Trích đoạn: Ct.Ly
Phượng ơi, già rồi mà biết quay đầu lại, nhìn thấy đâu là đường mình đi, để khi về nơi Vĩnh Hằng lòng còn thanh thản.
Tỷ có ông anh bạn, lúc còn khoẻ thì thấy vợ ăn chay thì cũng đôi khi chọc ghẹo, và khg nghĩ gì về đến tu tỉnh linh hồn
Khi ông bị " đột quỵ " phải nằm viện,nói năng khg rõ, chỉ biết nhìn người ta cười rồi khóc,
Cho đến khi người con gái về, hai má con rù rì sao với ông bạn, lúc đó ông bạn khg biết nghĩ sao??? nên chịu quy y, năm sau thì ông bạn của tỷ qua đời, nhưng gương mặt rất bình yên.
Ba tỷ thì ăn chay , và thiền ( ba tỷ thích thiền ban đêm, vì ban đêm yên tĩnh hơn, nhg khi thấy cơ thể mình yêu đi, hay là ba tỷ nghe bác sĩ nói tim rất yếu) ba tỷ thiền ban đêm và ban ngày ..... khi đi gương mặt cũng rất bình yên,
Tu là cội phúc, tỷ khg có cái duyên đi tu, nhưng biết giữ đúng đạo làm người, sanh sân si , lòng mọi người ai cũng có, nhất là chúng ta đang vật vã vì chén cơm, nhưng đối với tình người, mình tránh được thì tránh Phượng ơi,
Người ta không ai là hoàn hão cả???? Chỉ có tánh mình có hòa hợp với mọi người không, tạo một nụ cười cho mọi người, là mình cũng vui theo phải không PSG hihi
Khg là nhà tu, mà hôm nay tỷ nói chuyện gì đâu hén, LT vào chắc xóa bài tỷ quá,
hối lộ cho chủ đất và cho PSG xem thêm nha
Hạ Linh: Ưh chừng nào gặp, tỷ bứng cho một gốc nha, nếu hong có thì tỷ mua để dành cho HL, nhg đem sang " bên " HL, ngừ ta cho mang dzô khg nữa đó, hihihi, thấy tỷ chạy nợ hay hong hihihih
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/418E5C59DA7E47048CE9E54BB9F8D276.JPG[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/718B96E6093E41F59FCDEBF543A58E02.JPG[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/C2E9B275E3284DB8A48AC93C1FD5E2ED.JPG[/image]
Lỡ rồi xin ooiinanghang tí đất nữa nha!
Tỷ Ly, hổm rày tui đang đang cười ra nước mắt đây, nhà có hai người già, một người thì nằm hoài chỉ tới giờ ăn mới dậy, như vậy cũng tạm ổn, chỉ lo ăn uống tắm rửa thôi. Còn một Ông thì đi tối ngày, mà Tỷ biết đó đã ngoài 80 chân cẳng yếu ớt đi gì nổi, nhưng Ông cứ đi hoài, té lên té xuống đứng lên vẫn cứ đi, một ngày người ta kêu dẫn Ông về không biết bao nhiêu lần, tui đẩy xe đưa Ông lên chùa hỏi thăm các Sư để rõ căn nguyên, các Sư nói " Ổng phải trả hết nghiệp rồi mới đi được" nghe mà não lòng. Thì ra trên đời có luật Nhân - quả thiệt hả tỷ. Chưa hết nhà còn một đứa khùng và một thằng điên nữa, ôi tại sao bao nhiêu điều phiền não lại đổ lên chỉ trong một gia đình. Nhưng điều đáng buồn là những người con không ai lấy đó làm buồn hay có một thái độ gì cả, chỉ trừ một hai người lo ăn uống và chăm sóc Ông Bà thôi. Hôm nay tỷ nghe nhiêu đây thôi, kẻo tỷ lại buồn lây.
*langthang ui! hình coi không được, chỉ thấy con cóc thui....