Những hồi ức vu vơ
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
biennguyen 31.08.2010 15:53:27 (permalink)
Những tháng năm hạnh phúc êm đềm nay chỉ còn lại đây là những trăn trở, những u buồn không tên nhưng mãi mãi làm tim ta nhói đau. Cũng giống như khi quên một người, yêu một người cũng cần rất nhiều kiên nhẫn. Nhưng thế giới này đâu chỉ thế.
Quá khứ là niềm vui còn hiện tại là nỗi buồn. Biết làm sao được khi con người ai rồi cũng sẽ đổi thay.
Sao trong đầu mình luôn văng vẳng giọng hát buồn của Lệ Quyên-Đắng Cay.
Chắc là tại ngày xưa mình thường nghe bài hát này mỗi khi buồn nhất là từ khi yêu người ấy mình lại càng hay nghe hơn.
...Biết thế khi xưa đừng chung lối đường, sợi nắng giọt mưa nào ai có lường...
Có phải chăng là nuối tiếc? Có phải chăng là sai lầm khi yêu một người.
Tình yêu không có lỗi. Chỉ tiếc chúng ta đã quá vội vàng khi yêu nhau.
...Vẫn mãi mãi yêu anh yêu vô vàng, vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang
B chỉ mong rằng khi Th đọc được những lời này, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, một tình yêu như chúng ta vẫn mong...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 14:04:24 bởi biennguyen >
#1
    biennguyen 04.09.2010 16:50:06 (permalink)
    Tình yêu của mình đã không còn được như xưa. Hạnh phúc của mình đã tan trong dĩ vãng. Đôi lúc kỉ niệm ùa về khiến lòng da diết nhớ thương. Muốn từ bỏ một người nhưng không có đủ dũng khí để từ bỏ.
    Ngày đầu quen nhau, hai đưa dắt tay dong xe thả đèo Hải Vân đi Huế. Đói bụng, đường xa, mệt, buồn ngủ. Nhưng rất vui. Những con đường xứ Huế về đêm thật đẹp. Cầu Tràng Tiền lung linh ánh đèn màu rực rỡ. Ăn cơm xong,Th gọi điện cho một người bạn đi cà phê. Quán nằm bên bờ sông Hương. Đêm, dòng nước lặng trôi chở theo bao nhiêu tâm trạng người lữ khách...
    Mai về thôi, hạnh phúc ngọt ngào. Mai về thôi mang theo những cảm xúc ngổn ngang rối bời. Đấy là cảm xúc lần đầu tiên đi cùng một người con trai. Có cái gì đó như được chở che, được yêu thương, được lo lắng quan tâm mà chưa bao giờ trong suốt những năm tháng qua mình từng cảm nhận được..
    Qua đèo Hải Vân trong một chiều nắng vàng. Thật khó có thể tả hết cảm xúc của mình lúc ấy. Vừa hạnh phúc vừa nuối tiếc sao thời gian trôi nhanh quá!
    Ôi quá khứ là những khoảnh khắc tuyệt vời chẳng thể nào quên, còn bây giờ, dù không một lời thở than chán nản, nhưng thật sự b buồn biết bao nhiêu....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2010 08:53:03 bởi biennguyen >
    #2
      biennguyen 04.09.2010 16:57:06 (permalink)
       Cầu mong một ngày nào đó,
      Yêu thương trở về bên ta
      Đắng cay rồi theo cơn gió
      Tan đi trong nắng nhạt nhòa
       
      Cầu mong người về bên ta
      Nối lại bản tình dang dỡ...
      Cho hạnh phúc còn mãi mãi
      Bình yên trong trái tim ta
       
       
      #3
        biennguyen 06.09.2010 09:59:50 (permalink)
        Có một lần b đi với an xuống TK. Người yêu của an là al cũng đang học sĩ quan ngoài ĐN. Thế là an nổi hứng rủ b cùng đi Đn. Lúc đó, b cũng rất muốn đi. Vậy là nt th vô tk để chở b còn an đi xe buýt. Trên đường ra Đn, hai đứa mình ghé Trúc Lan Viên uống nước. Quán nằm ven bờ kênh, trời chiều, gió mát, lãng mạn như trong những bộ phim b từng xem. Cũng vì lãng mạn quá nên ra trễ hơn xe buýt bị an giận mất mấy phút năn nỉ.
        Rồi ba người mình lên HK. Tụi b vô KTX ở nhờ phòng mấy đứa bạn b. Còn th về nhà trọ.
         
        7h tối, ko hiểu sao al ko thể ra ngoài được(trường sĩ quan kỉ luật nghiêm lắm). 7h30 al lại được ra ngoài.hehe mừng quá, ( đừng giận b cái khoản này nha.)Vậy là a đi với al trước. Một tí nữa, th xuất hiện. Hai đứa mình cùng đi xuống phố ngắm thiên hạ, ghé biển PVĐ nghe sóng vỗ về đêm, lên cầu Thuận Phước nhìn vẻ đẹp kiêu sa thầm lặng của cây cầu mới xây…
         
        Nhiều lắm những lần bên nhau đi trong hạnh phúc ấy. Leo lên tầng cao nhất của Hotel HL uống coffee, xem một bộ phim hành động của Mỹ với an và al. Thú vị nhất là cái lần chúng ta lên tầng thứ 23 của HAGL . Không gian nơi đây thật rộng rãi, khoáng đạt, hơn thế nữa là được ngắm cảnh thành phố xinh đẹp thu gọn vào tầm mắt mình. Những con đường trở nên bé nhỏ đan xen nhau như một mạng nhện lung linh ánh đèn màu. Đứng trên tầm cao ấy, thấy lòng thật bình yên. Quen th, b được biết đến những nơi b chưa từng đến, cảm nhận những điều tuyệt vời, thú vị nhất mà b chưa từng biết….
         
         
        Làm sao để yêu thương được mãi như ngày xưa? Làm sao để trở về quá khứ mà không phải dừng lại suy nghĩ rằng hiện tại vẫn cần ta phải tiếp tục sống và tiếp tục yêu thương?
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2010 16:31:50 bởi biennguyen >
        #4
          biennguyen 07.09.2010 16:47:17 (permalink)
          Lại sắp đến rằm tháng Tám nữa rồi. Th có còn nhớ không? Năm ngoái chúng ta đi Hội An xem tết Trung Thu nhưng ở HA lúc đó trời vừa bão xong nên tiêu điều và xác xơ lắm. Nhưng vẫn có múa lân, vẫn lung linh ánh đèn lồng, vẫn dòng người tấp nập, vẫn như chưa từng có một cơn bão nào vừa mới tàn phá hôm qua. Chúng ta hòa nhịp vào dòng người vào phố, qua Chùa Cầu, lang thang qua những shop bán đồ lưu niệm, theo chân những du khách nước ngoài thật vui.
          Định ở lại HA sáng mai về nhưng gọi điện cho T thì T nói bận đi múa lân trong Chùa. Vậy nên mình phải trở về. Về Đn cũng có nhiều đội Lân múa hay và đẹp nữa. Mua bánh Trung thu nhưng hôm đó b ko ăn được. Vậy là đem về cho chú nhóc-cháu của as.
           
           
          #5
            biennguyen 16.09.2010 16:51:05 (permalink)
            Bt ah!
            Hôm nay b thấy buồn kinh khủng. B nhờ vài người chuyển cho em b tới chỗ khác làm mà không được. Giống như một thất bại vậy. Tự nhiên thấy buồn chán không muốn nói chuyện với ai hết!
            Tự nhiên  b muốn tách riêng, muốn ở một mình không muốn gặp ai hết. Tại sao vậy b cũng không biết nữa. Nói tóm lại là b đang buồn chán quá, thấy cuộc sống sao mà khó khăn với mình vậy không biết, không biết,...
            Ôi! Thiệt là nhức đầu và mệt mỏi quá đi. . Phải làm sao đây?
            Mới có ngày hôm qua không nc, nt với th mà đã thấy chán nản rồi. Mà b cũng thấy chán th nữa, chán hết thảy mọi thứ luôn... ghét!
            Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
             
            #6
              biennguyen 25.09.2010 10:13:21 (permalink)
               Hôm nay sẽ là ngày như thế nào đây? Th nhắn tin nói là sẽ đưa em vào SG để nhập học nên sẽ ghé chỗ b, biểu b chuẩn bị đón tiếp. Có thật là chúng ta sắp gặp nhau không? Cuộc đời thật giống như một trò chơi trốn tìm. Lẽ ra chúng ta đã không phải ở mỗi người một nơi như thế này. Lẽ ra chúng ta đã không phải như bây giờ.
              Thật ra trong lòng b rất mâu thuẫn, vừa muốn được gặp th, vừa không muốn gặp th. Trong rất nhiều lí do b rời ĐN đi BD cũng có một phần nào lí do là b muốn rời xa Th để kiểm chứng lại giữa chúng ta có phải thật là có tồn tại một tình yêu hay chỉ là những nông nỗi nhất thời của một người luôn luôn cô độc như b. Th chẳng bao giơ hiểu những suy nghĩ luôn dằn vặt trong b sau những lần chúng ta gặp nhau. Th cũng chẳng bao giờ hiểu những gì b thật sự cần và những gì không. B cũng chẳng hiểu Th...
               Vậy mà chúng ta yêu nhau đấy!
              Mới có một năm mà như thế này thì chúng ta còn có thể kéo dài lâu hơn không?
              B mệt mỏi, chán nản, muốn chúng ta chấm dứt nhưng mà b không thể làm được điều đó th có hiểu không? Bởi vì nếu chia tay, b lại trở về cuộc sống cô đơn, lại một mình rong ruổi trong cuộc đời lặng lẽ, b không muốn như thế.
              Tình yêu có thể làm người ta thay đổi ư?
               
              #7
                biennguyen 27.09.2010 10:22:36 (permalink)
                Vậy là hôm nay Th đang trên đường tới SG. Không biết đến lúc nào chúng ta mới gặp nhau. Cũng được hai tháng rồi kể từ lần gặp nhau tại NT. Thời gian cứ như cơn gió ấy. Lẽ ra khi sắp được gặp Th, tâm trạng b phải vui lên vậy mà không hiểu sao b cứ thấy có một cái gì đó buồn buồn, không háo hức không như bình thường...
                 
                #8
                  biennguyen 28.09.2010 08:50:07 (permalink)
                   Tối qua chúng mình nhắn tin tới khi b buồn ngủ quá không mở mắt ra nỗi nữa mới thôi. Thật lâu rồi chúng ta mới nhắn tin đùa dỡn vui vui với nhau như vậy th ha? Sáng nay, đi làm b ngồi đọc lại tin nhắn thấy lòng hạnh phúc, cứ như ngày xưa lại trở về không còn những muộn phiền từng đêm...
                      B ước gì những ngày tháng tới cũng sẽ luôn như vậy. Thì bình yên biết bao nhiêu![sm=rose.gif]
                  #9
                    biennguyen 05.10.2010 12:44:55 (permalink)
                     Ngày 29/092010, th tới BD. Dù sao thì cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau. Hôm đó b nghĩ làm. Hai tháng rồi kể từ ngày đi NT. Th có vẻ già đi, đen hơn nữa. Đôi khi b cứ nghĩ ko biết sau nay chúng ta có sống với nhau được hay ko nữa.
                    Một người cứng đầu như b còn một người nóng tính như th...hmmm.
                    Có thể we đã "vội vàng quá, nào đâu biết yêu nào đâu biết sẽ xa nhau". Nhưng mà dù sao b cũng không thể rời xa th. Giống như một sợi dây vô hình nào đó cứ níu lấy b, ko cho b đi...
                     
                     
                    #10
                      biennguyen 02.12.2010 20:28:06 (permalink)
                      Chính Là
                      quên mà không thể quên,
                      gặp để rồi xa cách
                      Mọi chuyện chỉ như trong giấc mộng mà thôi...
                       
                      Rồi một ngày nào đó,
                      nếu kí ức đưa người về chốn cũ,
                      Xin đừng ngậm ngùi, nuối tiếc chuyện chúng ta
                      Bởi tất cả chỉ là vội vàng, chỉ là ngộ nhận...
                       
                      Tôi chỉ buồn vì đoạn kết của chúng ta âm thầm quá, day dứt quá...
                      VBBT
                      Bình Dương, 1/8/2011
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2011 14:29:29 bởi biennguyen >
                      #11
                        biennguyen 15.04.2011 14:30:12 (permalink)
                        B ko bao giờ còn nhớ đến t nữa. Mãi mãi sau này cũng vậy. Giữa we vốn ko tồn tại một ty. Chỉ là những cảm xúc rối bời và ngộ nhận mà thôi. Nhưng b cũng sẽ không bao giờ phủ nhận rằng mình đã có một khoảng time thật happy. Vĩnh biệt bt, vĩnh biệt mối tình đầu của tôi...
                         
                        #12
                          biennguyen 02.08.2011 14:17:17 (permalink)
                          Như sợi dây vô hình níu kéo, quá khứ luôn tồn tại đan xen với hiện tại, mà những kí ức trở về trong những khoảnh khắc cô đơn như bây giờ đây chính là minh chứng hùng hồn nhất...Tôi đã từng rất yêu a. Những ngày bên nhau ấy vĩnh viễn là những kí ức đẹp nhất trong đời tôi. Tôi cũng từng hận a! Những lúc xa nhau, a vo tâm đến tàn nhẫn. Nhưng thế rồi thôi. Khi tôi lao đầu vào công việc để quên thì tôi cũng chẳng muốn hận a làm gì nữa. Thà cứ xem như tôi đã nhầm lẫn! Thà cứ xem như tôi đã sai!
                           
                          #13
                            biennguyen 19.10.2011 17:11:35 (permalink)
                            Không tình yêu, tôi cô đơn lạc lõng giữa những cuộc chơi với bạn bè mình. Nhìn họ tay trong tay đi bên nhau, nói những lời xa vời về cuộc sống mai sau...tôi thầm ao ước... cũng những điều như thế!
                            Có lối đi thênh thang nào không vướng bận những điều bình thường giản dị của một cuộc sống lứa đôi? Có lối đi nào dành cho tôi với những cô đơn và buồn tủi, với những nhớ nhung và oán hận bản thân mình đã đánh mất thứ hạnh phúc muộn màng ấy?
                            Còn người?
                            Tôi tự hỏi người ở đâu?, đã có những gì xảy ra khiến người thay đổi không?
                            Hay chỉ là ảo mộng của chỉ mình tôi?
                            Tìm đâu những ngày xưa từng buổi chiều mình cùng chung lối về, tay cầm tay rộn ràng bao tiếng cười....
                            Kí ức xa vời như những giấc mơ...
                            #14
                              biennguyen 19.10.2011 17:19:24 (permalink)
                              "Không có anh, em chẳng còn gì nữa,
                              Chẳng còn gì kể cả nỗi cô đơn"
                              Tôi đọc đâu đó nhưng câu thơ trên trong tâm trạng bình thường nhất mà vẫn thấy nhói đau nơi trái tim đã ngủ yên lâu lắm rồi từ ngày tôi xa cách anh.
                              "Không có anh, em chẳng còn gì nữa,
                              Chẳng còn gì kể cả nỗi cô đơn"
                              Tôi thấy ảnh hình mình trong những câu thơ ấy...
                              Bất lực và buông xuôi.
                              Thất vọng và chấp nhận!
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9