thơ lê công
CHA Bóng cha đổ xuống đồng làng Đường cày bụi phủ Hanh khô, nứt nẻ, héo lòng Cha tìm nguồn nước từ sông Róc rách, chẳng thể đầy lỗ nẻ Cây lúa táp, chờ bốc lửa Mồ hôi hay nước mắt ẩm thân gầy? Chiều đông, sương muối kéo mây Da nứt nẻ, cha chòang con thay chăn,ngăn buốt gía Ngày giặc càn, cha cõng con leo núi đá Hang sâu, tránh đạn giặc thù Năm tháng trôi qua Giật lùi hồi ức Chẳng khuôn hình nào vắng cha Như không hề có chia xa Bởi cha hiền như thánh Hy sinh anh hùng… Con như kẻ tội đồ Đi chệch bước cha ông Gặm dần lịch sử Ngôi nhà thiêng hoang vắng mỗi chiều Con khác cha – thóat nghèo Sao mắt cha chảy dòng nước đỏ? Đời mà ! Sao cha lại sinh con, từ tháng năm xóm nghèo thơm hương cỏ Để gìơ tìm, khó gặp hồn quê…
MẸ ƠI!
(Lê Công)
Mẹ như làn gío trưa hè
sua tan cái nóng bộn bề trong con
Mẹ như hơi thở đông ken
sưởi lòng con, ấm bao đêm lạnh buồn
Đang trong nắng hạn héo hon
mẹ làm mưa, đã cho con nước nguồn
Con là mây lượn bốn phương
nhờ làn gío mẹ dẫn đường bay xa
Mấy mươi năm tháng lướt qua
buồn vui, tóc mẹ đã hòa tuyết sương…
Nửa đời, về với quê hương
con qùy, lạy trước linh hồn mẹ yêu
Còn gì đâu, mỗi sớm chiều?
không bóng mẹ, nắng lại thiêu cháy lòng
Mưa tuôn giá rét, bão bùng
theo con, đeo đến tận cùng đời con
Lặng nhìn quê mỗi hòang hôn
giải mây thu nối đông buồn, lòng đau./.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: