ĐẾM LÁ THU PHAI
Mây lùa...
Trăng khuất đầu non
Đừng chờ ta nữa để còn chờ ai !
Ta đi...
ngày ấy thu phai
Vàng lên rừng tủi mắt nai đượm buồn !
Chiều sương...
mây tím lệ vương
Lá sầu rớt vội nẻo đường người qua
Lìa cành ...
chiếc lá la đà
Quay vòng nỗi nhớ chiều tà dần trôi
Bến rời...
thuyền lạc ra khơi
Sóng xô xa mãi về nơi cuối nguồn
Chiều nay...
chiếc lá nhẹ buông !
Chỉ còn một chiếc lá buồn gió lay
Người về...
nhặt lá cho ai ?
Đếm bao mùa nữa lá phai màu...chờ ?!
???
!!!
???
Khúc Niệm Từ
Trả Thu Chiếc Lá Phai
Em nhặt của ta chiếc lá vàng
Cho mùa lạ lối bước lang thang
Nàng thu quanh quẩn đòi ta mãi
rồi biết tìm đâu...để trả nàng
Em giữ làm gì để lá phai
Hồn thu vàng úa nhớ đêm ngày
Buồn con phố nhỏ ngồi ngơ ngác
Một sớm đông về quên nắng mai
Trả lại đi em chiếc lá sầu
Để thu còn biết phải về đâu
Đông đã về phôi phai sắc núi
Thu còn đợi lá mắt quầng sâu Cám ơn Bạn (cô, chú, bác) KNT đã ghé thăm căn nhà bỏ hoang của Lang Bạt.
Hôm nay ghé thăm lại nhưng quên ko mang quà chỉ có bài họa này xin tặng thay nghĩa cám ơn. Happy New Year.
Lang Bạt
Ừ ừ được được à cháu, chắt, chí, ché Lang Bạt ơi! Trời , Hôm nay " con Nhóc Ngốc Khúc Niệm Từ " được vảnh 2 lỗ tai lên nghe bác Lang Bạt gọi bằng "cô, chú, bác" cũng vui vui à nha ! Cảm ơn lão bá Lang Bạt ạ ! Ka ka ka
Anh Trảm À Há ơi ! Cho em mượn cái hàm râu con trai cắm vào càm em một chút coi để làm oai "ông, bác, chú..." với lão bá Lang Bạt một chút cho vui ạ!
@ Bài thơ hoạ lại với Khúc Niệm Từ của lão bá Lang Bạt hay quá ờ ờ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2011 18:42:36 bởi khucniemtu >