CÓ YÊU THÌ NÓI RẰNG YÊU
vanlythuongxuan 13.09.2010 13:54:00 (permalink)
Một buổi trưa cúp điện, tôi ngồi trong lớp học phe phẩy cái quạt giấy để cố xua đi cái nực thường trực của khí hậu miền Nam. Đúng lúc này thì Nam, thằng bạn thân từ hồi lớp chín chạy đến  ngồi xuống bên cạnh. Cái bộ dạng thất tình của nó làm tôi tức cười nhưng không dám cười, dù gì cũng phải tôn trọng nỗi đau của bạn bè chứ! Nó than -Tui buồn quá hà...
-Biết rồi, để từ từ tui tìm cách, ông xê ra dùm chút, trời nực gần chết hà
     Đã hứa là làm, tôi mon men đến gần Vân,người trong mộng của Nam dò hỏi một cách trắng trơn, hi vọng làm nó khớp mà khai.
-Vân biết Nam thích Vân không? Đừng nói là không nha
-Biết gì? mà để làm gì? tụi mình còn nhỏ mà, lo học hành trước, Vân nghĩ vậy
   Thấy nhỏ cứng cựa quá tôi cũng hơi xìu, rồi đánh bạo xử luôn
-  Có phải Vân thích ông t...
- Đã nói Vân bận học hành mà, Sao Như quan tâm vậy?...
   Trớ trêu thay, nhỏ vân không khớp mà tôi khớp. Nó vặn vẹo tôi đủ điều làm tôi á khẩu rút lui. Nam đứng xa quan sát sốt ruột, thấy tôi quay về chỗ ngồi nó bay lại liền, tôi với nó thì thà thì thầm như thể bàn mưu tối đi ăn trộm, mà cũng phải, không trộm đồ nhưng trộm tim.
-Xin lỗi ông nghen, Vân lanh quá hà, sao ông không chọn nhỏ nào khờ khờ phải đỡ khổ hông!
-Vậy là...tui lại buồn quá hà
-Trời ơi, tui chán bài ca con cá hấp hối này rồi nghen. Từ từ tui tính, thua keo này bày keo khác
-Lỡ thua keo khác luôn thì sao
-Thì bày keo khác nữa. Lết về chỗ đi, vô học rồi kìa...
Mạnh miệng nói với Nam vậy thôi chứ trong lòng tôi rầu thúi ruột, keo khác là keo gì bây giờ, nó với Vân "keo con voi" chưa chắc dán dính được. Chợt tôi loé lên sáng kiến, đúng là "trong cái khó nó ló cái khôn". Thăm dò Vân không được thì quay sang Tùng, Tùng là ai à? Tùng là cậu bạn học cùng lớp với cả tôi, Vân và Nam, là người mà Vân rất quan tâm ( nhưng bận học nên không thừa nhận, tôi chắc thế). Nói thẳng ra là tình địch của Nam, hơn nữa giữa hai ông này còn có gút mắc từ hồi học mười một. Số là năm rồi tôi với Nam học 11a2, Tùng học 11a5, hai đội này gặp nhau trong trận chung kết bóng đá tranh cúp vô địch ...toàn trường. Sau thời gian thi đấu chính thức, hai đội hoà nhau, sau hai hiệp phụ vẫn hoà, vậy là đá luân lưu 11m. Trách nhiệm đề lên vai thủ môn hai đội, đó là Nam và Tùng, kết quả đội của Tùng thắng. Đau thương đúng là thương đau, có lẽ ông trời đã an bài kẻ thắng người thua từ dạo ấy. Đâu dừng lại ở đó, hai ông này còn tranh nhau chức thủ môn chính thức trong đội bóng của trường, kết quả găng thủ môn rơi vào tay Đạt, ông Đạt này là thủ môn của đội xếp hạng ba. Thấy bị xúc phạm nên cả hai đều không ai thèm giành làm thủ môn dự bị...
      Mục tiêu đã có, nhưng vấn đề là tôi chẳng thân thiết gì với Tùng ( thân sao được, Nam giết tôi mất), Giờ lẽ nào chạy lại bắt chuyện, kì thấy mồ! Đang không biết làm sao thì xảy ra một sự kiện, đúng là trời giúp tôi đây mà. Số là lớp tôi bị nhiều giáo viên bộ môn chê ồn ào trong giờ học, vậy là cái giải pháp muôn thuở không có tác dụng lại được dùng, đó là đổi chỗ. Trở thành bạn cùng bàn, Tùng không muốn thân với tôi cũng không được, huống chi là tôi có ý đồ nên rất hay bắt chuyện. Sau buổi dạo đầu êm xuôi, tôi bắt đầu giở chiêu:
-Tùng né
-Gì?
-Tui hỏi một câu nha, à đúng hớn là vài câu
-Nói đi
-Đừng chửi tui nhiều chuyện hay vô duyên nha
-Ừa
-Tùng thích Vân hông?
- Thích
  Tùng trả lời tỉnh rụi làm tôi choáng váng, rồi cậu ta nói tiếp
-Nhưng không yêu, thích như bạn thôi
-Nói chi già giặn vậy hổng biết! Vân thích ...à nhiều hơn thích với Tùng đó, biết không?
-Không, cái đó Như phải hỏi Vân chứ
    Sao trong lớp tôi toàn cao thủ không vậy ta, vậy là cái viễn cảnh "thua luôn keo khác" đã thành hiện thực rồi. Lần này tôi tự mình "lết" qua chỗ Nam thông báo tin xấu. Hai đứa lại chụm đầu thì thà thì thầm, đoạn kết vẫn là
-Tui buồn...
-Thôi, từ từ tui tính...
  Suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra cách gì! May là bữa nay không bị cúp điện như hôm trước. Đang bâng khuâng suy mưu tính kế thì Tùng khều tôi
- Như nè
-Gì?
-Hỏi một vài câu nghen?
-Vụ này nghe sao quen quen, Tùng định nói tiếp là tui đừng chửi Tùng nhiều chuyện hay vô duyên chứ gì?
-Ừa, tôi nghe người ta nói, phải nhấn mạnh là người ta nói chứ không phải tui nói đâu nha
- Ờ, nói lẹ, tui mệt màn nhĩ lắm rồi nghen
-Ừ, thì người ta nói Như thích ...à .. nhiều hơn là thích với Nam
-Trời, làm gì có, tui thích ổng mà phải chạy vòng vòng mai mối cho ổng hả, dùng đầu mà nghĩ đi, à mà đừng dùng  đầu gối nghen
- Người ta nói, vẫn nhấn mạnh là người ta nói nha. Tình cảm của Như cao thượng, chỉ cần Nam hạnh phúc là được
- Ông coi phim Hàn nhiều quá rồi đó. Stop dùm
-Đã nói là người ta nói chứ không phải..
-Vậy thì nói với cái người ta đó stop dùm tui, trời đang nực đó nghen
  Tôi cứ tưởng Tùng bày trò chọc tôi thôi, ai ngờ tin đồn tôi có " tình cảm cao thượng" lan ra nhanh phát chóng mặt. Mấy đứa bạn học chung năm ngoái, năm ngoái nữa..vv, đứa nào gặp tôi cũng hỏi thăm an ủi làm tôi phát ngán. Ngay cả cô chủ nhiệm cũng tin vào lời đồn thổi đó, có lần gặp cô ở hành lang, cô nhắc khéo " năm cuối nghen em, tập trung học hành đó!" Tôi đang có cảm giác như một mình chống lại mafia, điều tồi tệ nhất chính là cả Nam cũng tin vào tin đồn đó. Nam đâm ra đau khổ vì cái ý nghĩ điên khùng " nó vô tâm, vô tình làm tôi đau khổ". Tôi tìm cách giải thích nhưng càng giải thích Nam càng đau khổ hơn thì phải. Trời ơi là trời! lẽ nào tôi phải đăng báo nói rằng tôi chỉ xem Nam là bạn thân thôi mới được sao. Biết đâu, tới chừng đó, cả Việt Nam đều nghĩ tôi có " tình cảm cao thượng". Trong hoàng cảnh đó, tôi và bạn cùng bàn càng có nhiều dịp nói chuyện hơn
-Tùng tin tui hông? ( hình như hơi sến thì phải)
-Ờ, chút chút...
   Buồn bực trong lòng, trời thì cứ nực, cái nực xưa giờ nó vẫn thường trực thế, rõ khổ! Tôi bê rổ khoai lang luộc leo lên bộ ván gỗ ngồi ăn. Đây là khoai lang trắng của Dì Ba dưới quê gửi lên cho. Với tôi, khoai lang mật, khoai lang dương ngọc, khoai lang Thái gì gì cũng không bằng khoai lang trắng của quê nhà ( lại sến), cái vị lạt lạt bột bột mới ngon làm sao! Người ta nói trời đánh cũng tránh bữa ăn, vậy mà ông Nam lại chọn đúng lúc này mà vát "cái mặt đau khổ" đến nhà tôi. Nam ngồi xuống đầy bối rồi hay hoang mang hay là cả hai.Nam nhìn tôi, tôi nhìn lại, Nam nghoảnh đi, cứ tiếp tục vậy vài lần thì tôi phát mệt. Tôi định quay qua chửi cho ổng tỉnh ra, nhưng thấy ổng bối rối kì dị nên tôi cũng bối rối theo. Phải kiếm cái gì đó để làm cho đỡ bối rối, tôi tự nhủ rồi nhìn quanh nhìn quất chỉ thấy rổ khoai trong tầm tay. Tôi lấy một củ, không thèm lột vỏ (vì tôi rữa kĩ rồi mới luộc chứ không phải ở dơ), phủi phủi rồi cắn liền mấy phát. Đúng lúc này Nam lên tiếng
- Vậy là bà thương tui thiệt hả?
   Tôi đã biết trước thế nào cũng có ngày Nam hỏi câu này, nhưng khi nghe vẫn có cảm giác búa bổ vô đầu. Tôi ú ớ không nói được gì, lồng ngực căng tức, tôi sắp nghẹt thở vì... mắc nghẹn. Một miếng khoai to tướng đang chặn ngang cổ họng tôi, chết mất! Nhận ra nguy hiểm, Nam tức tốc rót cho tôi ly nước, tôi chộp lấy, hớp một hớp rồi vận hết công lực mà muốt miếng khoai xuống. Khi đã hoàn hồn và chắc chắn rằng mình còn sống, tôi xô Nam ra khỏi cửa và hét:
- Ông về dùm tôi cái, ông còn xớ rớ ở đây một hồi thì thể nào cũng có án mạng. Thương cái đầu ông chứ thương! hết chịu nổi ông rồi
  Nam khựng lại như có gì muốn nói rồi lại thôi. Nhìn cái dáng thất thỉu ra về của Nam tôi nghe dạ cồn cào, chắc giờ trong danh sách lý do đau khổ của ổng có thêm tội" suýt giết tôi bằng lời nói". Đúng là tiến thoái lưỡng nan, lẽ nào tôi thú nhận rằng " tôi không thương ổng mà thương tình địch của ổng". Ách giữa đàng tự nhiên tôi lại mang vào cổ, hồi đầu đâu có gì với Tùng, mai mai mối mối một hồi tôi thương Tùng hồi nào không hay. Tùng đúng là dễ ghét đến phát thương, cứ cười cười nói nói làm tôi mén xỉu mấy lần.
  Một buổi trưa chủ nhật, trời vẫn nực, Nam lại sang nhà tôi. Vào giờ cơm nên Nam ngồi vào bàn ăn cùng tôi và mẹ, tôi với Nam thân nhau lâu năm nên đây không phải lần đầu Nam ăn cơm ở nhà tôi. Nhìn mặt Nam tôi thật tình không nuốt nổi cơm. Nam gắp thức ăn cho tôi ( lần đầu tiên từ hồi quen biết nhau tới giờ). Ngột ngạc không chịu nổi nên tôi bỏ đũa xuống ra hàng hiên ngồi. Tôi giật mình với suy nghĩ " tụi tôi hành động khác thường vậy sao mẹ không hỏi lấy một tiếng? hay mẹ cũng nghĩ là tôi ... ôi trời, kiếp nạn khó tránh!". Ông Nam cũng bỏ chén cơm chạy ra hiên ngồi cạnh tôi. Tôi gầm gừ
- Sao ông bám theo tui như oan hồn đòi mạng vậy hả?
-Tui xin lỗi!
- Ông nói xin lỗi một lần nữa là tui giết ông chết rồi tui đi ở tù
- Xin lỗi, thiệt tình tui không biết...
-Trời ơi, ông muốn tui ở tù vì giết ông thiệt hả?
-Tui xin lỗi mà, tôi có thể làm gì để...
- Thôi đủ rồi đó, tôi không thương ông.Tui thương Tùng, là thương Tùng đó, ông nghe rõ chưa hả? Tỉnh lại dùm tui cái
   Trong cơn bực tức, tôi tuông ra một tràn mà không kịp "lựa lời mà nói" gì cả. Nam tái mặt bỏ về, tôi í ới gọi theo nhưng Nam không trả lời. Tệ hại thật, khi thất tình Nam buồn. khi lầm tưởng tôi thương Nam, Nam buồn và ray rức. Giờ biết tôi ( bạn chí thân,đáng tin cậy) lại thương Tùng ( tình địch hiện giờ và đối thủ ngày xưa), Nam buồn, tức giận, tự ái và quê độ. Mà người ta vẫn nói "quê là khó huề", biết đâu "huề rồi vẫn còn quê". Thảm thật, tối đó mất ngủ!
   Sáng hôm sau đi học, tôi gặp Nam ở chân cầu thang, Nam cười còn tôi ngập ngừng
-Tui xin lỗi nghen
-Bà nói xin lỗi lần nữa là tui giết bà chết rồi tui đi ở tù.
   Tôi chỉ còn biết khì cười trước sự độ lượng bất ngờ của thằng bạn thân. Nam nói tiếp
- Hôm qua sốc quá chứ không phải giận, tuy nhiên tui không tha cho bà đâu, bảo trọng đó
   Nói rồi Nam sãi bước đi còn tôi ngơ người một hồi. Tôi vào lớp và phát hiện bạn cùng bàn của tôi kì kì, hình như sự ngại ngùng sượng sùng đã chuyển từ Nam sang Tùng. Tôi lo lắng tròn mắt nhìn Nam đầy vẻ nghi vấn, Nam cười đáp lại mang nghĩa xác nhận. Trời, thằng bạn quỷ sứ, nó bán đứng tôi rồi. tôi ngồi học mà đầu óc rối tung, tất cả những gì tôi chờ đợi là giờ tan trường. Rồi thì cái giờ đó cũng đến, tôi ôm cặp chạy vù ra bãi giữ xe. Nhưng than ôi! Xui đến vậy là cùng, tôi làm rớt mất thẻ giữ xe nên phải đợi học sinh về hết mới được lấy xe. Đã vậy còn phải làm thủ tục, kí tên vô sổ bảo vệ và bồi thường năm ngàn cho cái thẻ tôi làm mất. Tôi thấy nó quá mắc, nó chỉ là tờ giấy có số và được ép nhựa sơ xài, thế nhưng phải chấp nhận, có phải mua rau ngoài chợ đâu mà trả giá.
   Ra khỏi cổng, tôi gặp Tùng, trong đầu tôi cứ vang lên câu nói " Tùng chờ mình...". Tôi định giã làm ngơ, đạp xe chay qua khỏi chỗ Tùng nhưng không được. Tùng gọi tôi ngay khi nhìn thấy
- Như nè
-Gì? tui đói rồi nghen, đừng dài dòng, tui chửi nhiều chuyện vô duyên rán chịu.
-Nam nói với tui là Như không thương Nam mà thương người khác, người khác đó tui biết. Tui hỏi ai thì nó không chịu nói. Tui muốn biết lắm dù hơi vô duyên thiệt
  Trời, thằng quỉ sứ đó, đã bán đứng tôi rồi thì bán hết luôn đi, bán một nửa còn một nửa bắt tôi tự bán. Đúng là gian ác mà! Lần thứ hai trong ngày tôi muốn chạy trốn khỏi Tùng, tôi quyết định đạp xe thật nhanh nhưng quyết định đó hoàn toàn sai lầm. Tôi một đứa con gái, chân không được dài cho lắm ( nói khéo ấy mà, chứ không lẽ tự chê chân mình ngắn) làm sao bức phá thành công trong cuộc đua tay đôi với một tên con trai giỏi thể thao và chân hơi dài như Tùng. Tùng chỉ mất hai phút để đuổi kịp tôi, Tùng có vẻ mất bình tỉnh ( tôi cũng đâu hơn gì), tùng nói như rít gió qua khe răng:
       " Có yêu thì nói rằng yêu
   Không yêu thì nói một điều cho xong".- Tui ghét trò vòng vo lắc léo này lắm rồi, tui thương Như đó
- Hả? thì tui cũng...
  Tôi bỏ dở dang câu nói, đầu óc như đang say xe, say  sóng gì đấy. Vậy là Tùng tỏ tình với tôi sao?
Yêu là … cảm giác này đây sao???

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9