Ai có thể thấu hiểu được nỗi lòng?
Mấy hôm...mưa suốt thiếu nắng vàng
Trong lòng...nỗi nhớ cứ trào dâng
Biết nắng của trời chẳng của ta
Mà sao...nỗi nhớ cứ dâng tràn...?
Lăng Phong Tình
Ai đem vạt nắng........ xuống dòng sông
Để kẻ tha phương...... lạnh cõi lòng
Ly biệt cố hương...... ..sầu viễn xứ
Đường về quan ngoại...... cõi hư không
Cóc tramaha
Đọc bài thơ của lão,nhắm mắt lại rồi,không dám mở ra.Vì nếu mở ra nước mắt sẽ lại rơi,tôi là nam nhi mà quá yếu lòng phải không lão.Chỉ có những người tha phương,mới có thể thấu hiểu được nỗi lòng của kẻ tha phương mà thôi.
Khi đi trên đường,đi ngang qua gia đình của một ai đó,tôi vô tình bắt gặp cảnh ông bà,cha mẹ,con cháu quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm chiều.Tôi vội vàng bước đi thật nhanh,quay đi để cố che dòng nước mắt.Và thèm lắm một bửa ăn gia đình như thế ấy,nhưng nào có được,bởi vì gia đình anh em mỗi đứa lập nghiệp một nơi.
Cám ơn Lão cùng lão Chiều và các bạn nhiều lắm,những lời chia sẽ rất chân tình,xin chúc tất cả các bạn luôn luôn vui vẻ.
Cần Thơ chiều nay gió se lạnh
Lạnh ngoài trời hay lạnh ở tim tôi
Nỗi cô đơn trống trãi cả tâm hồn
Buồn ngang trái,trách đời sao đáng ghét.
Lăng Phong Tình
Troài lão Hà viết đúng ghê ta, coi như bị đúp bồ luôn vừa ly biệt cố hương còn thêm sầu viễn xứ ghê thật !...thôi cho em khóc chút nha
Đêm nghe tiếng Quốc dạ ngẩn ngơ
Soi lệ thương đau kiếp hững hờ
Đếm bước thẩn thờ chân lữ thứ
U hoài ngày tháng đứng bơ vơ
Từ buổi lìa quê rừng lá đổ
Áo tình bạc trắng mạch tim khô
Mỏi cánh chim di mây trắng vỗ
Tương tư chôn lấp nấm hoang mồ
Sương Chiều