NÀNG THU
Vớt trăng Lặn xuống sông cố cứu vớt ánh trăng
Đang chìm đắm trong một dòng nước lạnh
Để lòng ta xua tan nỗi hiu quạnh
Và đời ta gọi hai tiếng bạn bè
Trăng ơi trăng ! Hãy ngồi xuống vỉa hè
Hãy cùng ta trao đôi lời tâm sự
Nào mạnh dạn đừng e thẹn thế chứ
Bởi vì ta yêu trăng mãi muôn đời
Vớt trăng Lặn xuống sông cố cứu vớt ánh trăng
Đang chìm đắm trong một dòng nước lạnh
Để lòng ta xua tan nỗi hiu quạnh
Và đời ta gọi hai tiếng bạn bè
Trăng ơi trăng ! Hãy ngồi xuống vỉa hè
Hãy cùng ta trao đôi lời tâm sự
Nào mạnh dạn đừng e thẹn thế chứ
Bởi vì ta yêu trăng mãi muôn đời
tramaha
Làm sao vớt được ánh trăng
Loang ra vỡ vụn tan tành trên sông
Làm sao nhặt lá Thu phong
Rừng chiều hoang vắng còn không ai về !
Trăng nghiêng nửa khuất lời thề
Tìm đâu một nửa tròn về bóng Trăng
Khuyết rồi vòng nguyệt cung Hằng
Rèm mơ khép lại mây giăng tím sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2010 06:17:57 bởi halethuong >
Giữa núi rừng....cây buông cành lá đỏ
Rụng xoay vòng như chong chóng tuổi thơ
Gửi sắc thắm sáng khung trời ước mơ
Để hồn tôi ngẩn ngơ về chốn ấy
Dòng lưu bút còn in đậm trên giấy
Thời học trò áo trắng bao thân thương
Ta cùng em nhặt cánh phượng bên đường
Ép trang vở… rực đỏ lời hẹn ước
Chút ngây dại…chẳng điều gì biết trước
Để giờ đây…ta xa cách đời em
Làm con tim…đã hóa đá bên thềm
Giữa núi rừng….lá thu bay chấp chới…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 12:07:22 bởi tramaha >
Dấu yêu ơi
Dấu yêu ơi! Tìm đâu khi đã mất
Giữa dòng đời anh đắng ngắt bờ môi
Thân phận anh như lá vàng mãi trôi
Trên dòng sông phụ bạc đang xô đẩy
Dấu yêu ơi! Anh tìm sao chẳng thấy
Để giữa trời lẻ cánh nhạn đau thương
Để con tim buốt lạnh bao đêm trường
Và tâm hồn đã trở nên băng giá
Dấu yêu ơi ! Phải chăng xa lạ quá
Đối với anh...kẻ mạng phận cô đơn
Chẳng yêu thương mà chỉ biết oán hờn
Dấu yêu ơi... quay về đi em nhé....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 12:06:37 bởi tramaha >
Khóc chung
Ven sông văng vẳng tiếng chim khuyên
Một bóng thướt tha trước mạn thuyền
Thổi sáo thở than đời vướng hận
Ta đàn đối đáp kiếp thuyền quyên
Ngân nga.... điệp khúc.....sầu bi thảm
Vang vọng....cung sầu....tình lỡ duyên
Ai oán một đời…. buồn bất tận
Khóc chung nguyện bước xuống hoàng tuyền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 12:07:54 bởi tramaha >
Xin gửi
Xin gửi cho tôi chút lửa hồng
Để thiêu để đốt cõi hư không
Để mai nắng sớm xua lạnh giá
Và để con tim trải tấm lòng
Xin gửi cho tôi một chút tình
Của người của bạn ngát hương xinh
Để tôi gửi đến người thương nhớ
Ước hẹn trăm năm chuyện chúng mình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 12:08:26 bởi tramaha >
Chiếc áo màu đen
Một chiếc áo còn vương những màu mực
Những hình vẽ những trái tim yêu thương
Của bè bạn lúc chia ly mái trường
Thời học sinh , Ôi sao mà lắm chuyện
Khẽ mân mê trong lòng đầy quyến luyến
Nhớ một thuở bạn có lưu bút ghi
Mà thân tôi lại chẳng có chút gì
Thôi đành vậy xin ký tên lên áo
Thế mà hay, cả lũ lại láo nháo
Tranh nhau viết lên cả thân hình tôi
Chiếc áo trắng giờ đã đen mất rồi
Nhưng mà sao lại thân thương đến vậy !
Tàu lửa
Một con tàu lao nhanh trong đêm tối
Chia lối nhỏ thành hai bờ sông Tương
Cuốn chiếc lá đang nằm im trên đường
Thành con thuyền trôi theo dòng sông lạnh
Tôi là cây bàng Nhánh cây bàng giữa mùa đông xơ xác
Run thân mình trước cơn gió vừa qua
Ta thờ thẫn lặng ngồi trước hiên nhà
Hỏi đất trời mùa thu đâu rồi nhỉ
Về đây đi hỡi mùa thu thú vị
Để khung trời rực đỏ những lá bàng
Để hồn ta dạo khúc nhạc tình tang
Và nằm trên tấm thảm vàng êm dịu
Ngắm đàn chim đang gọi nhau líu ríu
Rủ nhau bay tìm hơi ấm xa xa
Trong ánh nắng đang buông xuống chiều tà
Đón trăng lên để ta cũng lá bàng hát....
Tôi là cây bàng trước ngõ, đang run mình trong giá lạnh. Ui da, gió đâu lạnh thế. Nắng ơi, em ở đâu rồi. Em đã ngủ quên ở phương nào vậy. Để mùa đông đang dần lạnh thêm con tim yếu ớt của anh. Hãy về đi em. Hãy cùng bàng anh đón xuân sang với những mảnh tình xanh biếc của anh qua những chồi non.....
Nhành trứng cá
Khẽ rủ buông sau đêm đông lạnh giá
Giọt sương lăn trên nỗi nhớ triền miên
Ngẫn ngơ tiếc quả ngọt đãi bạn hiền
Là lũ kiến đang dần tha về tổ
Chiếc là vàng xoay xoay rụng cuối phố
Giữa làn xe tỏa khói bụi mờ sương
Khẽ than thở trong góc nhỏ bên đường
Cành trứng cá của một thời thơ ấu
Ai leo trèo như những chú chim đậu
Mải kiếm tìm chút vị ngọt thơ ngây
Rồi lớn dần trứng cá vẫn còn đây
Để ai đó lại nhớ về kỷ niệm....
Trứng cá ơi, chắc mi cũng bằng tuổi ta đấy nhỉ. Mà sao ngươi giản dị bình thường đến vậy, ta thì không thế. Đâu rồi cái ngày lũ bạn nô đùa leo trèo hái quả nhỏ xíu, chúm chím cho vào mồm chút ngọt ngào dù bé nhỏ. Ơ, giờ này có ai nhớ đến mi đâu ngoài ta. Sao lại đưa quả rớt trúng đầu ta như cốc đầu ta vậy.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2010 21:42:00 bởi tramaha >
NHỚ ANH Em nhớ anh bao đêm dài thao thức
Tim ngỡ ngàng khi cơn gió lao xao
Em lầm tưởng tiếng chân anh bước vào
Qua cánh cửa đã hoen màu rỉ ố
Trời ngoài kia trắng xóa cơn mưa đổ
Những bong bóng xuất hiện lại vụt tan
Em ngậm ngùi trong một chút ngày tàn
Đời cô quạnh vì tình yêu đã mất
Từng câu nói vần thơ em là thật
Về đi anh, chúng mình sẽ cưới nhau
Hình đôi chim cùng chữ hỷ thắm màu
Treo khung cửa em đang ngồi thờ thẫn
Thế nhân ơi sao số em bạc phận
Tình dang dở khi tuổi còn xuân xanh
Chút mộng mơ, nhỏ nhoi mà chẳng thành
Có phải chăng tình yêu là có tội
Hay là em đi nhầm đường lạc lối
Để bây giờ thân gái cõi quạnh hiu
Mắt nhạt nhòa mỗi khi cuối buổi chiều
Là đời em sống một ngày vô nghĩa
Nhìn cảnh vật giữa tiết đông lạnh giá
Lòng ta lại luyến tiếc hương mùa thu
Nhớ một bóng đang ngồi góc ao tù
Buông cần câu để kéo ánh trăng khuyết
Bỗng ngẩn ngơ vẻ mặt đầy nuối tiếc
“ Này cá kia ! Sao ngươi nỡ trêu anh ”
Làm ánh trăng đã vụn vỡ tan tành
Làm tim ta đang nổi con đau nhói
Đâu rồi trăng với sắc hương chói lọi
Giữa mùa thu giữa màn nước trong veo
Để tim ta chợt muốn tan biến theo
Rồi ngậm đắng lại một đêm chờ đợi
“ Cá ơi cá! Xin lặng im giùm với ”
Một đêm thôi chỉ một đêm mà thôi
Bởi tim ta đã lạnh bao lần rồi
Vì ngươi đó, hỡi người yêu bé nhỏ.....
Nhánh lục bình cứ mãi trôi lặng lẽ
Trên dòng sông đục ngầu những phù sa
Từng đợt sóng làm tim em xót xa
Bởi vì em chẳng biết về đâu nữa
Dẫu trong em mang tình yêu chan chứa
Mà chẳng thành vì số phận long đong
Em chợt ước thân mình chìm xuống sông
Để đời em xóa đi bao đau khổ
Em thèm muốn mình lên bờ trên phố
Đón bình minh cùng những hạt cát kia
Dẫu nhỏ nhoi nhưng cũng chẳng chia lìa
Niềm hạnh phúc đã bao đêm mong ước
Nhưng làm sao, làm sao mà có được
Bởi sinh ra em là kiếp lục bình
Phận cô đơn mải kiếm một chút tình
Nhưng cuối cùng em nát thây dưới biển.....
Ta yêu em từ thuở còn để chỏm
Mối tình đầu ngây dại biết bao nhiêu
Đôi chim nhỏ về tổ lúc buổi chiều
Cùng hơi ấm tình cảm luôn chan chứa
Anh vẫn yêu như anh đã từng hứa
Nhớ vẻ mặt ngộ nghĩnh đó của em
Cười bẽn lẽn như cô dâu phủ rèm
Lại giơ đấm khi anh khẽ ôm lấy
Anh đã yêu và cũng từng đã thấy
Những hạnh phúc xen lẫn những khổ đau
Mà anh vẫn giữ tình anh một màu
Là sắc màu chung thủy với em đó.
Nhánh xương rồng đang khoe hoa rực đỏ Đắm thân mình trong những cạnh sắc gai Để mai đây em héo úa hình hài Gửi vào đời chút sắc hương nhỏ bé Giữa đất trời em như chim cánh lẻ Bay một mình trong tĩnh lặng âm u Cơn gió kia đưa em đến ngục tù Đầy cát bụi, nắng cháy da cháy thịt Để giờ đây em lại ngồi thút thít Hận thân mình lại ngắn ngủi thế sao Ai biết không, ai có hiểu không nào Em chỉ là một cành hoa khổ ải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: