NÉT THƠ MƠ
XUÂN LẠNH
( Cháu viết tặng các bác li hương đã lâu chưa lần về thăm ạ )
Xuân vẫn lạnh quanh vàng vệt nắng ráng
Bước li hương Xuân ấm được cõi lòng
Bánh chưng chờ ngày Tết nung lửa hồng
Hương nếp mới thơm lừng từ tay say
Bà gói bánh ông cháu ta cột lại
Cho bánh đầy chặt mối không ôi mau
Trong nhân bánh thịt lợn màu ngon ngọt
Bà bảo gói thêm vài đòn bánh lạt
Để ngày chay cúng giỗ Phật độ trì
Ông cột bánh cũng bật cười hi hi
Trộ cháu mãi cũng bởi vì ăn vụn
Cúng mâm chay cháu ăn thêm món bún
Thịt cá đầy còn chép miệng khen quá ngon
Bị bà la sợ đòn chạy lon chon
Tìm lưng bự của ông mà ẩn nấp
Giờ đã xa cả nửa vòng trái đất
Mùa Xuân này bà còn gói bánh Tết nữa không
Cháu bên này nghe hương khói lên mũi nồng
Cay mắt quá nước chảy ròng quanh khoé
Xuân ơi Xuân gợi chi ngày thơ trẻ
Háo ăn nhiều cả chay mặn không biết phân
Cứ quẩn quanh bên cạnh bếp lửa hồng
Nghe ông kể chuyện bà khơi lòng lửa ấm
Nhớ bánh chưng quê hương chừ xa thẵm
Bao Xuân rồi người xa xứ chưa về thăm
Nếm lại vị mặn nồng nhân bánh Tét ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2011 23:09:17 bởi halethuong >
Lang Bạt Vì Ai?
Em bỏ đi rồi... thu chẳng sang
Ta buồn nên cũng bước lang thang
Sớm ngoài thành thị, đêm trong miếu
Lang bạt chân bương khắp xóm làng
Từ dạo em đi...ta thiếu vui
Đời trôi như những nhánh sông buồn
Mấy lần thăm lại nơi quê cũ
Để thấy ngập tràn nỗi vấn vương
Gió lạnh mùa quen đông lại về
Lòng băng chân mỏi bước sơn khê
Chiều nay dừng bước bên sông vắng
Bỗng nhớ ...em...sầu dâng tái tê
Lang Bạt
NHỚ CHI NGƯỜI HỠI
Anh nhớ làm gì người đã đi
Ngày thương tháng nhớ bước phân kỳ
Em đi xa mãi không quay lại
Dù chỉ một lần hong nắng mai
Từ buổi chia tay lặng nỗi sầu
Anh đời lang bạt em về đâu
Xa nhau còn nhớ chi người hỡi
Chỉ để cho lòng quặn thắt đau
Xuân nay trời vẫn phủ băng lùa
Nắng sớm chưa hồng tuyết bông thưa
Đầy ấp băng sầu tim giá buốt
Lệ lòng thổn thức ướt chiều mưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2011 00:15:57 bởi halethuong >
YÊU MỘT MÌNH
Muốn gởi cho em
Chút nắng xuân vời vợi
Một mối tình chân chất thuở đầu đời
Tôi yêu em sao lắm cho vừa
Màu của tóc phớt vàng vì nắng
Tôi yêu em ngày về chốn ấy
Mắt ngây ngô chưa cảm nhận cuộc đời
Không dám ngỏ sợ làm em xao động
Trái tim non đừng vương vấn chuyện yêu đương
Bao năm qua tôi lại trở về
Người con gái sang sông rời bến củ
Tôi ngẩn ngơ nắng dài ngã bóng
Biết tìm đâu người em nhỏ ngày xưa
Hoa Hạ
TIỄN EM SANG SÔNG
Nhà em pháo đỏ rượu hồng
sang sông ngày ấy cho lòng anh đau
Bao mùa Hoa Hạ rơi mau
Bấy nhiêu mùa nhớ thuở nào thân thương
Tình anh cánh phượng vấn vương
Tình em vô ý bước đường vu quy
Em đi bỏ lại tình si
Mình anh cứ mãi khắc ghi bóng hình
Tại anh YÊU CHỈ MỘT MÌNH
Nên em không hiểu ... lặng thinh anh buồn
Xuân này hoa nở muôn phương
Anh còn nhớ mãi sân trường dáng em
Mong Xuân gót Nhỏ qua thềm
Cho lòng Xuân ấm có thêm sắc màu
Hạ Lê Thương
( chỉ hoạ thơ vui với thi hữu thôi, chứ không có ý gì !)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2011 15:27:22 bởi halethuong >
ĐÀN THƯƠNG MỘT KHÚC NHẠC TÌNH
Ta cũng đàn thương một khúc tình
Nhạc sầu đêm vắng loãng thanh linh
Khẽ khàng tiếng gió lên cung hát
Ta vẫn không lời bóng lặng thinh
Ta dạo đàn trầm ru giấc mơ
Sợ em tỉnh mộng du trăng mờ
Sợ tình động giấc thiên thần ngủ
Ta khẽ khàng đàn khúc đợi chờ
Ta gọi tên em trong biển lòng
Sóng cuồng cuộn nhớ nỗi chờ mong
Bờ mi em khép không buồn dậy
Thổn thức cung tơ lệ ứa dòng
Hạ Lê Thương
Trích đoạn: halethuong
Lang Bạt Vì Ai?
Em bỏ đi rồi... thu chẳng sang
Ta buồn nên cũng bước lang thang
Sớm ngoài thành thị, đêm trong miếu
Lang bạt chân bương khắp xóm làng
Từ dạo em đi...ta thiếu vui
Đời trôi như những nhánh sông buồn
Mấy lần thăm lại nơi quê cũ
Để thấy ngập tràn nỗi vấn vương
Gió lạnh mùa quen đông lại về
Lòng băng chân mỏi bước sơn khê
Chiều nay dừng bước bên sông vắng
Bỗng nhớ ...em...sầu dâng tái tê
Lang Bạt
NHỚ CHI NGƯỜI HỠI
Anh nhớ làm gì người đã đi
Ngày thương tháng nhớ bước phân kỳ
Em đi xa mãi không quay lại
Dù chỉ một lần hong nắng mai
Từ buổi chia tay lặng nỗi sầu
Anh đời lang bạt em về đâu
Xa nhau còn nhớ chi người hỡi
Chỉ để cho lòng quặn thắt đau
Xuân nay trời vẫn phủ băng lùa
Nắng sớm chưa hồng tuyết bông thưa
Đầy ấp băng sầu tim giá buốt
Lệ lòng thổn thức ướt chiều mưa
Một Lần Ly Biệt
Sông nước nào đi bỏ bến tình
Để con cầu cũ nhịp chênh vênh
Trăng quên soi lại niềm nhung nhớ
Để kiếp đợi chờ vẩn bấp bênh
Em chắc quên rồi lúc biệt ly
Thuở xưa khi lúc vẫn xuân thì
Hai mươi năm rồi ta còn nhớ
Lệ đổ đôi dòng tiễn kẻ đi
Em có bao giờ trở lại đâu?
Làm sao nối lại mộng ban đầu
Từ em xa khuất xuân đi mất
Ta níu mùa đông đắp cõi sầu
Một Lần Ly Biệt
Sông nước nào đi bỏ bến tình
Để con cầu cũ nhịp chênh vênh
Trăng quên soi lại niềm nhung nhớ
Để kiếp đợi chờ vẩn bấp bênh
Em chắc quên rồi lúc biệt ly
Thuở xưa khi lúc vẫn xuân thì
Hai mươi năm rồi ta còn nhớ
Lệ đổ đôi dòng tiễn kẻ đi
Em có bao giờ trở lại đâu?
Làm sao nối lại mộng ban đầu
Từ em xa khuất xuân đi mất
Ta níu mùa đông đắp cõi sầu
lang bạt
HỎI XUÂN
Xuân về đâu để con ngỏ trơ sầu
Màu lá biếc quầng sâu cuống đợi
Hoa nở chưa mà tinh sâu biển đợi
Gió gào ngàn thét núi vọng triền sâu
Xuân năm nay mai vàng cánh tươi màu
Đào cũng thắm hồng mơ lên nhánh mộng
Người đến chưa trên đường xa gió lộng
Vết chân hằn qua mấy nẻo tìm nhau
Em ngồi đây vẫn gõ nhịp phím sầu
Đôi mắt nhớ về đâu xa xưa lắm
Gửi cho ta vài vần thơ trầm lắng
Về một người nay vắng chẳng về trưa
Chiều Xuân mà rơi rả những hạt mưa
Giơ tay hứng sao vừa ngày chờ đợi
Bóng em xa xa hoài trông vời vợi
Biển rưng sầu buồm trắng mờ tiễn đưa
Xuân đã về em hỡi có về chưa?!
?!
?!
?!
Về chưa
...
Lá Thu Phai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2011 09:56:47 bởi lathuphai >
Trở Về Trở về thăm nỗi nhớ-quên Loanh quanh buồn khẽ gọi tên ngọt ngào Đi ra rồi lại quay vào Chạm nhau hình bóng câu chào nắng mưa Phím đàn dạo khúc hương xưa Mênh mang lời gió thoảng đưa cung sầu Trách ai vừa bước qua cầu Sợi tơ duyên rối hai đầu vấn vương Chân đi, lòng chẳng tỏ tường Đắm say nào biết đâu lường đắng cay… Trở về thoắt cái trắng tay Nằm ôm nuối tiếc tháng ngày đã xa Bùi ngùi gió cất lời ca Chốn dương gian ấy mãi là bể dâu Vui-buồn chả trước thì sau Khổ đau, hạnh phúc kề nhau thôi đành! Trở về truy cái ngọn ngành Trái căn nguyên bói trên cành phù hư Lục tìm đầu mối ưu tư Chợt thương vầng trán sầu dư vết hằn. Vi Thông MÀN ĐEN NHUỘM LỐI HOÀNG HÔN
Buồn thương lá lại xa cành
Nhớ trông sâu thẵm bên gành nhiêu khê
Vì đâu nên nỗi tái tê
Mây sầu xám ngắt mây lê buốt hồn
Thãnh thơi nào chốn cô thôn?
Lãng du nào dốc sườn trơn thác ghềnh
Sương dầy giăng kín từng cơn
Ngỏ hồn ai nhuốm cung đờn phím long
Nhạc trùng trổi điệp bụp bùng
Loang cung nhịp vỡ hãi hùng trời mây
Màn đen phủ kín lối đầy
Nhạn sầu ải Bắc Uyên ray rức lòng
Vì đâu trời nổi bão giông
Nhận chìm tàu khách bến sông nhật hàn !?!?!?
?????????????????????????????????????????!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2011 18:58:16 bởi halethuong >
Trở Về Trở về thăm nỗi nhớ-quên Loanh quanh buồn khẽ gọi tên ngọt ngào Đi ra rồi lại quay vào Chạm nhau hình bóng câu chào nắng mưa Phím đàn dạo khúc hương xưa Mênh mang lời gió thoảng đưa cung sầu Trách ai vừa bước qua cầu Sợi tơ duyên rối hai đầu vấn vương Chân đi, lòng chẳng tỏ tường Đắm say nào biết đâu lường đắng cay… Trở về thoắt cái trắng tay Nằm ôm nuối tiếc tháng ngày đã xa Bùi ngùi gió cất lời ca Chốn dương gian ấy mãi là bể dâu Vui-buồn chả trước thì sau Khổ đau, hạnh phúc kề nhau thôi đành! Trở về truy cái ngọn ngành Trái căn nguyên bói trên cành phù hư Lục tìm đầu mối ưu tư Chợt thương vầng trán sầu dư vết hằn. Vi Thông MÀN ĐEN NHUỘM LỐI HOÀNG HÔN
Buồn thương lá lại xa cành
Nhớ trông sâu thẵm bên gành nhiêu khê
Vì đâu nên nỗi tái tê
Mây sầu xám ngắt mây lê buốt hồn
Thãnh thơi nào chốn cô thôn?
Lãng du nào dốc sườn trơn thác ghềnh
Sương dầy giăng kín từng cơn
Ngỏ hồn ai nhuốm cung đờn phím long
Nhạc trùng trổi điệp bụp bùng
Loang cung nhịp vỡ hãi hùng trời mây
Màn đen phủ kín lối đầy
Nhạn sầu ải Bắc Uyên ray rức lòng
Vì đâu trời nổi bão giông
Nhận chìm tàu khách bến sông nhật hàn !?!?!?
?????????????????????????????????????????!
Hạ lê Thương
2 ĐỢT SÓNG TO CUỐNG THUYỀN THƠ Thấy ngày này em nhớ ngày kia Ngày ấy thuyền thơ vui lắm ờ Bỗng dưng thuyền bị con sóng dữ Nhấn chìm hết thảy ngư dân mơ Hic Cái ngày ác ấy không ai chờ Vậy mà nó đến thật bất ngờ Thuyền thơ lật cả không ai sống Trời xanh tím thẫm, sông lệ nhoà Vì Tên ác bá rất vô duyên Cớ chi nhảy đổng nhấn thuyền chìm Làm cho tất thảy chết tiêu hết Hổng để thanh bình vui sống yên Nay Lại thấy kiếp nạn phiền Phủ lên xóm vắng động Hoàng Thiên Thượng đế chao mày nhăn bờ trán Chư Tiên trố mắt lòng than phiền Thảm thay Ngọc Nữ cả Tiên Đồng Ngớ ngẩn mắt nhìn chẳng hiểu - không ( lắc đầu luôn) Vì đâu nên nỗi tà âm khí Vây quanh - sóng cuộn - lệ Sông Hồng Xưa kia nhà mới sắp xây xong Cô bảo cháu yêu về bến lòng Chú gọi bé thương về cùng chú Anh vui hớn hở chung một lòng Cũng là ngay lúc bão biển giông Lật úp thuyền con lệ chảy ròng... Nay cũng nhà anh chưa xây xựng Mà lòng ác bá gây biển giông Ý đồ chia cắt Tràng Tiền nhịp Nổi bão nhấn thuyền Nhật Lệ mong Thế Giới Ảo là một niềm vui Để lòng trang trải tình khúc nôi Lợi chi mà hại người thế ấy Động dấy can qua mắt lệ đầy Tội nghiệp ca ca tỷ tỷ mà Thương thay trẻ nhỏ mê thơ ta * (*thơ Việt Nàm) Chỉ vui cùng với thi bằng hữu Cớ sao phải hại cho thoả bà ?! Hic ... Hu ... Hu ... Hu ...
Poem
Chúc Xuân rộn rã tiếng cười
Bỗng dưng bão tố tơi bời hỡi ơi
Gây chi nên nổi vậy trời
Thật là quái ác cho người ác tâm
( Nè, xí bùm bum ! Vui Xuân Việt đi nha ! Xí !)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2011 22:59:42 bởi lathuphai >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2011 23:08:01 bởi lathuphai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: