Thư gửi Toà Soạn Báo Tuổi Trẻ
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
clietc 02.09.2010 13:45:11 (permalink)
 Tran Thuy Dan Tam thân mến!
 
       Hôm nay ngày 2/ 9, Quốc Khánh nước Việt Nam cũng là ngày sinh nhật Tuổi Trẻ...Mà còn là ngày công bố giải Văn Học Tuổi 20.
       Có lẽ thư này muốn viết riêng với bạn, vì hình như tôi không biết tâm sự nổi lòng mình với ai. Ngày 2/9 cũng là ngày tôi tham gia vào viết lách và bước vào năm thứ 26 của công việc này. Tôi không ngờ ngần ấy thời gian 25 năm qua, tôi vẫn đều đặn viết đều tay, gần như không nghỉ ngơi chút nào. Thế nhưng việc in ấn đối với tôi như không có cơ duyên vậy, biết bao Nhà Xuất Bản từ chối và 25 năm trôi qua không in ấn được một chữ nào. Tham gia cuộc thi Tuổi Trẻ 20, biết cũng khó mà đứng đầu nhưng hy vọng qua khỏi vòng loại là được in ấn. Cuối cùng cũng không luôn...
      Phải nói là buồn! Không tránh được việc đó. Bây giờ, 25 năm qua đối với con người là quá sức chịu đựng- Vì dù sao nó cũng ¼ thế kỷ chứ ít sao?  Tôi ghen với Ngô Bảo Châu, vì công trình Bổ Đề Cơ Bản chỉ có 20 năm là hoàn thiện, còn mình in có 1 truyện ngắn thôi cũng không được. Tôi muốn đặt lại câu hỏi rằng mình có nên tiếp tục nữa không? Quả là câu hỏi này tự tôi không trả lời được. Viết thì nghi ngờ không biết là 25 năm nữa (nếu còn sống), có được in ra tiểu thuyết không? Còn ngưng lại, quả đúng là cực kỳ buồn, dù sao cũng quen tay rồi... Lúc trẻ nghe nhiều người nói cần khuyến khích nhân tài, mình cũng muốn cống hiến gì đó cho xã hội. Nhưng có cảm giác sau này người ta nói ngược lại là mình háo danh, công việc đã lỡ cỡ hết rồi vì vậy thực sự mình lúng túng.
      Bạn biết không? Hôm Hội Chợ sách mình đi dạo một vòng. Những người làm việc ở các Nhà Xuất Bản chào mình, họ thấy quen mặt ngỡ là một nhà văn tên tuổi nào. Trớ trêu thay, chẳng qua là họ biết mặt là vì ra vào Nhà Xuất Bản như cơm bữa để nhận lại Bản thảo của mình, rồi vào đưa tác phẩm khác thay thế. Cho nên mới thấy quen quá là vậy. Thực ra là cũng có một tiểu thuyết được in, Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn. Anh Hoàng Đình Quang rung động gọi điện thoại thông báo, bốn tác phẩm gửi anh đều đạt nhưng anh khuyên là in tiểu thuyết "Người Có Chân Tu" trước, bởi vì giọng văn đặc trưng cho hoàn cảnh của Chùa chiền. Nhưng ngay tức khắc có lệnh thu hồi của Cục Xuất Bản, họ không tin ở Miền Nam có những ngôi chùa như vậy. Mình làm ngay việc thu hồi, nên không có sự ồn ào nào trên báo...Xem như là cũng chưa in lần nào, mà còn lỗ nặng.
        Nấn ná chưa biết thế nào, vì còn mấy tác phẩm gửi anh Quang, nhưng nói là cái tên của mình bị Cục Xuất Bản chú ý. Anh chưa biết tính sao và khoảng thời gian đó mình biết quyển Sợi xích của Lê Kiều Như. Mình có đọc và có chi phối một ít. Bởi vì mình mới nghiên cứu Phật học để viết "Người có Chân Tu", nên những câu nói từ Đạo rằng: "Hãy tìm cái đẹp trong cái xấu", "Cái hay trong cái dở". Những ý nghĩ lúc này là, tuy Sợi Xích có dung tục nhưng bước vào Bảo Tàng ở Thảo Cầm Viên mà xem, người ta thờ Linga gì đó đầy ấp trong Bảo Tàng. Dù LKN dung tục tả ra quá nhiều, nhưng vẫn không hơn ở Bảo Tàng trưng bày. Dù sao thì Sợi Xích cũng có cái nhìn đúng "thời đại", rằng có phải chăng đàn ông bệnh hoạn người phụ nữ chẳng khác nào như bị giam giữ. Tiểu thuyết phải có một sự phóng đại để người đọc nhận ra vấn đề, trên các cây to ở vĩa hè người ta treo đầy bảng hiệu bán thuốc cho đàn ông. Có phải chăng là căn bệnh ấy đánh mất hạnh phúc của người phụ nữ, mà đàn ông không dám nhìn thẳng và phụ nữ cũng giống như bị xích xiềng vậy. Thế nhưng, rần rần rộ rộ trên các phương tiện thông tin đại chúng đều xem đó là dâm thư. Nhà văn Hoàng Đình Quang chút xíu nữa bị bắt. Mình viết Người Có Chân Tu có sex đâu nhưng tư tưởng cởi mở, một chút yêu đương của con người nhưng vẫn bị cho thu hồi. ( Vào Google đánh tựa đề Nguời Có Chân tu, có ở VietNam Thuquan). Qua việc đó, cảm giác Văn học Việt Nam cấm thì dễ, phát hành mới khó (Đánh Pháp đánh Mỹ không sợ, lại sợ những mẩu chuyện nhỏ nhoi). Đó là tảng băng nổi, còn phần chìm thì biết bao người không qua được cửa của Nhà Xuất Bản và Cục Xuất Bản, làm nản lòng bao người viết, thử hỏi còn tài năng trẻ xuất chúng nữa không? Mình ước gì các Nhà Xuất Bản có người có cảm nhận rộng lượng như anh Hoàng Đình Quang, hoặc là anh đứng đầu ở Hội Nhà Văn Thành Phố, mới hy vọng Văn học Việt Nam tiến triển. Người ta hay ép những người viết trẻ bao nhiêu trọng trách, nào là phải bám sát đời sống, nào phải có tâm với người đọc, nào là phải có trách nhiệm với xã hội...Tựa như người ta rành rẽ lắm trách nhiệm của mình với xã hội, rồi chỉ ra rằng tại vì tài năng trẻ thiếu cái đó. Người ta ở đây là những Nhà Văn đàn anh chị, họ lo âu đến độ như mình phải mất gần đứt 25 năm trời chưa "cọ sát" được bạn đọc. Các nhà văn bỏ sang lảnh vực Điện Ảnh, lạ thay người ta cho là hợp lý và được bầu vào Ban Chấp Hành. Chính xác những nhà văn đó khuyên nhủ rằng đừng vì đồng tiền mà bỏ đam mê của mình, rằng cứ đeo bám nghề thì nghề viết sẽ cho mình cái hay từ tinh thần... Nhưng cũng lạ thay, mọi người cho rằng các nhà văn đó thực sự nhạy cảm và o ép nhà văn trẻ đủ thứ.
        Đến nay mình không còn trẻ nữa, tham vọng (nhà văn trẻ nhất) lịu tàn. Giờ chỉ mong được in một quyển tiểu thuyết, để thừa nhận chút ít công cán với bà xã, thừa nhận công việc mình say mê một chút. Đam mê mà giống như đang làm chuyện phạm pháp gì quá, phải lén lút đêm hôm gõ chữ, phải chối leo lẻo là bỏ viết lâu rồi, để làm hài lòng mọi người. Vì nhiều nguời thân vẫn còn quan niệm, viết văn viết báo dễ bị bắt. Hôm nay, đối mặt với các con: Ca ngợi việc sáng tác nhưng cứ bị phản bác suốt cũng buồn, hy vọng giải Văn Học Tuổi Trẻ 20 có tên mình ở vòng loại cũng không thành. Đành rằng rất chú ý đến hệ luỵ thất bại và có chuẩn bị tinh thần thất bại từ trước. Câu đầu tiên 25 năm trước mình viết và giờ vẫn mãi nhớ. Thà làm gì đó có thất bại, vẫn dám thốt lên câu nói nổi tiếng của cụ Phan Bội Châu: "Trăm việc bất thành". Mình sợ câu nói đó không thốt lên được, thì đời người quá tệ.
       Văn học là còn mãi mãi, mình tin như vậy vì đó là thành quả của loài người văn minh. Não bộ con người làm việc bằng hình ảnh, nên người đọc tiểu thuyết và truyện nhiều xử sự rất dung hoà và hiểu biết. Cha mẹ của phụ huynh gần đây không chú ý việc đó nên thời gian rảnh các em đi tìm game online, hoặc là bọn trẻ ở ngưỡng cửa vào đời thiếu đi các hình ảnh được cung cấp từ văn học. Hệ luỵ là dễ bị va vấp và tin vào những chuyện không hay, có khi ảnh hưởng cả đời người...Mình vẫn tin là một lúc nào đó người đọc sẽ đọc lại, và cũng có một sự sôi động từ văn học. Nhưng bây giờ mình nản quá , không làm sao viết được nữa...Chẳng biết sao bây giờ, thực sự phân vân.
      Đôi khi thông thái, đôi khi cũng cụt đường nên tìm người tâm tình. Có phiền phiền chút nào thì cứ trách. Mong rằng có lời khuyên hoặc cũng biết được một người hay gửi bài về toà soạn là ai, có gì thì phải trái sau...
      Chào người không quen, nhưng sẽ quen nếu như sau này mình tiếp tục công việc viết lách này. Đi chơi lễ về đọc thư này, chắc còn vui nên không trách đó. Chúc sức khoẻ và công việc tiến triển tốt. Công việc tiến triển tốt thì con người cũng thấy rất ư là thư thái.
                                                    Chào thân ái.
 
                                              Nguyễn Công Liệt.
 
- Tb: Buồn cũng không làm gì được ai...Thôi xin chào thua, quả là công việc viết lách thực sự là khó...Khó thực.
 

Tuổi hai mươi, văn đã viết rồi
Hy vọng góp niềm vui cho đời
Hai bốn năm sau mới in ấn
Không ngờ truyện lại bị thu hồi.
 
Con đường Văn học sao khó quá!
Chẳng phải người ta khuyến khích tài
Sống ở đời mọi người biết thế
Bao nhiêu năm nữa, hả ông trời?
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2010 14:51:37 bởi clietc >
#1
    kuclanga 06.09.2010 16:45:59 (permalink)
    Chia sẻ với bạn.

    Theo tôi, viết là để giải toả bạn ơi. Chuyện được in ấn giải thưởng thì chờ thời vậy, tác giả của Harry Poster (không biết viết tên có đúng khg nữa) còn bị đến 12 nhà xuất bản từ chối mà, đến thứ 13 mới được in.

    Mấy ông nhà văn trước nổi tiếng của quá khứ hầu hết khi sống là nợ như chúa chổm, đã nói "cơm áo không đùa với khách thơ" - thơ với văn là anh em song sinh mờ.

    Còn lại, nếu muốn .............. bạn tự in sách, tự thuê khách sạn tổ chức lễ ra mắt, thuê thêm cỡ chục ca sĩ, văn nghệ sĩ gì đang lên đó, thêm vài ông có máu mặt trong chính quyền đến, chụp ảnh sáng lóe lên, sau đó thuê thêm 3 tờ báo khen, thêm 5 tờ báo chê, nói truyện của bạn vi phạm thuần phong mỹ tục, sex nhiều quá, xếp vào loại văn thư đáng phỉ nhổ. Nói thật, bạn in chính thức 100 cuốn, in lậu 100.000 cuốn, bán cái vèo......... dâm thư mà .... kiểu nó vậy.

    Còn không, thì coi như mình viết để giải tỏa những điều trong lòng , vậy thôi.

    Buồn làm quái gì, cả nước Trung Quốc có mỗi một Mặc Ngôn thôi mà .
    #2
      clietc 07.09.2010 12:27:54 (permalink)
      Kuclanga thân mến!

       Cám ơn bạn nha, hôm nay cũng tỉnh trí lại rồi. Suy nghĩ cũng giống như na ná bạn khuyên. Ý nghĩ bỏ viết văn luôn xem chừng giống hệt bỏ thuốc, nói bỏ mà vẫn hút.
            Thôi thì mình cũng hay khuyên nhủ người khác viết vì đam mê, vì niềm vui mà. Dù sao mình cũng chẳng cần việc in ấn, nhưng chỉ vì bà xã hay trách: " Viết hoài mà chẳng thấy in, hơi bị khó chịu". Thôi không sao, hôm qua mình đẩy một lèo trên chục trang, đầu nghĩ sao viết vậy, hài hài cho cuộc đời 1 con người, không suy nghĩ, không chắt chiu. bởi vì mấy lần chắc chiu đều bị Nhà Xuất Bản từ chối đó sao, ai cũng nghĩ giải Nobel, mình sẽ lãnh giải "30 năm mới được in ấn" không được à.
           Có bạn có bè khuyên nhủ, đôi khi mình cũng bị tối tăm mày mặt. Một lần nữa cám ơn bạn rất nhiều, có dịp thân tình hơn.
                                       ( Cám ơn Diễn Đàn VN ThuQuan).
                                                               NCL

      TB: Mình không biết làm thơ, nên chỉ 1 bài. Năm 2008 được giải nhất tại Công ty mình làm. Năm nay buồn buồn ca chơi, người bạn thân nghe hay, liền viết nốt nhạc dùm. Cũng không ngờ đoạt giải nhì, hôm lãnh giải mắc cỡ ghê. Viết văn 25 năm thành nhạc sĩ, một nhạc sĩ không biết nốt nhạc.
           Hỗm rày vui  lại là việc đó...
      #3
        Ct.Ly 07.09.2010 15:47:08 (permalink)
        #4
          clietc 07.09.2010 19:26:01 (permalink)
          Hílo!
             Chào Hiệp sĩ Hào Hoa.
             Hôm nay mình trực, sài chùa mạng Công Ty nên mặc sức "tung hoành". Thú thiệt, mình có lúc thông minh nhưng cũng có lúc dốt đặc. Đưa bài nhạc lên mãi mà không được, hình như máy bị thiếu phầm mềm âm nhạc gì rồi. Hay là mình gửi mail cho Minhthanhlove nhờ bạn ấy post lên dùm.
             Sẵn đây, nói về việc bài hay xoá chẳng qua là vì mình đổi tựa đề...chứ truyện thì cũng vậy thôi. Còn năm nay, không biết sao không tập trung vào 1 truyện cứ nhảy lung tung...Có lẻ vì tưởng mình sắp nổi tiếng, thành "ông này bà nọ" nên có vẻ như xe "2 thì" đó, lúc nào cũng ghi là "còn nữa" rồi hết hứng với truyện đó.
               Có lẻ để xem xét lại tính "2 thì" của mình. Chúc sức khoẻ nhe.
                                                 Nguyễn Công Liệt.
          #5
            BĂNG NGUYỆT 07.09.2010 20:14:10 (permalink)
            Sao ko gọi chị Ly lun cho tiện nà ...

            Nhà văn lúc này bỏ fòng thơ rùi ha.. cơm lành canh ngọt ròi ko thèm vào vntq chơi nữa hả... họp mặt bạn thơ đi hong?
            #6
              banhbeo 08.09.2010 03:00:42 (permalink)
              bb đọc bài viết của clietc và có vài điều muốn chia sẻ cùng bạn về cái quan điểm của mình.

              Trước tiên bb rất là "ngưỡng mộ" bạn không phải vì những gì bạn viết mà là bạn luôn viết những gì bạn suy nghĩ, cái cách bạn thể hiện quan điểm của mình, cái cách bạn thể hiện sự bất bình của mình về mọi thứ....sự nghiệp văn chương của bạn, cuộc sống, gia đinh... rất là cảm thấy thoải mái khi nói về một vấn đề rõ ràng, quan điểm suy nghĩ sáng sủa hơn là nói về một vấn đề rỏ ràng mà quan điểm thì (nói theo như clietc là "2 thì" mà đằng sau thì nào thì chắc chỉ có trời biết ..) ví dụ như có nhiều người luôn muốn người khác "tự giác" nên nói vòng vo người lịch sự mà bây giờ cho bb đùa chút "xúc giác" là xúc luôn còn chưa ăn thua hi hi lan man một chút để bạn biết rằng bb rất là "ngưỡng mộ" bạn

              Thật tình vấn đề bạn viết bb cũng không hiểu cũng không am tường cho lắm vì bb chẳng phải là nhà văn, thôi thì người ta không cho xuất bản thì viết lên mạng chắc có người muốn nghe muốn đọc miễn nó là nhưng suy nghĩ tâm tư của bạn mà hình như ở đây mọi người ủng hộ, nhiều khi tự do nên nhìn vào chỉ thấy nổi trội là chính, còn lẹt đẹt ở dưới cộng không bày tỏ (sống hoà mình) nên suy ra...bb khỏi phải nói tự hiểu, mà không biết clietc đang đấu tranh hay muốn lật đổ gì gì thì thôi bb đi ngủ đây ..... thôi để  để bb giành tg làm việc có ích

              vài dòng không đâu đuôi lan man bạn đừng chấp con nít nha
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2010 03:02:54 bởi banhbeo >
              #7
                clietc 08.09.2010 10:25:29 (permalink)
                Bangnguyet!
                   Nì Sân Thì Hào Ma?
                   Anh đang học lại tiếng Hoa, hôm nào cho anh thọ giáo...Định mở lớp vỡ lòng dạy mấy thằng con (chê thầy, không học thì đánh thôi).
                   Ai cũng cho mình làm cao làm giá, nhưng có nhiều điều nói ra không ai biết. Chẳng như, hôm đi nhảy hồi họp sao đó, thở mạnh có 1 cái mà bay cái...móc. Nhà văn liền làm mặt lạnh giử kẻ, nhưng có ai biết nổi khổ tâm của họ. Tình duyên đôi khi không phải do trời định, đôi khi từ những điều nhỏ nhặt mà ra. Anh rời trang thơ cũng như rời..."em", vì...cái móc- một bí mật bây giờ mới thổ lộ.
                   Ước gì chuyện gì cũng "nói thiệt"...
                   Văn chương đưa người ta đến đỉnh cao nghệ thuật, ngôn từ phải lịch sự...Chuyện đó làm sao nói đây.
                   Thế cho nên có nhiều điều khó nói lắm Bangnguyet à.
                                                                 NCL
                #8
                  clietc 08.09.2010 10:44:06 (permalink)
                  BanhBeo!
                        khi bạn trao đổi với mình, tự bao giờ mình thấy như rất đỗi gần gũi. Không biết sao, nhưng có lẽ từ cái tên...Mình nói thiệt.
                        Nữ nghệ sĩ Mỹ Châu về Thủ Thiêm hát, rút kiếm chỉ vào tên giặc hét vang: "Ngươi biết ta là ai không?". Mấy đứa nhỏ ngồi dưới khán đài hét lại: "Con bà Hai bán cháo lòng chứ ai!". Mỹ Châu hầm hầm bỏ vào trong không hát hò gì nữa, chuyện có đăng trên báo sân khấu và người ta có khuyên: " Mình con ai, miễn sao thành tài là được".
                       Thú thiệt, hồi nhỏ lấy 2 cái bánh chứ nhiều sao...Vậy mà má đánh 4 cây, giờ mình vẫn nhớ việc đó. Bà la mình: "Nước mũi nước giãi ràn rụa, tay giơ hèm làm sao bán"... Ừ! Hồi đó má mình bán bánh bèo...
                       Banhbeo à! Vì bạn không để dấu không biết phải bánh bèo không nhưng mình rất thèm. Thôi thì cứ như vậy đi nha, để mình lúc nào cũng lưu luyến, thấy gần gũi hơn bao giờ hết, mặc dù vẫn còn khắc sâu 4 cây.
                       Vài lời làm quen, giờ thì cũng nói lời hết sức cám ơn vì có những lời khuyên trao đổi cực kỳ hay, trong đó có sự khen ngợi "tận mây xanh"...khoái ghê (hình như nghe khen bao giờ cũng thấy thích hơn là phê bình). Tạm thời chỉ dừng lại ở đó sao? Banhbeo viết truyện hay làm thơ, cho mình biết để mình đáp lễ lại...Mấy khi được lên mây xanh, mình cũng muốn rủ banhbeo lên đó chơi.
                       Giỡn chút nha! Tạm thời như thế...Chúc sức khoẻ
                                                          NCL.
                  #9
                    buihaihung 09.09.2010 17:36:40 (permalink)
                    Chào anh Liệt!
                    Lâu lắm không lên diễn đàn, hôm nay vô tình đọc thư anh muốn gửi cùng anh vài lời chân tình.
                    Năm 2005, em cũng tham gia gửi cuốn truyện vừa có tên " Nan trần" đi tham gia cuộc thi Văn học tuổi 20, lúc đó mới 22,23 tuổi, khi viết cuốn này nghĩ thì lâu nhưng mãi gần ngày thi mới hùng hục viết ( cả ngày cả đêm) mất 20 ngày được gần trăm trang gửi theo kiểu cầu âu, vì lúc đó em cũng mới chỉ có vài truyện ngắn đăng báo văn nghệ tỉnh thôi. Bất ngờ, khi người của Ban tổ chức gọi thông báo truyện của em đã lọt vào vòng chung khảo ( có đâu 27 tác phẩm ), vui quá và hy vọng nhiều rồi lại thất vọng vì không lọt được vào vòng trao giải ( năm đó có 7 giải). Từ độ đó đến nay, em do công việc, do nhiều cái chi phối nên không viết được cái truyện nào nữa. Hầu như lúc này chỉ viết bài gửi báo, mỗi tháng cũng chỉ được vài trăm ngàn gọi là thêm tiền mua sữa cho con thôi.
                    Đọc thư anh, thấy anh viết được là mừng rồi. Tuy vậy, ai viết lách chẳng có hoài bão, cũng muốn " làm trai phải lạ ở trên đời, há để càn khôn tự chuyển dời". Tuy nhiên, theo em tuy mới đọc một số truyện của anh thôi nhưng em nghĩ anh viết khá khoẻ và nhanh, tuy vậy có lẽ anh cần để tâm tĩnh tại hơn, tập trung viết về một vấn đề gì, một chủ đề gì nó rõ ràng  hơn, đi vào cuộc sống hơn và cần sự trau chuốt hơn. Anh thử nghiền ngẫm lại xem những truyện trên báo, in thành sách và truyện của mình có cái gì khác biệt, có cái gì mình chưa đạt được như họ... biết đâu mình lại tự ngộ ra được cái gì mới, ngộ ra con đường đi mới chăng.
                    Còn nói chuyện bỏ văn chương, cũng giống như em trước đây từng nói với bạn gái. Cô ấy nói lại:" Nếu bỏ viết văn cậu chỉ là người bất đắc chí". Nó có lẽ là cái nghiệp rồi.Anh thích thì bỏ, thích thì giữ đều tự bản thân anh hết, chả ai cấm cản hoặc khuyên bảo này nọ được.
                    Em gửi anh bài viết nhỏ của em:
                     
                    Nợ văn
                    Một hôm, ngồi đăm đăm chiêu chiêu, bỗng giở mấy bài của ông Nguyên Hồng, Nguyễn Công Hoan viết về đời mình ra đọc; đọc xong càng thêm đăm chiêu, rồi bứt rứt, rồi ngứa ngáy chân tay, ở trong lòng có 1 cái gì cứ muốn thoát ra ngoài, trào ra ngoài. Vơ lấy 1 tờ giấy trắng. Ngồi xuống bàn - đầu tiên là cứ phải ngồi xuống bàn đã. Viết cái gì nhỉ? Một mớ những luồng tư tưởng chạy loạn xạ trong đầu, hỗn độn như thời sơ khai của vũ trụ. Bắt đầu nghĩ tới những việc đời mình trải qua, rồi nghĩ tới những con người mà mình đã gặp, rồi nghĩ tới những người hàng ngày sống quanh mình. Nhưng vẫn chưa thấy cái gì rõ ràng ra. Thấy cái người kia có vài điểm hay hay, thấy cái bà này số phận trắc trở. Mừng quá, gom tất cả lại vào 1 chỗ. Rồi bắt đầu lại một quá trình khác. Vận dụng tất thảy những gì về lý luận mình đã được học. Nhồi cho ông kia tư tưởng này, quan niệm nọ. Nhồi cho bà kia tính cách này, tư tưởng khác. Rồi đổ nháo nhào vào 1 cái thùng. Quậy tơi bơi lên, rắc thêm tí nhân văn, cho thêm chút nhân bản, rồi điển hình, rồi tố cáo, rồi .... xem chừng đã hòm hòm.Mới đổ ra khuôn.
                    Giờ bắt đầu đọc lại từ đầu. Đọc lại từ đầu chợt ớ hớ ra, hình như cái này mình viết hôm kia, hay hình như tuần rồi mình vừa viết. Thấy nó mang máng của mình, thấy nó mang máng của ai. Càng đọc càng bực mình. Tống luôn vào thùng rác.
                    Lại bắt đầu lại từ đầu. Đăm đăm chiêu chiêu. Muốn giở 1 quyển sách ra mà chữ nghĩa mỗi lúc đọc mỗi lúc càng thêm rối rắm. Tự nhiên nhớ đến ngày bé. Ngày thơ dại lắm hoài bão lắm. Tôi chắc chắn 90% những anh nhà văn, những chị nhà thơ khi bắt tay vào cái ngạch này ai chẳng từng mơ mình sẽ là Vũ Trọng Phụng, Nam Cao, Nguyễn Tuân hay Tố Hữu, Xuân Diệu. Thì ai chẳng mơ thế. Mà có mơ thế mới viết được chứ.
                    Nhà văn là những người ưa mơ mộng - gọi là đa sầu đa cảm.
                    Mơ mộng nhiều - nào là buổi đầu tiên nhận 1 nụ hôn nồng nàn của người yêu.
                    Nào là lúc run run đón bài viết đầu tiên được báo đăng.
                    Rồi những khung trời xa lạ.
                    Những ngày tháng viễn du
                    Những góp nhặt cho đời
                    Những tên tuổi lưu truyền
                    Ai chả thế. Tôi thì chắc chắn thế.
                    Mơ mộng nhiều quá, thành thử đến cả cái chết cũng mơ.
                    Mơ về cái chết như thế nào nhỉ? Ai lại bắt chước Êxênin, tự cứa mạch máu tay mình. Dã man. Ngang mổ gà không bằng.
                    Cứ trèo lên một chỗ đứng thật cao. Thả nhào xuống. A! Ta được bay nhé, bay như chim nhé. Có một chú chim sửng sốt bởi người bay cứ đứng gãi mãi cái đầu. Thích quá. Chết thích quá.
                    Nhưng mấy ai dám thả nhào xuống từ cái chỗ đứng cao vòi vọi ấy.
                    Tự nhiên thấy tâm trạng mình giống đám mây phiêu dạt trên bầu trời quá. Nhưng mây còn có trời bầu bạn. Chứ người thì chỉ có văn thôi. Không viết được nó ra thì chẳng lẽ gửi đến ban biên tập tờ giấy trắng. Tờ giấy trắng thực cũng chứa đựng nhiều lắm lắm những u uẩn trong tâm hồn mà chẳng biết từ chỗ mô tê nào gửi vào hồn, gửi vào óc lũ người chúng tôi. Nhưng biên tập không phải là Chung Tử Kỳ, mà Chung Tử Kỳ cũng phải nhờ tiếng đàn mới đồng điệu cùng Bá Nha, mà thấu hiểu Bá Nha. Vậy thì không gửi giấy trắng được. Thế thì lại phải viết. Nhưng mà viết cái gì. Lại lôi ông có râu kia ra, bà có tóc này lại, tô vẽ thêm một tí. Đặt thêm những hoàn cảnh trớ trêu, những tình huống giả định mà sao cho tự nhiên, sao cho độc giả đọc mà không biết bị lừa, thôi thế cũng là văn rồi. Chỉ khổ thứ văn này đọc lên chua lòm, không ngửi được. Lại quẳng bút, ngồi ngẩn ra như thằng lên đồng.
                    Bỗng nhớ ngày trước, đọc những truyện rải rác trên báo, thấy chúng cứ thế nào. Ý dồn vào phía trong như cái nhân bé tẹo của nhà nào gói bánh chưng nghèo. Toàn thị bánh, nhai mãi phát ngán, thèm được cắn một miếng nhân thơm ngậy mỡ, thơm lành đỗ. Anh chàng nhân thì xa lắc xa lơ mà anh hình thức để diễn đạt tất cả cái anh nhân bên trong ấy ra thì ngọng lúi ngọng lơ, đọc như văn học trò. Lắm lúc ngứa tay muốn viết, lại chưng hửng bởi cái ám ảnh:" nhà văn là phải có kinh nghiệm sống và tài năng". Mình thì chẳng có tài, kinh nghiệm thì cũng không có. Biết viết cái gì?
                    Đợi đến lúc tập tọng vào nghề viết, đọc thử mấy bài mình viết mới bổ chửng ra. Ô hay, sự hoàn thiện mà mình khao khát của cái bánh chưng thơm ngậy nhân hòa với gạo, với mùi lá dong, lá dừa đặc trưng đâu cả rồi. Trơ ra là mấy cái xác chữ, thịt văn. Mấy cái thứ mà người ta phải vắt óc ra mà đọc, mà cố cảm nhận cũng chẳng được bao lả tinh anh, hồn phách. Lại nhớ xưa, hão huyền mơ ước: Văn tôi không cần trí thức đọc, văn tôi sinh ra để cho nhân dân đọc. Thà được 10 triệu người nông dân ít chữ đọc còn sướng hơn 1000 anh trí thức đeo đít kính dày cộm, đọc qua quít như 1 thứ bình luận bóng đá.. một thứ giải trí, rẻ tiền. Để đến bây giờ thì sao, đâu rồi những câu chữ lấp lánh sắc màu với những hình tượng rực rỡ, cảm hứng lộng lẫy, chữ ẩn trong chữ, văn mê trong văn.
                    Bỗng nhớ đến bài viết của ông Nguyễn Khải về cái độ thần của ngòi bút:" Đã đạt đến cái thần của nó tức là đã phá bỏ được mọi điều ràng buộc, là người tự do hoàn toàn vì không còn gì có thể ngăn trở giữa mình với cái đích. Viết như chơi như bời mà văn chương vẫn như mây như sóng, không còn thể loại, không còn chữ nghĩa, không còn cả mình với người, riêng với chung, to với nhỏ, cao với thấp, bi với hùng. Tất cả đã trở thành 1 khêu gợi, lấp lánh huyền ảo mỗi lúc mỗi khác, mỗi tuổi đọc mỗi khác, như chính nó đã là hiện tượng của tự nhiên, mãi mãi tồn tại cùng với sự sống".
                    Than ôi! Làm nghề được như thế trăm năm may chừng có độ một, hai người.
                    Nhưng, con người ta đích thực là một giống vật cao quý nhất. Bởi, nó không bao giờ chịu dễ dàng khuất phục trước khó khăn nào. Khi mà mục đích đã có. Khi mà vẫn còn tràn trề sức lực, tâm hồn tuy cũng có lúc buồn rầu nghĩ đến cái buồn rầu của cái nghề mà mình sắp theo đuổi nhưng vì buồn rầu quá lại hóa thành vui. Vui vì cảm nhận cuộc sống mình không vô nghĩa khi đứng bên cạnh, bước trên cùng đường phố với những con người có nghĩa, hay những con người đang đi tìm nghĩa của đời mình.
                    Và nhờ đó, trái tim tôi chưa bao giờ thất vọng.

                    28/3/2001
                    #10
                      clietc 09.09.2010 21:45:33 (permalink)
                      Buihaihung thân mến!
                       Lâu quá quá không thấy em gửi bài và cũng không biết tình hình sức khoẻ em thế nào. Cho anh gửi lời thăm hỏi, cùng bà xã và đứa con nha.
                       Anh năm nay 45 tuổi rồi, anh vốn ít để ý năm tháng trôi qua. Nhưng bổng dưng ngẫm lại giựt mình vì anh viết từ hồi 20 tuổi rồi mà không được gì. Anh giựt mình thế thôi, vốn tính vẫn còn xốc nổi và anh cũng muốn giữ tính như vậy vì nhờ nó mà mình vô tư lao đầu vào việc này việc nọ ít cân nhắc. Anh làm bên ngành điện thì em biết rồi đó, đối với giải thưởng tuổi trẻ 20 chỉ bằng 1/4 lương thuởng trong năm của anh mà thôi, lợi thế của anh là làm chỉ 1 ngày trong tuần...Cho nên anh rảnh rang hơn nhiều người khác là vì vậy.
                            Cuộc sống thoải mái, dư giả mới viết văn được...Thế mà anh còn rên, thì anh nghĩ nhiều người khó mà đeo đuổi nghiệp văn lắm. Anh không buồn lâu, chỉ giựt mình mà thôi. Anh chỉ đưa lên VN THUquan 2 truyện chứ anh tham gia 4 truyện, đồng thời đem 2 truyện kia gửi nhà xuất bản đọc và bị từ chối, anh mới tiếp tục gửi chỗ khác.
                           Những lời em nói anh có cân nhắc, anh định chuyển đề tài sang lãnh vực khoa học "hiễm hoạ". Những ngày này anh đang viết về bão từ mặt trời...hy vọng không cũng không biết. Nhưng có lần anh nói mình viết văn là để khảo sát lại những kiến thức mình biết, nhờ viết văn nó làm mình ngẫm nghĩ nhiều hơn. Cho nên nhà văn có vẻ am tường hiểu biết, chứ không đọc thông tin qua quít như đọc báo. Việc đó làm anh thấy thích...Anh rên vậy thôi, vì đam mê cũng phải làm...Tạm thời gọi là mắc nợ cũng được, đôi khi viết đở phải đi ăn nhậu hoặc tật gì đó khác cũng thấy hay hay, nhất là việc làm gương cho mấy đứa con.
                           Thư dài quá! Có dịp trao đổi sau. Chúc em sức khoẻ tốt nghen...Anh ngồi viết riết giờ lảnh đạn cái bệnh thần kinh toạ rồi...rất đau, mà anh vẫn miệt mài đó.
                           Rất cám ơn nhiều, trước lạ sau quen, rồi thân tình...
                                                             Bay nha.
                                                                             NCL
                      #11
                        BĂNG NGUYỆT 10.09.2010 23:24:38 (permalink)

                        Trích đoạn: clietc

                        Bangnguyet!
                          Nì Sân Thì Hào Ma?
                          Anh đang học lại tiếng Hoa, hôm nào cho anh thọ giáo...Định mở lớp vỡ lòng dạy mấy thằng con (chê thầy, không học thì đánh thôi).
                          Ai cũng cho mình làm cao làm giá, nhưng có nhiều điều nói ra không ai biết. Chẳng như, hôm đi nhảy hồi họp sao đó, thở mạnh có 1 cái mà bay cái...móc. Nhà văn liền làm mặt lạnh giử kẻ, nhưng có ai biết nổi khổ tâm của họ. Tình duyên đôi khi không phải do trời định, đôi khi từ những điều nhỏ nhặt mà ra. Anh rời trang thơ cũng như rời..."em", vì...cái móc- một bí mật bây giờ mới thổ lộ.
                          Ước gì chuyện gì cũng "nói thiệt"...
                          Văn chương đưa người ta đến đỉnh cao nghệ thuật, ngôn từ phải lịch sự...Chuyện đó làm sao nói đây.
                          Thế cho nên có nhiều điều khó nói lắm Bangnguyet à.
                                                                        NCL


                        Wo pu thai hao. Ni no? Hhiih sẵn lòng nếu anh cần thọ giáo, théc méc cứ hỏi hén hihi.

                        Anh chuyển thành họ đỗ khi nào vậy, tự nhiên đổ thừa tại em. Anh là anh, thơ là thơ và em...là em, còn cái móc là cái móc..gì? hic.. có biết j đâu.

                        Có ai nói giả cái chi đâu mà ko thiệt. Ko biết ko thiệt khía góc nào...huhu.

                        Họp mặt bạn thơ.. anh đến chứ nhỉ? LÔi Phi Giang và nhóm Q2 theo hihi.

                        #12
                          clietc 12.09.2010 16:47:28 (permalink)
                          Bangguyet!

                          Mình có bài thơ, mình muốn ca...
                          Sao không đến Hội thơ hát nè
                          Nói Phi Giang, cu Liệt có mặt
                          Trình diễn bài ca được giải nha.


                          Đóng tiền bao nhiêu đóng ở đâu?
                          Ăn ít lắm, đóng (120) hơi bị rầu
                          Giá đó cũng hời...mà bớt không?
                          giá rẻ mình chơi mới được lâu

                          Thôi kệ...mấy khi gặp Nguyệt thương
                          Ngày đó, mình khăn gói lên đường.

                                                                 NCL
                                                            (Đăng ký)
                          #13
                            BĂNG NGUYỆT 12.09.2010 17:38:06 (permalink)
                            Bài đã được đem sang chỗ ĐĂNG KÝ rồi anh sang đọc nhé .
                            #14
                              Cherry Royce 13.09.2010 08:51:32 (permalink)
                              Cháu đọc bài này xong, ngẫm lại những lời chú bộc bạch cũng thấy kì kì.

                              Cái truyện cháu từng viết mà cháu nghĩ chẳng ra sao thì được in vào sách, còn mấy cái cháu vừa viết vừa "đổ huyết" với nó thì lại chẳng hơn gì một truyện để "giải tỏa" tạm thời. Haizz.

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9