Nhện và lá
Xoay, xoay, chiếc lá vàng trước ngõ
Cứ đung đưa theo nhịp điệu thời gian
Chẳng chịu rơi trong gió lạnh trên ngàn
Hay là lá đang vấn vương cây đó
Nhện chăng tơ, dưới nắng trời rực đỏ
Kéo lá lại để có người bạn thân
Cứ từng nấc, từng nấc sắp đến gần
À ra vậy, nhện dễ thương thế nhỉ
Gió vô tình, gió đâu có biết nghĩ
Đẩy lá rơi, nhện ngồi khóc thật rồi
Thôi từ đây, phải chia cách nhau thôi
Đành phải ngắm lá nằm trên đất bụi
Xào xạc, tiếng chân ai bước vội
Lá kêu lên, hình như lá biết đau
Mắt người ấy, bỗng hiện lên sắc màu
Cầm chiếc lá, đặt nhẹ vào tơ gối
Gió nhỏ nhen, cuồng phong lại cứ nổi
Nhện và lá, cố bám chặt, chặt hơn
Cảnh vật ấy, dường như động tâm hồn
Gió ngừng thổi, gió cười khen nhện - lá
Ngày mai kia, lá mục rơi lả tả
Trơ thân xác, hình bóng nhện bơ phờ
Để lòng ai, chợt xúc động ngẩn ngơ
Lá đi rồi , xác vẽ hình tơ nhện