việt Nam mà anh viết cách đây ngót 40 năm. Bài thơ “Mưa Xuân”:
                    “Mưa bay như khói qua chiều
                    Vòm cây nghe nhỏ giọt đều qua đêm
                    Tiếng mưa vang nhẹ khắp miền
                    Lòng rung như chiếc lá mềm, khẽ sa...
                    Sáng ra, mở cửa nhìn ra
                    Vẫn mưa mà đất trước nhà vẫn khô...”
                    Câu thơ cuối bài khiến tôi liên tưởng đến sự nghiệp sáng tác thơ của anh ở lúc tuổi trưởng thành: “Vẫn mưa mà đất trước nhà vẫn khô...”. Những giọt mưa thơ của anh vẫn thấm lòng người đọc, vậy mà bao người cứ nhắc đi nhắc lại, anh chỉ còn thơ viết cho thiếu nhi, viết thời thiếu nhi, chỉ là bóng của mình?
                    Tôi không nghĩ thế. Trần Đăng Khoa vẫn là cây bút thơ tài hoa khi ở tuổi trưởng thành. Không nhiều người vượt qua anh trong mấy chục năm nay khi viết về vùng đồng bằng Bắc Bộ. Có khi chỉ mấy nét thơ, anh đã vẽ ra vùng đất nông thôn miền Bắc rất gợi:
                    “Đường cỏ lơ mơ nắng
                    Mái tranh chìm chơi vơi
                    Vài tán cau mộc mạc
                    Thả hồn quê lên trời”
                    (Hoa Lư)
                    Đó là sự tiếp nối với những bài thơ viết về quê hương đồng bằng Bắc Bộ mà anh có được từ thời thiếu nhi như “Hạt gạo làng ta”, hay những câu thần “Ngoài thềm rơi cái lá đa/Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng”, hoặc “Mái gianh ơi hỡi mái gianh/Ngấm bao mưa nắng mà thành quê hương”.
                    Trần Đăng Khoa nặng lòng với quê hương, nơi sinh thành anh và cho anh nguồn thơ để anh trưởng thành. Trong tập thơ “Bên cửa sổ máy bay”, anh có nhiều bài thơ viết ở làng Điền Trì, xã Quốc Tuấn (Nam Sách) quê anh. Đó là những bài “Về làng”, “Thấp thoi gốc rạ”, “Mưa Xuân”, “Hồn quê”, ngay trong bài thơ lấy tên cho tập thơ của anh “Bên cửa sổ máy bay” anh cũng liên tưởng đến quê hương, nơi có người mẹ lam lũ, tảo tần của mình. Với anh, quê hương là sự vững bền, là cốt lõi tâm thức, là gốc của con người, phải từ tình yêu những người thân, quê hương mới làm nên sự nhân văn, giá trị của con người đích thực.
                    Từ quê hương anh đi đến mọi miền đất nước, ra nước ngoài. Ở quê người, anh lắng lòng để suy ngẫm về cuộc đời, về nhân tình thế thái, về những mối quan hệ xã hội và quốc tế. Anh từng quan niệm “Cái còn thì vẫn còn nguyên/Cái tan thì tưởng vững bền cũng tan”. Trước nghĩa trang, nơi yên nghỉ của những con người với những số phận khác nhau và anh nhìn ra xã hội với những biến đổi phức tạp qua sự im lặng vĩnh hằng:
                    “Người hạnh phúc và người đau khổ
                    Đều gặp nhau trắng toát ở nơi này
                    Đều dài rộng như nhau vuông cỏ biếc
                    Đều ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may”
                    (Ở nghĩa trang Văn Điển).
                    Câu thơ ngỡ tĩnh và lạnh mà đọc lên thấy động, ấm áp và rất nhân văn, khiến ta phải ngẫm ngợi nhiều. Cũng mạch suy luận ấy, trong bài “Đứng trước chùa Giải oan”, anh viết:
                    “Và Bụt nữa, những hình người ngơ ngác
                    Cái thứ đất vô tri được dựng bệ tụng thờ
                    Thôi hãy cứ tin cho đất mang hồn thánh
                    Trong sắc màu huyền ảo khói hương đưa”...
                    Khi sống và học tập ở nước ngoài, chứng kiến những biến cố chính trị, sự thay đổi của những giá trị xã hội, thơ của anh trở nên ưu tư và gợi nhiều suy nghĩ, liên tưởng cho người đọc. Khi đi qua Xu-dơ-đan của nước Nga, anh cảm nhận:
                    “Tháng năm lừng lững đi qua
                    Chỉ còn mấy đỉnh tháp già ngẩn ngơ
                    Chiều buông ngọn khói hoang sơ
                    Tiếng chuông ngàn tuổi tỏ mờ trong mây”.
                    Rồi qua Bô-rô-đi-nô anh thấy:
                    “Trời lặng lẽ yên bình
                    Mưa tuyết bay lất phất
                    Người thắng với kẻ thua
                    Giờ đều thành bụi đất”
                    Nước Nga có nhiều kỷ niệm với anh, đã từng “Uống rượu với người bạn Nga” cùng “ngồi dưới đất” để có “ngã thì không đau”. Nhưng đến năm 1990, trước nguy cơ tan rã của Liên Xô, ngay ở Mát-xcơ-va anh chứng kiến:
                    “Thời gian vẫn đi lạnh lùng, khắc nghiệt
                    Có kiệt tác hôm nay, mai đã bẽ bàng rồi
                    Bao thần tượng ta tôn thờ cung kính
                    Mưa nắng bào mòn còn trơ lõi đất thôi”
                    (Mát-xcơ-va mùa Đông 1990).
                    Lẽ tự nhiên ở tuổi trưởng thành và khi ngoại tứ tuần, ngũ tuần trở đi, con người ta thường hay chiêm nghiệm về cuộc đời, con người và thế thái. Có thể Trần Đăng Khoa sớm hơn, nên những bài thơ về thời cuộc của anh còn nặng tính diễn giải, chưa thật đến độ thâm thúy. Có bài thơ đã bị tự anh bóc trần ý, lộ rõ hồn cốt, khiến chúng trở thành phản ánh hiện thực, sự kiện, làm mất đi sự hấp dẫn. Ở những bài thơ ấy, bạn đọc cảm thấy anh hơi nhiều lời, những đoạn thơ lắp ghép chưa thật nhuyễn gây nên sự cọc cạch trong cảm xúc. Nhưng đi qua khu rừng rậm rạp của những diễn giải, Trần Đăng Khoa vẫn tài hoa làm nên sự lấp lánh của chiêm nghiệm, sự đúc kết mang tính triết học:
                    “Nào ta cạn chén đi anh
                    Đời người mấy chốc mà thành cỏ hoa
                    Biết bao thành lũy quanh ta
                    Nhắp đi, ngoảnh lại đã là khói sương...”
                    (Với bạn).
                    Nổi bật nhất với thơ Trần Đăng Khoa viết ở tuổi trưởng thành là mảng thơ viết về bộ đội, về cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc. Khác với những nhìn nhận thời niên thiếu “Cháu nghe chú đánh những đâu/Những tàu chiến cháy, những tàu bay rơi/Đến đây chỉ thấy chú cười/Chú đi gánh nước, chú ngồi đánh bi”, Trần Đăng Khoa đã là người trong cuộc, nên anh đối diện và thấy rõ sự khốc liệt của chiến tranh. Anh viết thay lời người lính ở biên giới Tây Nam trước khi ra trận:
                    “Có điều gì phấp phỏng thế, rừng ơi ?
                    Mà nghe rối cả ruột rừng, gió thổi
                    Ta muốn hít cả đất trời chật căng hai lá phổi
                    Ôi đêm nay có thể chỉ là một đêm.
                    Nhưng cũng có khi là cả một đời người”
                    (Ngày mai ra trận).
                    Và khi anh giải thích về sự vụng về của người lính bước ra từ chiến tranh, đã trải qua những gian khổ, hy sinh, không chỉ đối diện với bom đạn mà cả là những cơn đói và hóa chất độc:
                    “Nếu em biết một thời
                    Tôi đánh giặc dọc miền rừng nước độc
                    Tai quen nghe tiếng bom chứ mấy khi nghe nhạc
                    Bụng quen bao trận đói run người”
                    (Bài thơ nhỏ tặng Hoàng Thu Hà)
                    Di chứng của chiến tranh còn hiện trong “Cô tổng đài hải đảo”:
                    “Gió biển mặn mòi bạc bao màu áo
                    Mà cơn sốt rét rừng vẫn còn run trong da”.
                    Viết về người lính đi qua chiến tranh và ở trong thời bình, thơ của Trần Đăng Khoa dung dị, chưa thật nhiều hình ảnh độc đáo, nhưng anh vẫn tạo ra điểm nhấn với bạn đọc:
                    “Đất nước không bóng giặc
                    Tưởng về gần lại xa
                    Vẫn gian nan làm bạn
                    Vẫn gió sương làm nhà”
                    (Lính thời bình).
                    Hay:
                    “Những mùa đi thăm thẳm
                    Trong mung lung chiều tà
                    Có bao chàng trai trẻ
                    Cứ lặng thinh mà già”
                    (Đỉnh núi).
                    Thời bình, người lính vẫn gặp nhiều khó khăn, chịu những hy sinh, thiệt thòi khi phải xa nhà, xa vợ con và hiến trọn cả tuổi thanh xuân của mình để làm tròn nhiệm vụ của Đảng, Quân đội và Tổ quốc giao. Họ không chỉ đối mặt với khó khăn, với kẻ thù giấu mặt, mà còn chiến đấu trên mặt trận chống đói nghèo: “Cái nghèo và cái dốt/Bày trận giữa thời bình”. Không những thế, thời bình người lính vẫn xông pha ra tuyến trước, nơi biên giới, hải đảo. Đã có những hy sinh của người lính khi chiến đấu, bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ, nơi biên giới, biển, đảo của Tổ quốc. Rất nhiều bài thơ Trần Đăng Khoa viết về bộ đội Trường Sa, về người lính Hải quân khẳng định sự phong phú của anh ở mảng đề tài này.
                    Người lính trong thơ Trần Đăng Khoa hiện lên sinh động và rất lãng mạn. Trước khi ra trận, họ vẫn thấy “Vầng trăng đêm nay cứ vằng vặc ngang đầu”. Khi làm nhiệm vụ bảo vệ biên giới:
                    “Lán buộc vào hoàng hôn
                    Ráng vàng cùng đến ở
                    Bao nhiêu là núi non
                    Ríu rít ngoài cửa sổ”
                    (Đỉnh núi).
                    Người lính không thể lãng mạn hơn với hình ảnh thơ của Trần Đăng Khoa:
                    “Bỗng ngời ngời chóp núi
                    Em xoè ô thăm ta?
                    Bàng hoàng xô toang cửa
                    Hoá ra vầng trăng xa.”
                    (Đỉnh núi).
                    Trần Đăng Khoa có duyên và rất dí dỏm, hóm hỉnh trong viết văn xuôi, phê bình và chân dung văn học, trong thơ anh không đánh mất đi điều đó, thậm chí đó là đặc sản của thơ anh, nhất là khi viết về người lính. Khi anh kể về buổi sinh hoạt văn nghệ của lính đảo, đọc thơ anh ai cũng tự mỉm cười:
                    “Sân khấu lô nhô mấy chàng đầu trọc
                    Người xem ngổn ngang cũng rặt lính trọc đầu.
                    ...Thôi lặng yên nghe có gì đang sóng sánh
                    Hoá ra là sư cụ hát tình ca”.
                    ...Điệu tình ca cứ ngân lên chót vót
                    Bỗng bàng hoàng nhìn lại phía sau
                    Ngoài mép biển người đâu lên đông thế
                    Ồ, hoá ra toàn những đá trọc đầu...”
                    (Lính đảo hát tình ca trên đảo).
                    Chính sự hài hước, hóm hỉnh đã tạo niềm tin, lạc quan cho người lính, kể cả khi khó khăn, gian khổ nhất. Trần Đăng Khoa thể hiện điều đó qua bài thơ “Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn”:
                    “Ôi ước gì được thấy mưa rơi
                    Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
                    Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
                    Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
                    Đảo xa khơi sẽ hóa đất liền
                    Chúng tôi không cạo đầu để tóc lên như cỏ
                    Rồi khao nhau
                    Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt”.
                    Rồi sau những diễn biến thời tiết, diễn biến của ước mong, từ háo hức đến phải đón nhận sự thật phũ phàng vì trời không có một giọt mưa:
                    “Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
                    Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
                    Để bao giờ cánh lính chúng tôi
                    Cũng có một niềm vui đón đợi...”.
                    Thơ viết về người lính của Trần Đăng Khoa không cầu kỳ, có thể là mộc mạc, nhưng đằm trong lòng người đọc. Từ sau năm 1975, có nhiều nhà thơ viết về đề tài chiến tranh cách mạng và người lính, nhưng viết về người lính thời bình, đặc biệt là về Trường Sa và Bộ đội Hải quân, Trần Đăng Khoa là một trong số ít nhà thơ đã lĩnh ấn tiên phong và có nhiều thành công. Anh đã từng là người lính, sĩ quan Quân đội nhân dân Việt Nam, mong rằng nhà thơ Trần Đăng Khoa tiếp tục quan tâm, dành thời gian đầu tư sáng tác và bạn đọc chờ những tác phẩm mới của anh về đề tài người lính, cả trong chiến tranh trước đây và trong thời bình./.
                    Hà Nội, Giỗ Tổ 2011
                    Nguyễn Đình Xuân
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2011 22:37:29 bởi nhathoquandoi >
                    Attached Image(s)
                    #55
                      nhathoquandoi 18.04.2011 22:45:36 (permalink)
                      0
                      Tháng Ba

                      Tháng ba đi dọc triền sông
                      Nhớ bông hoa gạo rơi cong mặt trời
                      Thung thăng nước chảy về xuôi
                      Giấu lòng lẻ tiếng em cười trong mơ.


                      Tại riêng màu đỏ ngu ngơ
                      Để cơm chửa nấu đã trưa mẹ về
                      Bởi con đường tới chân đê
                      Ngã đau vì mắc tóc thề ai buông.


                      Sông lồng trong bóng hoàng hôn
                      Tôi về hoa gạo vẫn bồn chồn rơi
                      Người mang mái tóc xa xôi
                      Chỉ còn ánh mắt không nguôi cuối chiều...
                      17-4-2011
                      Nguyễn Đình Xuân
                      #56
                        THƯƠNG GIANG 21.04.2011 04:48:31 (permalink)
                        0

                        Trích đoạn: nhathoquandoi

                        Tháng Ba

                        Tháng Ba đi dọc triền sông
                        Nhớ bông hoa gạo rơi cong mặt trời
                        Thung thăng nước chảy về xuôi
                        Giấu lòng lẻ tiếng em cười trong mơ.


                        Tại riêng màu đỏ ngu ngơ
                        Để cơm chửa nấu đã trưa mẹ về
                        Bởi con đường tới chân đê
                        Ngã đau vì mắc tóc thề ai buông.


                        Sông lồng trong bóng hoàng hôn
                        Tôi về hoa gạo vẫn bồn chồn rơi
                        Người mang mái tóc xa xôi
                        Chỉ còn ánh mắt không nguôi cuối chiều...
                        17-4-2011
                        Nguyễn Đình Xuân


                         






                        BUÂNG KHUÂNG

                        Cuối ngày bóng nắng liêu xiêu.
                        Triền sông  ai nhặt cô liêu tủi buồn...
                        Tháng Tư  hoa gạo đỏ hơn
                        Cháy trong đôi mắt vương buồn xa xôi...

                        Thêm mầu phượng cháy vòm trời...
                        Nhưng ngàn đốm lửa bồi hồi nhớ mong.
                        Đâu rồi   thủa ấy  bên sông.
                        Tóc em hong gió, anh lòng ngẩn ngơ...
                         
                        Âm thầm giấu những dại khờ.
                        Thương  mùi hương tóc đến giờ  ,ai hay...
                        Tháng Ba vội vã cạn ngày.
                        Tháng Tư ,  nhớ  đậu mi gầy rưng rưng...

                        Thương Giang



                        @_Anh Xuân ơi! Cám ơn bài thơ anh gửi tặng rất trữ tình, giầu chất thơ...Nhưng cả tuần nay em bận quá đi thành phố xa liên tục nên không ghé vào diễn đàn để hoạ được.Hôm nay ghé trang thơ thăm anh em thấy mình vẫn còn nợ anh bài thơ  "ĐỢI" từ rất lâu mà em không để ý....Cho em xin lỗi nhé.Tuần tới bên em ngày lễ Phục Sinh nên được nghỉ mấy ngày em sẽ thư thả hơn và hoạ bài "Đợi " của  anh Chúc anh sáng tác đều tay.
                        #57
                          THƯƠNG GIANG 25.04.2011 08:29:38 (permalink)
                          0
                          Đợi...

                          Hàng cây rụng lá xác xơ
                          Cành nghiêng khô lạnh gió mùa khẳng khiu
                          Đợi em mòn bước lối chiều
                          Gầy hao bóng nắng đổ xiêu cuối trời...

                          Mấy mùa Đông ở xứ người
                          Xa xăm nỗi nhớ tuyết rơi trắng lòng
                          Thêm mùa Xuân nữa để mong
                          Khoả đầy sương trắng trên dòng sông Thương...

                          Nguyễn Đình Xuân




                          Xuân...


                          Hết rồi giá lạnh tuyết sương.
                          Hàng cây xơ xác ven đường , chồi bung...
                          Tháng Tư ,Xuân đến ngập ngừng *
                          Đào ,mơ ,mận trắng một vùng nở hoa...

                          Tuyết thôi rơi cuối tháng Ba.
                          Nắng Xuân mỏng mảnh như là khăn voan.
                          Ngày Đông lạnh lẽo đã tàn.
                          Đón Xuân ấm áp ngập tràn hương hoa...
                          Thương Giang.

                          *)Bên em mùa Xuân bắt đầu từ cuối tháng Ba- đầu tháng Tư.
                          #58
                            nhathoquandoi 10.05.2011 12:03:57 (permalink)
                            0
                            Ngày 9-5, từ Bệnh viện 7 ở Hải Dương về Hà Nội, phấn khởi vì sức khỏe của ba tiến triển tốt, tôi lại nhận được thư của bác Nguyễn Hữu Phách báo tin vui. Bác Phách còn gửi kèm cả tờ lịch ngày 11-7-2011 đăng 4 câu thơ của mình. Không biết lịch của NXB nào, nhưng như thế là rất quý rồi, có được câu thơ in trên lịch, dù trên một tờ giấy mỏng manh, qua ngày rồi người ta lại bóc đi. Nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui...
                            Đó là một khổ thơ trong bài "Chiều Tây Bắc" của Nguyễn Đình Xuân:
                            Lưng đồi rừng cây rụng lá
                            Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh
                            Sau mùa chim tìm gốc rạ
                            Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.

                            CHIỀU TÂY BẮC
                            Dốc, dốc khuất vào bóng núi
                            Quanh co con đường trong mây
                            Phía xa nhà sàn om khói
                            Chiều hoang ngọn gió heo may.
                            Lưng đồi rừng cây rụng lá
                            Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh.
                            Sau mùa chim tìm gốc rạ
                            Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.
                            Chợt nghe tròng trành câu hát
                            Gọi nhau rạo rực đêm xoè.
                            Lắng trong tiếng khèn dìu dặt
                            Người yêu ngày hội có nghe?
                            Sương lạnh giăng trùm bản nhỏ
                            Bàn chân xẻ tứa hoàng hôn
                            Mẹ gùi vầng trăng về bản
                            Nụ cười bên bếp tỏa hương…
                            13-01-2009
                            #59
                              THƯƠNG GIANG 15.05.2011 06:06:03 (permalink)
                              0
                              Cám  ơn anh Lanh .ktq, anh Đình Xuân , anh Dương Lam, bé Venus-ND và Hồng Tuyên ghé thăm những ngày TG không vào được d d.Hôm nay vào đến  đây và trả lời xong PM cho mọi người TG định quay sang "trả bài "   nhưng không làm nổi vì thấy người chưa thực sự khoẻ hẳn.Mong mọi người  thông cảm ,ngày mai  ngày mốt TG sẽ phúc hoạ lại!



                              For my Friend's


                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 7 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 97 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9