BỎ LẠI PHÍA DÒNG SÔNG - Thơ Quân Tấn
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
QUAN TAN 01.09.2010 22:34:43 (permalink)
0
BỎ LẠI
PHÍA DÒNG SÔNG

Quân Tấn
***

Em bảo: hãy viết câu thơ buồn
vì chuyến phà chiều nay đông người bất chợt
người thiếu phụ lấy chồng xa bồng con về nhà mẹ ruột
không có bàn tay đàn ông dìu lên bờ
nước mắt chảy dài trên má trẻ vô tư.

Một chút buồn, đơn giản, có gì đâu
nhỏ bé như đồng xu rơi chỏng chơ vào chiếc nón mê đựng tiền
của người hành khất
bàn tay cáu bẩn tật nguyền quờ quạng túm đồng xu nắm chặt
em nghe yêu thương rơi chạm đáy nhân từ.

Một chút buồn em ngỡ viết thành thơ
chỉ nghe tiếng khóc rớt bốn bề từ âm thanh của sóng
em cũng khóc, một lần, thật nhiều giữa chiều gió lộng
ngỡ không khóc được nữa bao giờ
ngày anh biệt mù xa.

Có nghĩa là em đã khóc hôm qua
khóc thương nhớ, khóc dỗi hờn…
vì hạnh phúc
được năm tháng mõi mòn khắc khoải đợi chờ anh!

Có nghĩa là em đang khóc hôm nay
khóc ganh tỵ, khóc hờn ghen…
với người đàn bà bồng đứa con hiện hữu bóng hình anh từ đó
để có nơi chạy trốn nỗi cô đơn
buốt xé lòng mình
khi đối diện đêm

Có nghĩa là em không khóc ngày mai
khi băng lạnh thương yêu từ cỗi cằn sa mạc
em lang thang cầm chiếc nón mê - trái tim mình / và hát
lời người ăn xin

Có nghĩa là em vẫn mãi yêu anh
vẫn nhận ra bàn tay quờ túm em ngày xưa
quanh chiếc giường hạnh phúc
trên chuyến phà đời, chiều nay, ngẫu nhiên trong một lúc
những người trong cuộc nhận ra nhau

Nhận ra chính mình và nhận mặt nỗi đau
ngỡ ngàng nghe trái tim lạnh lùng đun lệ trào nóng bỏng
em bật cười
khi chưa nín khóc…

Phà cặp bến rồi
bỏ lại phía dòng sông
một chút buồn, như có, như không…


Q.T

#1
    QUAN TAN 02.09.2010 22:59:03 (permalink)
    0
    NGƯỜI NÔNG DÂN VÀ NHÀ THƠ
    Quân Tấn

    (Viết tặng anh Sáu Phương, người nông dân Cù Lao Dung)
    ***
    Người nông dân trở về làm nông dân sau mười năm tổ quốc cần anh làm lính
    Chiến trường K bỏ lại sau lưng
    Đêm đêm nghe lá mía xạc xào ngỡ tiếng lá khộp rơi
    chốt tiền tiêu trong phiên gác
    Ngày anh trở về
    Có đồng đội vĩnh viễn chia ly một phần thân thể
    Có đồng đội mãi mãi không về
    Có người bạn ở quê nhà đã lấy hai bằng đại học
    Anh về lại làm người nông dân chân đất.

    Đêm nay anh cũng gác...
    Trên phần đất hương hỏa ông cha để lại
    Trên quê hương cù lao phù sa bồi đắp bao năm nên bờ nên bãi
    Nghe trong gió, mía trổ cờ xao xác - nỗi lo rớt giá/ nỗi lo rớt chữ đường/
    nỗi lo nợ nần - sau mùa thu hoạch.
    Trận chiến kinh tế không có bản đồ hành quân
    Anh lạc lối giữa mê trận quy luật cung cầu, hoa mắt bởi hằng hà
    tên các loại phân bón, thuốc trừ sâu.
    Anh cô độc trong sa mạc tư duy của lối làm ăn, canh tác cũ
    Anh mò mẫm tìm hướng đi, tìm cách đánh theo kiểu riêng của mình
    Bằng ý chí, bằng trái tim người lính.
    ***


    Nhà thơ - đã/ đang/ sẽ - còn ăn hạt gạo của nông dân
    Mê mải đọc/ tìm những phương pháp mới, lối viết mới
    Hối hả đi/ khám phá những đề tài mới, những nhân tố mới, những vùng đất mới
    Miệt mài cày xới/ trên cánh đồng chữ ngày ngày đợi chờ một phút thăng hoa
    hóa thân vào thơ bằng những cảm xúc tươi mới roi rói sự sống
    Anh sợ không còn thời gian, không còn sức khỏe, không còn cảm hứng sáng tạo Anh sợ lặp lại người khác, lặp lại chính mình
    Lại càng sợ hơn rơi vào vòng xoáy phù phiếm hào hoa của những
    trường phái, trào lưu ồn ào giả hiệu
    Và anh mê mải đọc, hối hả đi, miệt mài viết không ngừng.
    ***

    Bất chợt một ngày diệu kỳ
    Trang bản thảo của nhà thơ xuất hiện chân dung người nông dân
    tùy thời làm lính
    Qua bản thảo của nhà thơ ta mới hay đất của người nông dân bây giờ
    không chỉ có cây mía đơn điệu trổ cờ trắng màu hiu quạnh
    Mà có cả hương nhãn đầu mùa, có lúc lỉu bưởi da xanh
    Có vi vu tiếng bay đàn ong nuôi lấy mật
    Bao khổ cực nhọc nhằn cùng với đất
    Anh tìm ra hướng đi trong thế trận chuyển dịch cơ cấu cây trồng
    Người nông dân xây nhà, sắm xe, đón nhà thơ bằng rượu phấn hoa
    pha mật ong nguyên chất.
    Cây bút và cái cày gặp nhau
    Người nông dân đi dự Đại hội nông dân sản xuất kinh doanh giỏi toàn quốc
    Nhà thơ đoạt giải cao nhờ bài thơ có người nông dân lấm lem mùi bùn đất.
    Khi cảm xúc chín mùi bùn đất hóa thành thơ!
    ***
    Người nông dân
    Quen là lính tác chiến cùng đồng đội
    Anh không muốn cô đơn làm giàu có riêng mình
    Anh muốn người dân cù lao cũng như anh thay đổi
    Anh lao vào cuộc chiến của tư duy
    Có gì giống và khác nhau giữa trang giấy trắng tinh và mặt đất bùn nâu
    Giữa cái cày và ngòi bút
    Giữa nếp nhăn trong trái tim nhạy cảm dễ vỡ của nhà thơ và giọt mồ hôi lăn
    trên gương mặt sạm đen của người nông dân chảy thấm vào mặt đất
    Khi cái giống và khác nhau không còn ranh giới
    Mầm cuộc sống sinh sôi
    ***
    Lâu rồi họ không gặp lại nhau
    Cuộc đời bảo người nông dân:
    Nhà thơ còn bận đi tìm cái mới
    Anh cũ rồi họ không gặp anh đâu!
    Người nông dân nhớ nhà thơ nỗi nhớ người yêu xa cách
    Người nông dân yêu nhà thơ như yêu anh em ruột
    Nhà thơ kính người nông dân như bậc thầy cuộc sống
    Nhà thơ đến một lần là đi biền biệt.

    Đêm nay
    Người nông dân mổ cò trên bàn phím
    Thấy bài thơ viết về mình trên một Website
    Trên Blog của mình anh viết:
    Tôi luôn cố hết sức làm mới mình để gặp lại nhà thơ.
    Q.T
    #2
      BĂNG NGUYỆT 07.09.2010 20:32:53 (permalink)
      0

      Có nghĩa là em vẫn mãi yêu anh
      vẫn nhận ra bàn tay quờ túm em ngày xưa
      quanh chiếc giường hạnh phúc
      trên chuyến phà đời, chiều nay, ngẫu nhiên trong một lúc
      những người trong cuộc nhận ra nhau

      Nhận ra chính mình và nhận mặt nỗi đau
      ngỡ ngàng nghe trái tim lạnh lùng đun lệ trào nóng bỏng
      em bật cười
      khi chưa nín khóc…

      Phà cặp bến rồi
      bỏ lại phía dòng sông
      một chút buồn, như có, như không…


      Q.T


      Đau khổ quá nhỉ.. cuộc sống là sự rượt đưổi nhau mà... gặp dc lại nhau đã là trong bước ngoặc đời rồi..

      Chào mừng nhà thơ QT nha... 3 năm mà có 11 bài là khiêm tốn wá đó nè.. chờ đọc thêm thơ của QT nhé.



      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/F1E570C765244A319603B518B91D94F6.gif[/image]
      Attached Image(s)
      #3
        ngocphuong_hungbinh 08.09.2010 00:31:43 (permalink)
        0

        BỎ LẠI
        PHÍA DÒNG SÔNG
        Quân Tấn
        ***

        Em bảo: hãy viết câu thơ buồn
        vì chuyến phà chiều nay đông người bất chợt
        người thiếu phụ lấy chồng xa bồng con về nhà mẹ ruột
        không có bàn tay đàn ông dìu lên bờ
        nước mắt chảy dài trên má trẻ vô tư.

        Một chút buồn, đơn giản, có gì đâu
        nhỏ bé như đồng xu rơi chỏng chơ vào chiếc nón mê đựng tiền
        của người hành khất
        bàn tay cáu bẩn tật nguyền quờ quạng túm đồng xu nắm chặt
        em nghe yêu thương rơi chạm đáy nhân từ.

        Một chút buồn em ngỡ viết thành thơ
        chỉ nghe tiếng khóc rớt bốn bề từ âm thanh của sóng
        em cũng khóc, một lần, thật nhiều giữa chiều gió lộng
        ngỡ không khóc được nữa bao giờ
        ngày anh biệt mù xa.

        Có nghĩa là em đã khóc hôm qua
        khóc thương nhớ, khóc dỗi hờn…
        vì hạnh phúc
        được năm tháng mõi mòn khắc khoải đợi chờ anh!

        Có nghĩa là em đang khóc hôm nay
        khóc ganh tỵ, khóc hờn ghen…
        với người đàn bà bồng đứa con hiện hữu bóng hình anh từ đó
        để có nơi chạy trốn nỗi cô đơn
        buốt xé lòng mình
        khi đối diện đêm

        Có nghĩa là em không khóc ngày mai
        khi băng lạnh thương yêu từ cỗi cằn sa mạc
        em lang thang cầm chiếc nón mê - trái tim mình / và hát
        lời người ăn xin

        Có nghĩa là em vẫn mãi yêu anh
        vẫn nhận ra bàn tay quờ túm em ngày xưa
        quanh chiếc giường hạnh phúc
        trên chuyến phà đời, chiều nay, ngẫu nhiên trong một lúc
        những người trong cuộc nhận ra nhau

        Nhận ra chính mình và nhận mặt nỗi đau
        ngỡ ngàng nghe trái tim lạnh lùng đun lệ trào nóng bỏng
        em bật cười
        khi chưa nín khóc…

        Phà cặp bến rồi
        bỏ lại phía dòng sông
        một chút buồn, như có, như không…


        Q.T

        _____________________________

        Bỗng dưng chúa giáng sinh tôi
        Thì ra ở giữa đất trời có em



        Ghé thăm nhà QT , thơ đọc mà chảy nước mắt luôn , không thể hoạ được vì xúc động , đành hẹn lần sau. Chúc vui !
        #4
          QUAN TAN 14.09.2010 00:22:38 (permalink)
          0
          Không ngờ các bạn ghé qua cái chòi bé nhỏ khiêm tốn của tôi. Xúc động quá! Cảm ơn thật nhiều! tôi sẽ cố gắng hơn nữa!
          #5
            QUAN TAN 14.09.2010 00:26:18 (permalink)
            0
            Nắng và em

            ***

            Buổi sáng dậy mặt trời còn mệt lả
            Tia nắng đầu tiên của ngày nũng nịu biếng lười nép vào tán lá
            Cho cây biết mình vạm vỡ
            Em uể oải hạnh phúc ngả đầu vào cánh tay trần của anh
            Cho anh thật sự thấy mình là điểm tựa
            Tia nắng bé bỏng đầu tiên của ngày cũng đủ cho cây
            bắt đầu quá trình quang hợp
            Mầm xanh từ đó sinh sôi
            Cái ngả đầu của em cũng đủ cho anh niềm tin đi cùng trời cuối đất
            Và đủ cả cho anh dù ở nơi nào xa lắc
            Tìm thấy nẻo quay về

            Buổi trưa rực rỡ nắng vàng chiếu khắp nhân gian hang cùng ngõ hẻm
            Những đen tối cặn bã mưu mô phơi mình trước ánh sáng
            Anh trần trụi trước em cả những góc khuất u ẩn nhất của tâm hồn
            Em thanh lọc anh trở về bản thiện

            Trước buổi hoàng hôn dịu dàng say đắm
            Mặt trời còn đỏng đảnh tia nắng quái chiều hôm
            Nên anh bất ngờ em những trách móc giận hờn
            Đành trốn vào đêm dang rộng cánh tay trần chờ đợi…
            Cái ngả đầu của em.

            Dẫu mặt trời còn thật lâu mới tắt
            Anh vẫn trân trọng nâng niu từng giây ánh sáng của đời mình
            Vì anh biết
            Còn có những ngày mưa!

            #6
              BĂNG NGUYỆT 14.09.2010 07:48:42 (permalink)
              0

              Cho anh thật sự thấy mình là điểm tựa
              Tia nắng bé bỏng đầu tiên của ngày cũng đủ cho cây
              bắt đầu quá trình quang hợp
              Mầm xanh từ đó sinh sôi
              Cái ngả đầu của em cũng đủ cho anh niềm tin đi cùng trời cuối đất
              Và đủ cả cho anh dù ở nơi nào xa lắc
              Tìm thấy nẻo quay về


              Thơ QT thật sự có sức "hấp dẫn" người đọc đó nè, cho bn chạy theo đồng cảm 1 chút hihi, có lỡ làm nhạt màu bài thơ gốc của QT, cho bn xin lỗi nhé. Chúc QT vui và chờ đọc nhiều nữa những bài thơ của QT nha.



              VỀ ĐI ANH, NƠI ĐÓ CHẲNG CÓ GÌ.

              Có điều gì hơn thế
              Giữ chút tình cho nhau
              Đi cùng trời cuối đất
              Người về đêm thêm sâu,
              Ngày thêm nồng mộng chí
              Tóc thêm dài chung thuỷ
              Chờ đợi, có gì đâu.

              Cây xanh cần quang hợp
              Điều hoà nắng và mưa
              Ta quyện với bốn mùa
              Nuôi cây yêu thương lớn
              Đôi tay trần nâng đón
              Yên ả cuộc nghỉ ngơi

              Em xin là bóng nắng soi Người
              Không rát bỏng chỉ ấm trời khi lạnh
              Khi bóng tối cuốn hút lấy anh
              Bóng nắng em có mong manh..cũng được
              Đưa Người về, xa những cuộc hoang rong .

              #7
                QUAN TAN 14.09.2010 20:57:24 (permalink)
                0


                Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT



                Thơ QT thật sự có sức "hấp dẫn" người đọc đó nè, cho bn chạy theo đồng cảm 1 chút hihi, có lỡ làm nhạt màu bài thơ gốc của QT, cho bn xin lỗi nhé. Chúc QT vui và chờ đọc nhiều nữa những bài thơ của QT nha.



                VỀ ĐI ANH, NƠI ĐÓ CHẲNG CÓ GÌ.


                Em xin là bóng nắng soi Người
                Không rát bỏng chỉ ấm trời khi lạnh
                Khi bóng tối cuốn hút lấy anh
                Bóng nắng em có mong manh..cũng được
                Đưa Người về, xa những cuộc hoang rong .



                QT thích những dòng này quá. Thơ BN chỉ tăng thêm sự đậm đà chứ không "nhạt" đâu.
                #8
                  BĂNG NGUYỆT 15.09.2010 01:34:01 (permalink)
                  0
                  1 chút cảm xúc từ.. Đồng Tháp há...chắc nhờ QT bảo thơ ko nhạt đó hihi.


                  EM ĐI BỎ LẠI DÒNG SÔNG


                  Em đi ..bỏ phía dòng sông,
                  Sót vài giọt nắng và đồng lúa xanh
                  Nhãn không ra trái trên cành
                  Quýt trơ nhẵn lá, chanh còi cọc thân

                  Những dãy hoa cúc ngoài sân
                  Cũng u rũ lắm, tần ngần ngó theo
                  Sinh ra ở chốn quê nghèo
                  Đuổi hoài chẳng đặng đành theo nó rời

                  Xa quê không thấy mặt trời,
                  Bóng đen trùm phủ cuộc đời vô cư
                  Phù sa có ngọt giống như
                  Ca dao mẹ kể thuở từ nào xưa,

                  Đục ngầu giữa cái nắng trưa
                  Đốt cháy bao phận người vừa..ra đi.

                  #9
                    QUAN TAN 17.09.2010 17:49:53 (permalink)
                    0
                    ĐỒNG LÀNG


                    ***

                    Có người về với đồng làng chiều nay
                    chân viễn xứ đằm miền rơm rạ cũ
                    nhói đau
                    cuống rốn thuở chào đời.

                    Khỏa nước đìa uống cạn một hơi
                    vị ngọt quê hương đi qua cay đắng mấy mươi năm
                    thanh thao nơi đầu lưỡi
                    có cánh chim biệt khung trời về tổ
                    ngày người về ếch nhái cũng râm ran


                    ***
                    Đồng làng
                    Nơi dấu chân cố tôi tõe ra như càng con dã tràng
                    suốt một đời tá điền xây đền đài địa chủ
                    Bận chiếc quần bố tời bốn năm không biết cũ
                    Cố không bỏ làng đi...

                    ***

                    Đồng làng
                    Nơi ông tôi múa quyền Xí Mứng Hạ đánh khắp trai làng không địch thủ
                    Cỡi con trâu Tên trâu Phá kéo cộ kéo cày
                    đánh xe đưa người con gái làng bên về cái chòi giữa đồng
                    dấu trong chiếc nóp thành bà tôi
                    Ông đi ba mươi năm về nhà mười một lần
                    bà tôi sinh mười người con trên cánh đồng năm cũ
                    Mỗi năm hai mùa đói, một mùa lũ
                    Không biết bao nhiêu trận càn, bao nhiêu đợt lùa dân
                    Bà tôi tay trái bế con tay phải móc củ năn quấn tóc vô gốc trâm bầu
                    Không vào ấp chiến lược
                    Rồi ông cũng về!
                    Hai người không bỏ làng đi...

                    ***

                    Đồng làng
                    Nơi bác Hai chú Tư cô Năm chú Tám lần lượt ra đi theo ông tôi
                    trong đêm không trăng, không từ giã bà tôi, không hẹn ngày về...
                    Nơi chú Bảy theo tiếng gọi sữa bơ dắt quân thù xăm hầm
                    tìm bắt chú Chín tôi trốn lính
                    Giọt nước mắt tủi hổ lo lắng khổ đau của bà tôi rơi xuống đồng làng
                    dập tắt lửa na pan dập tắt nỗi hận thù
                    lấp đầy hố bom lấp đầy hố sâu ngăn cách
                    đón chú Bảy tôi về sau mấy mươi năm di tản
                    Chú nhìn cái bàn thờ có bốn tấm hình người thân khóc tồ tồ gọi “mẹ ơi”.
                    Thấy bọn trẻ chúng tôi cười chú bảo:
                    “Cười gì? nước mắt tao thật hơn nước mắt phó tổng thống”.
                    Rồi chú cùng cha tôi liêu xiêu dắt nhau ra mộ ông tôi
                    ngơ ngác nhìn không ra cánh đồng bạt ngàn năn lác ngày xưa...

                    ***

                    Quê hương thương mấy cho vừa!




                    #10
                      nhabe 17.09.2010 20:11:23 (permalink)
                      0

                      Trích đoạn: QUAN TAN

                      ĐỒNG LÀNG


                      ***

                      Có người về với đồng làng chiều nay
                      chân viễn xứ đằm miền rơm rạ cũ
                      nhói đau
                      cuống rốn thuở chào đời.

                      Khỏa nước đìa uống cạn một hơi
                      vị ngọt quê hương đi qua cay đắng mấy mươi năm
                      thanh thao nơi đầu lưỡi
                      có cánh chim biệt khung trời về tổ
                      ngày người về ếch nhái cũng râm ran


                      ***
                      Đồng làng
                      Nơi dấu chân cố tôi tõe ra như càng con dã tràng
                      suốt một đời tá điền xây đền đài địa chủ
                      Bận chiếc quần bố tời bốn năm không biết cũ
                      Cố không bỏ làng đi...

                      ***

                      Đồng làng
                      Nơi ông tôi múa quyền Xí Mứng Hạ đánh khắp trai làng không địch thủ
                      Cỡi con trâu Tên trâu Phá kéo cộ kéo cày
                      đánh xe đưa người con gái làng bên về cái chòi giữa đồng
                      dấu trong chiếc nóp thành bà tôi
                      Ông đi ba mươi năm về nhà mười một lần
                      bà tôi sinh mười người con trên cánh đồng năm cũ
                      Mỗi năm hai mùa đói, một mùa lũ
                      Không biết bao nhiêu trận càn, bao nhiêu đợt lùa dân
                      Bà tôi tay trái bế con tay phải móc củ năn quấn tóc vô gốc trâm bầu
                      Không vào ấp chiến lược
                      Rồi ông cũng về!
                      Hai người không bỏ làng đi...

                      ***

                      Đồng làng
                      Nơi bác Hai chú Tư cô Năm chú Tám lần lượt ra đi theo ông tôi
                      trong đêm không trăng, không từ giã bà tôi, không hẹn ngày về...
                      Nơi chú Bảy theo tiếng gọi sữa bơ dắt quân thù xăm hầm
                      tìm bắt chú Chín tôi trốn lính
                      Giọt nước mắt tủi hổ lo lắng khổ đau của bà tôi rơi xuống đồng làng
                      dập tắt lửa na pan dập tắt nỗi hận thù
                      lấp đầy hố bom lấp đầy hố sâu ngăn cách
                      đón chú Bảy tôi về sau mấy mươi năm di tản
                      Chú nhìn cái bàn thờ có bốn tấm hình người thân khóc tồ tồ gọi “mẹ ơi”.
                      Thấy bọn trẻ chúng tôi cười chú bảo:
                      “Cười gì? nước mắt tao thật hơn nước mắt phó tổng thống”.
                      Rồi chú cùng cha tôi liêu xiêu dắt nhau ra mộ ông tôi
                      ngơ ngác nhìn không ra cánh đồng bạt ngàn năn lác ngày xưa...

                      ***

                      Quê hương thương mấy cho vừa!


                      chào Quân Tấn, bài thơ hay... ghi lại những diễn biến lịch sử...nếu "phó tổng thống" là Nguyễn Cao Kỳ...thì nước mắt của ông chú thật hơn...vì NCK đầy nịnh bợ và giả dối...
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2010 20:36:19 bởi nhabe >
                      #11
                        QUAN TAN 17.09.2010 23:29:49 (permalink)
                        0
                        Cảm ơn NhaBe đã ghé thăm và nhận xét. Mong được nhiều nhận xét chân tình của bạn!
                        #12
                          nhabe 18.09.2010 04:22:27 (permalink)
                          0


                          Trích đoạn: QUAN TAN

                          Cảm ơn NhaBe đã ghé thăm và nhận xét. Mong được nhiều nhận xét chân tình của bạn!


                          cám ơn Quân Tấn đã chia sẻ những bài thơ rất hay...nb thì thẳng tính có sao nói vậy nên có gì QT bò qua nha
                          #13
                            QUAN TAN 24.09.2010 00:42:01 (permalink)
                            0
                            PHIÊU DU

                            ***

                            Tôi đi qua cánh đồng làng chiều thu
                            Nghe gió rì rầm gọi ngàn lá nhỏ
                            Trong hương lúa mùi giọt mồ hôi đổ
                            Tôi đi.

                            Tôi đi qua vườn hoa em trồng ngày đó
                            Đêm chia tay trăng gọi hạt nảy mầm
                            Đâu hồn em giữa ngàn hoa nở rộ
                            Tôi đi.

                            Tôi đi qua dòng sông quê chở nặng phù sa
                            Chuyến đò ngang bồng bềnh không người lái
                            Sau lưng sông đỏ ngầu cuộn chảy
                            Tôi đi.

                            Tôi đi qua mái đình rêu phong cổ kính
                            Dẫm bước hư vô run đổ tượng thờ
                            Nghe đọng trong tim mùi nhang khói lạnh
                            Tôi đi.

                            ***

                            Tôi đến núi cao lưng trời đá dựng
                            Ôm mây trong tay ấp đá chuyển mình
                            Cho tay lạnh tê, cho chân tóe máu.

                            Tôi đến biển sâu trầm mình dưới sóng
                            Thân tôi tan ra hóa loài thủy tộc
                            Tòa thủy cung nào chứa xác thân tôi?

                            ***

                            Cây xanh lá. Tôi đi
                            Sóng bạc đầu. Tôi đến
                            Phiêu du. Đâu lối tôi về?
                            #14
                              nhabe 24.09.2010 08:43:46 (permalink)
                              0

                              Trích đoạn: QUAN TAN

                              PHIÊU DU

                              ***

                              Tôi đi qua cánh đồng làng chiều thu
                              Nghe gió rì rầm gọi ngàn lá nhỏ
                              Trong hương lúa mùi giọt mồ hôi đổ
                              Tôi đi.

                              Tôi đi qua vườn hoa em trồng ngày đó
                              Đêm chia tay trăng gọi hạt nảy mầm
                              Đâu hồn em giữa ngàn hoa nở rộ
                              Tôi đi.

                              Tôi đi qua dòng sông quê chở nặng phù sa
                              Chuyến đò ngang bồng bềnh không người lái
                              Sau lưng sông đỏ ngầu cuộn chảy
                              Tôi đi.

                              Tôi đi qua mái đình rêu phong cổ kính
                              Dẫm bước hư vô run đổ tượng thờ
                              Nghe đọng trong tim mùi nhang khói lạnh
                              Tôi đi.

                              ***

                              Tôi đến núi cao lưng trời đá dựng
                              Ôm mây trong tay ấp đá chuyển mình
                              Cho tay lạnh tê, cho chân tóe máu.

                              Tôi đến biển sâu trầm mình dưới sóng
                              Thân tôi tan ra hóa loài thủy tộc
                              Tòa thủy cung nào chứa xác thân tôi?

                              ***

                              Cây xanh lá. Tôi đi
                              Sóng bạc đầu. Tôi đến
                              Phiêu du. Đâu lối tôi về?


                              phiêu du

                              đôi chân bước đều
                              qua miền nắng cát
                              vượt sông biển lớn
                              vào miền tuyết lạnh
                              lên miền núi cao
                              đâu là thiên đàng
                              đâu là địa ngục
                              chân bước ngập ngừng...

                              nhabe


                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2010 00:16:51 bởi nhabe >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9