chương 11 Minh Hân tựa lưng vào tảng đá trơn nhẵn vì sống gió thời gian. Vừa ngắm cảnh biển trời xanh ngát, bao la, Hân vừa nói :
- Ồ đây đẹp thật. Cứ như lạc vào hoang đảo với biển không dấu chân người. Dường như ở đây không có thời gian vì cuộc sống phẳng lặng và đơn giản quá. Đơn giản đến mức em có cảm giác mình đang quay về những năm đầu thế kỷ hai mươi với những vật dụng toàn bằng tre lá, đất đá trong khu du lịch của anh.
Lăng hóm hỉnh :
- Quay ngược dòng thời gian là một điệu kỳ thú, đó chính là ý tưởng của ba anh. Ông muốn tạo một khung cảnh lạ, độc đáo, ấn tượng cho du khách bởi sự hoài cổ. Anh rất ủng hộ ý tưởng này. Tất cả mới bắt đầu, cũng còn hơi lâu mới xong công trình này.
Minh Hân câu đôi mày được tỉa mỏng như một lằn chỉ:
- Nghĩa là anh còn ở đây dài hạn ?
Lăng gật đầu :
- Đương nhiên. Chỗ này y như thiên đường, anh rất ưa . Có lẽ sau này anh sẽ quản lý toàn bộ khu du lịch chớ không phải chị Uyên.
Minh Hân thảng thốt :
- Thật hả ? Anh định treo giàn bếp tấm bằng kỹ sư xây dựng sao ?
- Thì cũng có gì quan trọng ?
- Nhưng làm sao anh biết quản lý ?
Lăng thản nhiên :
- Thì đi học. Với anh không chuyện gì khó một khi anh đã thích. Anh sẽ bắt em cùng học để sau này em phụ anh.
Minh Hân trầm giọng :
- Em không sống nhưng chỗ xa xôi, hẻo lánh thiếu thốn mọi tiện nghi như vậy được.
- Bây giờ thì như vậy, nhưng khi thành khu du lịch mọi thứ sẽ khác đi chứ.
- Khác cỡ nào cũng không sánh với Sài Gòn. Anh có thể đem vũ trường, siêu thị, mọi tiện nghi, mọi giải trí của thành phố ra đây không ?
Lăng kêu lên :
- Nếu bê mọi thứ ở thành phố ra đây thì còn gì là độc đáo ?
Minh Hân nhún vai :
- Em không hợp với cái độc đáo của anh. Từ nhỏ tới giờ, em quen sống ở thành phố, nếu ở đây ngày này qua tháng nọ , em sẽ chết mất.
Lăng phì cười :
- Làm gì dễ chết dữ vậy cô nương. Anh chỉ đưa ra kế hoạch cho tương lai cả hai đứa chớ có ép em đâu.
Minh Hân phụng phịu :
- Em cũng không thích anh ở đây. Đứa một nơi khổ lắm. Em cần có một người đàn ông để được yêu đương, chiều chuộng. Suốt thời gian qua vắng anh, em một mình thui thủi, nghĩ mà tủi thân khi nhìn lũ bạn dung dăng, dung dẻ với bồ.
Lăng kéo Minh Hân vào lòng :
- Bây giờ đã có anh, anh sẽ bù cho em.
Vừa nói, anh vừa cúi xuống tìm môi cô, Minh Hân bá cổ Lăng và hôn trả hết sức nồng nàn. Qua những đêm nhảy nhót xả láng với Đinh, Minh Hân muốn sống đằm lại, bởi vậy có mới theo Hải Uuyên ra đảo thăm Lăng, cuộc thăm viếng này như một cách thay đổi không khí. Không khí ở vùng biển dễ chịu thật, nhưng buồn quá. Minh Hân mới ở ba ngày đã thấy nhớ Sài Gòn điên khùng.
Đang ngây ngất vì nụ hôn quá cuồng nhiệt của Lăng, Minh Hân bỗng có cảm giác bị nhìn trộm.
Đẩy với Lăng ra, cô bảo :
- Có ai nhìn mình đấy.
Lăng ngơ ngác :
- Làm gì có ai.
Minh Hân thoáng thấy một dáng người sau những ngạch đá, nơi thủy triều dâng nước lên sâm sấp.
Cô chỉ Lăng :
- Kìa kìa, một con nhỏ... ai vậy anh?
Lăng nhíu mày khi nhận ra vóc dáng quen thuộc của Tỵ Anh cố giữ giọng tự nhiên :
- À con gái dì Mí.
Minh Hân hỏi :
- Bà nấu cơm ấy hả?
- Ờ.
Minh Hân khó chịu :
- Sao lại rình rập người khác kỳ vậy ?
Lăng vội lên tiếng :
- Chắc Ty tình cờ ra đây chớ cô bé không rình rập như em nghĩ đâu.
Minh Hân bĩu đôi môi tô màu hồng bạc :
- Tình cờ ? Sao anh biết nó tình cờ ?
- Ty hay lang thang một mình ở những ghềnh đá này.
Minh Hân soi mói :
- Vậy mà anh cũng để ý à? Hay nhỉ?
Lăng nhăn mặt :
- Ty không được bình thường. Em đừng suy diễn bậy.
- Không bình thường là … là khùng ấy hở ?
- Không phải. Ty bị mất trí nhớ sau một cú sốc nặng về tình cảm chớ không phải khùng.
Minh Hân tò mò :
- Con nhỏ đó bị thất tình à ?
Lăng trầm giọng :
- Ty bị sốc vì ba và chị gái chết trong một trận bão. Tội nghiệp lắm.
Minh Hân cười phá lên, không một chút xúc động :
- Vậy mà anh bảo " một cú sóc nặng nề tình cảm " làm em tưởng con nhỏ điên vì tình. Mà nó đẹp không?
Lăng khẽ lắc đầu :
- Đúng là đàn bà. Thắc mắc những chuyện đâu đâu.
Minh Hân phụng phịu :
- Chuyện đàn bà kệ em. Anh cứ trả lời đi. Đẹp hay xấu?
Lăng ma mãnh :
- Anh đố em đấy.
Minh Hân nghiêng người nhìn về phía những ghềnh đá tìm nhưng không thấy Ty đâu nữa . Cô ngả đầu vào vai Lăng, giọng dài ra :
- Bà Mí y một mụ Trư Bát Giới, con gái bà chắc cũng … cỡ đó nhưng nhẹ cân hơn một tí.
Lăng lắc đầu :
- Vậy là em lầm rồi. Ty hoàn toàn không có một điểm nào giống mẹ.
- Nghĩa là nó đẹp ?
- Rất đẹp là đằng khác.
Mặt Minh Hân xịu xuống, cô tự ái khi Lăng khen người con gái khác trước mặt mình.
Giọng đanh lại, Minh Hân bảo :
- Bà Mí như thế làm sao con bà rất đẹp được. Em không tin đâu, anh đừng hòng trêu.
Lăng nói một hơi :
- Ty rất khác thường, cô bé nói nhiều điều làm người ta ngạc nhiên vì không biết cô bé đã thu thập những kiến thức ấy ở đâu, trong khi Ty mới học đến lớp năm. Bà Mí cho rằng con gái mình bị người khuất mất may nhập.
Minh Hân trợn tròn mắt :
- Sao ghê vậy ?
- Nhưng anh không tin mấy chuyện đồng bóng đó.
- Vậy anh giải thích như thế nào về những hiểu biết mà anh bảo là đáng ngạc nhiên của nó ?
Lăng ngập ngừng rồi nói dối :
- Anh không giải thích được.
Minh Hân … tra:
- Thế anh hay nói chuyện với nó không ?
- Hơi … bị thường xuyên.
Minh Hân véo mạnh Lăng làm anh nhóm lên vì đau . Cô nghiến răng :
- Từ giờ trở đi, em cấm anh đó . Hừ! Nhỡ nó là người cõi trên rồi bắt hồn anh thì sao ?
Lăng vòng tay ôm ngang người Minh Hân :
- Bộ dễ bắt hồn anh lắm a ? Tướng anh quỷ cũng phải kiêng mặt, đừng nói chi ma.
Dứt lời, anh cúi xuống hôn Minh Hân. Cô đáp lại nồng nàn hơn lúc nãy và thích thú nghĩ " con điên ấy đang rình xem hạnh phúc của mình ".
Minh Hân biết Lăng yêu cô, nên dù Minh Hân có nhiều quan hệ khác, anh vẫn không bỏ cô được. Nhưng hai người thường xuyên giận vì sự xung khắc về tính khí, về cách sống, nếu có điểm tương đồng thì đó là sự cao ngạo. Chính vì ai cũng xem cái tôi của mình quá lớn, nên mọi có những lời ngang nganh, gai góc làm tổn thương nhau để rồi lại hòa.
Minh Hân không nhớ nổi hai người đã có bao nhiêu lần tuyên bố chia tay rồi lại quay lại … yêu thương thắm thiết. Cô chỉ biết giận mãi cũng nhàm vì… cái sự giận ấy miết cũng chẳng còn gì ghê gớm như lần giận đầu tiên. Nó giống như một cách thể hiện sự phản kháng trước một chuyện có không đồng ý với Lăng. Mà cô và Lăng thì có ức tỷ bất đồng nên chuyện chia tay rồi quay lại vẫn xảy ra triền miên.
Lăng bỗng nói :
- Phải chi lúc nào em cũng mềm mại, dịu dàng và quyến rủ như vậy thì chúng ta đâu giận dỗi.
Minh Hân vênh mặt lên :
- Chỉ cần anh chiều em, làm theo ý em làm sao em giận anh được.
- Thế sao em không chiều anh, làm theo ý anh?
- Vì em là Minh Hân. Tất cả đàn ông phải chiều theo ý Minh Hân.
Lăng vuốt mũi Minh Hân :
- Ghê nhỉ! Không tất cả được đâu cô em đỏng đảnh. Vẫn có người không nuông chiều em.
- Xì! Anh chớ gì. Tự cao quá coi chừng mất người yêu đó.
- Em mất anh thì có.
Minh Hân vênh váo :
- Lúc nào em cũng có sơ- cua, sau anh vẫn còn khối gã ngốc xếp hàng. Em chả phải lọ Mất người này, đã có người kia thế mạng.
Mặt Lăng sa sầm xuống, anh biết Minh Hân vốn kiêu căng nên mới nói thế, nhưng kiểu coi tất cả đàn ông đều là ngốc của Hân khiến Lăng ngùn ngụt tự ái.
Anh lạnh lùng :
- Thế à ? Em cứ coi như đã mất anh rồi đó.
Minh Hân không nghĩ rằng Lăng đang bực bội, cô cười khúc khích :
- Em muốn biết tình địch của mình ra sao? Có ba đầu, sáu tay, mười hai con mắt không mà dám cướp bồ của em.
Lăng so vai :
- Mất có nghĩa là anh không còn yêu em được nữa, chớ cần gì có người thứ ba.
Minh Hân càng cười to hơn :
- Không yêu được nữa mà vừa rồi … hôn như muốn nuốt sống con người Tường Ái . Anh không thiếu em được đâu Lăng.
Lăng nhún vai :
- Em chủ quan quá đấy. Mấy tháng qua, anh sống thoải mái ở đây dù thiếu em và mọi tiện nghi vật chất khác.
Minh Hân châm chọc :
- Nhờ cạnh anh có một con tâm thần chớ gì ? Chà " yêu người điên " coi bộ thú vị hơn yêu người tỉnh nhỉ ?
Lăng thản nhiên :
- Em nói không chừng đúng đó . Có một người như cô bé Ty để yêu chắc chắn rất thú vị.
Minh Hân đứng phắt dậy. Bỏ chân trần, tay xách giày, cô đi một mạch như làm xiếc trên những tảng đá trơn nhẵn. Lúc nãy theo Lăng đến đây, Minh Hân phải bấu mười đầu ngón chân bước từng chút thật khó khăn, vậy mà bây giờ cơn giận đã khiến cô " dũng cảm " vượt qua tất cả mà không cần Lăng theo đỡ.
Anh nhìn Minh Hân bỏ đi và khẽ thở dài. Anh cũng dở khi không chịu nhường nhịn Minh Hân một chút. Suy cho cùng, Lăng cũng tự cao háo thắng chớ không riêng gì Minh Hân.
Dợm đứng dậy, Lăng định đi theo cô, những không hiểu sao anh lại thôi. Lúc nãy nói những lời như thế với Minh Hân đã là dở, giờ anh đi theo cô lại càng dở hơn. Minh Hân anh cần được học nhiều bài học, thế sao Lăng không cho cô nếm mùi đầu tiên từ bài học tự đi một mình trên những tảng đá ngoài biển nhỉ ?
Lăng nằm dài xuống, hai tay kê sau ót, anh không muốn nghĩ tới Minh Hân nữa. Phút vui mừng khi gặp lại cô sau mấy tháng cách xa đã mau chống tàn như bọt biển. Giữa hai người, rõ ràng đã có một khoảng trống to không gì lấp đầy được.
Thật không gì bất hạnh hơn nhận ra sự khác biệt giữa mình và người yêu và cách sống, cách nghĩ. Giờ đây Lăng chợt thấm thía điều đó hơn bao giờ hết.
Anh đã không còn cảm xúc sau mỗi lần dỗi hờn của Minh Hân để vội vàng theo năn nỉ, xin lỗi cô như trước kia. Thoạt đầu, Lăng nghĩ có lẽ tại hay giận quá nên nhàm. Đúng là nhàm thì có nhàm, những sự nhàm này có cả sự chán nữa. Một khi đã có sự nhàm chán trong tình yêu thì làm gì còn mê đắm, mặn nồng.
Vừa rồi Lăng đã cố hôn Minh Hân thật sâu y như anh đang rất khao khát, song khổ sao chỉ có thân xác anh đòi hỏi, còn tâm hồn lại như đang đóng băng. Mà tình yêu chân thật đâu chỉ được thỏa mãn bằng thể xác.
Lăng suy nghĩ lung tung rồi ngủ quên hồi nào không haỵ Anh giật mình khi nghe giọng Hiển gọi.
Anh ta đứng trước mặt Lăng hất hàm :
- Sao lại bỏ Minh Hân một mình mà nằm lăn ra ngủ ở đây vậy cậu ba ? Chẳng lẽ lại giận nữa rồi ?
Lăng không trả lời, anh hỏi lại :
- Hân đâu ?
- Đang tỉ tê to nhỏ với Hải Uyên. Đúng là đàn bà, chuyện gì làm thế không biết.
Lăng vươn vai đứng dậy. Anh đốt một điếu thuốc rồi khoan khoái rít hơi thật dài.
Hiển nói :
- Mọi người đang chờ cậu về ăn cơm đấy …
Lăng nhảy xuống bả đá thấp :
- Thì về.
Vừa đi, anh vừa thắc mắc :
- Sao dạo này không thấy Cư hả ?
Hiển trả lời kèm theo câu hỏi :
- Nó theo tàu lớn, nhiều khi cả tháng mới về. Cậu hỏi nó làm chi ?
- Thấy vắng thì hỏi vậy thôi.
Hiển cười đểu giả :
- Nó ở lại chỉ tổ làm kỳ đà, vắng nó thiên hạ vui hơn buồn.
Lăng khó chịu :
- Thiên hạ nào ?
Hiển thản nhiên :
- Con ba trợn Ty ấy . Không có thằng anh du đãng ở nhà canh chừng, con Ty tha hồ đi hoang với bọn thợ Ở công trường.
Lăng sắc giọng :
- Có thấy thì hãy nói, tôi không thích cách hạ thấp người khác của anh.
Hiển liếm môi :
- Tôi nghe bọn thợ khao với nhau về con nhỏ …
Lăng gạt ngang :
- Đứa nào? Ngày mai đưa lên gặp tôi.
Hiển mồm mép :
- Đó là chuyện riêng tư của người Tường Ái . Gặp cậu để làm gì ?
Lăng nghẹn lời vì câu hỏi của Hiển. Anh bực bội dằn bước chân trên đá.
Cách đây không lâu, chính anh ra Nha Trang điện thoại cho giám đốc Dung để hỏi về Tường Ái . Hôm đó anh không gặp ông Dụng mà người nhắc máy là cháu ông Tường Ái . Qua… tay này, anh biết Tường Ái đã đi du học, còn hư thật thế nào thật khó đoán. Nhưng không hiểu sao Lăng vẫn tin tưởng rằng Tường Ái và Ty có liên quan với nhau, giờ nghe kiểu dè bĩu của Hiển, anh chợt khó chịu vô cùng. Anh hiểu Ty, cô bé không phải mẫu người như Hiển nói, khổ nỗi Ty vốn khác thường nên hay bị chế giễu, chậm chọc, cách chậm chọc của người có ăn học như Hiển thật hạ cấp, Lăng mở miệng bênh vực Ty sẽ… mắc quai ngay.
Về tới nơi, Lăng thấy Minh Hân và Hải Uyên đang nói chuyện với nhau. Anh vừa bước vào là Hiển quay ngoắt đi.
Hải Uyên lên giọng chị :
- Người ta cất công ra tận đây thăm mà em thật… đúng là vô tình, vô tâm.
Lăng lầm lỳ ngồi vào bàn ăn. Anh không thể dẹp tự ái để làm lành với Minh Hân trước được, dù cô đã " cất công ra tận đây thăm anh ".
Hiển cố khuấy bầu không khí cho sôi động :
- Nào! Nào! Mời các cô nương cầm đũa . Đặc sản biển không đó nghen.
Minh Hân nhìn qua một cái rồi lắc đầu :
- Không ăn.
Hiển kêu lên:
- Trời! Cá chình này mà ở thành phố phải vào nhà hàng mới có đấy.
Minh Hân bĩu môi :
- Ai thèm con cá chình của anh.
Lăng thản nhiên cầm đũa, anh thản nhiên ăn như không có Minh Hân ngồi đó . Thái độ của anh làm cô ứ nghẹn. Minh Hân giận dỗi đứng dậy khiến Hải Uyên phát gắt :
- Mày vừa phải thôi chớ Lăng. Dầu gì Minh Hân cũng là khách.
Lăng nhướng mày :
- Em có làm gì phiền khách đâu ?
Hải Uyên lầu bầu :
- Hừ, đàn ông gì nhỏ mon. Nhỏ Hân có khối người để lựa chon. Mày làm sao nó chê thì làm.
Lăng cười khẩy :
- Em không phải món hàng, đừng nói chuyện lựa chọn với em.
Hải Uyên buông đũa đi vào phòng Minh Hân. Hiển nhún vai :
- Cậu hơi quá đáng đó.
- Tôi đâu khéo léo với đàn bà như anh.
Hiển có vẻ sượng vì lời nói của Lăng. Bàn ăn tẻ ngắt với thức ăn ê hề trên bàn. Lăng biết mình dở khi xử sự như thế, song anh không quen giả dối nên đành nhận mình dở.
Xuống nhà bếp, Lăng thấy ba Mí đi ra đi vào trông ngóng.
Vừa thấy anh, bà đã nói :
- Không hiểu con Ty đi đâu từ trưa tới giờ, sao tôi lo quá cậu ba.
Lăng hơi bất ngờ, anh nhớ lúc thấy dáng Ty thấp thoảng ngoài ghềnh đá tới giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi. Cô bé có thể đi đâu khi thường ngày Ty chỉ quanh quẩn trong khung viên này ?
Anh bảo :
- Dì tìm thử xem Ty có lòng vòng các hàng quán gần đây không ?
- Tôi hỏi cả rồi. Từ chiều tới giờ, không ai thấy Ty hết.
Dứt lời, bà bồn chồn nhìn ra cửa, giọng vừa lo vừa sợ, bà nói như than :
- Thằng Cư dặn tôi phải trông chừng Ty thật kỹ, lỡ có chuyện gì tôi chết với nó.
Lăng trấn an :
- Để tôi đi tìm Tỵ Dì lo gì cơ chứ.
Bà Mí ngập ngừng :
- Cậu có khách mà.
- Ối dào! Ăn thua gì.
Dứt lời, anh đi ra đường về phía biển. Giờ này mặt trời đã lặn, biển bắt đầu tối, Lăng đi dọc bãi cát và gọi tên Ty, nhưng không có tiếng trả lời :
Lẽ nào Ty quay về căn nhà xiêu vẹo ấy ? Mà quay về để làm gì? Lăng không đi nữa . Anh chạy về phía rừng phi lao, vừa chạy vừa gọi vang.
Tới nhà, anh hào hển thở và thất vọng khi không có ai bên trong.
Vậy Ty đi đâu kìa ?
Lăng chợt nhớ có lần Ty nói với anh về cái hốc đá . Cô bảo khi nào buồn, cô đều ra đó … trốn nỗi buồn . Không lý do gì Ty buồn để phải trốn ở đó khi mặt trời đã lặn như vậy.
Giờ này triều lên, hốc đá trốn buồn của Ty cũng bị ngập. Lăng thót người khi tưởng tượng Ty đã bị nước cuốn phăng đi trở về vào lúc triều lên.
Trời ơi! Con bé điên khùng ấy! Hú ba hồn chín vía Tỵ Vừa chạy về phía hốc đá, Lăng vừa vái trời đừng xảy ra chuyện gì với Tỵ Lội lõm bõm, Lăng trườn người lách vào giữa các phiên đá ngập nước để tới hóc đá. Anh thở hắt ra khi thấy Ty ngồi bó gối trông bóng đêm . Giận lẫn thương, Lăng hầm hừ hét :
- Em làm quái gì ở đây vậy ?
Ty nhìn anh, giọng đều đều :
- Em có làm gì đâu.
Lăng dịu xuống trước vẻ thơ dại của cô :
- Vậy sao không về ? Dì Mí tìm em từ chiều tới giờ.
- Em thích ở đây hơn.
Lăng co người lại vì lạnh, anh biết Ty cũng đang lạnh nên mới ngồi bó gói thế kia. Ngồi xuống kế bên, anh lấy gói thuốc và hộp quẹt. May sao nước biển vẫn thương tình nên thuốc lá không bị ướt. Lăng đốt một điếu và ấm hẳn khi rít một hơi.
Ty reo lên như trẻ con :
- Khói thơm ghê.
Lăng bật cười :
- Thơm à ?
Ty gật đầu nhè nhẹ :
- Ấm nữa. Nãy giờ một mình em lạnh muốn chết.
- Hừ , thế mà lại ngồi đây ?
- Đây là nơi để trốn buồn mà.
Lăng nhíu mày :
- Em buồn chuyện gì ?
Ty chống tay dưới cằm :
- Không nói được. Anh cứ mặc kệ em.
Lăng làm mặt ngầu :
- Anh có thể bỏ em môt mình ở đây à ? Không khéo em cảm lạnh mà chết thật đó.
Ty làm thinh nhìn đốm lửa đỏ lóe sáng trên môi Lăng. Cô đang rất buồn, nhưng không thể nói vì sao, nhất là nói với anh Lăng dịu dàng.
- Nào! Về với anh.
Ty nói :
- Ở đây vui hơn vì em sẽ không thấy những gì mình không muốn thấy ?
- Phải đám thợ trong công trường trêu chọc em không ? Cứ nói cho anh biết ai, anh hứa sẽ đuổi họ ngay ?
Ty cắn môi :
- Họ chả làm gì em cả.
Lăng hùng hồn :
- Vậy thì ai ? Em cứ nói, anh sẽ không bỏ qua dù họ là ai.
Ty vùng vằng :
- Anh không cần quan tâm đến em như vậy. Em có phải trẻ con đâu.
- Người lớn không ai xử sự như thế. Có chuyện gì hãy nói, nếu em tin và xem anh như một người bạn thân.
- Có những thứ không ai chia sẻ được với mình.
Lăng rít một hơi thuốc :
- Tại em không muốn thôi.
Ty ấm ức :
- Mà sao anh lại ngồi đây khi đang có người nhà ra chơi ?
- Anh đang muốn chia sẻ với em.
- Anh làm không được điều đó đâu.
Lăng mỉm cười :
- Vậy làm sao xưng là bạn em ?
Búng tàn thuốc ra xa, Lăng hỏi :
- Đang nghĩ gì cô nhóc ? Ước gì anh đọc được suy nghĩ của em nhỉ ?
Ty giữ mãi tóc dài trong tay :
- Toàn những điều hoang tưởng thôi, anh đọc được sẽ điên theo em đó.
Lăng bảo :
- Anh thích nghe những hoang tưởng đây lắm. Hãy nói về người em yêu đi.
Ty nóng mặt, cô trớ đi :
- Em chưa có, hay anh nói về chị Minh Hân đi. Bao giờ hai người làm đám cưới ?
Lăng hơi bất ngờ vì bị Ty hỏi ngược lại. Anh xoa cằm rồi im lặng nhìn cộ Trong bóng tối, đôi mắt Ty vẫn lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ . Hai ngôi sao ấy đang hống về anh, chờ đợi.
Lăng trầm ngâm :
- Nói gì bây giờ nhỉ ? Anh và chị Hân quen nhau cũng lâu rồi, nhưng anh chưa nghĩ tới chuyện cưới.
Ty tò mò :
- Ủa! Sao vậy ?
Lăng ngập ngùng:
- Vì anh còn nhiều cái chưa được làm, sợ không mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Ty vội nói :
- Em thấy anh rất tốt.
- Tốt không vẫn chưa đủ nhóc ạ. Em biết câu " yêu nhau không chỉ để nhìn nhau mà phải cùng nhìn về một hướng " chứ ?
- Em có nghe. Nhưng sao hai người không cùng nhìn về một hướng vậy ?
Lăng pha trò :
- Vì anh bận nhìn người khác rồi.
Ty thảng thốt :
- Thật hả ? Vậy anh là người phản bội rồi.
Lăng bật cười :
- Anh đùa đấy.
Ty bức rức :
- Anh và chi Hân không hợp tánh tình phải không ? Em thấy chị ấy đẹp lắm cơ mà.
Lăng vuốt tóc Ty.
- Hỏi làm gì chuyện không liên quan tới mình. Chúng ta về. Mẹ em đang rất nóng ruột vì không biết em ở đâu.
Ty thở dài, cô ngập ngừng :
- Chi Hân có biết anh ra biển tìm em không ?
Lăng khẽ lắc đầu.
- Sao kỳ vậy ?
- Chậc, lại hỏi nữa rồi.
Đứng dậy, Lăng đưa tay cho Ty, cô ngần ngừ một chút rồi nắm tay anh, Lăng kéo mạnh khiến Ty mất thăng bằng ập vào người anh.
Gương mặt cô úp vào mặt Lăng, anh vòng tay ôm ngang người Ty và chợt ngất ngây vì tấm thân quá mềm mại của cộ Tấm thân ấy đang run lên vì lạnh, vì gió hay vì sự va chạm bất ngờ này, Lăng không hiểu. Anh cúi xuống nhìn. Gương mặt Ty thật dễ yêu.
Cô là hiện thân của sự đơn sơ, hoang dã lận thánh thiện, ngây thơ mà bất cứ gã đàn ông nào cũng xúc động khi ôm cô trong taỵ Gió thốc lên làm tóc Ty bay phủ cả mặt Lăng, anh nhấm mắt hít lấy mùi hương như mùi cô thoáng nhẹ nhưng hết sức quyến rũ tỏa ra từ tóc và dường như từ thân thể cô.
Hai người đứng trong thinh lặng, trong tay nhau trong nỗi xót xa khi nhận ra không thể thiếu nhau, khi định mệnh đã sếp xếp cho hai người gặp nhau ở đây. Lăng nói như than :
- Sao em lại bước vào đời anh hồn nhiên, dễ dàng đến thế hở Ty ? Thật ra, em là ai, là ai vậy ?
Ty đón lấy hơi ấm từ người Lăng lan sang mình. Cô nghẹn ngào :
- Em là Ty điên, Ty khùng như mẹ và anh Cư vẫn gọi. Anh tới đây làm gì để biến em thành một người khác . Một người luôn hoang mang, thắc mắc về chính bản thân mình để em tự hỏi " Em là ai, là ai? Sao em phải sống giữa những mớ hỗn độn của các giấc mơ mà không biết thật hư ra sao ? "
Lăng trầm giọng :
- Anh nghĩ rằng em không phải là Ty, rồi anh sẽ tìm ra sự thật này. Em không có gì phải buồn để ra hốc đá này ngồi một mình. Anh sẽ lo lắng, chăm sóc em như một cô em gái. Ngoan … anh đưa em về.
Ty cười mà mắt mũi cay xè :
- Vâng, em sẽ không buồn. Em là ai bây giờ không quan trọng nữa, không quan trọng nữa.
Đẩy nhẹ Lăng ra, Ty dang tay giữ thăng bằng rồi chạy nghiêng ngửa trên những tảng đá. Trong bóng tối, dáng mỏng manh của cô xiêu vẹo như sắp ngã trong thật tội. Lăng muốn chạy theo ôm siết Ty vào lòng như mới tức thì anh vừa ôm vô cùng, nhưng Lăng nắm chặt tay đứng khựng lại. Anh không thể lún sâu hơn nữa vào mê cung tình ái. Anh đã có Minh Hân sao lại đèo bồng khi nghĩ tới một cô gái đặc biệt như Tỷ Anh tự làm khổ mình và khuấy động cuộc sống lâu nay bình lặng của Ty rồi. Cô bé chỉ không nhớ quá khứ chớ đâu phải không biết buồn, vui, đau khổ, và thậm chí cả yêu.
Lăng đâu còn khờ khạo để không hiểu vì sao Ty ra hốc đá này ngồi . trốn buồn. Chẳng lẽ Ty sẽ nói vì anh … Hay cụ thể hơn là vì anh và Minh Hân ?
Lúc này, chắc Ty rất đau đớn khi vô tình thấy anh và Minh Hân hôn nhau . Không bắt Ty đứng lại, Lăng đi theo sau cộ Anh chợt buồn vô hạn vì biết giữa cô và anh không thể nào còn được những ngày vô tư như trước đây. Rồi anh sẽ tránh gặp Ty, giữa hai người không thể là tình yêu. Anh không cho phép mình làm tổn thương cô lẫn Minh Hân.
Anh phải phân biệt đâu là tình yêu, đâu là một thoáng bâng khuâng trước một nhân ảnh vừa đẹp vừa thơ ngây, trong sáng như thiên thần.
Rõ ràng Lăng có nhiều cảm tình với Ty, nhưng lẽ nào tình cảm vu vơ ấy lại quá mạnh để đánh một Minh Hân sắc sảo đầy cá tính ra khỏi trái tim anh. Anh và Minh Hân khác khau, nhưng đâu có nghĩa là anh không yêu cô ? Với Ty có lẽ anh chỉ thương hại, chỉ đơn thuần là thương hại thôi.
Nhồi nhét xong những ý tưởng ấy vào đầu óc và cả vào trái tim. Lăng bước vô nhà. Anh thấy Hiển, Minh Hân và bà chị hai của mình ngồi quanh bàn làm việc. Nheo mắt với anh, Hiển cười trân tráo trong khi hai người phụ nữ mặt hầm hầm.
Hải Uyên lên tiếng :
- Tao làm việc với bà Mí rồi. Ngày mai bà sẽ được nghỉ kèm theo hai tháng lương.
Lăng giận dữ :
- Ai cho phép chị làm như vậy ở đây ?
Uyên cười nhạt :
- Ở đâu tao cũng được phép hết . Hừ! Thật khó tin chuyện cậu chủ đôn đáo chạy ngoài biển vào chiều tối để tìm cô con gái cưng cho người giúp việc. Không cho bà ta nghỉ, ai biết cậu ba nhà này còn cực khổ ra sao với con nhỏ khùng đó nữa.
Lăng đanh giọng :
- Chị không có quyền hạn gì ở đây hết.
- Đúng. Tao không nói về công việc, nhưng tao là chị hai, tao phải có trách nhiệm với gia đình, với em út. Gia đình mình chưa bao giờ bị tai tiếng. Ba đặt nhiều kỳ vọng, tiền của vào khu du lịch này, uy tín và danh dự là hai điểm ba coi trọng nhất. Mày không thể vì thói đa tình, ham vui mà đánh mất uy tín, danh dự của gia đình nơi chúng và nói riêng cá nhân ba.
- Chị đang đùa chắc ?
- Mày nghe rất rõ, đừng giả vờ hỏi vặn.
Lăng lạnh lùng :
- Chị ra thăm chồng thì cứ lo thăm chồng, đừng xía vào bất cứ chuyện gì ở đây.
Dứt câu, anh hầm hầm xuống bếp đúng lúc bà Mí đang quát Ty.
Cô ngồi co ro một góc, trông rất tội . Lăng nói như ra lệnh :
- Ngày mai dì cứ làm việc bình thường. Vắng dì, không những công nhân chết đói mà tôi cũng nhịn ăn.
Bà Mí ngập ngừng :
- Nhưng mà có hại …
- Không nhưng nhị gì hết. Ở đây tôi là người có quyền quyết định mọi thứ.
Định nói với Ty một vài lời thật dịu dàng như để an ủi, nhưng Lăng đã kịp nén lòng. Anh bỏ ra ngoài đốt thuốc và nhìn ra khơi, nơi những đoàn tàu đánh cá đang chống đèn để câu mực.
Đại dương rất phẳng lạng, nhưng sóng vẫn không ngừng vỗ.
Chắc chắn phải có cái gì đó như một nỗi đau đang chuyển động không ngừng dưới lòng biển rộng, nên sóng mỗi đêm ngày thôi thúc thế kia.
chương 12 Đặt tách café xuống bàn, Minh Hân nhìn Đinh :
- Em hỏi chuyện này anh phải nói thật.
- Em hỏi chuyện gì anh cũng nói thật hết, vì từ khi quen em rồi yêu em đến giờ, anh đã dối em bao giờ đâu.
Minh Hân liếc anh một cái bén ngót :
- Phải không đó :
Đinh tròn mắt thật … ngây thơ :
- Anh thề nhé.
- Xì! Chả có Chúa, Phật, thánh thần lẫn yêu ma, quỷ dữ nào dám làm chứng cho lời thề của anh. Nhưng em vẫn có cách để biết anh dối hay thật.
Im lặng mốt chút để kích thích trí tò mò của Đinh, Minh Hân mới từ tốn hỏi :
- Anh có một cô em họ tên Tường Ái, đúng không?
- Đúng , sao tự nhiên em lại hỏi nhỏ Ái nhỉ ?
- Thì em muốn gặp cho biết chị biết em.
Đinh thản nhiên :
- Tiếc quá! Con bé đi du học rồi.
Minh Hân hất hàm :
- Cho anh nói lại đó . Tường Ái đâu ?
Đinh khẽ nhíu mày . Với ai thì có thể " xuất chiêu " này chớ với Minh Hân thì không nên.
Làm ra vẻ rầu rĩ lẫn ân hận vì đã nói dối, Đinh thở dài sườn sượt :
- Anh đã hứa với bác Dụng là không được nói chuyện của Tường Ái với người ngoài . Nhưng suy cho cùng, em có phải người ngoài đâu.
Minh Hân xịu mặt:
- Biết nghĩ thế mà còn nói dối . Thật tủi cho em. Muốn tìm hiểu những người thân của người yêu cũng khó khăn quá.
Đinh nghiêm mặt :
- Vì đây là chuyện liên quan tới danh dự nên em phải hứa giữ bí mật.
Minh Hân gật đầu :
- Em hứa … Mà chuyện gì dữ vậy ?
Đinh thờ dài :
- Thật ra, Tường Ái bỏ nhà đi gần nửa năm nay rồi.
Hân ngạc nhiên :
- Tại sao ? Cành vàng lá ngọc mà đi bụi đời à ?
Đinh chép miệng :
- Bởi vậy bác anh mới sất bất sang bang thất điên bát đảo cả nửa năm nay, ông đâu làm việc nổi . Nội lo chuyện kiếm con gái cưng là đã hết thời gian lẫn tâm trí rồi.
Minh Hân không nén được tò mò :
- Tại sao Tường Ái lại làm như vậy ?
Đinh ngập ngừng :
- Ái giận ba mình.
- Giận đến mức bỏ nhà đi . Chà! Đúng là tiểu thơ gan cóc tía . Ái giận chuyện gì vậy ?
- Anh không biết.
Minh Hân không hỏi tối nữa. Cô nghĩ đến con điên tên Ty ngoài đảo . Có thể nào nó là Tường Ái không?
Cô nhìn Đinh :
- Em có biết một cô bé rất giống Tường Ái.
- Chưa gặp Ái bao giờ, sao em biết con bé nào đó giống nó ?
- Em không biết Ái, nhưng người khác biết. Người đó nói rằng con bé này giống Ái đến tám mươi phần trăm. Có điều con bé ấy bị tâm thần.
Đinh bật cười :
- Vậy là một phần trăm cũng không phải rồi . Tường Ái nhà anh cực kỳ thông minh, con bé có kiến thức rộng và học giỏi.
Minh Hân từ tốn :
- Những người như thế, nếu bị một cú sốc dễ bị tâm thần lắm.
Đinh thảng thốt nhìn Minh Hân. Tường Ái đúng là bị sốc, nhưng lý nào … Anh ấp úng :
- Em gặp cô gái ấy ở đâu ?
Minh Hân lơ lửng :
- Ở rất xa.
- Xa là đâu ?
- Nha Trang.
- Lại là một vùng biển. Cách đây không lâu, bác Dụng cũng đôn đáo chạy ra Vũng Tàu vì có người gặp Tường Ái ngoài đó, nhưng đâu phải nó . Thế mới biết trần gian này người giống người nhiều khôn siết. Anh dám cá con bé điên ấy không thể là Tường Ái.
Minh Hân hất mặt lên :
- Nên anh sẽ không đi tìm con bé ?
Đinh nhún vai :
- Nó đi cho đã rồi nó sẽ về . Tìm làm chi mệt xác.
- Này! Tường Ái là máu mủ ruột rà với anh đó nghen.
- Anh có quên điều này đâu.
- Vậy sao anh dửng dưng, hờ hững thế ?
- Đâu phải nghe phong phanh có người giống nó là đi tìm để gặp toàn thất vọng.
Rồi Đinh hỏi :
- Mà người nói con bé điên ấy giống nhỏ Ái là ai vậy ? Sao anh không biết Tường Ái trong khi con bé thuộc dạng kín cổng cao tường, ra khỏi nhà là có người kềm cặp? Nên khó có thể quen ai.
Minh Hân cười nhạt :
- Anh cho rằng nguồn tin của em không chính xác thì hỏi làm chi nữa ?
Dứt lời, Minh Hân đứng dậy :
- Em về đây.
Đinh hỏi :
- Giận anh hả ?
Minh Hân lắc đầu :
- Không. Nhưng em có hẹn, không ở lại được.
Mặt Đinh xụ xuống :
- Hẹn với hắn ta hả ?
Minh Hân bật cười :
- Hắn ta nào ? Anh ghen trông ngộ lắm.
- Thế chừng nào gặp lại ?
- Em sẽ gọi điện.
Đinh trầm giọng :
- Anh chờ đó.
Minh Hân ra khỏi phòng làm việc của Đinh, ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên bước đến. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đang nhón gót hôn lên má Đinh.
Anh ta sượng sùng :
- Bác à! Đây là Minh Hân.
Ông Dụng lừ mắt :
- Đây là nơi làm việc chớ không phải nhà riêng đâu nhé.
Minh Hân hất mặt lên :
- Vâng , cháu biết đây là nơi làm việc. Nếu nhà riêng cháu không chia tay bằng cái hôn trên má thế đâu . Chào bác (Minh Hân này ba làng quá hà)
Minh Hân đắc ý nhìn vẻ giận dữ của ông Dụng trước khi bước đi . Ông ta trong còn rất phong độ vậy mà mở miệng như ông cụ .Thảo nào cô con gái rượu không bỏ nhà đi sao được.
Hừ! Lẽ ra Minh Hân sẽ cung cấp thông tin về con bé điên cho ông Dụng, nhưng thái độ " dễ ghét " của ông ta khiến cô " không thèm ".
Hừ! Suy cho cùng, chuyện đó chẳng liên quan tới Minh Hân. Có liên quan chăng là con nhỏ điên ở ngoài đảo kia . Nó đã khiến khoảng cách giữa Lăng và Hân càng sâu rộng hơn. Dù Hân biết Lăng với con điên ấy chẳng có gì, cô vẫn không sao ưa nó được.
Tim Minh Hân chợt xốn xang khó chịu . Thật ra, con bé Ty ấy điên thật không? Sao nhìn mặt nó cứ sáng rõ như trăng rằm vậy ? Nếu nó bình thường, sao mẹ nó lại bảo nó điên? Đâu có bà mẹ nào nỡ nói con gái mình như vậy . Rồi đám công nhân ở đó cũng gọi con nhỏ là Ty điên mà.
Điên cũng có vạn cách điên. Điên kiểu như Ty thật nguy hiểm cho cánh đàn ông, nhất là đàn ông xa nhà như Lăng, đa cảm như Lăng.
Minh Hân hậm hực nhấn ga, chiếc Spacy vọt lên lề. Cô nhấn chuông và không phải chờ lâu khi người giúp việc cho gia đình Lăng ra mở cổng.
Chị ta đon đả :
- Cô Hân tới chơi à ?
- Có chị Uuyên ở nhà không?
- Dạ có . Cổ đang xem phim. Mời cô vào nhà.
Minh Hân chậm rãi bước lên tam cấp rồi từ từ vào phòng khách. Hải Uyên tươi cười đón cô :
- Bất ngờ thật nghen. Chị không nghĩ em tới đâu . Có chuyện gì vậy ?
Minh Hân chớp mi :
- Buồn quá chị Ơi.
Hải Uyên xởi lởi :
- Trời ơi, em mà cũng than buồn thì còn ai biết thế nào là niềm vui . Sao ? Lăng gọi điện làm hòa với em chưa ?
Minh Hân nói :
- Chưa . Nhưng nếu ảnh gọi, em cũng không thèm nghe.
Hải Uyên kêu lên :
- Làm như vậy coi chừng mất luôn bồ đó.
Minh Hân cười nhạt:
- Nếu Lăng chọn con điên ấy, em sẵn sàng cho qua luôn.
Hải Uyên cau mày :
- Em nghĩ sao mà nói kỳ vậy ? Lăng có khùng đâu mà chọn con điên?
Minh Hân ngập ngừng:
- Em chỉ sợ con nhỏ đó giả bộ ngu ngơ khờ khạo để Lăng rũ lòng thương vì trông mặt nó sáng rỡ, điên gì mà điên. Ý là có em ở đó mà Lăng vẫn bỏ mặc để đi tìm nó . Em có cảm giác anh ấy hết thương em rồi.
Hải Uyên nói :
- Lăng không phải tuýp người dễ thay đổi, nhưng nếu em cảm thấy như vậy thì trước hết hãy nhìn lại mình. Chị biết em có nhiều mối quan hệ khác Lăng, biết đâu chừng điều này khiến cậu ấy có sự suy nghĩ khác về tình yêu của em.
Minh Hân hơi biến sắc một chút, nhưng liền tức thời cô nói bằng giọng hết sức tự nhiên :
- Đó chỉ là những quan hệ giao tiếp bình thường, con gái đứa nào chả có ? Khi quen em, Lăng thừa biết em có rất nhiều cái đuôi cơ mà.
- Nhưng một khi đã chọn Lăng, em vẫn tiếp tục duy trì những cái đuôi ấy là không nên.
Minh Hân cãi :
- Em có tự do của em.
Hải Uyên nhún vai :
- Vậy chị hết ý kiến.
Chuông ngoài cổng reo vang, cô gái giúp việc nhanh nhẩu ra mở cửa . Lăng mạnh mẽ bước vào như cơn giông.
Gặp Minh Hân, anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào ngoài một câu đầy mỉa mai :
- Không ngờ gặp em ở đây, ngôi nhà này với em vốn tẻ nhạt mà ?
Nhìn anh ngồi xuống salon đốt thuốc, Hải Uyên tò mò :
- Ba đâu có gọi . Sao em lại về ?
- Em về có chút việc riêng, chị đừng cho ba biết đó.
- Được thôi.
Quay về phía Minh Hân, Lăng nói :
- Anh vừa từ công ty Đinh về . Em cũng từ đó tới đây phải không?
Minh Hân ra vẻ điềm tĩnh :
- Ai bảo với anh vậy ?
Lăng thản nhiên nhả khói :
- Không ai bảo cả ? Rất không may là lúc em và tay Đinh từ biệt, thăm thiết thì không chỉ riêng ông Dụng thấy mà còn có cả anh … Thật khó diễn tả cảm giác của anh khi nghe em nói chuyện với ông Dụng. Vừa xấc xược vừa vô văn hóa.
Mặt Minh Hân đỏ bừng :
- Anh không có quyền nhục mạ tôi.
Lăng gằn giọng :
- Anh chỉ nhắc lại lời ông Dụng nói với Đinh về " bạn gái " của anh ta . Hừ! Thì ra em là bạn gái của Đinh.
Minh Hân vênh váo :
- Thì sao ? Anh ghen à ? Đúng là nhỏ mọn.
Hải Uyên kêu lên :
- Thôi đi . Sao không nhịn nhau một chút chứ ? Hễ gặp mặt là gây, coi không ra thể thống gì hết.
Lăng rít thuốc:
- Bữa nay có chị làm chứng, em với Minh Hân hai mặt một lời . Em tuyên bố kể từ hôm nay em không còn gì với cô ây hết.
Mặt Minh Hân đỏ bừng vì tức giận. Cô rít lên :
- Tôi không ngờ anh nhỏ mọn như vậy . Anh tưởng tôi cần anh à ? Hừ! Người tuyên bố bỏ anh là tôi đây mới phải . Minh Hân này chưa bao giờ thất bại trong tình trường đâu.
Dứt lời, Minh Hân đùng đùng ra về . Hải Uyên vội bước vào :
- Hai đứa kỳ thật đó . Chuyện gì cũng từ từ . Em ở lại một chút coi.
Minh Hân chua lét :
- Anh Lăng bị con điên hớp hồn rồi . Em ở lại cũng vô ích.
Đợi Minh Hân phóng xe đi xong, Hải Uyên mới vào phòng khách, cô cao giọng :
- Là đàn ông mà bị người yêu mắng nhỏ mon, không quê à ?
Lăng cười khẩy :
- Chị không cần nói khích, em không chịu nổi Minh Hân nữa rồi.
- Mà lúc nãy Minh Hân đã làm gì ?
Lăng bình thản kể lại những điều anh thấy cho Hải Uyên nghe . Bà chị của anh ngồi ngớ ra giận dữ.
Uyên nói :
- Tao biết nó quen nhiều, nhưng không ngờ nó … hiện đại dữ vậy.
Lăng nhếch môi :
- Em đã yêu lầm. Trước đây em tưởng chinh phục được một cô gái đẹp, con nhà giàu, có nhiều người đeo đuổi là điều hãnh diện, em không nghĩ Minh Hân đã có em, song vẫn thích có thêm những gã đàn ông khác. Tính tình hai đứa lại xung khắc, nếu kéo dài cũng chả đi tới đâu . Hôm ở ngoài đảo, em đã muôn nói lời chia tay, nhưng chưa đành lòng. Tới hôm nay, em chẳng còn gì để ân hận. Hừ! Minh Hân xem em như một trò đùa . Càng nghĩ, em càng đau.
Hải Uyên chép miệng :
- Ai ngờ gia đình nề nếp như gia đình đó lại sinh ra một đứa dễ dãi như Minh Hân. Em đừng thèm buồn. Đời còn dài, thế nào em cũng tìm được một người hợp ý tâm đầu.
Lăng gượng cười vì những lời an ủi ngô nghê của chi Uyên . Trước kia hai chị em Lăng khá thân thiết, nhưng từ khi Hải Uyên lấy chồng, sự thân thiết ấy ngày mỗi giảm vì Lăng không ưa Hiển . Uuyên cảm nhận được điều ấy nên cô cũng dè dặt những lúc trò chuyện với em trai.
Giọng Hải Uyên vừa quan tâm, vừa tò mò :
- Em đến công ty Hữu Dụng chi vậy ?
- Chị đoán thử xem?
Uyên cau mày rồi nói :
- Chả lẽ vì chuyện con nhỏ Ty điên?
Lăng gật đầu :
- Đúng vậy . Em có mang về mấy tấm hình chụp Ty ngoài đảo . Ông Dụng xác nhận đó chính là đứa con gái mình tên Tường Ái . Cô bé vì giận gia đình đã bỏ nhà đi hơn nửa năm nay.
Hải Uyên thích thú :
- Thật bất ngờ . Nhưng con gái ông ta có tâm thần như con nhỏ Ty đâu . Ngay cả anh Hiển còn chưa dám chắc đó là Tường Ái mà.
Lăng trầm ngâm :
- Tại anh Hiển đã không gặp Tường Ái ba bốn năm rồi . Khoảng thời gian đó đủ làm thay đổi để một con nhóc thành một thiếu nữ đẹp.
Hải Uyên thắc mắc :
- Vậy tại sao Tường Ái trở nên ngớ ngẩn, quên cả quá khứ, không biết mình là ai ?
Lăng nói :
- Chuyện này chính ông Dụng và tay Đinh cháu ruột ông ta cũng không trả lời được.
- Vậy rồi họ tính sao ?
- Họ sẽ ra Nha Trang ngay hôm nay.
Hải Uyên ngập ngừng :
- Chị sợ Tường Ái không nhận ra ba mình rồi không chịu theo ông Dụng về Sài Gòn thôi . Nếu đúng Ty là Tường Ái thì bà Mí là người gian xảo. Bà ta có mưu đồ gì khi nhất nhất nói Ty là con gái mình?
Lăng nhíu mày :
- Có thể vì đã mất một đứa con nên bà ấy muốn có Ty để bớt buồn. Hoặc có thể vì lý do nào khác, mà mình chưa tìm ra được. Ông Dụng ra ngoài đảo thì mọi việc sẽ sáng tỏ ngay.
- Bao giờ em đi ?
- Trong ngày nay chung với ông Dụng.
Hải Uyên gật gù đầy thú vị :
- Coi bộ em và Tường Ái có duyện dữ.
Lăng gạt ngang :
- Duyên gì chị Ơi . Bà coi phim bộ nhiều quá rồi lậm đấy.
- Tao đang nói về mày chớ không về phim bộ nào hết. Nếu không duyên số sao lại gặp nhau như vậy ?
Lăng không trả lời được. Anh tiếp tục rít thuốc và nhìn vào những làn khói đang tan loãng trong không gian. Anh như thấy gương mặt thiên thần của Tỵ Cô mỉm cười với anh, nụ cười trẻ thơ thật hồn nhiên.
Bất giác lòng anh lại rộn ràng. Anh mong mau gặp lại Ty, mong sớm cho cô bé biết cô là ai và hy vọng điều đó sẽ mang đến cho cô niềm vui sống, lẽ yêu đời bên gia đình thân yêu mà cô đã một lần đánh mất .
chương 13 Lăng muốn điên lên khi nghe Hiển nói rằng Cư đã đưa bà Mí và Ty đi đâu không ai biết.
Ông Dụng ngồi phịch xuống ghế, mắt tối sầm tuyệt vọng. Giọng ông nghẹn ngào.
- Đi đâu là đi đâu ? Tại sao lại đưa con tôi đi chớ ?
Trán Lăng nhíu lại hằn sâu những nghĩ suy . Anh nói :
- Thời gian gần đây Cư gần như là trốn mất khỏi đảo . Tại sao hắn ta lại về đưa Ty đi đúng lúc tôi rời đảo ? Cư có biết tôi đi tìm hiểu về Ty không ?
Hiển chép miệng :
- Tôi cũng không rõ cậu về Sài Gòn làm gì, làm sao hắn biết được. Tôi cho rằng Cư không muốn Ty quan hệ với cậu nên đã mang con nhỏ rời khỏi đây.
Lăng xoa mặt :
- Vậy hắn đi đâu ? Anh hỏi Quýt hộ tôi, xem hắn có thể đi đâu được.
Hiển ngọt nhạt :
- Cậu cũng tin thằng Quýt sao ?
Lăng thản nhiên :
- Trong công việc, toi không tín dụng anh ta . Nhưng tôi vẫn sử dụng những thông tin anh ta cung cấp, nếu tin đó có giá trị . Nói với Quýt, tôi sẵn sàng mua tin của hắn.
Hiển nhún vai :
- Tôi sẽ gọi nó cho cậu . Tự hai người mua bán với nhau, tôi không can dự đâu.
Ông Dụng lo lắng :
- Cư là người như thế nào ? Liệu hắn có làm gì con tôi không?
Nghe ông Dụng hỏi, ruột gan Lăng như bị ai xé nát. Giờ thì những linh cảm của anh đúng đến chín mươi chín phần trăm rồi . Rõ ràng tình cảm Cư dành cho Ty không phải tình cảm anh em bình thường. Hắn ta rất si mê Ty nên muốn giữ riêng cô cho mình. Nếu Cư đã cố ý, chắc anh và ông Dụng khó lòng tìm ra Tỵ Chỉ nghĩ bao nhiếu đó thôi, Lăng đã chịu không nổi.
Quýt bước vào với vẻ biết có người đang cần mình. Anh ta khẽ gật đầu chào ông Dụng rồi ung dung hỏi Lăng :
- Cậu muốn hỏi gì ở tôi.
Lăng vào đề ngay :
- Anh biết gia đình bà Mí hiện giờ ở đâu không?
Quýt lắc đầu:
- Không. Tôi nói thật đó.
- Vậy theo anh, Cư đưa mẹ và em mình đi đâu ?
Quýt chép miệng :
- Tôi không đoán được, vì Cư không phải người vùng này . Nó mới tới ở chung nửa năm nay với lý do nhà nó bị bão thổi sập, không chỗ nương thân.
Ông Dụng hỏi :
- Trước đó hắn ở đâu ?
Quýt ngập ngừng:
- Có lần Cư kể với tôi về Nha Trang. Chắc trước đây nó ở đó . Sau này vì muốn bé Ty được yên tĩnh, Cư mới ra đảo sống.
Ông Dụng bồn chồn :
- Nó mang con bé ra dấu ở đây thì đúng hơn. Nhưng tại sao Tường Ái lại quên hết quá khứ, không biết mình là ai kìa ? Đã có chuyện gì xảy ra với nó ?
Lăng nhìn ông Dụng đầy tội nghiệp. Anh không tiện hỏi vì sao Ty giận đến mức bỏ nhà đi, những thấy ông khổ sở thế này, Lăng cũng biết suốt thời gian qua, ông đã điêu đứng cỡ nào.
Lăng hỏi Quýt :
- Anh cố nhớ xem, Cư có thể ở đâu tại Nha Trang.
Quýt nhíu mày :
- Tôi không nhớ nổi vì Cư rất kỹ tính. Nó mời tụi tôi tới nhà nhậu nhẹt để kết thân hòng dễ dàng trong việc kiếm sống chớ không đời nào hé môi về gia đình mình. Dì Mí cũng vậy . Có lần tôi hỏi chỗ ở trước kia của họ, bà Mí trả lời rất bâng quơ, nên tôi cũng không hứng tìm hiểu tiếp.
Ngẫm nghĩ một chút, Quýt nói :
- Cứ đi với tôi ra Cầu Cảng, ở đó chắc có người biết thằng Cư đưa gia đình đi đâu.
Lăng gật đầu . Tới giờ phút này, anh vẫn còn ghét cay ghét đắng Quýt, nhưng phải công nhận hắn ta vẫn cần thiết vào những lúc như vậy.
Tới Cầu Cảng, Quýt dẫn Lăng và ông Dụng lòng vòng nhiều chỗ, cuối cùng Sĩ, người từng theo tàu chung với Cư nhiều chuyến đã đưa một nguồn tin khá hấp dẫn là từng thấy Cư vào một tiệm vàng khá lớn để bán một món nữ trang gì đó mà khi vừa thấy anh, Cư đã bỏ nó vào túi rồi giả lơ như người tới coi các mặt hàng. Sau đó, người quen trong tiệm vàng cho Sĩ biết Cư tới dọ dẫm gạ bán một cái nhẫn kim cương có giá trị rất lớn.
Ông Dụng vội vàng hỏi :
- Cái nhẫn ấy ra sao ? Cậu có thể cho tôi biết không?
Sĩ lắc đầu :
- Tôi chỉ nghe kể chớ không nhìn thấy, làm sao …. tả cho ông biết được cái nhẫn ấy ra sao ?
Thấy mặt ông xịu xuống, Sĩ khoát tay :
- Nếu ông muốn, tôi sẽ dắt ông tới tiệm vàng đó hỏi.
Ông Dụng gật đầu :
- Tôi muốn, tiền ghe tàu bao nhiêu tôi chịu hết.
Sĩ hết sức nhiệt tình :
- Vậy thì đi . Tôi có sẵn ghe nè.
Lăng mừng rỡ :
- Tốt quá.
Mọi người quay vào Nha Trang với tâm trạng vừa hy vọng, vừa lo lắng.
Ông Dụng cho biết Tường Ái giữ một cái nhẫn kim cương, đó là kỷ vật của mẹ cô để lại . Ái rất quý nó, nếu chiếc nhẫn Cư mang bán đúng là chiếc nhẫn này thì hết chín mươi phần trăm anh ta lấy của Ái và tự ý mang bán chớ không đời nào Ái chịu làm như vậy.
Càng nghe ông Dụng nói, Lăng càng nôn nao khi nghĩ về Tỵ Giá như lần đó anh đừng gọi điện thoại mà sớm gặp trực tiếp ông Dụng thì bây giờ đã không lo âu, cực nhọc như vậy và Ty cũng không kéo dài những tháng ngày khổ sở bên người thâm độc như Cư.
Không biết hắn ta có xúc phạm đến Ty không, chỉ nghĩ bao nhiêu đó thôi Lăng đã thấy quá nặng nề . Ty mỏng manh, yếu đuối như búp non trên cành, liệu cô sẽ làm gì để bảo vệ mình nếu Cư có ý xấu ?
Tới tiệm vàng, ông Dụng vào hỏi và nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng của chủ tiệm. Dù ông đã trình bày rất chân tình mục đích của mình, chủ tiệm vàng cũng một mực lắc đầu, không mua, không biết. Điều đó dễ hiểu vì chiếc nhẫn kim cương ấy đắt tiền, đâu ai dại dột nhận mình đã mua vào một món trang sức có nguồn gốc không rõ ràng, nếu muốn tránh nói là món trang sức bị ăn cắp.
Ông Dụng gục đầu tuyệt vọng, Lăng tức tối đấm mạnh tay vào vách. Thà chẳng biết gì về Ty, về Tường Ái, giờ biết hai người chỉ là một, lòng anh không cách nào an tâm khi Ty phải sống cạnh một người đang có ý đồ như Cư.
Để ông Dụng ở lại Nha Trang, Lăng trở về đảo . Ngả người xuống giường, Lăng thuận tay cầm con ốc để trên bàn bên cạnh.
Con ốc có màu tím này Ty đã cho Lăng. Anh rất thích vì màu rất đặc biệt của nó, và vì nó là của Ty cho . Giờ cái vỏ ốc còn đây, nhưng người cho nó đã đi đâu rồi . Lăng bồn chồn lo lắng, anh không một chút an tâm khi nghĩ đến thiên thần bé bỏng ấy.
Có tiếng gõ cửa rồi giọng Hiển vang lên :
- Điện thoại của ông cụ gọi cậu.
Lăng nhíu mày . Vừa bước ra cửa, anh đã nhận được nụ cười đắc ý của Hiển. Nụ cười ấy như một cách bảo ngầm, cho Lăng biết cuộc điện thoại đường dài anh sặp nhận chẳng hứa hẹn điều gì tốt lành, trái lại chắc chắn anh sắp nghe những lời hết sức khó chịu của ba mình.
Cầm ống nghe lên, Lăng nhăn mặt vì giọng gầm gừ của ông bố :
- Ngày mai về Sài Gòn cho tao . Công trình ngoài đó để thằng Hiển coi đủ rồi.
Không tiện hỏi tại sao, Lăng chỉ đáp gọn lỏn :
- Vâng.
Ông Vĩ bực tức
- Mày không thèm hỏi lý do à ?
- Con có thể đoán được. Nếu ba không tín dụng nữa thì con về . Đơn giản thế thôi.
- Hừ ! Vậy thì về.
Lăng vỗ nhẹ vào trán vì tiếng gác máy của ba mình. Anh không vào nhà mà ra bãi ngồi rít thuốc. Không cần sũy ngẫm xa xôi, đứa con nít cũng đoán ra Hiển đã nói gì đó để ba anh nổi trận lôi đình. Ông vốn rất nóng tính, chỉ cần Hiển chế dầu vào lửa rồi thổi bùng ngọn lửa dấy lên, ông sẽ cho cháy cả cơn giận của mình cho hả, và Lăng đang bị cơn giận phừng phừng ấy thiêu đốt đây.
Khát nước, Lăng lò dò vào bếp tìm nước uống.
Bà Tám bếp trưởng vẫn chưa ngủ, thấy anh, bà ngạc nhiên :
- Ủa, cậu ba đói bụng à ?
Lăng gượng gạo:
- Tôi khát nước, dì cho tôi xin một bình trà được không?
- Trời ơi, có gì đâu . Cậu chờ một chút nghen.
Vừa nói, bà vừa châm bếp dầu nấu ấm nước.
Giọng bà chợt trầm xuống :
- Vắng mẹ con bà Mí cũng buồn. Tội nghiệp con bé Ty, nó khóc quá trời.
Lăng ngập ngừng:
- Ty có nhắn gì với tôi không?
Bà Tám lắc đầu:
- Không. Nó làm sao dám khi cậu Hiển nói nhiều câu nặng nề quá . Nó có hơi tửng tửng thật, nhưng đâu phải không hiểu hết.
Lăng kinh ngạc:
- Ông Hiển nói gì con bé vậy ?
Bà Tám chép miệng:
- Cậu đừng cho tui nhiều chuyện nghen. Chớ đùng một cái cho người nghỉ ngang như trường hợp bà Mí thiệt khổ. Làm công như tui tui không an tâm chút nào.
Lăng thảng thốt:
- Không phải bà Mí tự ý nghỉ việc sao ?
- Làm gì có chuyện đấy . Cậu Hiển bắt bà ấy nghỉ đó chớ . Tui nói cậu đừng học lại với cậu ấy nghen. Lỡ cậu Hiển cho tui nghỉ luôn chắc sắp nhỏ đói.
Lăng vuốt mặt:
- Dì kể đầu đuôi cho tôi nghe coi.
Bà Tám ngờ vực :
- Cậu không biết thiệt à ?
- Tôi ở Sài Gòn mới ra mà.
Bà Tám kêu lên :
- Vậy mà cậu Hiển nói là lệnh của cậu . Vô hậu thật.
Rồi bà bắt đầu kể :
- Hôm qua khi cậu lên tàu chừng nửa tiếng, cậu hai Hiển gọi mẹ con bà Mí vào để nói chuyện. Lúc đó tôi đang dọn phòng cho cậu ở trong nên nghe hết ráo mà cậu Hiển không hay.
Lăng nóng nảy :
- Ông Hiển đã nói gì ?
Bà Tám lên giọng:
- Cậu hai Hiển nói rằng cậu ba Lăng không thích thói lang thang một mình của con bé Ty trên công trường, có liếc mắt đẩy đưa với thợ thầy, coi không được. Để tránh hậu quả đáng tiếc có thể xảy ra vì con bé Ty không được bình thường, cậu Ba Lăng yêu cầu bà Mí nghỉ việc và rời khỏi đây ngay hôm nay.
- Rồi bà Mí và Ty nói sao ?
- Nhỏ Ty không tin cậu bảo như vậy, còn bà Mí thì làm thinh. Cậu hai Hiển nói tin hay không cũng phải rời khỏi đây ngay, không thôi cậu ấy sẽ đem bí mật của nhỏ Ty báo cho công an biết. Nghe như thế, mặt bà Mí tái xanh như tàu lá . Không tranh cãi lấy nửa lời, bà ta lôi con Ty đi một nước.
Lăng nuốt tiếng chửi thề vào bụng. Anh cố giữ vẻ từ tốn :
- Bà Mí và Ty về Nha Trang bằng cách nào ?
- Cậu Hiển điều tàu của công ty.
- Chính xác chớ ?
Bà Tám gật đầu . Lăng đập mạnh tay xuống bàn khiến bình trà bà Tám vừa pha tung tóe nước, còn bà thì hồn vía lên mây đưa tay ôm ngực.
Quên rằng mình đang rất khát, Lăng băng băng đi về phía phòng của Hiển. Chẳng gõ cửa, cũng không gọi tên, Lăng đạp mạnh, cánh cửa bằng gõ tạp bật tung ra, anh lao vào phòng rồi khựng lại.
Trên giường, ngoài Hiển ra, còn một cô gái trạc ngoài hai mươi tuổi . Cả hai đồng bật dậy khi anh lao vào . Cô gái vội vàng kéo cái mền che mình lại trong khi Hiển lúng túng bảo :
- Cậu làm trò gì vậy ?
Lăng sôi máu lên:
- Mẹ kiếp! Người hỏi câu này là tao chớ không phải mày . Hai phút nữa qua gặp tao ở văn phòng.
Bước nhanh ra khỏi chỗ ở của Hiển, Lăng hít một hơi dài để trấn tĩnh. Ba anh rất nóng tính. Lăng cũng chả thua gì ông, những lúc này Lăng phải biết kiềm chế. Phải kiềm chế.
Tay run lên vì giận, Lăng mồi mãi mới đốt được điếu thuốc. Anh rít vài ba cái thì Hiển qua tới.
Mặt trâng tráo như không biết sỉ diện là gì, anhta nhăn nhở cười :
- Không ngờ cậu Ba Lăng cũng đi khám điền thổ như mấy mụ đàn bà . Chắc Hải Uyên nhờ hả ?
Lăng nghiến răng :
- Câm mồm đi, đồ con lợn.
Hiển đanh giọng lại :
- Nè! Nói năng phải biết trên dưới nghen. Dầu gì tôi cũng vai anh cậu.
Nhào tới nắm ngực áo Hiển, Lăng rít lên :
- Mày là một thằng tồi, tao muốn biết tại sao mày bắt bà Mí thôi việc?
Hiển đờ người ra vì bất ngờ nhưng ngay tức thời anh ta kêu lên oan ức:
- Bà ấy xin nghỉ việc chớ tôi có bắt ép gì đâu.
Lăng tống mạnh đầu Hiển vào vách, giọng lạnh ngắt :
- Tao cho phép mày nói lại.
Mặt nhăn nhúm vì đau, Hiển ngập ngừng rồi lí nhí :
- Chính ba biểu tôi cho bà ta nghỉ . Tôi đâu dám cãi.
Lăng hằn học:
- Mày đã nói gì với ba ?
- Có nói gì đâu ? Cậu đi mà hỏi bà chị mình. Chỉ đàn bà mới lắm chuyện, tôi bất quá chỉ làm theo lệnh ba thôi.
- Mày đúng là khốn nạn, một người không lương tâm mới làm như thế khi đã có nghi ngờ Ty và Tường Ái chính là một. Đã vậy khi ông Dụng ra tới đây mày còn vẽ vời để tao và ông ta về Nha Trang dò tìm cô bé . Đồ láo.
Hiển cố gỡ tay Lăng ra khỏi áo mình:
- Đó là thành ý của tôi, cậu phải hiểu như vậy chứ đừng nghĩ tôi láo.
Lăng cười nhạt :
- Thành ý à ? Tao không thể tin mày được. Do đó tao tiếp tục ở lại coi công trình này, mày đừng hòng tác động vào để ông cụ kéo tao về Sài Gòn. Giờ thì xéo ngay.
Hiển chúi nhủi vì cái xô quá mạnh của Lăng. Anh ta xốc lại cổ áo trước khi đi như chạy khỏi văn phòng.
Lăng lại đốt thuốc. Miệng khô khốc, anh chợt nhớ mình vẫn chưa uống ngụm nước nào dù rất khát.
Nghĩ tới Ty, Lăng xót xa quá mức. Cô đã rời khỏi bờ biển thiên đường này trong tủi hận vì bị xúc phạm. Làm sao anh tìm ra em để phân minh hở Tỷ Cánh hải âu đơn lẻ ngày nào đã khép cánh đậu xuống vùng biển đời anh ….
chương 14 Ty thẫn thờ nhìn mảnh trời xanh nhỏ xíu bên ngoài ô cửa sổ và nhớ về màu xanh thăm thẳm của biển rộng. Từ ngày về vùng đất lạ này, Ty đã trở thành tù nhân thật sự của Cự Anh hai nhất nhất không cho cô ra khỏi nhà vì chứng tâm thần hoang tưởng cô đang mắc phải.
Không biết anh hai … học ở đâu được từ " Tâm thần hoang tưởng " rồi gán cho Ty nữa. Có đúng là Ty bị chứng ấy không? Sao Lăng nói cô bị mất trí nhớ, nếu được chữa trị đúng bác sĩ, Ty sẽ nhớ tất cả để biết mình là ai.
Mà Ty là ai, khi mẹ cô và anh Hai đã bảo Ty là Tỷ Lẽ nào cô tin Lăng để luôn thắc mắc về bản thân? Thật ra, anh làm một người một mặt hai lòng, nói một đường làm một nẻo, anh là vết thương mãi nhức nhối trong tầm hồn vốn đã không bình thường của Tỵ Rời vùng biển ấy với trái tim tổn thương, Ty thất vọng đến mức thề không nghe lời bất kỳ người đàn ông nào khác người thân trong gia đình.
Nước mắt cô lại hoen mi . Dầu Ty không phải người hay rơi nước mắt, nhưng chẳng hiểu sao sóng mũi cô vẫn cay xè khi nhớ đến những tháng ngày đầy tự do ngoài đảo . Đó là thời gian đẹp nhất Ty có được vì cô không hề quên nó . Ký ức với Ty chỉ có ngần ấy, bắt đầu từ ấy, nên cô quý nó biết bao, trân trọng nó biết bao.
Ấy vậy mà … Ngực cô nhoi nhói đau . Từ trong vô thức tối đen, một giọng hát khàn đục da diết vang lên :
" Tình yêu như trai pha con tim mù lòa … "
Ty ôm đầu . Cô nghe bài hát này ở đâu ? Ở đâu ? Sao khi nghĩ về Lăng, bài hát ấy chợt vang lên thế này ? Lẽ nào thứ tình cảm ngu ngơ ấy là tình yêu ? Ty yêu một người và họ không hề yêu cô ? Ngoài mặt họ làm như rất quan tâm, thấu hiểu Ty, nhưng sau lưng, họ luôn xem cô là một đứa tâm thần. Họ đã mượn tay kẻ khác đuổi mẹ con Ty khỏi vùng biển tuyệt đẹp ấy . Cô không thể hiểu tại sao mẹ lại đồng ý khi nghe cậu Hiển hăm dọa sẽ tiết lộ bí mật của Ty với cảnh sát.
Ty có bí mật gì vậy ? Sao cô cứ phải sống trong hoang mang, lo lắng thế kia ?
Thở dài, Ty đi loanh quanh trong căn nhà âm u tối được khóa rất kỹ từ bên ngoài . Mẹ và anh Cư dạo này vắng nhà luôn. Hai người mua bán gì đó ở chỗ mà cô không được biết. Hôm dẫn cô về, mẹ chỉ nói ngắn gọn :
- Đây mới thật sự là nhà mình.
Ty đã ngơ ngác nhìn quanh rồi buột miệng :
- Sao con không biết, không nhớ chút gì về nó hết ?
Và mẹ đã thản nhiên nói :
- Điên thì biết quái gì để nhớ chứ ?
Ty khổ sở khôn cùng vì những lời như thế của mẹ . Thời gian gần đây rất khó chịu với Tỵ Khi có anh hai cô ở nhà, mẹ dịu dàng ít mắng nhiếc Ty, nhưng khi Cư đi vắng bà trút ngay vào cô cố mắng những lời thô tục khó nghe . Trong mắt bà, Ty là một đứa điên khùng vô tích sự . Cô là một gánh nặng chớ không phải là con gái . Điều này khi còn ngoài đảo, bà không đặt nặng, không chì chiết đay nghiến Ty bằng lúc đã về nhà . Mẹ khiến Ty mỗi lúc một co cụm vào cõi riêng đầy bất trắc của mình.
Xuống bếp, Ty vo gạo nấu cơm. Một lát nữa thôi, mẹ và anh hai sẽ về, chưa có cơm, mẹ sẽ có cớ mắng mà Cư không bênh cô được.
Ngoài sân như có tiếng chân người, Ty vội chạy ra cửa sổ nhìn. Một con bé trạc mười ba, mười bốn tuổi đang đứng dưới gốc khế nhà cô, mắt hướng lên cây tìm khế. Cây khế này ngọt, lại sai quả nên bọn trẻ vẫn hay hái trộm. Chúng biết có Ty trong nhà những vẫn không sợ vì cô có làm gì được chúng đâu . Đôi khi chúng còn cho Ty khế chín trên cây nữa kìa.
Con bé này vẫn thường sang hái khế mỗi khi Ty ở nhà một mình. Nhà nó đối diện nhà này . Có nó tía lia, Ty cũng đỡ buồn.
Nhe rằng cười với cô, con bé Cà Na nói :
- Bữa nay em mới biết về chị đó nha chị Ty.
Cô nhíu mày :
- Em biết gì về chị ?
- Thì biết lý do tại sao tối ngày chị được ở trong nhà.
Mặt Ty xịu xuống, cô làu bàu :
- Chuyện đó có hay không?
Cà Na vừa nhai khế vừa hạ giọng :
- Sao lại không hay ? Em phải hỏi lâu lắm anh Cư mới chịu khai thiệt chứ bộ.
Nghiêng đầu ngắm Ty trong khung cửa sổ, con bé trầm trồ :
- Em phải công nhận chị đẹp. Ở vùng Diên Khánh này, từ cây Dầu Đôi tới đây hổng ai đẹp bằng chị . Nhưng uổng quá . Mẹ em bảo số chị là hồng nhan nên đa truân.
Vứt cái cùi khế vào gốc, con nhỏ tót lên cây hái thêm mấy trái nữa . Tới gần Ty, nó dúi cho cô một trái chín vàng rồi nói :
- Mẹ em bảo thằng cha Cư cục súc thấy mồ, không xứng với chị một chút xíu nào hết. Vậy mà chị ưng rồi ngoan ngoãn chịu để mẹ con thằng chả nhốt trong nhà . Hỏi thật nghen, chị có thiếu nợ họ không vậy ?
Ty nhăn mặt :
- Em nói gì kỳ vậy ? Chị không hiểu.
Cà Na bĩu môi :
- Em nói rõ vậy mà không hiểu . Chị giả bộ hoài.
Ty nghiêm nghị :
- Em thừa biết chị và anh Cư là anh em ruột, sao em hỏi những câu khó nghe quá.
Cà Na trợn gần tét mí mắt :
- Anh em ruột là sao ?
Ty gắt :
- Là anh em ruột chớ là sao nữa ?
Cà Na lại trề môi :
- Xì! Vợ chồng thì nói đại vợ chồng. Chỉ có chị nhận là anh em ruột trong khi … ông Cư đi đâu cũng khoe cô vợ đẹp.
Ty nóng người :
- Anh Cư nói vậy thật à ?
Cà Na nhướng mày :
- Chớ bộ không phải hả ? Bày đặt mắc cỡ nữa …
Ty làm thinh. Cô nhận ra có điều gì đó không bình thường qua những lời của nhỏ Cà Nạ Cô ngơ ngẩn hỏi.
- Chị không phải em anh Cư, con bà Mí sao ?
Cà Na phì cười :
- Đương nhiên không phải rồi . Chị có tửng hôn mà hỏi lạ thế ? Dì Mí có hai người con là ông Cư và bà Xi, trận bão năm kia bà Xi chết rồi thì thôi, ở đây ai lại không biết.
Ty ấp úng :
- Vậy … Vậy chị là ai ?
Cà Na nhìn cô như nhìn một vật thể lạ :
- Là vợ của anh Cư chứ ai ? Ngộ thiệt! Bà này tửng hèn chi bị Ổng nhốt trong nhà.
Rồi không đợi Ty nói thêm lời nào, con nhỏ leo rào chạy tuốt về nhà, bỏ mặc Ty bàng hoàng với những gì vừa được nghe.
Cô không phải là Ty con bà Mí. Vậy cô là ai ? Dù chẳng muốn Ty cũng nghĩ tới Lăng. Anh từng nói, nếu được chữa trị, dần dà Ty sẽ nhớ lại để biết mình là ai.
Ty ngồi phịch xuống ghế . Cô thật sự choáng khi nhận thức được sự thật về mình. Thà như lâu nay Ty vẫn tưởng đây là gia đình máu mủ của mình, cô là người bệnh được mẹ và anh ruột chăm lo thì khác. Nào ngờ sự thật không phải vậy, thật kinh hoàng, kinh hoàng.
Ngày lúc đó, Ty chợt nghe có tiếng gọi :
- Tường Ái …. Tường Ái ….
Ty vụt chạy ra cửa sổ . Ngoài sân rụng đầy khế tím li ti, không một bóng người . Tiếng gọi vang lên từ đầu Ty chớ đâu phải từ bên ngoài mà tìm mà kiếm xem có ai không.
Ty nức nở khóc. Cô biết rồi . Tường Ái …. Ty ôm đầu . Những sợi thần kinh trong não Ty đang căng hết mức, cô nhắm mắt cố nhớ, cố nhớ nhưng không được. Ký ức xa xôi chỉ sống lại tới đó thôi . Khoảng tối đen trong hồn Ty cứ loang rộng …. Loang rộng… và kéo xuống sâu hun hút, Ty đau đầu quá, cố bước đi và thấy mình như rơi xuống vực thăm thẳm.
Khi tỉnh dậy, Ty thấy mình đang nằm trên giường. Mẹ và anh Hai … À không, bà Mí và Cư đã về . Ty không biết mình phải làm gì đây . Định gượng ngồi dậy, nhưng Ty chợt nghe giọng Cư gắt gỏng :
- Mẹ im đi! Tôi nhất định sẽ nói thật với Tỵ Trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, không biết mình là ai, con nhỏ phải ưng tôi thôi . Tang ba hai năm toi để đã đủ rồi, qua đám giỗ này tôi sẽ lấy vợ.
Ty cứng cả người vì những gì vừa nghe . Làm vợ Cư à ? Đó không đời nào là điều cô chấp nhận, nhưng thật đáng sợ nếu điều đó xảy ra.
Tứ cố vô thân. Không nơi nương tựa, không biết mình là ai . Cư đã liệt kê hết những điểm chết của Tỵ Chắc chắn anh ta sẽ lấy đó để ép buộc cô làm vợ anh ta . Thật là độc ác, thật là thủ đoạn. Nhưng tại sao Ty lại sống trong gia đình bà Mí nhỉ ? Họ đã gặp Ty trong trường hợp nào ? Ở đâu ? Nếu biết được điều này, có thể Ty sẽ nhớ ra cội nguồn của mình.
Có tiếng chân người đến gần, Ty nín cả thở khi nghe Cư gọi mình rồi tay anh ta chạm vào người cô . Bất giác Ty mở to mắt ngồi bật dậy trước vẻ ngạc nhiên của Cư :
Anh ta nói :
- Đã thức rồi à ? Lúc nãy Ty ngủ dưới đất làm anh phải bế lên giường.
Ty cắn môi đi một mạch xuống bếp và bắt gặp cái nhìn khó chịu của bà Mí :
- Hừ, con gái gì suốt ngày chỉ ăn với ngủ . Không khéo mày tưởng mình là hoàng hậu mất.
Cư lên tiếng bênh:
- Con bé ngoan như thế là giỏi rồi . Mai mốt lấy chồng, chồng lo tất cả.
Bà Mí cười nhạt, Ty vờ ngu ngơ :
- Ai sẽ lấy em vậy ?
Cư nói ngay :
- Anh sẽ lấy em làm vợ.
Ty lắc đầu :
- Không được, mình là anh em mà.
Cư xoa cằm, anh ta ngần ngừ một chút rồi nói :
- Mình không phải anh em ruột. Em là em nuôi của anh, nên vẫn được lấy nhau.
Vẫn biết những lời Cư nói là thật, nhưng người Ty vẫn nổi gai . Cô lắp bắp :
- Em nuôi của anh nghĩa là sao ?
Bà Mí nạt át đi :
- Ăn cơm! Ở đó mà nói tào lao.
Cư nhìn Ty :
- Ăn cơm đi rồi anh sẽ nói cho em nghe.
Ty nài nỉ :
- Anh nói trước đi.
Cư cương quyết :
- Không , phải ăn cơm trước đã.
Ty im lặng ngồi vào bàn. Bà Mí bật chiếc tivi nội địa cũ xì lên vừa ăn vừa xem phim . Ty nuốt không nổi vì những thông tin vừa được nghe.
Rồi bữa cơm cũng xong. Cư ra lệnh cho mẹ rửa chén. Anh ta nhấc ghế ra dưới gốc khế cho Ty ngồi.
Ty muốn nghẹn thở khi Cư hạ giọng :
- Nên nhớ, lúc nào anh cũng thương Ty nhưng đó là tình yêu chớ không phải tình anh em. Em phải là vợ anh mới được.
Ty co người lại . Cô không dám gạt ngang, vì sợ Cư nổi giận sẽ không cho cô biết vì sao gia đình đã mang cô về nuôi nấng.
Thấy Ty không có phản ứng gì trước câu nói của mình, Cư liền gằn :
- Chịu làm vợ anh không?
Ty lắp bắp :
- Em hổng biết.
- Sao lại không biết? Hay là em mê cậu ba Lăng nên chê tôi.
Ty hoảng hồn khi thấy mắt Cư đỏ ngầu những tia máu . Cô chối biến :
- Em hổng có …
Cư dịu giọng :
- Vậy thì tốt.
Vừa nói, anh ta vừa vuốt má Ty, cô né người tránh. Cư thích thú khoe :
- Anh bồng bế, ủ ấm em trong tay, thậm chí từng thay quần áo cho em, giờ còn bày đặt mắc cỡ.
Ty muốn khóc hết sức, khi nghe Cư nói thế . Anh ta tưởng sẽ làm chồng Ty, nên mới sỗ sàng như vậy . Trời ơi! Lâu nay Ty cố chịu đựng Cư vì nghĩ anh ta với mình là máu mủ ruột thịt. Giờ tưởng tượng phải làm vợ một người thô lỗ, dốt nát và độc ác, thủ đoạn nữa, Ty không cam tâm.
Cô hỏi :
- Có thật em là em nuôi của anh không?
- Sao lại không? Đó là sự thật một trăm phần trăm.
Cười rất láu cá, Cư nói tiếp:
- Mẹ đã nhặt được em gần hố rác cách đây hai mươi năm.
Ty không bình tĩnh được nữa, cô kêu lên :
- Anh nói láo, làm gì có chuyện mẹ nhặt em ở hố rác.
Cư thản nhiên :
- Đó là sự thật, chúng ta là người dưng nước lã, không lẽ tôi dám nói láo chuyện động trời như vậy ?
Ty liếm môi :
- Em lại nghĩ anh mới mang em về nhà đây thôi . Vì em không tài nào nhớ trước đây em đã sống như thế nào trong ngôi nhà này, em và anh đã cùng lớn ra sao.
Cư cười cười :
- Em đang bệnh, làm sao nhớ được cái hồi còn bé xíu ấy.
Ty chớp mắt :
- Vậy anh kể cho em nghe đi.
Cư bối rối :
- Kể về chuyện gì bây giờ ?
- Em bị mất trí nhớ như thế nào ?
Cư ngập ngừng :
- Anh đã nói nhiều lần rồi . Em thấy ba và Xi chết nên sợ tới mức lên cơn điên. Suốt cả tháng trời em toàn nói lảm nhảm, bậy bạ những điều không ai hiểu.
Ty hỏi :
- Mà em nói gì mới được chứ ?
Cư nhíu mày :
- Ai có thể nhớ những lời người điên nói.
Ty bắt bẻ :
- Nếu anh thương em, anh phải nhớ chớ.
Cư thộn mặt vì giọng điều vừa trách cứ, vừa nũng nịu của Tỵ Đây là lần đầu tiên Ty tỏ vẻ như vậy với Cự Con nhỏ … đáp lại tình anh lẹ thiệt. Nếu biết thế, Cư đã nói thật từ lâu.
Sướng rơn trong bụng, Cư kéo tay Ty vào lòng, giọng khàn đi vì ham muốn.
- Từ giờ trở đi, Ty nói gì anh cũng nhớ hết. Nào! Cho anh thương một chút.
Ty đẩy anh ta ra khá mạnh và đứng dậy :
- Đừng làm vậy.
Cư hơi hẫng, anh ta hất mặt lên quyền hành :
- Nhưng anh thích.
Ty gằn giọng :
- Em không thích.
Cư trơ trẽn :
- Trước sau gì cũng là vợ chồng. Khó cũng vừa vừa thôi . Phải cho anh hôn hít, vuốt ve chứ Tỵ Anh để dành em bao nhiêu đó là lâu lắm rồi.
Ty long mắt lên thật dữ :
- Anh im đi! Chừng nào tôi là vợ anh hãy hay . Còn bây giờ anh mà động vào tôi là tôi cắn lưỡi ngay.
Cư vội vàng :
- Ấy! Ấy! Đừng có lên cơn. Anh nòi đùa mà . Nào, vào nhà anh cho uống thuốc. Thật khổ ghê.
Ty bướng lên :
- Không nhức đầu, không uống thuốc.
- Hừ, lại còn thế nữa . Đến lúc xé quần, xé áo, anh sẽ để ngắm chớ không mặc vào cho em đâu.
Ty đỏ mặt. Cô luôn rất sợ những câu hăm he như vậy của Cư, nhưng lần này thì khác. Cô không chỉ sợ mà còn bực tức vì cách nói trần trụi của Cự Rồi Ty thảng thốt giật mình, cô không biết lâu nay những lúc cô ngủ vùi vì thuốc, vì những cơn choáng ngất bất ngờ, Cư có giở trò gì hắc ám với cô không.
Chỉ nghĩ thế thôi, cô đã run cả người, nước mắt sợ hãi thi nhau tuôn trào.
Cư tủm tỉm :
- Anh đùa thế thôi, bữa nay đã biết sợ rồi à ? Tốt lắm. Dần dà em sẽ nhớ lại tất cả . Nhưng trước hết phải làm vợ anh đã.
Ty nhìn Cư trừng trừng như nhìn một quái vật. Sự phản đối bản năng choáng hết tâm trí cô . Ty không kiềm chế được cơn giận dữ, cô bĩu môi :
- Không đời nào.
Cư ngạo nghễ :
- Em có thể nói không được hay sao ? Dù đẹp cỡ nào, với mọi người em cũng là một con bé tâm thần. Chả ai ưng một người điên, trừ anh.
Ty liếm môi :
- Vì anh biết tôi bị quên chớ tôi không bị điên. Đúng không? Rồi tôi sẽ nhớ lại đế biết mình là ai . Tôi đã quen xem anh là anh hai, anh đừng ép buộc, áp đặt tình yêu của tôi.
Cư lừ lừ ép sát Ty vào vách :
- Chuyện đã như thế và phải như thế chớ anh chả ép buộc, áp đặt em. Thử nghĩ xem, em sẽ sống ra sao nếu không có mẹ con anh?
Ty quắc mắt:
- Tôi không bao giờ quên ơn người đã cưu mang mình, nhưng nếu anh đem chuyện ơn nghĩa ấy ra làm áp lực, tôi thà chết.
Cư buông Ty ra, giọng đanh ác :
- Vào nhà ngay . Từ giờ trở đi, mày không bao giờ được ra tới sân.
Dứt lời, hắn xô mạnh khiến Ty chúi nhủi . Cư rít lên :
- Tao sẽ nhốt mày như nhốt một con chó.
Ty không kêu được lời nào, cô hoàn toàn tuyệt vọng với tất cả những sự thật cô biết được trong ngày hôm nay.
Nhìn qua ô cửa, Ty thấy trời tối mịt mù . Nhưng cô biết ngày mai trời lại sáng. Ty nhất định, nhất định phải thoát khỏi đây mới được. Muốn được như vậy, Ty cần thật bình tĩnh và cảnh giác vì khi đã nói thế với cô, Cư đã lật hết tất cả những con bài hắn có. Cư nghĩ Ty sẽ khuất phục hắn, cô nên dựa vào suy nghĩ chủ quan này của Cư để tìm cách thoát thân.
chương 15 Lại một sớm mai nữa chạm vào khung cửa sổ ngôi nhà . Tiếng lá ngoài cây khế rì rào lẫn với tiếng lũ trẻ riu ríu gọi nhau nghe yên bình làm sao . Ty ngồi như hóa đá giữa sự tịch liêu của khoảng không mù tối . Cô như bị tù đày khi phải sống thế này đã cả tháng nay.
Từ ngày cho Ty biết cô và mình không phải anh em ruột, Cư càng chặt chẽ canh giữ Ty hơn. Trước đây, hắn chỉ khóa cửa nhà, bây giờ Cư khóa luôn cả cổng rào, lũ trẻ con không leo vào được để hái khế nên Ty đã cô đơn càng cô đơn hơn. Suốt ngày thở than một mình, Ty hết làm việc nhà thì chỉ nằm vật vựa như ốm. Thỉnh thoảng cô cũng xem TV. Qua cái TV mờ căm xấu hoắc, Ty cảm giác mình gần gũi với con người hơn. Cô nhìn cảnh đông đúc, ồn ào của thành phố trên màn hình và chắc chắn mình từng ở đó, song Ty không tài nào nhớ thêm gì nữa để có thể tìm lại chính mình.
Giá như có Lăng lúc này thì tốt biết bao nhiêu . Anh sẽ giúp cô được nhiều chuyện lắm. Nhưng có chắc thế không? Ty chỉ tưởng tượng thế thôi. Thật ra, Lăng chả thật lòng với cô như những lời anh nói, Ty phải nhớ chính Lăng đã bảo Hiển đuổi bà Mí và Ty ra khỏi công trường, vì anh ta ghét thói lang thang của cô, anh ta sợ " Hậu quả đáng tiếc có thể xảy ra với một con khùng ".
Ngực Ty nhoi nhói đau . Cô đã cố không tin như thế . Nhưng tin hay không thì cô cũng đã xa Lăng. Xa đến mức có thể đến hết đời vẫn không gặp lại nhau.
Bỗng dưng Ty thèm nghe giọng anh gọi cô dọc bãi biển, thèm nghe tiếng sóng, thèm ngửi mùi khói thuốc cũng như thèm được vịn vào cánh tay anh vững chải quá sức.
Thế nhưng Lăng đâu phải của Ty, cô từng trông thấy Lăng và Minh Hân say đắm hôn nhau . Cô đã khóc, đã tự giam mình trong hốc đá ngoài biển vì đau đớn. Cô không muốn là kẻ thứ ba, là ngưới đến sau, nhưng lại không điều khiển được trái tim mình thôi nhớ người ta.
Ty ôm đầu . Cô vẫn chưa chịu đựng nổi những suy nghĩ, nhớ những kiểu căng thẳng thế này . Dạo này Ty đau đầu luôn vì lúc nào cũng phải lo lắng, cảnh giác Cự Tối hầu như Ty thức trắng, may là ban ngày cô có cơ hội để ngủ bù, song giấc ngủ ấy lơ mơ, mộng mị và cảm giác rơi lại hành hạ Tỵ Cô ốm thấy rõ, nhưng vẫn gắng sức thủ thân được ngày nào hay ngày đó . Lỡ như Cư giở trò thú vật, Ty sẽ liều chết với hắn.
- Chị Ty … Chị Ty ơi.
Ty bật ngồi dậy khi nghe giọng con nhỏ Cà Nạ Hổm rày nó biến đâu mất làm Ty đã buồn lại càng buồn hơn.
Cà Na nhăn nhó chỉ vào vết xước ở cùi chỏ :
- Leo rào bị thương rồi nè . Đau muốn chết luôn.
Ty chép miệng :
- Chị chẳng tìm đâu ra dầu cho em bôi.
Cà Na quẹt nước bọt vào nơi trầy rồi cười :
- Vi trùng nào cũng chết. Em cần gì dầu của chị.
Nhìn chăm chú Ty xong, Cà Na kêu lên :
- Giống thật đó.
Ty ngạc nhiên :
- Giống cái gì ?
- Giống chị ? Ủa hổng phải . Chị giống người trong hình y khuôn luôn.
Rồi không đợi Ty hỏi thêm câu nào . Cà Na rút trong người ra tờ báo, nó lật tới mấy trang và đưa cho Ty.
- Nè, chị đọc mục " Tìm Người Thân " này đi . Mà chị biết chữ hông vậy ?
Ty đỡ lấy tờ báo, không trả lời Cà Na, cô dán mắt vào trang báo con bé vừa đưa và thấy hình mình. Đúng là cô rồi . Tấm hình này Lăng mới chụp trên đảo cách đây không lâu, trong hình là gương mặt Ty với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nhỏ Cà Na tò mò lẫn nôn nóng :
- Phải chị không?
Tt xúc động gật đầu . Cô chưa kịp đọc xem mục tìm người thân này nói gì, nhỏ Cà Na đã thắc mắc:
- Là chị, nhưng lại có tên khác là Trần Ngọc Tường Ái . Đó là tên thật? Bởi vậy em nói với mẹ phải qua hỏi chị cho ra lẽ . Ủa, mà chị đọc đi, coi phải nói về mình không?
Ty có cảm giác những dòng chữ nhỏ xíu nhòe nhoẹt trước mắt. Trấn tĩnh lại Ty lẩm nhẩm như trẻ tập đánh vần.
" Cha: Trần Hữu Dụng, tìm con gái là Trần Ngọc Tường Ái . Đã đi lạc vào ngày…. tháng … năm … trong tình trạng lãng trí . Ai thấy con gái tôi xin điện thoại về những số sau … xin hậu tạ ".
Trần Hữu Dụng. Phải rồi . Ba cô là Trần Hữu Dụng, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Hữu Dụng. Cô thương yêu kính trọng ba biết bao.
Ty buông tờ báo và ngồi phịch xuống nền nhà xi măng xám lạnh khi nhớ ra một điều mẹ cô đã mất vì bệnh tim nặng. Nhà chỉ con hai cha con. Bao nhiêu tình thương cô dồn hết cho ba, người được cô tôn sùng tột bực. Ông vừa là ba vừa là thần tượng của Ty.
Cà Na đứng ngoài nhìn vào cửa sổ :
- Chị làm sao vậy chị Tỷ Đừng xúc động tới mức lên cơn điên chứ ?
Ty vội vã lắc đầu :
- Không. Không. Chị không hề điên mà chỉ bị quên. Chị quên mình là ai, ở đâu, tền gì . Nói chung, chị quên mất những gì liên quan tới bản thân.
Cà Na ngờ vực :
- Vậy sao anh Cư nói chị bị điên?
- Anh ta nói láo đó.
- Để làm gì ? A … em hiểu rồi, để mọi người tránh xa chị ra . Thằng cha Cư ghê thật.
Cà Na hùng hồn :
- Phải điện thoại cho ba chị biết mới được.
Ty nhíu mày:
- Nhà em có điện thoại à ?
- Không, mẹ sẽ chở em ra bưu điện gọi . Tiếc là mẹ mập quá, không leo rào vào được đây . Em về đây.
Ty níu tay con bé lại:
- Từ từ đã . Chị dặn điều này . Em ráng giữ bí mật, đừng để tới tai anh Cư . Khi điện thoại em kể đầu đuôi cho ba chị nghe, đừng sợ tốn tiền, rồi ba chị sẽ trả lại cho em gấp mười . Chắc chắn ông ta còn hậu tạ nữa.
Cà Na hào hiệp :
- Xời! Em chỉ giúp người gặp nạn thôi chứ cần gì chuyện hậu tạ .Thôi em đi để lỡ lão Cư về thì chết.
Ty siết chặt tay con bé :
- Cám ơn Cà Na nhiều lắm.
Nhìn con be leo rào trở ra, nước mắt Ty rưng rưng. Cầu mong sao Cà Na sẽ gọi được cho ba . Cầu mong sao mình thoát khỏi đây. Cầu mong sao …. Cầu mong sao …
Ty chợt sụt sùi . Cô sắp gặp lại ba song cô vẫn chưa hình dung được gương mặt ông. Nhìn lên bàn thờ, co thoáng rùng mình. Với cô, ba lâu nay là người đàn ông khắc khổ trong tấm hình trên. Ôi chao! Chưa bao giờ Ty vừa mừng vừa khổ như vậy . Rồi cô sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại ba mình. Ty không sao tưởng tượng được. Ngay lúc này, tâm trí cô như đóng băng, giá như được ngủ một chút thì tốt biết mấy . Nhưng đó chỉ là ao ước cỏn con, chả ai ngủ được vào những lúc thế này, lúc biết cuộc đời mình sắp phục sinh.
Tiếng khóa cổng rào rột rẹt, cót két. Chắc là Cư về . Ty bỗng thấy sợ, lỡ như Cà Na và mẹ nó không kín miệng, Cư với bà Mí mà biết chuyện chắc chắn họ không để Ty yên.
Ty rùng mình khi nghĩ Cư sẽ ép cô theo anh ta tới một đảo nào đó . Nhưng liền tức thời, Ty tự trấn an. Cô không bao giờ để điều đó xảy ra khi đã biết mình là con của ai.
Giọng Cư quyền hành vang lên :
- Em làm gì từ sáng tới giờ hả Ty?
Cô hết sức nhỏ nhẹ khác với thường ngày :
- Em đã nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa và chờ anh với mẹ về.
Cư tỏ vẻ hài lòng :
- Có thế chứ . Dần dà rồi cũng quen. Làm vợ cũng thế thôi . Rồi đâu cũng vào đó cả.
Vừa nói, anh ta vừa vươn tay kéo mạnh cô, Ty té sấp vào ngực Cư.
Cô đẩy anh ta ra :
- Em chưa quen thế này đâu.
Cư xoa cằm :
- Rượu để càng lâu càng ngon. Em khiến anh phát điên lên vì thèm. Nhưng không sao , anh thừa kiên nhẫn để chờ mà . Ép uổng nhỡ em lên cơn thì khổ.
Ty lảng đi :
- Mẹ đâu rồi ?
- Bà cụ đi ăn giỗ. Chiều mời về . Nhà chỉ còn hai đứa . Em không phải ngại gì cả . Mình ăn cơm chung như vợ chồng son mới tinh chứ.
Ty thấy người gai cả lên vì những lời của Cự Cô vừa xới cơm ra chén cho anh ta, vừa hỏi :
- Có thật mẹ nhặt em từ đống rác không? Sao em không thể nào tin được.
Cư cười cười :
- Nếu nói anh nhặt em về, em tin không?
Ty cũng tủm tỉm cười :
- Anh nói thì em phải tin chứ . Nhưng anh nhặt em ở đâu ?
Cư lim dim mắt :
- Anh chỉ nói điều này khi em là vợ anh.
Ty buột miệng :
- Chắc anh sắp nói rồi đó.
Cư hỏi tới :
- Sắp là chừng nào ? Đừng làm anh nôn nghen.
Ty chưa biết trả lời sao thì nghe giọng Cà Na vang lên ngoài cổng. Con bé gọi Cư làm cô giật mình rơi cả đũa xuống bàn.
Cư cau mặt :
- Để anh ra xem, còn em cứ ở trong đây.
Tim Ty đập như muốn rơi ra ngoài, cô không biết Cà Na gọi Cư làm chi ? Có khi nào nó làm ngược lại những lời đã nói với Ty lúc nãy không?
Cô nghe Cư hỏi bằng giọng cộc cằn :
- Mày kêu tao làm gì ?
- Dạ . Em xin tí hoa khế về chưng với đường phèn trị ho ạ.
- Không có hoa . Xéo ngay.
Cà Na vẫn léo nhéo :
- Có mà, hoa rụng đầy sân kìa . Chị Ty vợ anh đâu ? Em mà xin là chị ấy cho liền. Cho cả trái nữa đấy.
Rối nó rống mồm lên :
- Chị Ty , chị Ty ơi! Ra em bảo cái này hay lắm.
Cư quát :
- Không có Ty nào cả . Biến nhanh.
Cà Na gân cổ :
- Sao lại không có ? Lúc nãy em mới thấy chị Ty đứng ngay cửa sổ đấy . Em muốn gặp chị Tỵ Chị Ty ơi …
Cư điên tiết lên vì cái mồm quá cỡ của Cà Nạ Anh ta sấn tới cổng, răng nghiến trèo trẹo :
- Đi đi, mày còn léo nhéo nữa là ăn đòn.
Cà Na đứng chống nạnh, mốm oang oác :
- Nếu không gặp chị Ty, tôi không đi . Chị Ty ơi, chị Ty...
Nghe nó gọi, Ty liền đi ra . Vừa tới ngưỡng cửa, Cư đã bảo :
- Vào nhà.
Cà Na rống to :
- Chị Ty ra đây với em nào.
Ty bị Cư xô vào trong một cách thô bạo . Con bé Na tiếp tục gọi Tỵ Nó nói một hơi :
- Em đã điện thoại rồi . Chị đừng sợ . Người ta sẽ … cứu chị ngay.
Ty nghiêng đầu nhìn qua hàng rào, cô thấy ngoài Cà Na ra còn có nhiều người nữa . Họ kéo đến tự bao giờ mà Cư cũng không biết.
Anh ta buột miệng chửi thề khi một người trong đám đông yêu cầu mở cửa :
- Mẹ, không ai có quyền xét nhà tao hết.
- Nhưng nhà anh đang nhốt người bất hợp pháp. Dân ở đây phản ảnh như thế …
- Đó là vợ tao …
Ty giật mình khi nghe một giọng đàn ông hết sức quen thuộc :
- Anh nói láo . Cô gái ấy không phải vợ, cũng không phải em gái anh …
Ty thảng thốt :
- Lăng...
Rồi cô ào chạy ra nhanh đến mức Cư không kịp kéo cô lại . Ty nghẹn ngào khi Lăng nói :
- Ba em sẽ ra tới vào ngày mai . Em không phải sợ gì cả.
Cư hằn học mở khóa , Lăng nhoài người vào trước. Ty ôm anh khóc ròng.
Lăng cũng xúc động không kém. Anh vừa lau nước mắt cho cô, vừa nói :
- Tên em là Tường Ái . Là Tường Ái, nhớ không ?
Tường Ái gật đầu rồi khuỵu xuống trong tiếng gọi thất thanh của nhiều người, trong đó có cả Cư, gã đàn ông muốn chiếm cô làm của riêng cho mình. Ái đã ngất đi vì thần kinh cô không chịu nổi cú sốc đột ngột này . Lăng bế Ái bằng tất cả thương yêu, xót xa . Anh cứ sợ cô sẽ biến mất khỏi đời anh như thời gian qua cô đã biến mất. Anh không bế Ái trở vào nhà Cư mà bế ra ngoài . Đầu đường có một chiếc xe du lịch. Anh phải mang cô rời khỏi đây để khi tỉnh dậy, Tường Ái sẽ bắt đầu sống chính cuộc sống của mình trước kia .