Đường Trần
Ta lê từng gót chân hoang
Thu chưa đi hết đông sang đây rồi
Tuyết từng hạt trắng chơi vơi
Thẵm trên mái tóc ta ngồi nhớ ai
Nhớ theo màu lá thu phai
Nhớ theo chiếc lá vàng đầy trước sân
Nửa đời nặng bước phong vân
Qua bao ngõ rẽ đường trần tả tơi
Hạ đi đếm hạt mưa rơi
Thu về đếm lá xanh tươi trên cành
Đời ta đếm bước độc hành
Quay về cố quận mong manh cuối trời
Luu Luyen
BUỐT LẠNH LỐI VỀ
Một bước ra đi ...
cách biệt rồi
Mỗi năm Hạ đến...
nhìn phượng rơi
Hai tay nhặt nhạnh...
cánh hồng vỡ
Tự trai tim mơ...
lỡ giấc mộng đời
Chiều nay...
tôi cũng nhặt lá phai phôi
Khắc lên con chữ...
gửi đến phương trời
Từng mảng...
mây bay về vùng xa thẵm
Tuyết rơi buốt lạnh...
nẻo về xa xăm
Hạ Lê Thương
Một Chiếc Bóng
Em ra đi ta lòng còn Lưu luyến
Nhớ em từ mực tím viết thành thơ
Dù đôi ta chưa đối mặt bao giờ
Ta vẫn ngỡ em là nàng tiên nhỏ
Đến bên ta xóa đi bao đau khổ
Rồi một chiều bỏ lại những áng thơ
Từ em đi, lòng ta rối những sợi tơ
Vương lại đó trong lòng một chiếc bóng
Lưu Luyến
CHIẾC BÓNG MIỀN XA
Em trở lại khi rừng chưa phai màu nắng
Bước bâng khuâng theo ngỏ vắng mông mênh
Con đường xưa nay có còn ai giữ tên
Hay thay đổi chênh vênh hình, bóng, dạng
Em trở lại trong mơ tìm dĩ vãng
Của một thời với trang hồng thơ xinh
Chuyện này xưa vần hoạ của chúng mình
Em mực tím còn chưa định hình anh đến
Anh gửi cho em bao vần thơ trìu mến
Nồng nàn mơ bao mộng mị dịu êm
Mỗi mùa sang anh trao tặng lá thơ mềm
Có kết chữ tình riêng chờ hiện diện
Em trở lại rừng thiêng như câu chuyện
Hoàng tử tìm công chúa hợp lương duyên
Chỉ là mơ thôi mà canh cánh nỗi niềm
Em chẳng thể không nhắn riêng lời tình tội
Em về lại rừng xưa ngàn lời tạ lỗi
Xô thuyền xa em lướt sóng tràn qua
Sầu ánh trăng bạc trắng lòng sương sa
Sao buồn tủi lệ nhoà trời mưa đổ
Em chiếc bóng bơ vơ không bến đổ
Trôi bập bềnh chốn nhớ nào chờ em
Trôi bập bềnh phương nhớ buốt buồng tim
Em chiếc bóng miền xa xôi quên lảng
Hạ Lê Thương
@ Cảm ơn bài hoạ của Lưu Luyến ! Mong được đọc thơ của Lưu Luyến nhiều ạ !
Kính bút.