..Khúc Mắc...
( Bé Lười)
Anh ơi , về làm dâu có khó không anh?
Em phải học gì ,nói gì cho phải lẽ
Vì không riêng ba mẹ đâu nhé.
Cả đôi bên hai họ ,nữa anh à.
Từng lời an tiếng nói phải e dè.
Phải ngó lên nhìn xuống thật khó ghê.
Sợ mất lòng người nọ được người kia.
Đầu em lú không sao mà tính nữa
Nào bếp núc em có hề thành thạo
Bởi lẽ vì em ít nấu mà anh
Khi lớn lên lại rời xa quê hương
Xa mái nhà , gia đình em chỉ dạy
Rồi việc làm cứ thế ùn dâng mãi.
Em nghẹn thở vì đua kéo thời gian
Những lúc ăn em không kịp ngó ngàng.
Hỏi , làm sao có thể nấu an được.
Lời an tiếng nói em vụng về lắm đó
Lúc lặng im như chẳng muốn trách ai
Lúc lại gào như muốn xả nổi đau.
Không dịu dàng như người ta anh hỡi
Em sợ nhất làng trên cùng xóm dưới.
Nói em là người phụ nữ đoảng ghê.
Sợ họ bảo sao anh ngốc lắm thế
Cưới gì đâu phải con bé ngu ngờ.
Thôi anh nhé hãy khoan mình hãy cưới
Hãy nghĩ suy cho kỹ nhé anh ơi.
Kẻo mai này suy nghĩ chẳng tới nơi.
Sẽ khổ hết cả em cả anh đó.