Trích đoạn: beluoi
EM LAM MẤT .......
Em đã làm mất câu thơ em viết trong thầm lặng
Viết trong nỗi buồn ,trong tuyệt vọng cô đơn
Nỗi buồn kia còn chết ngấy trong lòng
Và chẳng hiễu vì sao lai như thế.
Em làm mất câu thơ trong làn gió
Chỉ thổi nhẹ rồi tan biến nơi nao
Chỉ lặng im bao tiếng nất nghẹn ngào
Lời thơ đó anh không được nghe anh hỡi.
Em làm mất lời thơ còn vụng dại
Gửi đến người biết bao nỗi tâm tư
Những vần thư em dồn hậm hừ
Giờ đi rồi , chẳng đọng lại anh hỡi.
Biết chăng anh lời thơ muốn thầm trách
Trách rằng người sao chẳng biết chi em
Chẳng để em , em làm gì đi nữa
Chỉ biết mình , mình quyết định mà thôi.
Một mình em vẫn vơ mãi không nguôi
Em không biết chạy hướng nào cho đúng
Lúc nhớ anh làm tim em trống rỗng
Lúc cồn cào như xé nát tâm tư.
Có lúc như con tim mình muốn hư
Muốn xóa vết hình anh trong tim nhớ
Muốn thả trôi bao kỷ niệm vụn vỡ
Thả tâm hồn cùng mây gió trời chăng.
Biết chăng anh tim hỗn loạn muôn phần
Xin người chớ làm tim em rạn vỡ
cầu mong sao tâm hồn mình hãy nỡ
Những nụ cười , hồn của những lời thương.