tiếp...
http://www.vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2005/07/3B9E05B1/ .....
Cậu bé Dư ra sau nhà vác theo một cái xô nhựa, hai cái kẹp sắt và một cái sạc-lai nhỏ (cái cuốc để làm rẫy ở miền núi). Đồ nghề đơn giản chỉ vậy. Dư lên rẫy giữa cái nắng trưa hè gay gắt. Vòng qua mấy ruộng lúa, rẫy bắp và cây ăn trái đang vào mùa, Dư dừng lại và bắt đầu quan sát. Lật từng tảng đá, lôi từng túm cỏ dại lên, Dư chỉ cách để nhận biết hang nào là hang bò cạp, hang nào là hang rắn, hang dế : “Hang bù kẹp (bọ cạp) thì dẹp, hang rắn thì lớn và láng, hang dế thì nhỏ”…
Chỉ một lỗ hang áng bằng hai ngón tay cái, Dư khẳng định: “Hang này chắc chắn có một “đôi” ở trong đó!”. Nói rồi cậu bé vung cuốc bổ xuống. Sau 4 nhát cuốc, cậu dùng tay bới đất lên. Sau lớp đất cứng phía trên là lớp đất xốp và rất tơi. Dùng tay móc cho ra lỗ hang, Dư kêu: “Thấy chưa? Một cặp lớn đây!”. Dư móc chiếc kẹp sắt vào lôi ra một chú bò cạp đen trũi, bóng nhẫy. Con vật bị chiếc kẹp sắt giữ chặt, chỉ giơ được mỗi cặp càng và chiếc đuôi nhọn hoắt lên đe dọa. Một người bạn ghé sát mặt để “ngắm” con vật, Dư cầm xa ra kêu: “Đừng nhìn gần vì có thể nó phun độc từ đuôi vào mắt. Rất độc và sưng cả tuần lễ đó, nhức lắm”.
Bỏ “chiến lợi phẩm” đầu tiên vào chiếc xô, cậu bé lại sục chiếc kẹp sắt xuống cái hang vừa đào lên và lôi lên thêm một con mập mạp hơn con lúc nãy. Dư giải thích: “Con này là con cái đang có bầu. Con cái thì càng và đuôi nhỏ hơn con đực”.
.....