HOA TẾT CỦA BA ***
Ba quấn khăn lên đầu, bập điếu thuốc rê
Khói thuốc bay nồng nàn hương Cao Lãnh
Ba quay mặt về phía cánh đồng sầm sập bước đi
Bỏ lại sau lưng
Mẹ con tôi với ngày mùng một tết!
Ba đi theo tiếng gọi tình yêu mang dáng hình cây lúa
Người đầu tiên gieo trồng tự thuở nào không ai biết được
Xuân về trăn trở trổ đầy bông
Lũ chúng tôi, xa – lần lượt – cánh đồng
Con chuồn chuồn tuổi thơ màu gì không nhớ nữa
Đôi bờ quê đâu bến bồi bến lở
Cũng quên rồi từ thuở nghỉ tắm sông
Em gái tôi má đỏ cánh hồng
Chọn lựa mãi từ vườn hoa Sa Đéc
Em trai về chiều ba mươi tết
Mấy giò lan kiêu kỳ rực rỡ trên tay
Mẹ nhìn lũ chúng tôi rồi khẽ mĩm cười
Cái cười của người già sâu như chiều tuổi tác
Có niềm vui đời đủ ăn đủ mặc
Niềm hạnh phúc gia đình đoàn tụ buổi đầu năm
Phía cuối nụ cười vương nét bâng khuâng
Mẹ nhìn lên bình hoa trên bàn thờ trống rỗng
Hoa các con mua mẹ chẳng chọn được loại nào để cắm
Mẹ đợi ba mang về loài hoa đẹp nhất của quê hương
Trên tay ba loài hoa của yêu thương
Của nhọc nhằn cần lao đời nông dân hai sương một nắng
Ba bảo:
Dáng hoa oằn cong mà giúp người no lòng đứng thẳng
Mẹ cười:
Còn là liều thuốc thần trị căn bệnh mau quên!