AMTY - chương 4
nguyetnguyet 31.08.2010 16:52:21 (permalink)
….
Dont Stay
Forget our memories
Forget our possibilities
What you were changing me into
(Just give me myself back and)
Dont Stay
Forget our memories
forget our possibilities
take all your faithlessness with you
(just give me myself back and)
Dont Stay

Bản nhạc rock đang vang ầm ĩ trong chiếc headphone nhỏ đeo bên tai, Huy nằm sấp ngủ ly bì không biết trời đất gì nữa.

Phòng ngủ rộng lớn cao cấp như một khách sạn cao cấp nhất, màu xanh lá chủ đạo xen giữa những tấm gỗ hồ đào ốp tường, sàn gỗ la liệt quần áo anh vứt ra trên người từ đêm qua. Bộ sopha màu đen trắng nằm gần cửa sổ trông ra hướng khu rừng táo cũng chất đầy rẫy những thứ linh tinh, có lẽ khi người làm vào dọn dẹp căn phòng mới trở lại vẻ bóng lộn sang trọng. Huy khẽ cựa mình, chiếc giường cũng đều phủ một màu xanh lá cây đầy nam tính, từ chăn đến ga trải giường. Di động của anh đang vang lên bản nhạc rock Waka me yêu thích của Linkin Pard, chuông kêu một hồi rồi lại tắt.

Một lúc sau Anh Huy bật dậy theo bản năng, thôi chết rồi hôm nay là ngày trọng đại, cầm điện thoại lên thấy 20 cuộc gọi nhỡ, anh vội tháo tai nghe rồi lao nhanh vào phòng tắm, căn phòng tắm cũng khá rộng, có hồ tắm nhỏ ở giữa.

Mười năm phút sau anh đã lao vút như bay trên chiếc xe ô tô đời mới để đến chỗ nhà hàng của thằng bạn hôm nay khai trương, đã 10h rồi mà theo kế hoạch sẽ bắt đầu vào lúc 9h..hix.. ôi chắc xong rồi, nó sẽ hận mình lắm đây. Anh lái xe với vận tốc kinh hoàng nên mười phút sau đã đến trước cửa nhà hàng, đỗ xe vào chỗ rồi chỉnh lại bộ vét xong anh bước xuống.

Hình như vẫn chưa bắt đầu thì phải, trên bậc thềm nhà hàng thằng bạn đang bồn chồn sốt ruột ngóng anh, nhỏ Thy đang kỳ kèo đòi cái gì đó, Oanh thì chỉ đứng im lặng, Minh Anh cũng ngó lên ngó xuống, một số người bạn học và làm ăn đứng xếp hàng dài hai bên, nhân viên thì đứng đằng sau không biết có chuyện gì mà bạn giám đốc vẫn chưa đến, ngoài cùng là tất cả quan khách từ già đến trẻ, từ phụ nữ đến đàn ông. Huy sải những bước dài chạy lên bậc đến đứng cạnh bạn, mỉm cười hối lỗi với tất cả “Xin lỗi. Tôi bị tắc đường, nào chúng ta bắt đầu thôi”

Bình lườm bạn, anh thừa biết làm quái gì có chuyện tắc đường với thằng này, thôi để xử lý nó sau vậy. Anh bắt đầu bài diễn thuyết “văn vẻ” của mình, đứng đằng sau, cô em thằng bạn đang giả vờ oẹ oẹ, khiến những người xung quanh bắt đầu hi hi ha ha thầm thì, thấy mọi người có vẻ lạ anh bắt đầu xem xét xem có chuyện gì

Anh bạn thân cũng nín cười, quay sang đập bốp vào đầu em gái “Đừng có mà giở trò nữa, không tí nữa anh mày phạt nặng đó” rồi quay lại Bình cười giả lả “Ok cậu tiếp tục đi, tớ xử lý nó rồi”

Cô em tức nổ đom đóm mắt định xông ra đòi lại lẽ công bằng nhưng bị cô em họ Oanh giữ lại, xua tay nói đừng gây chuyện nữa, để bài diễn văn hết đã.

Mai vừa nãy nghe thấy giọng người bạn giám đốc sao quen thế, âm thanh to lớn đàn ông nhưng âm sắc lại trong veo nghe rất quen, đáng tiếc là mình hơi thấp lại đứng hàng sau nên không thể nhìn được mặt, anh ta cao nên có thể nhìn thấy mái đầu chỗ xanh chỗ trắng nhưng chủ yếu là đen dựng ngược lên như lông nhím trông cũng quen quen.

Khi giám đốc xong lại đến bạn của giám đốc nói vài câu, rất đơn giản nhưng có sức lôi cuốn hơn nhiều “Hôm nay người bạn thân của tôi khai trương nhà hàng này, một nhà hàng tuyệt vời, nếu ngày ngày tôi không đến đây chắc chắn sẽ là một điều đáng ngạc nhiên, vậy tại sao các bạn không thử, hãy thử một lần đến nhà hàng Lâm Bình, xin hết”. Tất cả quan khách đều vỗ tay không ngớt nhất là đám phụ nữ đang ngất ngây trước giọng nói mới ngọt ngào làm sao.

Sau đó Lâm Bình mời tất cả mọi người vào dùng bữa tiệc khai trương, Anh Thy đang đau đớn hậm hực vì không được phát biểu câu sau trong khi cô đã đòi rát cả cổ họng, còn anh cô thì sao đã đến muộn rồi lại còn..còn đánh cô nữa.

Minh Anh vỗ vai Thy “Ông Bình không cho cô phát biểu cũng là có lý do cả đấy chứ, cô nhìn anh cô phát biểu mới có sức hút với đám phụ nữ làm sao rồi đấy”

“Hứ! Ở đây toàn đàn bà hết đấy hả? Còn đàn ông thì sao, tiền ở túi các ông cơ mà”

“Tiền ở túi các ông nhưng quyền làm chủ là ở các bà, hiểu chưa cô ngốc”

Thy chẳng còn biết nói gì đành ngồi xuống chiếc bàn dành riêng cho nhóm bạn thân của giám đốc, lòng đau xót thề nhất định phải trả thù.

Được một lúc giữa bữa ăn, Bình đứng lên tuyên bố còn món quà gửi tặng tất cả mọi người, sau đó anh mời Vi Oanh đứng lên đàn một khúc trên chiếc đàn dương cầm được chuẩn bị sẵn. Cô đứng lên thướt tha trong bộ váy màu trắng, đến bên chiếc đàn bắt đầu dạo khúc Phương xa tha thiết.

Mai đang phục vụ ở một bàn gần cửa ngẩn người nhìn cô gái sao mà đẹp như tiên nữ, đẹp quá không tưởng nổi, ở cô ấy như phát ra một luồng hào quang làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh, khúc nhạc mới da diết đắm say làm sao. Tất cả mọi người đều có cảm nhận như Mai.

Bình quá quen với cảnh này nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước đến chỗ bàn bố mẹ anh muốn hỏi xem họ thấy con trai mình làm ăn thế nào, họ có hài lòng không. Hôm nay ông bố mặc chiếc comle đen nhưng quần lại màu xanh, cà vạt thì đỏ chói lói, bà mẹ mặc chiếc áo tím thẫm có hình mấy con bướm, váy dài thượt màu trắng điểm dâu tây, anh đã thuyết phục mãi cũng không làm cho họ bỏ được những thứ lập dị trên người, cả hai vẫn đeo cặp kính như mọi hôm. Chưa bước đến gần bàn anh đã cảm thấy khó chịu không tả nổi, liền hắt hơi mấy cái, anh dừng ngay lại, gọi “Bố mẹ, ở bàn bố mẹ có mùi gì làm con thấy dị ứng thế?” anh ôm mũi “Thôi đúng rồi, có mèo. Tại sao lại có mèo ở đây ạ” giọng anh rít lên khe khẽ.

Có một cô gái mặc bộ váy liền màu vàng đeo thắt lưng, đang chăm chú nhìn người đánh đàn, nghe thấy có người nhắc đến mèo liền quay sang nhìn, cô cũng có một cặp kính to tướng đang đeo, bộ tóc bím xoăn cầu kỳ ôm trên khuôn mặt mũm mĩm hồng hào. Cô nói “Sao? Cái gì mà mèo cơ”

Bình liếc nhìn cô ta, ánh mắt anh dừng lại ở cái giỏ cô đang ôm trong lòng, đúng rồi, chính là mùi mèo phát ra từ đó. “Tại sao cô lại mang mèo vào đây? Yêu cầu cô mang mấy con đó ra khỏi nhà hàng ngay, ở đây chúng tôi không tiếp mèo” giọng anh hơi run run.

Cô gái tròn mắt “Cái gì? Mèo thì làm sao? Tôi ở đâu chúng nó cũng phải ở đó, không thể có chuyện đuổi mèo tôi ra, nếu biết thế này tôi đã không thèm đến”

“Thưa cô! Tôi nhớ mình chưa hề mời cô ạ, nếu cô không chịu bỏ lũ mèo đó ra ngoài thì mời cô..khi khác đến”

Mẹ anh xen vào “Là do mẹ mời cô ấy đến đấy, sao con bất lịch sự với khách của mẹ thế”

“Nhưng mà mẹ biết thừa là con sợ mèo mà, mẹ phải bảo khách của mẹ đừng mang mèo đến chứ”

Cô gái áo vàng đứng ngay dậy “Đúng là tội lỗi tội lỗi, mèo là loại động vật đáng yêu nhất trên thế giới này, còn đáng quý hơn cả con người, hu hu anh dám xúc phạm mèo của tôi”

“Này cô đừng có mà…”

Lúc đó Anh Huy đang nhìn cô tiên nữ chơi đàn, thấy có chuyện gì to tiếng ở bàn bố mẹ giám đốc bèn dõi mắt sang nhìn, bất chợt anh nhìn thấy một đứa con gái ăn mặc quần áo nhân viên phục vụ đang tiến lại gần đó, trông cô ta quen quá, gặp ở đâu nhỉ, anh mất mấy chục giây tập trung trí não, trời đất mình nhớ ra rồi, chính cô ta là kẻ cản đường khiến mình lần trước thua đau như thế. Anh vội bật dậy chạy ngay lại chỗ đó.

Mai đang định hỏi xem giám đốc có chuyện gì thì thấy một bàn tay túm cô quay đầu lại “Tại sao cô lại ở đây hả?” anh ta nói. Cô nhìn chằm vào người đó hồi lâu, trời ạ, đây chẳng phải là tên côn đồ đã gây ra cho mình bao nhiêu đau đớn ư? Kỷ niệm đau buồn chợt ùa về, cô cảm thấy tức ngực.

“Tôi hỏi lại lần nữa sao cô dám có mặt ở đây hả” hắn gắt lên.

Cô không tin sao trên đời còn loại người vô lý, ngang ngược thế “Tôi ở đây thì làm sao, anh có quyền gì hỏi này hỏi kia hả. Tôi mới là người phải hỏi sao con người như anh lại xuất hiện trên cõi đời này hả”

“Vì loại người như cô không được bước chân vào nhà hàng của bạn tôi có thế thôi” anh cười khẩy “Còn tôi sinh ra trên cõi đời này là để ngăn chặn những con người chuyên đi đâm ngang cuộc đời người khác như cô”

Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, phía gần bên, ông tân giám đốc cũng đang khó chịu tranh cãi với cái người không hiểu chuyện.

“Thôi thôi tôi không cần biết mèo của cô quý hoá đến đâu, mời cô và lũ mèo yêu quý đi ngay cho” Bình chỉ thẳng tay ra cửa.

“Đi thì đi cứ tưởng tôi báu ở cái nhà hàng dở hơi này lắm à. Xí” nói rồi cô vùng vằng định đi, nhưng chẳng hiểu sao cô đi đứng thế nào mà lại vấp phải cạnh bàn, cô loạng choạng một hồi cũng không giữ được thăng bằng liền đâm bổ đầu xuống nền nhà. Chiếc giỏ đang cầm trên tay rơi xuống bị tung nắp ra, hai chú mèo to và hơn năm con mèo nhỏ nhỏ ù ra, chúng ngơ ngơ ngác ngác meo meo một hồi rồi bắt đầu nhảy lên các bàn tìm thức ăn, lên bàn này sang bàn kia. Các vị khách quý sờ tộc bắt đầu ối a sợ hãi kêu hét mèo hoang, mèo hoang. Mấy chú mèo thấy người kêu to sợ quá cũng kêu um lên nhảy loạn xạ, đĩa cốc bắt đầu rơi loảng xoảng, thức ăn vung vãi khắp sàn.

Anh Thy chăm chú nhìn rồi bật cười sung sướng “A ha thích quá đại chiến thế giới rồi” cô bắt đầu trò nhảy bàn quen thuộc, nhìn thấy hai người đang cãi nhau mặt đỏ tía tai, không còn biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh nữa, gì mà ghê thế nhỉ, cô lại gần nghe họ nói.

“Đồ xấu xa anh sẽ bị xuống địa ngục, tứ mã phanh thây” tiếng Mai chói lói.

Bàn tay Huy nắm chặt như rất muốn đánh người đối diện “Tôi mà xuống địa ngục chắc chắn phải lôi cô theo, đồ thần kinh như cô sẽ bị lăn chì tủng xẻo cơ”

Thy chen vào giả vờ tách hai người ra một chút nhưng môi lại nén cười “Có chuyện gì cứ bình tĩnh đã, anh trai sao anh lại cãi nhau với “cá to” thế?”

“Gì mà cá cô ta là lợn thì có”

Mai tức giận gạt Thy ra “Ai là lợn, tôi mà là lợn thì anh là chó đấy, không phải chó thường mà là chó điên”

Minh Anh lúc ấy cũng vừa đến, nghe thấy Mai nói vậy cô liền định xông vào tát cho Mai một cái vì dám chửi người yêu cô “Đồ mất dạy cô dám chửi anh Huy thế hả” nhưng chưa dấn được mấy bước cô đã bị Anh Huy giật tay kéo lại đẩy ra sau.

“Chuyện của anh em đừng có mà xen vào” anh hầm hầm nhìn Mai “Ha ha hay rồi, không biết thế nào chứ tôi thấy người ta nói chỉ có loại ngu nhất mới cãi nhau với chó, mà ngu nhất không phải là lợn à, hay là bò nếu tất cả không phải thì chỉ còn duy nhất là thiểu năng thôi”

“Kìa anh trai, anh chả ra dáng đàn ông gì cả, ai lại đi cãi nhau như đàn bà con gái thế..chẹp xấu hổ quá” cô em gái châm chọc.

“Ranh con mày dám về phe người ngoài chống lại anh mày à” ông anh trai nghiến răng.

“Thế lúc nãy ai bênh người ngoài mà đánh em gái mình nhỉ”

“Được rồi tao xử mày sau” anh bắt đầu xắn tay áo rồi quay sang Mai “Đúng rồi là đàn ông thì phải hành động, chứ không nói mồm được” Vi Oanh lúc ấy cũng ở bên cạnh vội kéo tay anh nhưng anh gạt ra. Anh bước đến chỗ Mai dùng một tay túm lấy áo cô lôi ra cửa.

“Bỏ ra, đồ khốn kiếp côn đồ, buông ra ngay” Mai giằng co nhưng không được vì anh ta quá khoẻ.

Trong khi ấy, toàn khung cảnh nhà hàng đã như bãi chiến trường, khách chạy tán loạn hết, cô bé áo vàng đang ra sức cùng mọi người chạy đi chạy lại bắt mèo, chàng giám đốc thì khi nhìn thấy mèo chạy ra đã choáng váng lại nhìn thấy bao nhiêu tâm huyết của mình đang bị phá huỷ thì cảm thấy kinh hoàng không nhúc nhích được. Bỗng có con mèo con chạy đến dưới chân anh, Bình sợ hãi hét lên ngã bịch xuống đất, con mèo không tha lại nhảy ngay lên ngực anh, anh vội túm chặt con mèo ném mạnh ra xa, chú mèo bay vun vút trên không. Chú bắt đầu từ từ rơi xuống, đúng chỗ Mai và Huy đang đứng ngẩn ra, tay anh vẫn bám chặt cô. Mai linh hoạt đẩy ngay Huy ra, giơ hai tay lên ôm gọn chú mèo, phù may quá, nếu chú mèo nhỏ này rơi xuống đất làm sao sống nổi.

Cô gái áo vàng chạy lại, bế chú mèo từ tay Mai “Hu hu Moon ơi em không sao chứ? Chị sợ quá” cô nhét ngay chú mèo tên Moon vào giỏ, lúc này đã bắt lại được hết đám mèo. Cô bé ôm chầm lấy Mai cảm kích “Cảm ơn, cảm ơn nếu không có bạn, em mình đã chết…” quay sang lườm Bình vẫn đang chống khuỷu tay dưới đất “Bởi tay tên độc ác kia rồi”

“Ừm được rồi, bạn nhanh mang mèo đi đi, không lại có chuyện đấy” Mai vỗ vỗ vai cô gái.

“Ừ tôi đi ngày không hắn giết hết mèo của tôi mất” trước khi đi còn liếc Bình căm hận.

Nhưng lại một lần nữa cô vấp ngã, lần này không vì chiếc bàn hay ghế nào cả. Bịch! Nắp giỏ bật ra lần nữa, tất cả mọi người có mặt ở đó trừng trừng nhìn về phía trước giỏ, không gian im lặng ngộp thở, sự chờ đợi tưởng như vài thế kỷ. Nhưng thật may là cuối cùng những chú mèo đó có lẽ do đã ăn no không thoát xổng lần nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có duy nhất một người đau lòng khi thấy đại chiến không nổ ra lần nữa. Chủ nhân lũ mèo lập tức đứng dậy đậy nắp giỏ lại “Ôi mèo của tôi ngoan quá” sau đó liếc nhìn tất cả với vẻ ta đây không thèm ở lại dù chỉ nửa giây rồi ngúng nguẩy bước ra cửa đi mất.

Bình thở phào, coi như đã thoát nạn rồi “Đồ dở hơi đó…” anh còn chưa dứt lời, cửa lại bật mở, cô gái tóc bím ngó đầu vào, anh giật thót cả tim.

“Quên mất. Ân nhân! Tôi tên Giang nhé, Hoài Giang, nhớ đấy Phạm Hoài Giang” cô quay đi chưa được 5 giây đã lại ngó vào “À số điện thoại tớ là: 016xxx, nhớ liên lạc đấy. Bye bye”.

“Ơ cậu nói nhanh thế làm sao tôi…” Mai chưa kịp nói cô gái tên Giang đã biến mất.

Anh giám đốc lần này chờ thật lâu cho đến khi chắc chắn con nhỏ kia đã đi khỏi mới dám thở bình thường. Anh đứng dậy nhìn cảnh tan hoang xung quanh mà lòng đau như cắt, không thể tin được đây là sự thật, ôi mình đã cố gắng biết bao cho ngày hôm nay.

Huy kéo tay bạn quay sang chuyện mình, chỉ tay vào Mai anh nói: “Tại sao cậu lại thuê cô ta làm hả, cậu có biết đó là kẻ thù của mình không, cô ta chính là người đã xen ngang làm tớ để tuột mất tên trộm, cậu đúng là làm tớ muốn phát điên, người như cô ta mà cũng thuê à”

“Ơ tớ làm sao mà biết cô ấy là kẻ thù của cậu”

“Ý giám đốc là nếu biết em và hắn có thâm thù thì anh sẽ không đời nào nhận em chứ gì ạ?” cô nhìn Bình chờ câu trả lời “Nếu đúng như vậy em sẽ đi ngay”

Bình vội nói “Không phải, không phải thế”

“Cái gì mà không phải, cậu sợ cô ta à?” Huy đấm vào lưng bạn.

“Tớ đang điên hết đầu lên đây! Cậu tha cho tớ đi” Bình giơ hai tay cảm thán.

“Cậu đuổi ngay cô ta đi cho tớ, tớ không chịu thêm được phút nào nhìn thấy khuôn mắt của cô ta nữa”

Mai vênh mặt lên “Anh là cái thá gì mà có quyền gia lệnh cho giám đốc chứ”

“Cậu nghe giọng cô ta khiêu khích rồi đấy, còn không nói mau lên”

Ông giám đốc ở giữa khó xử “Hai người làm ơn làm phúc tha cho tôi được không, coi như tôi cầu xin đi”

“Cậu chỉ cần nói một câu muốn đuổi cô ta thôi, còn đâu tớ sẽ xử lý hết” Huy nhất định không chịu.

Bình cũng cương quyết “Cậu thật là, tớ đã nhận cô ấy vào làm rồi giờ sao có thể lật mặt được, vì cậu mà tớ đuổi ngay nhân viên của mình, như thế thật vô lý không chấp nhận được”.

“À hoá ra cậu coi tớ chả bằng một con nhỏ không quen biết à, được rồi tớ hỏi cậu câu cuối cậu có đuổi cô ta không?”

“Không”

“Được, đã thế thì đừng coi tôi là bạn nữa, tôi cũng chả coi cậu là cái đinh gì nữa” Huy đầy bạn ra rồi lao đi luôn không thèm ngoái đầu lại.

Minh Anh vội chạy theo “Anh Huy chờ em với”. Vi Oanh cũng muốn đuổi theo Huy nhưng anh đã lái xe đi mất còn cô thì không có xe riêng như Minh Anh.

Bình ngồi vật xuống một chiếc ghế, vò đầu chán nản. Mai bước đến gần anh “Em xin lỗi, giám đốc. Em đã làm anh khó xử, em nói thật anh cứ cho em nghỉ không sao đâu”

Anh ngước lên nhìn cô “Không, làm sao anh có thể làm vậy” nhìn cô một lúc anh bỗng bật cười “Không ngờ bình thường em ngoan hiền là thế vậy mà hôm nay mới biết em cũng đanh đá ghê”

“Đối với hắn ta thì không thể hiền được ạ”

Anh Thy xen vào “Đúng đấy, cá to cô biết không tôi hiền là thế mà cũng bị anh ta bắt nạt cho lên bờ xuống ruộng, trước đây mái tóc tôi rất bồng bềnh đẹp tuyệt vậy mà bây giờ phải cắt phéng đi như thế này, cô có biết vì sao không?”

Mai lắc đầu.

“Vì anh ta rất hay lấy tóc tôi cuốn vào cổ, muốn cho tôi chết ngạt, hu hu tôi khổ lắm”

“Em đừng có mà bịa chuyện, em điệu nên mới thay đổi mốt xoành xoạch, chứ nó mà động vào em một tí em cũng đâu chịu” Bình phản bác.

“Hứ, anh lại thích bênh bạn nữa hả, bạn anh có coi anh là bạn nữa đâu, lêu lêu” Thy thè lưỡi trêu ngươi.

“Tối nay anh sẽ tìm nó nói chuyện sau”

Vi Oanh sốt ruột giật giật tay áo cô chị họ tỏ ý muốn về, cô ra hiệu “Em muốn về khuyên anh Huy, chúng ta về đi”. Thế là Thy đưa Oanh về, chỉ còn lại giám đốc, bố mẹ của giám đốc và các nhân viên ở lại. Họ bắt đầu thu dọn chiến trường, giám đốc chán đời khi ngày ra quân đầu tiên mà lại thất bại thảm hại thế này, sau này không biết có làm ăn nổi không. Mai thì thấy thương cho giám đốc và cho mình nữa, đúng là oan gia không gặp nhau chỗ nào lại đúng chỗ này, không biết những ngày tháng tiếp theo của mình có bình yên không hay lại sóng gió liên tiếp sóng gió.

***

Buổi tối trong biệt thự tại gia ánh nến và đèn toả sáng lung linh, Huy đang bấm nút chiếc tay game điểu khiến xe đua trong chiếc tv 60inch trong phòng ngủ, có vẻ như đang muốn phá chứ không phải chơi game.

“Từ tối đến giờ hỏng mấy cái tay game rồi” Bình ngồi xuống cạnh bạn

“Cậu còn vác mặt đến đây làm gì?”

“Cậu cũng phải hiểu cho tớ chứ, nếu cứ chiều theo ý thích của cậu thì có ngày tớ chết không nhắm mắt, cậu phải thương tớ chứ hôm nay tớ đã mệt mỏi lắm rồi”

Huy đặt chiếc tay game xuống quay sang nhìn bạn “Tớ chỉ yêu cầu người bạn thân nhất của tớ giúp tớ một việc nhỏ mà
cũng làm cậu khổ sở thế sao, thế thì tớ sorry, không dám nữa” anh nói giọng mỉa mai.

“Cậu thật là, đấy đâu phải việc nhỏ, hơn nữa tớ cũng ký hợp đồng hẳn hoi với cô bé, làm sao thay đổi được” Bình ngán ngẩm nói cho bạn hiểu.

“Chuyện đó có gì khó, tớ giải quyết đâu vào đấy cho cậu là được chứ gì”

“Không, chuyện đó không quan trọng, có điều làm như vậy tớ sẽ bị người đời chê cười, vả lại lương tâm tớ không bao giờ cho phép mình làm như thế, hơn nữa tớ thấy cậu thế nào chứ cô bé đó là người hay nhất trong đám nhân viên của tớ đấy”

“Cậu đến để nói với tôi mấy cái trò nhân nghĩa, yêu mến này đấy hả? Nhầm chỗ rồi, hãy biến ngay chỗ khác mà lẩm bẩm một mình đi” Huy tức tối nhìn bạn.

Lâm Bình chịu thua không nói lại được bạn, đành giở nốt cách cuối, nhưng anh tin cũng chẳng tác dụng đâu, rút chiếc điện thoại trong túi Bình bấm bấm mấy nút rồi đặt cạnh bạn “Cậu nói chuyện với thằng Phong đi”

Chiếc di động anh đã để loa to, chuông kêu một hồi rồi một giọng nam trầm ấm, hơi có chút lạnh lùng cất tiếng “Huy à, cậu có đấy chứ, chúng ta nói chuyện chút nhé! Đâu rồi”

“Sao?”

“Tớ sắp về nước rồi, đáng nhẽ hôm nay muốn về để kịp dự lễ khai trương của thằng Bình, nhưng không kịp. Nghe nói buổi đầu thất bại ề chề hả? Không sao, tớ tin có cậu ở bên thì đâu vào đấy thôi!”

“Cậu định nói kháy tớ đấy à, muốn nói gì thì nói luôn đi, đừng có mà vòng vo nữa”

“Không tớ chẳng có gì để nói kháy cậu cả, chỉ muốn nói rằng tớ luôn tin tưởng ở cậu - người bạn tốt của chúng tớ. Thế thôi, ngủ ngon nhé! Khi nào về sẽ có quà hay cho hai người, bộ ba sắp tái hợp rồi. Bye” nói xong anh bạn Thiên Phong tắt máy.

Bình cầm lấy điện thoại cho vào túi, thầm nghĩ đúng là với người như thằng Huy thì cần phải người khéo hơn mình mới khuyên được, có vẻ như thằng này cũng bắt đầu suy nghĩ rồi đấy, mình nên cho nó thời gian. Anh phủi phủi quần rồi đứng lên “Thôi tớ về đây, cậu đi ngủ đi, đừng có trút giận lên cái máy chơi game nữa, tội nghiệp” nói rồi anh mở cửa ra về. Huy còn lại một mình, lòng cảm thấy rối như tơ vò, anh cũng không muốn bắt ép thằng bạn, nhưng nhìn thấy cô ta thì không chịu được, chả nhẽ không đến đó nữa à. Đêm nay lại một đêm mất ngủ nữa đây.

……

Vòi nước lạnh tuôn ào xuống người Mai mới cảm thấy người dịu đi đôi chút, nhưng vẫn cảm thấy bải hoải lắm, đôi tay thẫn thờ kỳ cọ, cô đang nghĩ cứ tưởng rằng mình sắp hạnh phúc rồi đây, thế mà...! Tiếng điện thoại bỗng đổ chuông, ủa lạ nhỉ ai lại biết số điện thoại trong ngôi nhà này chứ, cô tắt nước, cuốn tạm chiếc khăn tắm vào người rồi chạy ra nghe: “A lô! Xin hỏi ai đấy ạ”

Tiếng nhẹ nhàng thân quen ở đầu dây bên kia “Là anh đây! Em đã ngủ chưa? Anh có làm phiền không?”

“A anh Minh, em cũng vừa mới về thôi, anh cũng chưa đi ngủ à, cũng muộn rồi mà”

“Ừ, anh chờ mãi mà không thấy em về nên anh về nhà định gọi cho em sau, sao cô bé, ngày khai trương mọi việc đều tốt chứ? Em có vất vả lắm không?”

Giọng Mai ỉu xìu “Chán lắm anh ạ, chuyện dài lắm em kể có khi phải hết đêm làm anh không đi ngủ được mất”

“Không sao đâu em kể tóm tắt xem nào, mẹ anh cũng đang ngồi đây muốn nghe tình hình công việc của em đây này”

Mai bắt đầu kể vắn tắt cho anh chuyện hôm nay, cô nói rõ mối băn khoăn của mình hiện giờ. Sau cùng anh nói:

“Hay là em cứ quyết xin thôi việc đi, anh nghĩ người ta cũng không tiếc em đâu, về đây anh sẽ sắp xếp công việc theo ý em, em không thích làm cao thì làm thấp. Nếu vẫn thấy ngại thì cứ đến xin việc trực tiếp ở các địa điểm thuộc công ty anh, anh hứa sẽ không can dự vào”

Cô do dự “Anh để em suy nghĩ đã, có lẽ trước tiên em cứ làm hết hợp đồng thử việc rồi sau em thôi, hay giám đốc không nhận cũng thoải mái hơn. Em tin anh giám đốc cũng muốn như thế”

“Ừ trước tiên thì đành vậy, thôi muộn rồi em hãy đi nghỉ đi, chúc em ngủ ngon, cố lên nhé cô bé can đảm, mọi chuyện sẽ tốt đẹp!” anh động viên.

“Cảm ơn anh đã động viên em, cho em gửi lời chúc bác ngủ ngon nhé, cả anh cũng thế”. Sau khi cả hai tạm biệt cô liền cúp máy.

Sau khi thay bộ quần áo ngủ có hình kitty đã khá cũ lại cộc, cô ngồi ôm gối suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ mãi chẳng đâu vào đâu liền lôi quyển nhật ký ra, mình phải chút tâm sự ra thì mới nhẹ nhõm được.

Ngày xx, tháng x, năm xxxx

Hôm nay mình cũng không thể tưởng tượng được là có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra thế…nhưng mà nhìn thấy hắn mình lại thấy đau lòng không thể tả, những đau khổ đêm đó rồi có nhà mà không thể về chẳng phải là do hắn cả sao, mình hận hắn thấu xương nhất là sau buổi sáng nay hắn càng khẳng định là một con người không ra gì…nhìn thấy mấy chú mèo mình lại nhớ Mimi quá, không biết nó có khoẻ không, họ có đối xử tốt với nó không…chỉ thương giám đốc, không biết là sau này nhà hàng có làm ăn được không, hôm nay toàn những vị khách có máu mặt mà người ta cũng sợ chạy mất dép rồi. hiz ôi…à mình quên mất không hỏi vì sao giám đốc lại dị ứng với mèo thế, còn Anh Thy vì sao lại gọi mình là “cá to” nhỉ? Ngày mai nhớ phải hỏi…

Viết đến đó Mai mệt mỏi cộng với buồn ngủ đã thiếp đi luôn trên trang giấy, trong mơ cô thấy mình biến thành cá to đang chở trên lưng nữ hiệp sĩ tóc bobo đang cầm gươm chiến đấu với tên phù thuỷ đầu nhím, nhưng nhoắt một cái cô bị trợ lý của tên phù thuỷ là hiệp sĩ mèo mặc váy vàng biến thành một con heo…

***

Ánh đèn nhấp nháy đủ kiểu và màu sắc trải khắp thành phố về đêm vẫn đẹp huyền ảo, ông đứng nhìn xuống những dòng xe vẫn đang mải miết với cuộc đời dù đã về đêm, ngán ngẩm trước những cuộc đời cứ phiêu diêu mãi không có điểm dừng. Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên phá tan cảnh đêm yên tĩnh trong căn phòng làm việc thanh nhã, đơn giản nhưng lại chứa đựng nhiều sức mạnh tiềm ẩn. Ông quay người lại phía cửa sổ trên tầng cao nhất của công ty, “Mời vào” giọng đàn ông cao chói, sắc lạnh.

Một người thanh niên cao rong rỏng, có đôi mắt đen kịt lạnh lùng bước vào, cúi đầu chào người đàn ông tóc hoa râm, sau khi được mời anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, người đàn ông ngồi sau chiếc bàn cất tiếng “Việc lần trước chỉ là làm coi như điều hoà một chút nội công của cậu thôi, được hay không không quan trọng. Giờ đây mới là vào cuộc chơi thực sự, tôi tin tưởng vào tài năng và trí tuệ của cậu”

“Tôi phải làm sao?” người thanh niên nói giọng không cảm xúc.

Ông ta đưa ra một tệp hồ sơ viết khá đẩy đủ chi tiết và hàng chục bức ảnh mọi kiểu của cùng một người “Áp sát con mồi, truy tìm dấu vết của vật đó nhanh nhất cỏ thể, nếu có động hãy cho cá đớp ngay con mồi, nhớ là gọn nhẹ và không để lại vết tích nhé, báo cho tôi ngay khi có tiến triển nhé, được rồi, cậu có thể đi. Tôi tin tưởng ở cậu”

Người thanh niên đứng dậy cuộn tập hồ sơ trong tay, cúi chào rồi bước ra. Ông đứng nhìn xuống mặt đường phía dưới, chàng trai lên chiếc mô tô phân khối lớn và phóng đi, người đàn ông nở một nụ cười hài lòng, mọi việc sắp kết thúc rồi, anh ta chưa bao giờ làm ông thất vọng và lần này cũng thế.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2010 11:53:42 bởi nguyetnguyet >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9