Y Phục Triều Nguyễn.
clietc 10.09.2010 00:02:52 (permalink)
                  Y Phục Triều Nguyễn
 
                                            Nguyễn Công Liệt.
      
ngày 11/12/10
 
 
             Cờ đỏ bay rợp trời, hai bên bờ sông Hương người dân náo nức đón chào Festival sắp diễn ra. Những ngày này, Bảo Tàng Huế bận rộn, thời gian không còn bao lâu nữa xem ra sự chuẩn bị có phần không đúng kế hoạch.
            Ấy vậy, Thanh Nhã lại không có cái gì để làm. Anh học ở trường Mỹ Thuật thành phố Hồ Chí Minh, nhưng lại chọn Bảo Tàng Huế thực tập. Vì còn sinh viên và nhất là đi thực tập ở chỗ xa lạ, được mấy ai tin tưởng giao việc. Thanh Nhã rất nóng mũi vì chê bai mình còn trẻ con, rất muốn làm gì đó vượt trội hơn những người ở Viện, nói là mình sẽ tìm kiếm Y phục thời Triều Nguyễn nguyên mẫu mới hả dạ, chứ may đi may lại quần áo mới quá không cảm giác được "hơi thở" thuở ấy. Mấy ai tin anh làm được, còn có nói chỉ là xúi quẩy:
-  Hay đó, ý tưởng đó rất độc đáo. Bạn thử ra công lần này, biết đâu trở thành những người sừng sỏ.
         Mọi người kháo nhau, sinh viên thực tập nói ý tưởng thì thật nhiều nhưng làm chẳng được bao nhiêu. Thanh Nhã nghe vậy, tức tốc trở về Sài Gòn lục lạo tìm kiếm, trên mạng cũng như thông tin nào mình biết. Tuổi thanh niên hay tự tạo áp lực cho mình, thức đêm thức hôm để suy xét...
         Gần đến ngày Festival Huế, tìm "khùng điên ba trợn" cũng chỉ được một bộ đồ rách bơm. Thanh Nhã mời mọc người này người nọ, xem xét bộ đồ và phục chế nó. Bộ đồ ấy te tua, tơi tả, chỉ việc phục chế lại mất cả tháng trời.
-  Ở đâu anh tìm ra được bộ đồ đó là cũng hay rồi. Bộ đồ tuy không khác nùi giẻ lau, nhưng mà giá trị đó chứ...
-  Bộ đồ là của công chúa mặc...Tôi có tấm hình một công chúa lúc nhỏ xíu...
-  Ờ! Hay quá...giá trị quá...
        Người ta nói giá trị có ý an ủi vậy thôi, rồi mọi người bị cuốn vào các khâu chuẩn bị cho buổi lễ, quên mất là Thanh Nhã làm cách gì để có bộ đồ ấy.
         Có lẽ vì cái tên nhàn nhã của mình, chẳng có việc gì làm trong những ngày diễn ra Festival. Thanh Nhã mong muốn có ai mặc thử lấy một lần, nhưng gần như không mấy ai quan tâm. Tiếc nuối công cán của mình, Thanh Nhã có mấy lời lẽ không hay. Anh đưa ra quan điểm làm mấy người kia choáng váng, rằng nó giống nùi giẻ lau nhà nhưng nó giá trị hơn mấy cái việc mấy người đổ tâm đổ sức vào kia. Nhất là mấy chị phụ nữ, ai gặp Thanh Nhã cũng giạt sang nơi khác. Họ sợ mình bị gọi mời mặc thử, họ cho là Thanh Nhã có gì đó không còn tỉnh táo nữa, không làm theo ý lãnh đạo, cứ "tưng tửng" lo mấy chuyện bao đồng. Mấy ngày nữa là diễn ra Festival, Thanh Nhã chê bai buổi lễ không tiếc lời.
-  Tìm đúng một cô công chúa nữa, là buổi lễ thành công mĩ mãn...Mình phải ra tay.
       Thanh Nhã tự tán thưởng, rồi đi quanh đi quẩn ở Huế chờ hết thời gian thực tập về lại đất Sài Gòn. Tuy còn là sinh viên thực tập, nhưng Thanh nhã muốn làm những chuyện "dời non lấp biển" và ai cũng biết người nào quá kỳ vọng, quá tham lam rất dễ trở thành những kẻ tự kỷ hoặc là tự thôi miên mà thôi...Điều đó, hình như đang trở thành sự thực và sự thực Thanh Nhã đang lẫn lộn giữa thời Vua Chúa và Hiện tại, mới đó mới đây anh không còn tâm trí như người bình thường.
         Hai bên bờ sông Hương tái hiện các tiết mục Cung đình Triều Nguyễn, quân lính giăng cờ reo hò như xung trận. Dưới sông các con thuyền nan trôi lững lờ trên dòng nước, bán buôn những món ăn ngày xưa.   
         Festival Huế sôi động nên rất nhiều khách du lịch tham quan, ngập tràn trên cầu Trường Tiền và họ "cố" mườn tượng lại cảnh vật ngày xưa. Ít ai chú ý một nhóm học sinh lớp 11 từ Sài Gòn ra, ngồi dưới chân cầu đợi chiếc thuyền nan đang ghé vào. Cả nhóm đòi ăn bánh lọt lá dứa, bốn đứa đều ăn giống nhau:
-  Thôi mợi (mầy ơi) nước cốt dừa là chỉ có ở miền Tây. Ở đây bán cũng lạ ghê...
-  Mà tao hỏi là bà ăn không? Bà nói thôi là nói tự nãy giờ rồi...
-  Ăn sao không, nhưng mà nói để biết vậy...
            Chị bơi chiếc thuyền nan phân trần:
-  Ngày xưa, ợ Huệ có bánh lọt rồi...Lúc ấy miền Tây có mô, răng nói Huệ không có...
-  Bộ con Huệ nào hồi đó bán bánh lọt hả bà?
-  Bà khùng vừa vừa thôi...Chị ấy nói Huế đó, chứ con Huệ nào...
        Bốn con nhỏ ở Sài Gòn ra quậy tưng, ăn nói hồ đồ không mấy nể nang ai. Chị bán bánh lọt cố nín thở chờ,  đợi ăn xong rồi tính tiền cho chúng biết.
-  Bao nhiêu vậy chị? À, con nhỏ công chúa mày ăn nữa không hả, công chúa mập...
        Chị bán nghe hỏi chút xíu nữa xuỵt cười, vì trong nhóm có con nhỏ mập quá khổ được gọi là công chúa. Chị đợi nàng công chúa mập gật đầu, chị cho thêm mấy chén nữa.
-  Mày cứ ăn đi tụi tao trả tiền cho...cứ thoải mái.
       Tưởng như nàng mập là con của nhà giàu, nhưng thực sự ngược lại. Ba người kia mới là con của đại gia đi học được xe đưa rước, còn con mập thì đạp xe đạp chết mồ tổ. Có lẽ vì ăn uống thiếu thốn, nhất là học bài khuya tối đói bụng nàng công chúa mập ăn mấy tô cơm nguội, nên mới thế. Sau này ý thức biết mập là không tốt, nhưng nàng công chúa tập thể dục tưng bừng mà cũng chỉ thấy được mấy ngón chân cái. Cúi xuống được chút ít là mừng rồi, nghe đâu mập là một dạng bệnh và còn có con vi trùng nữa. Cả nhóm chơi thân nhau từ hồi lớp tám, tuy hơi quầy quậy nhưng không bao giờ đánh đấm rồi tung lên mạng như mấy đứa mất dạy khác, thương yêu nhau không gì bằng. Thường có câu: " Một người vì bốn người, bốn người vì một người" như trong phim "Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ"- Giờ đây con gái giành vị trí của mấy chàng trai.
       Nàng mập có tên là Trương Vĩnh San, cái tên chẳng có gì là con gái nên mập là phải. Ai nghe cũng ngạc nhiên, tưởng đứng lên là thằng nào nhưng cha mẹ đặt tên ai biết phải làm sao đây. Chính vì tên đó mà ba người kia kết thân, nghe hay hay thế nào đó. Còn thực sự, cả đám  chỉ vô tình gọi là công chúa chứ chẳng có ý trêu ghẹo nào. Mỗi năm đóng hài kịch trong lớp, ban đầu chọn vai Mỵ Châu mãi ai cũng không chịu (vì sợ bị nói là đồ ngu: "mê trai"), nên chỉ duy nhất một người không ai có thể cạnh tranh được, và ai cũng đồng tình và cười ngất. Sau đó, Trương Vĩnh San cũng không chịu đóng vai công chúa Mỵ nương để Sơn Tinh Thuỷ Tinh đánh đấm nhau rầm rầm ( mà mấy thằng con trai bây giờ nói là "giành gái") nhưng nghe lời ca hay hay mà mãi giờ vẫn còn thuộc: " Nhớ thuở xưa kia non nước an lạc thái bình....Có cô mỵ nương tuổi xuân vừa lên đôi tám...Cô xinh như hoa...Đẹp như tiên nga, non bồng giáng sinh". Từ đó, cả nhóm đều có tiết mục văn nghệ và năm nào cũng lấy bối cảnh có vua chúa thời xưa để làm hài kịch, và năm nào Trương Vĩnh San cũng đóng vai công chúa. Thường là công chúa làm biếng hoặc lười học, nhưng thực ra Trương Vĩnh San là học sinh giỏi mấy năm liền.
        Trương Vĩnh San không đủ tiền ra Huế, nhờ ba người kia khao vé máy bay mới đi dự Festival được. Đối với ba người kia vé máy bay là chuyện nhỏ, chỉ mỗi ngày đi học có ba bốn trăm sài rồi. Quần áo đang mặc trên người có cả cây vàng, còn điện thoại di động thuộc loại đắt nhất thế giới, có 3G và chát chít và truy mạng lung tung cùng một lúc cũng được. Tuổi 9x sung sướng hơn tất thảy, phần lớn đều được cung phụng. Tuy là ba người kia giàu, nhưng vì còn là học sinh nên chưa mấy phân biệt sang hèn, đôi khi họ còn biết quí giá những giá trị bằng hữu. Hiện tại là vậy, họ đều mong mãi mãi sau này cũng như vậy nhưng không biết tương lai sau này thế nào đây.
       Trương Vĩnh San ăn uống vô tư, hết ba chén nữa. Chị kia tính tiền có khá hơn những lúc bình thường, vậy mà còn nói bớt cho công chúa mập một chén. Mấy cô gái nhà giàu giành nhau trả, Trương Vĩnh San khoát tay rồi móc trong túi ra tờ giấy tiền vàng mã:
-  Bà khùng sao bà, tiền đó ai sài...
-  Người ta tái hiện cảnh vật ngày xưa thì trả tiền ngày xưa...
      Chị bán bánh lọt phân trần:
-  Tiền đó đâu phải tiền hồi xưa mô, công chúa giữ tiền đó trong người...ghê quá.
-  Bà làm ơn bà liệng dùm tui cái...Tiền vàng mã mà bà lượm cất cũng hay thiệt.
-  Ai nói tiền này là tiền vàng mã. Hồi nãy mình thấy người ta trưng bày ở Bảo Tàng Huế, gió thổi ra đất mình lượm làm kỷ niệm mà...
     Trương Vĩnh San được mấy cô bạn gọi qua gọi lại là công chúa, nên chị bán trên chiếc thuyền nan cũng gọi luôn như vậy. Trương Vĩnh San bị gọi là vì lấy tiền mã ra trả. Cô khùng đâu không thấy, mà chỉ thấy Thanh Nhã đứng đâu gần đó tự dưng xấn tới mọp thấp người chào như thời Triều Nguyễn:
-  Kính chào Công chúa...
      Cả nhóm chưng hững, riêng Trương Vĩnh San vì quen được nghe gọi như thế nên tĩnh bơ phán:
-  Bình thân...Ngươi muốn chuyện chi?
-  Công Chúa...Xin công chúa hãy mặc chiếc áo này vào...
-  Gì vậy...cha nội này ở đâu chen vô...
       Một trong ba cô gái kia không có liên can, nên lân la dò xét. Cô cầm chiếc áo cũ sì lì, thả ra thấy rách bươm...Xuỵt cười:
-  Áo gì mà như giẻ lau vậy cha nội...
-  Công chúa...xin công chúa hãy mặc cho đúng y phục ạ! Công chúa, hôm nay lại là ngày đại lễ ở Huế nữa ạ.
-  Thôi đi ông nội, ở đâu mà đưa ra cái áo thấy ghê rồi kêu người ta mặc, lại thêm người nó quá khổ muốn làm trò cười cho thiên hạ à...
-  Công chúa, xin công chúa hãy làm như hạ thần nói đi ạ.
        Thấy có vẻ gì đó nghiêm trang, lại thêm gã chẳng có ý đùa cợt nào. Các cô gái bắt đầu thấy lo lo, chắc là gã này bị khùng. Coi chừng chưa chích ngừa, cắn ẩu một cái là bệnh dại khổ thân. Lúc ấy, mấy nàng nhà giàu dạt ra xa xa. Còn Trương Vĩnh San mắc kẹt, đứng tần ngần tìm cách chạy thoát thân...
       Chị bán bánh lọt cũng luýnh huýnh bơi thuyền đi. Trương Vĩnh San thấy mấy bạn láy mắt, hiểu ý rồi đếm một hai ba co giò chạy nhanh lên phía cầu Trường Tiền.
-  Công Chúa...- Thanh Nhã cúi phục đầu một cái, rồi nhanh chóng đứng lên đuổi theo, nài nĩ rất thiết tha- Công chúa xin công chúa hãy mặc chiếc áo...
       Chạy lên cầu Trường Tiền được mấy nhịp. Đám con gái Sài Gòn chỉ lo ăn học nên mau đuối sức, còn mọi người cứ nghĩ con gái Sài Gòn bị thằng cha nội nào dê. Thanh Nhã đuổi tới kịp, liền quì mọp như lúc nãy và vẫn giữ giọng thiết tha không thay đổi như lúc chưa chạy, ánh mắt không có gì là man rợ mà còn thành khẩn như là trước một công chúa thật:
-  Công chúa...Xin hãy nghe lời hạ thần nói...Vì Đại lễ Cố đô, công chúa hãy mặc chiếc áo vào. Công chúa nghe hạ thần một lần thôi...Công chúa...
-  Cứ công chúa hoài cha nội ơi! Tụi tui mệt chết mồ tổ đây...
      Mấy người đang đi trên chiếc cầu Trường Tiền, thấy bốn cô gái mặt mày tái mét...cũng thấy tội nghiệp nhưng cũng có ý trêu ngươi:
-  Bộ cô mập mập này được gọi là công chúa à...
-  Công chúa không mập...đừng nói công chúa mập...xin hãy giữ lời...
-  Đúng rồi! Đừng mất lịch sự trước con gái...Dù là thùng phi cũng phải nói là thùng đựng dầu.
-  Công chúa không phải là thùng phi, công chúa không phải là thùng đựng dầu...Công chúa là công chúa, công chúa hãy mặc chiếc áo này vào. Hôm nay là Đại lễ, công chúa hãy mặc chiếc áo vào.
       Thanh Nhã cứ cắm đầu cắm cổ quỳ dưới chân Trương Vĩnh San, cứ một mực đòi "công chúa" của mình mặc chiếc áo. Còn Trương Vĩnh San, lúc này cảm giác như không đến độ bị rầy rà nào, lại có người mọp dưới chân mình nên cũng khoai khoái.  Tính ra Thanh nhã cũng khá đẹp trai, lại thêm mình chưa được ai quì mọp xin chút yêu đương như mấy bạn thân kia. Tụi nó giàu lại thêm dáng vóc cân đối, mặc dù còn đang học có đến mấy chàng quì gối dâng bó hoa hồng, nhìn thèm nhỏ dãi. Trương Vĩnh San khoai khoái, đứng chết trân để tận hưởng phút giây chưa từng có này (mà gần như con gái nào cũng mong), có phần nào đó rất thông cảm cho Thanh Nhã. Nếu nói Thanh Nhã bị điên, thì mấy người bạn trai cầu mong chút tình cảm trên thế gian này, bằng cách quì gối dâng hoa thì bị điên hết sao, nên Trương Vĩnh San có phần thông cảm là vậy. Nhưng người ta được dâng bó hoa hồng hoa huệ, còn Trương Vĩnh San phải đối mặt với một bộ đồ thấy ghê. Trong khi mình thuộc loại người quá khổ, mặc vào chỉ tổ để người ta cười...Có điều, têu tếu cho vui thì được...mình là người quá khổ nhưng không tự ái điều đó, quá khổ có gì mà xấu hổ...Bộ mình ăn cắp ăn trộm bị mập sao mà xấu hổ, mình bị mập là vì ăn cơm nguội lúc tối thôi mà...
-  Ừ ngươi đứng lên đi rồi tính sao, ngươi làm người ta nhìn tùm lum kìa.
         Trương Vĩnh San tựa như không còn kèn cựa, nhưng liếc thấy chiếc áo tơi tả mặt nhăn nhó y như khỉ ăn ớt. Liếc nhìn mấy cô bạn học chung cũng đang có ý phản đối, nhưng rồi Trương Vĩnh San chụp lấy cái áo ngó tới ngó lui mấy lượt:
-  Tui chui vô lỗ nào đây...áo gì mà lỗ nhiều quá!
-  Dạ thưa! Đúng ra là mở cúc áo bên hông như áo dài bây giờ, nhưng áo cũ quá sợ đứt nút...Công chúa chui đở từ dưới lên đi. Hạ thần giúp công chúa một lúc...nha.
-  Còn "nha" nữa- Mấy cô bạn hĩnh mũi nhìn tứ bề, khuyên can tùm lum- Mầy mà mặc chiếc đó vào, về lại Sài Gòn chắc bọn này không còn chơi với bạn nữa rồi...
-  Thôi mà...- Trương Vĩnh San đứng cửa giữa nên khó khăn vô cùng, biết mấy bạn không vui nhưng cũng muốn chìu ý Thanh Nhã- Mấy đứa bây ủng hộ mình chút đi mà, dù sao cũng là kỷ niệm vui ở Huế...Một tiết mục "Cười chút chơi" có sao đâu...Dù sao cũng đẹp...đẹp...đẹp trai mà...
-   Xin công chúa chui lỗ này- Thanh Nhã cứ tiếp tục giục giả, chẳng cần quan tâm mấy người bạn...
-  Thôi kệ nó đi! Nó nói mầy không nghe kỹ . Nó không phải khen chiếc áo đẹp đâu...mà là đẹp trai đó. Bạn muốn mặc thì mặc vào đi...
        Lần lựa một lúc khá lâu, lại thêm dáng người quá khổ nên cả nhóm mới chồng chiếc áo vào người Trương Vĩnh San được.
-  Công chúa...xin công chúa hãy nín thở...
-  Có thở đâu...
       Cả nhóm ai cũng quay mặt nơi khác, áo rách nhiều chỗ nên chừa ngay chiếc bụng một chỗ hở nhìn hết sức kỳ cục. Quen bị mấy bạn đưa mình làm hình ảnh vui cười cho thiên hạ, Trương Vĩnh San rất đỗi tự nhiên nhưng cố nhịn một lúc cũng phải dốc sức cười "ha hả" hết sức mất nết. Trong khi đó, Thanh Nhã nâng niu chiếc áo nên lo lắng:
-  Công chúa...Xin công chúa đừng cười...Chiếc áo...rách thêm...
       Nói xong, quì mọp như lúc mới gặp Trương Vĩnh San. Thanh Nhã len lén ngước lên nhìn "công chúa" lấy một cái, ánh nắng mặt trời chói chang vừa lên tầm ngang vai. Trong cái nhìn ấy, Thanh Nhã như thấy có một vòng ngũ sắc phũ quanh "công chúa", nên tấm tắc khen ngợi đôi điều:
-  Công chúa thực sự rất đẹp! Công chúa là một người mẫu mặc y phục triều đình đẹp tuyệt vời. Hạ thần rất bái phục và sẽ tìm kiếm cho công chúa thật nhiều xiêm y như vậy.
       Thanh Nhã con mắt mờ mờ, như thấy được mọi điều sẽ tiếp diễn...Trương Vĩnh San là một người mẫu...và, không ai có thể thay thế được...Thanh Nhã tựa như thấy có ánh sáng chói loà nào đó vây lấy cô "công chúa" của mình, đứng lên ngắm nghía một thôi một hồi không muốn rời mắt.
-  Xong rồi, không nhảy xuống cầu Trường Tiền này tao cùi...Hôm nay là ngày Festival, đừng để người ta ghi nhận có người tự vẫn vì xấu hổ đó...
-  Coi ổng kìa trời!- Lúc này Trương Vĩnh San thở một cái cho đã, vừa nói vừa thở- Xong chưa, tui cỡi ra nghen...
-  Đừng công chúa! Công chúa hãy mặc suốt buổi lễ...xin công chúa hãy chìu theo ý thần...
-  Cái gì...- Cả nhóm nhao nhao- Bận cái áo rách tơi tả này đi khắp Huế à, đừng có hòng...
       Trương Vĩnh San đưa tay cắn vào răng, hơi mắc cỡ. Cô nàng mắc cười gần đứt hơi nãy giờ, cũng đôi lúc thấy quá hoắc lắm rồi. Nhưng tính hay thương người, thông cảm cho Thanh nhã vì cảm thấy "chàng" không phải đùa cợt.
-  Thôi mợi (tụi bây ơi!), kệ đi...Tao nói rồi...Kệ, cho có chút kỷ niệm ở Huế..
-  Hết sức...Bữa nay có ông khùng xuất hiện giờ tới phiên thấy con khùng hiện ra...Ánh sáng le lói sau lưng mày kìa...
-  Không...Đó là ánh sáng ngũ sắc...Ánh sáng đó cho tui thấy công chúa là một người mẫu tuyệt vời...
-  Người mẫu một trăm ký lô gam à, người mẫu quá cỡ chứ gì...
-  Không! Đó là người mẫu mảnh mai, dáng thon thả.
       Cả nhóm cười rộ lên, thôi thì cho vui thì kệ bà cái con Trương Vĩnh San nó không mắc cỡ thì kệ nó. Cả nhóm chìa tay ra bắt:
-  Thôi thì kệ mày! Bận áo này đi khắp kinh thành Huế chắc có cả lính hầu người canh giữ cẩn thận đó. Quần thần ba quân khắp Huế chen chút để gặp công chúa cho được.
       Nghe nói vậy, Trương vĩnh San không mắc cỡ, mà còn nói:
-  Vậy à! Chơi luôn...
       Nói xong, Trương Vĩnh San bước sang cầu hướng về Đại Nội. Còn Thanh Nhã lum khum không khác gì nô tỳ, mà hình như là quan Thái Giám thì đúng hơn...
       Khỏi phải nói, người du lịch cũng như địa phương chen lấn nhau để xem công chúa mặc áo rách. Còn Thanh Nhã, trong lòng hết sức hoan hĩ, lúc này đây Festival Huế mới thực sự có giá trị đối với mình, vì mình biết đó là chiếc áo thật...lại đúng "người thật" mặc nó...còn đối với người khác nghĩ sao thì kệ họ.
       Sang Kinh Thành, dưới bờ sông tấp nập người mua kẻ bán. Còn trống một chỗ nên Thanh Nhã "lùa" bốn người ra ngoài mép nước, mấy cô đong đỏng:
-  Jài ai! Gì nữa zậy!
-  Xuống bến nước đó đi, tôi muốn cô công chúa hát hò cho mọi người nghe...
-  Thôi còn hò hát là sao?- Trương Vĩnh San cự nự- Hồi nảy có nói gì tới hò đâu.
-  Công chúa phải hò, công chúa nhớ bài hò Huế: Phú Vân Lâu không?
- Không...
        Thanh Nhã có hơi quá đáng, làm động tác nhe nanh ép buộc:
-  Phải hò...đó...
-  Khủng bố...chưa thấy ai hò khủng bố bao giờ...
-  Hò...Hạ thần chưa chích ngừa dại đó...
        Thấy gã có vẻ gì đó hơi khùng lên, mấy cô gái nép mình. Nhưng cứ để Trương Vĩnh San lãnh hết cũng tội nghiệp. Một cô phân trần:
-  Một mình nó hò tội nghiệp lắm, tụi này hò tiếp được không? Nếu được việc đó gọi là Đồng hò.
-  Người ta có đồng ca, chứ chưa nghe đồng hò...
-  Nhưng tụi này có bốn người, hay nói là "Một người vì bốn người, bốn người vì một người". Bốn người hò cùng lúc cũng có cái hay, người ta đông thế này một người hò ai nghe...
        Thanh Nhã nhìn quanh, cảm thấy cũng đúng. Vả lại hạ thần nào mà ép công chúa, làm quá dễ bị mang tiếng như mấy cô nàng nói là Huế hình thành một môn nghệ thuật mới: Hò khủng bố.
-  Thôi được...Bốn người cũng được, hò đi...
-  Bắt đầu nào: "Trước Bến Văn Lâu....hò...trước Bến Vân Lâu...
-  Trật rồi...- Thanh Nhã nhắc nhở: Bài đó mà cũng không thuộc nữa. Vân Khánh ca hoài..."Chiều chiều"...nhắc hai chữ đầu thôi...
-  À! "Chiều chiều, trước Bến Vân Lâu
        Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm
       Ai thương, ai cảm, ai nhớ,  ai trông
      Thuyền ai thấp thoáng trên sông
      Đưa câu mái đẩy, chạnh lòng nước non"
     Hò ...hò...hò...hò...hò...hò...hò.
        Bốn cô gái tiếp tục hò khoan, có những người nước ngoài thích thú chụp ảnh Trương Vĩnh San và cho là tiết mục ấy có ý nghĩa. Mấy người đứng tuổi cũng tưởng là ban tổ chức sắp xếp, mọi người kháo rằng đó là bài thơ của vua Duy Tân lúc chờ đợi Trần Cao Vân đến rước đi khởi nghĩa, chờ mãi nên mới có bài thơ ngâm nga, rồi sau âm mưu bại lộ vua bị lưu đài. Phút giây lịch sử đó nếu không học bài, vô tình thuộc luôn (Bốn cô gái ghi chú điều đó vào đầu).
        Thế nhưng, những người hiểu biết cũng có sự tranh luận một thôi một hồi. Người cho là bài thơ đó của Bình Thúc Dạ Thị, ông là một nhà thơ tài năng thời ấy. Không khí tranh luận sôi nổi ấy đang đưa người ta trở lại thời vua chúa, Thanh Nhã khoái chí... Bốn cô gái chưng hửng, nhưng cũng có dịp cọ sát thực tế. Mọi người mới thấm đậm câu hò Huế ngất ngây hơn, chứ không phải bằng cửa miệng như lúc xuống bến sông. Trương Vĩnh San tựa như thoả chí điều gì, nhìn Thanh Nhã như muốn nói gì đó: Chuyến đi Huế cho cô rất nhiều kỷ niệm vui không thể nào quên được. Cô hít thở không gian triều đình trước mắt, thoáng thấy dòng sông Hương xanh rì nghe lòng dạ mát mẽ vô cùng. Cô cảm thấy Thanh Nhã có gì đó hay hay, gợi lên cho cô vài điều mến phục.
       Lúc này, mọi người thấy bốn cô gái mặt mày sáng ngời ngời, giống như học sinh bị ép học bài rồi trả bài tốt vậy. Thanh nhã bắt Trương Vĩnh San mặc chiếc áo rách đó suốt luôn chiều, cùng nhau vui đùa thoả thích với mấy cô gái. Dù sao mình ở Huế lâu hơn, hướng dẫn mấy cô gái những chỗ có phong cảnh đẹp của Huế, khéo léo hơn cả những người Hướng dẫn Du lịch. Xem ra, có Thanh Nhã vẫn hơn là không có...coi bộ cũng không đến nỗi rầy rà cho lắm...Mọi việc chủ yếu vui là chính mà...
        Festival diễn ra ba ngày, nhưng việc tái tạo không gian xa xưa không mấy được khách du lịch hài lòng. Trong con mắt của mình, Thanh Nhã nghĩ cái gì phải thực mới có giá trị.                                          
 
          
                                                  
                                                          II
 
        
           Hết thời gian thực tập, Thanh nhã cũng trở về lại Sài Gòn với bộ đồ cũ mèm, quyết chí phục chế và có đường hướng nghiên sang nghề Trình diễn Thời Trang.
           Sau lần đi Huế về, có việc cho biết nhau chỗ ở để Thanh Nhã tiện liên lạc. Ai dè biết ra, hai người cùng chung phường Tân Thới Hiệp Quận 12 và bà xôi ngay ngã tư đường ra quốc lộ, hằng ngày Thanh Nhã gặp hoài mà không để ý. Bây giờ mới biết là mẹ "công chúa" bán xôi, nên Thanh nhã ngày nào cũng ủng hộ cho một gối to đùng. Việc ăn xôi không phải là ở Huế có món xôi gà ngon đáo để làm Thanh nhã ghiền, mà vì Trương Vĩnh San tiếp giúp mẹ bán xôi buổi sáng, còn đi học vào buổi chiều. Chưa bao giờ Thanh Nhã có lời lẽ hỗn hào với Trương Vĩnh San, dù hôm đó có bán ế mấy đi nữa vẫn một mực cứ "Công chúa ơi! Bán cho gối xôi", với lời nhẹ nhàng bài bản đàng hoàng. Thỉnh thoảng có chút quan tâm thái quá, nên có hỏi đại loại :
-  Công chúa ơi! Hôm nay bị ế hả...
-  Ế đâu mà ế- Trương Vĩnh San tức cành hông, rồi chữa thẹn- Tại người ta chưa mua ăn thôi...
           Đôi khi đông khách, Thanh Nhã nhườn nhịn cho những người kia trước, rồi sau tới mình. Còn mẹ Trương Vĩnh San, có người ăn xôi "mối" và lại hay phụ giúp bà dọn dẹp, thì bà cảm giác cũng được yên tâm. Ngày xưa bà mười bảy tuổi đã biết yêu đương mèo mở, gió trăng rồi...Giờ Trương Vĩnh San khôn lớn cỡ tuổi bà khi ấy, bà lo người quá cỡ như con nhà mình hết đường có người yêu, nhưng giờ có người cứ lụi hụi lục đục bên mấy gối xôi buổi sáng, bà có phần mừng mừng.
             Tới sinh nhật của Thanh Nhã, trúng vào ngày thứ hai. Thanh Nhã mời đám bạn tới dự sinh nhật mình sớm hơn một ngày, để ngày chúa nhật ai cũng có thể đi được. Bọn nó được biết là dự sinh nhật không cần quà cáp, mà còn được dẫn bạn gái theo thoải mái, bao nhiêu người Thanh Nhã cũng khao hết.
-  Hắn có ý khoe gì đó!
-  Chắc là tụi mình còn sinh viên nên thông cảm phần quà...
-  Ừ, nghĩ cũng lạ...Mấy bạn kia đều đòi hỏi quà cáp. Còn nó thì không.
         Khi nhóm bạn kéo tới nhà, bọn họ bật ngửa:
-  Ơi trời, bộ thôi nôi sao mà toàn là xôi với chè không vậy...
-  Sinh nhật với thôi nôi có khác gì đâu nè- Thanh nhã phân trần, rồi phân phát cho từng người nắm xôi vào chén- Xin giới thiệu mấy bạn, cô bạn này tên là Trương Vĩnh San.
         Thanh Nhã giới thiệu tới đó, rất đỗi tự hào. Còn nhóm bạn, khó mà ý tứ đến cùng. Một người thiếu lịch sự làm bộ ói:
-  Đừng có nói là người yêu quá cỡ của mình đó, chắc là hôm nay muốn giới thiệu nàng mới đãi toàn bộ mọi người chứ gì.
-  Đúng đó- Thanh Nhã thích chí- Nói thiệt với mấy bạn nha, mẹ cô này bán xôi. Nhân sinh nhật mình, sẳn dịp mình đãi ngộ...
-  Hèn gì! Ê, mà trong lớp mình có ai quen trúng cô nào bán mắm không đó...
-  Nè nè, bạn trêu ghẹo gì đó. Nói thiệt cho biết nha, Trương Vĩnh San đây là công chúa đó.
         Cả bọn lăn ra cười, Thanh Nhã hết sức bực bội vì không ai tin mình. Tức tốc lại chiếc gương lấy cái áo rách bơm ra khoe:
-  Muốn mình kể chuyện lúc đi thực tập tại Huế không?
         Cả đám nhao nhao:
-  Kể đi, kể cho nghe đi...
         Trương Vĩnh San khua tay ý chừng, lạy Thanh nhã xin đừng kể ra mình mặc chiếc áo đó. Thanh Nhã đang đà khoe khoan kiến thức của mình, thế là kể lại những ngày dự Festival tại Huế. Bọn họ cười nghiên cười ngửa, thắc mắc hỏi từ lý do nào mà tin Trương Vĩnh San là công chúa. Thanh Nhã mở máy vi tính chỉ rõ ràng thông tin trên mạng, lúc này có người thấy thương hại Thanh Nhã nên có ý hỏi lại:
-  Thế còn họ Trương thì sao, đừng nói là có liên can với Trương Vĩnh Ký đó nghen...
           Cả bọn đòi Thanh Nhã giải thích họ Trương thì sao? Thanh Nhã không sao trả lời được, vì cần có thông tin thêm nữa mới xác định được và câu chuyện có tìm hiểu thì sẽ dần dần hé lộ...Thanh Nhã tin như vậy.
           Ăn sinh nhật mình chỉ đãi xôi, nên tiệc cũng chóng tàn. Thanh Nhã đưa Trương Vĩnh Sang về nhà. Còn mình thì cố tìm kiếm thông tin thêm về y phục triều Nguyễn. Nhất là họ Trương làm gì vào thời ấy, quyết chí không để đám bạn khi dễ. Mình tin việc gì thì hãy tin cho tới cùng, mình sẽ làm được. Thanh Nhã tự nhũ trong lòng như vậy.   
           Thanh Nhã tìm đủ số lượng tơ màu suốt tận ở các làng nghề Hà Nội, nơi trước đây từng cung cấp hàng vải đẹp cho triều đình...Những sợi tơ óng mượt rất sáng bóng dưới ánh đèn, nằm ngay ngắn trên cái bàn học và rồi cũng đã đan khéo léo lỗ rách nơi bụng và đưa lên cao xem xét. Cảm giác rất hài lòng với việc phục chế, tay vội lấy gối xôi rồi ngẫm xem mình ăn xôi hơn tháng nay có mụn bọc mọc ở đâu không? Mặt mày cũng còn sáng sủa, nhưng có điều ngoạm lấy một miếng xôi vào, y như rằng ghèn liền chảy ra mắt.
          Thanh Nhã có nuôi một con cá Phát Tài (thực chất là cá Hường, có hai cọng râu dưới hầu), cũng bị cho ăn xôi. Con cá trước đây rất được cưng chìu, ăn uống rất sang trọng như người. Nhưng từ ngày Thanh Nhã hết thực tập ở Huế về lại đất Sài Gòn, con cá bắt buộc ăn xôi theo chủ. Bỏ đói nên buộc phải ăn gì đó, mập lên cũng có nhưng nhìn rõ ràng thấy như cũng có bị ghèn giống chủ. Thanh Nhã xem xét lại cái áo, nhớ lại lần Trương Vĩnh San mặc áo lòi bụng ra thực là tội nghiệp. Thanh Nhã lẫm nhẩm: " Tội nghiệp công chúa của mình quá!", nói xong liền đi tới nhà "công chúa" để ôn bài cho nàng.
           Trương Vĩnh San nằm trườn người trên bàn học, miệng phập phồng rõ ràng là đang ngủ. Theo giờ hẹn, Thanh Nhã ghé nhà xem "công chúa" có làm bài tập của mình cho không? Sẵn đem chiếc áo đã vá phần bụng cho Trương Vĩnh San mặc thử. Đến nơi thấy Trương Vĩnh San nằm ngủ gật tại bàn học, liền quì gối tâu trình:
-  Công chúa không được ngủ gục...
        Trương Vĩnh San giật mình ngóc đầu nhìn lên, tay đưa chéo sang vai để gãi. Bài tập công chúa vừa làm xong, nhưng Thanh nhã vẫn không hài lòng lắm.
-  Công chúa! Hạ thần xin công chúa hãy kỹ lưỡng. Công chúa khảo sát hàm số đúng hết, nhưng công chúa vẽ đồ thị quẹo neo vậy công chúa.    
      Trương Vĩnh San ngáp dài ngáp vắn, rên lên một cái:
-   Đồ thị quẹo neo vì hồi nảy, thằng cu tý kế bên nhà trọ đứng ngay cù chõ không hay, trúng phải nó nên quẹo neo thôi...
-  Giải thích đơn giản quá vậy công chúa, mình học mình phải cẩn thận cho dù có cu nào đứng kế bên cũng phải chú ý chớ...
          Trương Vĩnh San thấy phân bua không xong, rên rỉ:
-  Mới học lớp mười một, bắt học khảo sát hàm số lớp mười hai ai làm nổi.
- Thời buổi bây giờ học sinh phải học trước chương trình, dạy công chúa trước chương trình để kịp còn lo mấy việc khác nữa. Hôm nay hạ thần đã đan xong phần bụng, công chúa thử xem có bị lòi phèo chỗ nào nữa không?
-  Thôi không mặc nữa đâu...Có cái áo đó cứ mặc hoài...- Trương Vĩnh San giãy nảy, còn tru tréo- Giống y chang mẹ tui à! Hể bán ế là bắt mình ăn xôi thấy mồ tổ...
-  Sao công chúa nói là không ế, nhưng mà nghe dặn nè. Công chúa nên cãi lời mẹ mình một chút, cứ ăn xôi như hạ thần hoài là bể kế hoạch của hạ thần lo cho công chúa đó. Hôm nay có phần công chúa nhỏ gọn được một chút, hạ thần đã cẩn thận dùng từ lịch sự, chứ thực ra công chúa cũng còn mập quá trời...
-  Thôi không mặc nữa đâu, mỗi lần mặc ra mặc vào khổ gần chết. Nín thở có ngày chết luôn đó...
-  Thì công chúa mặc thử hôm nay xem phần bụng nữa thôi, chỉ có phần bụng là đáng lo. Còn các phần khác thì khoẻ rồi...
        Trương Vĩnh San lại tỏ ra thông cảm, nghe nói lần này là khoẻ luôn thì có phần nhún nhườn.
-  Mặc mà không cho thở chẳng ai chịu nổi...
         Cằn nhằn, nhưng Trương Vĩnh San cũng thử chiếc áo. Lúc này, phần bụng có phần bớt căng lòi ra như lần ở Huế. Trương Vĩnh San cũng thấy vui vui, khoe luôn:
-  Chà...nhịn ăn xôi mà hiệu quả dữ ta...
-  Ăn uống phải có khoa học, đồng thời phải cử mấy cái tạ hạ thần đưa hôm trước. Giờ xem ra cái bụng nhỏ được một phân, công chúa ráng chú ý tập luyện...
-  Nói hoài...biết rồi. Giờ tui cởi áo ra được chưa?
-  Công chúa đừng có la hét như vậy nó bung à, hạ thần rất cực nhọc đan từng cọng chỉ đó...Được rồi công chúa cởi ra đi.
      Trương Vĩnh San giờ cũng quen thử tới thử lui chiếc áo, nên thao tác có phần nhuần nhuyễn. Còn Thanh Nhã cũng xếp chiếc áo rất gọn gàng, thuần thục. Thanh Nhã mặt nghinh nghĩnh, có vẻ như chê bai điều gì:
-  Học sinh bây giờ học lịch sử kém quá. Công chúa có biết cha của vua Duy Tân là ai không?
-  Trời...Lịch sử bây giờ đừng nói gì tui. Mấy ông thầy còn mù tịt, hỏi Hai Bà Trưng còn biết chút chút, chứ Triều Nguyễn bí xì lù...
-  Công chúa ơi là công chúa, công chúa phải thuộc làu làu lịch sử mới được...Chứ không thôi là công chúa lỗ đó...
-  Làm gì có lỗ lã ở đây, nói coi...
-  Công chúa học đi công chúa sẽ thấy, hạ thần không ngu dại gì nói ra. Có nói cha của vua Duy Tân là vua Thành Thái thì được...
-  Lỗ cái gì ta?- Trương Vĩnh San hết sức thắc mắc, như mấy con gà liếc con sâu đầu nghiên nghiên qua lại cho bộ óc tràn tới lui mà vẫn không tìm được cái việc lời lỗ gì. Cho nên khoát tay- Thôi lời lỗ gì, chỉ việc học bài là mệt đứt hơi hơn mặc chiếc áo nữa...
-  Thôi hạ thần về đây, công chúa nghĩ không ra thì thôi vậy...
         Thanh Nhã cáo từ lui ra khỏi khu nhà trọ, đi dọc đường mỉm cười đắc ý. Thanh Nhã cười vì cho là mình lời to, mình biết được công chúa trong khi đó thì không mấy ai biết. Mình được công chúa nói chuyện, rồi còn chỉ bảo công chúa nữa...Nếu...Nếu công chúa mười tám tuổi không ai đeo đuổi, biết đâu mình được công chúa yêu thương. Hạ thần như mình mà có người yêu là công chúa, thì còn gì lời hơn...Việc tính toán lời lỗ là do thời buổi này, việc yêu đương không có lời yêu làm gì...Thanh nhã chữa thẹn, đi về tới nhà khi nào không hay biết.
        Cất chiếc áo vào rương cẩn thận, chợt Thanh Nhã bậm môi đâm ra so đo: " Trời! Coi chừng bé cái mình lầm to...Nếu mình sai sót không phải đó là công chúa, mình mắc phải yêu đương một người quá khổ sao?". Thanh Nhã chới với hơn thiệt, chờ máy vi tính khởi động xong để đọc tài liệu lần nữa. Mặc dù thuộc làu làu nhưng xa thông tin ấy là Thanh nhã đâm lo, nên cứ mở máy tính lên là đọc những tài liệu mình thu thập.-  Đây rồi!- Thanh Nhã đọc to rõ như thể sợ đầu óc lẫm cẫm:
- " Vua Duy Tân có lấy mấy bà vợ Tây, sinh ra rất nhiều hoàng tử. Trong các hoàng tử của vua Duy Tân có hoàng tử Bảo Vang( còn gọi tên là Yves Claude Vĩnh San, sinh ra tại Saint-Denis, đảo Réunion ngày 8 tháng 4 năm 1934), hiện đang sống tại Nha Trang-Khánh Hoà. Hoàng tử cũng lấy người vợ Tây tên là Jessy Tarby và có mười người con (bảy trai và ba gái). Lần lượt tên là: Yves Vĩnh San, Patrick Vĩnh San, Johnny Vĩnh San, Jerry Vĩnh San, Thierry Vĩnh San, Stéphanie Vĩnh San, Cyril Vĩnh San, Didier Vĩnh San, Marie-Claude Vĩnh San, Marilyn Vĩnh San và Doris Vĩnh San"
         Thanh Nhã như khẳng định điều gì: - Được rồi, tên nào cũng có Vĩnh San hết, như vậy Trương Vĩnh San chắc chắn là công chúa lai, vì dòng giống người lai nên dễ mập chứ không phải chuyện ăn xôi...Nghĩa là, sau này mình lỡ yêu đương một người con gái mập cũng không sao...
          Thanh Nhã ngã người ra ghế, thấy mình cũng thuộc loại thông minh biết tính toán chứ không phải vừa. Còn trách, tại thời buổi này ai cũng tính toán như vậy, làm sao mình có lời là được. Tưởng như, đầu óc khấn khít vì những điều mình thu nhặt được. Thanh Nhã mới vui đó nhưng rồi lại băn khoăn: " Vậy thì mình lại tiếp tục ăn xôi nữa à? Ăn xôi trường kỳ thôi!"
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2011 22:33:53 bởi clietc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9