quote:
Trích đoạn: galaxies
BẺ KHÓA
Trách
Trách làn mây trắng lững lờ trôi
Chẳng để cho ta gửi mấy lời
Trách cơn gió thoảng không xuôi hướng
Để những yêu thương không đến nơi
Trách nắng không vàng trên lối cũ
Để hàng liễu rũ bóng chơi vơi
Trách nguồn suối chảy không chờ đợi
Để mảnh tình xưa vẫn xa vời
Trách nước xuôi dòng tới đại dương
Để thuyền ta lạc bến muôn phương
Trách đồi núi chắn đường ta bước
Để giấc mộng theo ngõ bất tường
Trách lúc biệt ly chẳng nắm tay
Để ta say, lạnh suốt đêm ngày
Trách tình mớj chớm còn xa xách
Để cõi sầu dâng ngập chốn này
Tinhkhngbiengoi
KHOÁ CHẶT
Mỗi chiều mưa đổ hạt rây
Chuông chùa vẳng tiếng tầng mây tím sầu
Buồn lên ngọn cỏ dầu dầu
Sương sa điểm chắn rừng sâu ngỏ vào
Nai ngơ ngác mắt phương nao
Mõ khua đều nhịp kinh xao xuyến lòng
Cổng chùa khép lại chiều đông
Câu A Di Đà khoá lòng từ lâu
Trăng lên đỉnh núi ngàn dâu
Còn tìm chi nữa tình sầu thiên thu
Sáo dìu vằn vặc vi vu
Cửa thiền khoá chặt cõi tu tịnh thần
Lắng nghe suối nước trong ngần
Lòng trần theo suối ra dần biển khơi
Em đi bỏ lại cuộc chơi
Mong anh ngày tháng với đời luôn vui
Mình em giữ mối ngậm ngùi
Mồ hoang chôn chặt tình vùi giá băng
Rồi ngày mai về vĩnh hằng
Có còn đâu hỡi Nửa Trăng ai tìm
Cổng chùa đóng kín im lìm
Về đi anh nhé _ Em thiền tịnh tâm
Chuông chùa vọng tiếng xa xăm
Vì anh lỗi hẹn _ tình căm huyệt mồ
Cánh Lan chôn cạnh bướm khô
Hết rồi một thuở tình chờ về nhau
Sương khuya rơi hay lệ ai trào
Mà sao vọng mãi tiếng nao nao buồn
Ngoài trời tí tách mưa tuôn
Trong lòng giọt thảm về nguồn biển mơ
Còn gì đâu nữa mà chờ
Anh về _ Em khép cổng thơ lịm tình
Galaxies
( Theo ý thơ của "ANH" Hi hi hi ...nên "EM" cũng nhập vai luôn đấy anh ơi ! Hic... Buồn theo thơ...khóc rồi ! Hu hu hu... [sm=mecry.gif])
Hết Rồi
Hôm nay ta lại về đây
Lá vàng úa đổ rơi đầy sân ai
Năm dài tháng giãn miệt mài
Ngỡ về sẽ nối lại giây tương phùng
Giữa chiều mưa bụi mịt mùng
Không còn ngưới ấy bước chung lối về
Người đi quên vội lời thề
Để bao lá rụng trên lề yêu thương
Chuông chùa đổ lúc trăng buông
Chuông lòng vang dội cõi buồn riêng mang
Đã gần ngưỡng cửa địa đàng
Sao người lỡ bỏ đi ngàn cuộc vui
Là thôi vì thế đành thôi
Cổng chùa đã khép, đôi môi biếng cười
Vẳng nghe kinh niệm xa xôi
Lồng tiếng nức nở gọi đời mưa ngâu
Người về khoác áo sòng nâu
Ta đi khoác lại áo màu phong sương
Cành lan rũ cánh bên đường
Bướm xưa gục ngã hồn vương sân chùa
Rồi mai giữa những cơn mưa
Một linh hồn lỗi gió đưa về ngàn