Gọi em
Mây gọi gió, cho chim trời bay mãi
Hoa gọi nắng, cho bướm lại tung tăng
Sao gọi đêm, cho sông ngắm chị Hằng
Người gọi thơ, cho đời thêm yêu mến
Còn em nữa, anh gọi sao không đến
Tóc đã bạc bởi đắm chìm bể dâu
Thời gian kia, có dừng lại được đâu
Mà sao em, chẳng quay đầu dừng lại
Ừ thế đó, chị Hằng luôn huyền thoại
Và với anh, chỉ da diết vần thơ
Vẽ chú bướm đang bay lượn ngẩn ngơ
Chợt sợ hãi khi hoa không nở nữa
Thôi đành vậy, lời văn không điểm tựa
Vắng em rồi, mang chất chứa nỗi sầu
Nắng và mây lại hòa quyện giọt ngâu
Để lòng anh, con thuyền không bến đỗ