Chuyện bên đường
Minh Đức 01.08.2005 16:02:04 (permalink)
Lâu lâu được bữa ngày nắng đẹp, tâm hồn phơi phới vì không phải bận rộn chuyện thi cử, tiền chủ nợ đòi, vân vân, tôi bèn nổi hứng xách ba lô lên đường đi lang thang.

Canh giờ giấc hẳn hoi, để nếu bà chị có đến nhờ dẫn chó đi chơi dùm, thì tôi đã biến dạng, tôi ung dung dùng con đường tắt lẹ nhất để ra ga xe lửa.

Thấy một cái xe lửa vù qua, tôi chắc lưỡi, "ha, ông chẳng lo, nhỡ xe này, ông vẫn còn cái xe khác!"

Thấy cái xe thứ hai đến khi tôi vẫn còn cả ba bốn trăm thước xa khỏi, tôi lượng quãng đường, và nhún vai, "bỏ! làm sao chạy nổi nó!"

Nhìn thời khóa biểu xe chạy, e hèm, phải chờ những 10 phút nữa lận! Thiệt là phí thời gian vàng ngọc!

Dù cái bảng chỉ dẫn nói rõ ràng là phải chờ bên sân ga số hai, nhưng tôi chẳng tin. Cứ chắc chắn là hay nhất. Thế là tôi bắt đầu đảo mắt lia lịa, một mắt bên ga số hai, một mắt bên ga số ba, và thỉnh thoảng ngó chồm sang sân ga số một. Thấy cái xe lửa từ xa xa tiến lại, tôi ược chừng, và cười thầm,

"cho những người bên sân ga số một chết nhé! (tại ga đó chỉ làm việc ngày thường. Các ngày cuối tuần, ga đó bị đóng cửa)"


Tai lừa đứng thẳng lên nghe ngóng, a, nó nói cái gì vậy, xe đến ngay bây giờ? Sao nó lại chạy bên sân ga số một.... ?

Nhìn xuống cặp cẳng ốm yếu, tôi lượng sức.... Một số người bắt đầu ù chạy vòng sang bên sân ga số một. Tôi ngần ngừ chút, rồi cũng co giò chạy thục mạng.... Vừa chạy, tôi vừa thầm chửi cha chửi mẹ cái đứa nó đổi chương trình tuyến đường xe lửa chạy mà không báo trước).


Đó, đời sống nó có những cái bất ngờ như thế đó. Tưởng cứ ra đường, theo luật lệ là yên thân sao?



Thở hào hễn, tôi phóng thẳng vào khu ghế trống trong xe. Hai nàng và một chàng đang ngồi trong băng ghế đối diện. Một chàng và một nàng có vẻ tình tứ với nhau lắm, nàng ra vẻ chiếm hữu chàng, bằng cách ngồi gác một đùi to tướng qua cặp cẳng ốm yếu khong kheo của chàng.... Y dà.... Chàng âu yếm vờn tóc nàng một chút, rồi xì xà xì xèo với nàng qua một ngôn ngữ có vẻ rất trung hoa, rồi chàng nhắm nghiền cặp mắt ngáy phò phò vui vẻ....

Nàng quay qua bên cạnh, nói chuyện với một nữ nhân khác. Cô này đang cúi xuống, lia lịa bấm nút cái điện thoại di động nhỏ xíu. Cô cười thỉnh thoảng. Nhìn cô, tôi đoán chắc cô phải rất thanh tú, qua cặp lông mày đen đẹp, qua cái mũi nhỏ, qua cằm thon nhọn.... Đến đôi mắt của cô, tôi đoán cũng đẹp lắm. Cô cứ chúm chím cười mãi, làm tôi nghĩ đến các nữ lang sắc nước hương trời trong các phim Trung quốc....

Bỗng cô ngẩng đầu lên, nhìn sang bạn cô, và hai bên nói một tràng dài tiếng lạ, mà tôi tin chắc là Trung quốc.


Tôi ngẩn người, vì có nhìn thẳng thế này, tôi mới biết là cô chỉ có thể giữ vai đầy tớ quê mùa trong các phim ảnh Trung quốc. Tôi lạ lùng, quả là quái đản kỳ lạ, một thiếu nữ khi nhìn xuống, đẹp như lá mùa xuân, hiền hòa, thơ ngây, khuôn mặt thanh tú, nhưng khi nhìn thẳng, lại... e hèm, không đẹp chút nào cả.... Nhất là mỗi khi cô cười, tôi lại càng thấy đời sao trớ trêu quá....


Tôi chỉ muốn rống lên khóc!



#1
    Minh Đức 04.08.2005 13:50:06 (permalink)
    Ngoài hiên mưa rơi rơi,
    Lòng ai như chơi vơi
    Người ơi nước mắt hoen mi rồi... (Ướt Mi, TCS)




    Những cơn mưa dài dẵng, rả rích đến rồi đi, đi rồi lại đến, làm trời buồn thiu, mây xám giăng giăng làm ta thoáng nhớ đến những đám ma, với đoàn người đưa quan tài buồn ra mộ tối..... Mây xám rũ lê thê, chẳng khác gì áo trắng vải xô, mà những người mẹ, vợ, con cái, thường khoác, khi đưa xác cha, chồng, bố đến nơi yên nghỉ nghìn thu...



    Trời mưa thảm thiết, nhưng đời vẫn tiếp tục sống... bố mẹ con cái vẫn phải đành đoạn ra khỏi nhà trong gió bão, người đến công xưởng, phòng ốc làm việc; lũ con cái đến trường... còn thú vật? Lũ chó mèo đứng trong nhà buồn hiu đợi thời cơ phóng ra đường đi thăm bồ tèo, nơi quen thuộc...


    có tiếng ai đó ho hắng từ xa xa, phải chăng đó là tiếng dư âm gọi về.... hay đó là tiếng thực tế, gọi ta về với nhiệm vụ thường lệ của đời sống?


    Mưa lại tầm tã đến...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2005 01:54:23 bởi Minh Đức >
    #2
      Minh Đức 05.08.2005 01:52:26 (permalink)
      dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời...., nghe bài mà lòng thoáng chùng xuống....

      Đốt thêm điếu thuốc nữa, nhưng chỉ nhìn, không hút... Lại vào xem email, coi có thư mới chưa... Đó, 30 năm rồi không gặp, giờ chỉ vô tình qua người quen mà biết lại tin nhau, và bắt đầu những giờ phút ngóng thư của nhau...


      Giờ người ấy đang làm gì bên VN?

      Giờ Saigon còn những đêm cúp điện như dạo trước?


      Những kỷ niệm tưởng đã chôn vùi vào lãng quên, giờ lũ lượt tràn về. Tôi nghe nói bạn vẫn chưa lập gia đình, trời đất hỡi!

      Thôi, không chờ được nữa, đến giờ phải đi... Có lẽ người ấy sẽ thư cho ta ngày mai?


      Lại hy vọng....
      #3
        Minh Đức 07.08.2005 16:01:14 (permalink)
        vẫn chờ, vẫn đợi, và vẫn chẳng thấy tăm hơi người đâu...


        30 năm trời xa cách, thời gian lâu đủ để làm trí nhớ loài người quên đi nhiều cái, ví dụ như lần này, tôi đã quên mất rằng người đó vẫn có tính từ từ thế đó...

        Tôi và người ấy, hai đứa có từa tựa gốc gác, nhưng gia đình người ấy khá giả hơn gia đình tôi nhờ buôn bán giỏi. Trong khi gia đình tôi chật vật với đủ thứ, gia đình người ấy vẫn sống phây phây sau những ngày Saigon khổ sở vấn đề kinh tế thời 1975-1980. Chơi với nhau mãi, dần bỏ qua cho nhau những tính buồn cười của nhau... nhưng sau 30 năm trời không liên lạc nhau, tôi giật mình ngó lại, và ngạc nhiên vì thấy hai đứa cứ như nước với lửa...

        Thế mà lúc nào đơn côi, buồn bã chuyện chi, tôi vẫn chạy ngay ra với người ấy, dù biết rằng người ấy chẳng giúp được gì để làm cho cơn buồn vơi đi...

        Lạ lùng nhỉ, có những mối tình bạn như thế đó, bỏ thì thương, vương thì tội....


        Thôi thì cứ ngồi chờ, chứ làm sao tôi chạy vù ra ngoài ngõ, hỏi người ấy như những ngày xưa....

        - nè, sao đằng ấy không đến, làm tớ chờ mãi....
        #4
          Minh Đức 04.11.2005 23:58:43 (permalink)
          Suy Nghĩ của Trẻ Thơ


          Con bé 4 tuổi thích vào nhà thờ chơi. Còn bé quá để hiểu, nó chỉ biết rằng nhà thờ là nơi có Chúa ở trong đó, với nhiều tượng Thánh: Thánh Antôn bế Chúa Hài Đồng, Thánh Nữ Maria, vân vân. Một lần chỉ vào tượng Thánh Tâm Chúa, nó hỏi,
          - Má à, cái đó là ai vậy? Sao ông đó máu chảy tùm lum tùm la hết, ai làm ông ta bị thương vậy?

          Mẹ nó giải thích bao nhiêu lần, nó vẫn lạ lắm.


          Con bé thích làm dấu Thánh Giá lắm (tại bản tính trẻ con, nó thích nghịch nước! Ở nhà nghịch nước, sao mẹ nó cứ la, trong khi chỗ nhà thờ này thì mẹ nó lại còn khuyến khích nó nhúng tay vào chỗ nước phép, phẩy phẩy trên đầu, trên trán, trên ngực.... Mẹ nó dạy nó cái gì ngộ lắm, "Nhân Danh Cha, và Con, và Thánh Thần, Amen". Con bé vui vẻ phẩy phẩy, làm dấu. Làm xong, nó lại nhúng tay vào bồn nước phép làm nữa. Thích quá, nó cứ xin làm đi làm lại hoài, mà mẹ nó vẫn chẳng la mới lạ chứ!

          Con bé có anh lớn, hơn nó một tuổi rưỡi. Sau một tháng ở trường công giáo về, anh nó kể nó nghe,
          - ây nhỏ, anh mới học được cái trò diễu này hay lắm. Này nhé, (chỉ tay trên trần nhà, thằng anh bảo), trên trần nhà có cái máy quạt, (chỉ xuống đất), dưới là đất, (chỉ vào vai trái, nó tiếp), bên trái có cái lò sưởi, (chỉ vào vai phải), bên phải có cái máy điều hoà không khí, (vui vẻ chỉ tay vào ngực, thằng anh nghiêm nghị), Amen!

          Bà nội nó đứng gần đó, dù không có đạo, nhưng bà rũ ra cười,
          - mẹ nó kìa, có phải thằng bé đang làm dấu thánh giá hay không?

          Mẹ thằng bé vội vã chạy đến hỏi nó,
          - đâu, con kể lại cho má nghe cái chuyện diễu của con coi. Ai dạy con vậy?
          - Cha Đạm ở trường.

          Rồi nghiêm nghị, thằng bé lập lại câu truyện với cái máy quạt trên trần nhà, mặt đất phía dưới chân, cái lò sưởi phía tay trái, cái máy điều hoà không khí bên tay phải, và hai tay chụm lại trước ngực "Amen".

          ***

          Tưởng chuyện diễu thế là xong, vậy mà bà nội ngoại đạo của bọn nhỏ nhảy tửng tửng lên, làm dữ với bố tụi nó, bắt bố tụi nó không được cho con vào trường công giáo học nữa. Bố lũ nhỏ lờ tít, làm bà nội nó giận gia đình nó hết một thời gian dài.

          Con bé thích vào nhà thờ lắm, có thời đang mùa đông lạnh, nó cứ dùng lý do là nhà thờ có lò sưởi ấm, xin mẹ dẫn vào nhà thờ đi lễ mỗi sáng (sau khi đưa anh nó vào mẫu giáo!)... Mẹ nó cũng vui vẻ vào, đi lễ, cầu nguyện cho hết người này đến người kia. Sau này, vì công chuyện nhà bận bịu, mẹ nó phải từ chối con bé, giải thích cho con bé hiểu là mẹ nó chỉ có thể vào những sáng nào đó (một phần vì con bé bắt đầu chán nhìn ông cha cứ loay hoay nói lẩm nhẩm cái gì đó (lúc Cha làm phép Thánh), và cứ lúc đó, nó nằng nặc đòi về nhà làm mẹ nó giận quá.

          Con bé không hiểu được tại sao mẹ nó lại nói là Chúa ở trong nhà Tạm phía trên. Nó chỉ ông cha mặc áo chùng đen, và tuyên bố,
          - Chúa kia kìa, má không thấy sao, tại lúc nào vào nhà thờ đi lễ, Chúa cũng ra mặt, và lễ xong, thì Chúa đi về nhà, và thiên hạ đi về nhà luôn.


          Mẹ con bé không hiểu ngôn ngữ của con bé, cho đến một lần đang đòi về, và bị mẹ từ chối, (mẹ nó bảo phải đợi lễ xong), con bé gục gặc đầu thông cảm lắm,
          - con hiểu rồi, mình phải chờ cho Chúa mặc áo chùng đen đi về nhà trước đã, rồi mình mới được về.


          Chỉ thánh giá lớn, với Chúa đóng đanh trên đó, nó thường tư lự hỏi mẹ,
          - má, sao Chúa kia đi về nhà rồi, mà Chúa này còn ở đây?


          Được mẹ dạy cho cách bái quỳ mỗi khi vào và trước khi ra nhà thờ, con bé thích chí lắm (nó tin rằng đó là một kiểu múa mới!). Có lần mẹ nó bảo chào ông thánh Antôn rồi về, nó vui vẻ bái ông thánh một cái. Mẹ nó dạy nó ngay,
          - con ạ, bái quỳ là chỉ giành cho Chúa. Mình không bái quỳ các thánh con nhé, con chào gật đầu khẽ như thế này là được rồi!


          Con bé thích tượng thánh Antôn lắm. Ngay bên tay trái của nhà thờ có tượng lớn với ông thánh Antôn bế Chúa Hài Đồng. Cạnh ngay đó là chỗ cho giáo dân đốt nến, cầu nguyện xin thánh Antôn. Con bé và anh nó thích nghe mẹ kể chuyện thánh Antôn bị Chúa Hài Đồng thử thách, và sau được Chúa thưởng cho thấy dung nhan Ngài. Con bé để ý, cứ đến giờ cho rước lễ, là nó lại thấy một thánh Antôn bước vào nhà thờ, và sau đó, ông thánh này lên xin rước lễ. Có lần nó chỉ tay, mừng rỡ,
          - má kìa, má kìa, ông thánh Antôn vào nhà thờ kìa.

          Con bé không hiểu tại sao mẹ nó lại bảo đó chỉ là một ông thầy dòng Phan-xi-cô khó khăn đến đi lễ. Hmm, rõ ràng là ông thánh Antôn mà, cũng áo dòng nâu nâu, cũng cái dây buộc lòng thòng ngang bụng, cũng cái bụng bừ bự, cũng cái đầu hoi hói đó. Cả đến dáng người to cao, tuổi tác cũng in hệt như tượng.

          Sáng hôm nay, sau khi đút mớ tiền lẻ vào hộp, trước khi đốt đèn cầy (đó là cái thú của con bé!), nó chỉ tượng Thánh Antôn, hỏi,
          - má à, sao ông thánh này cứng ngắc vậy?
          - À, tại ông Thánh này chết lâu rồi con, nhưng hồn ông ta lên thẳng trời, và giờ nhiều người cầu xin, được ông thánh giúp, làm phép lạ... Giáo hội Công Giáo làm tượng, để mọi người nhớ đến ông thánh này, vậy thôi..
          - Đâu, ông thánh có chết đâu, ổng đang quỳ dưới nhà thờ cầu nguyện kìa.... Mà má để ý không, cái tượng này còn có chút tóc, ông kia đầu hói hoàn toàn...

          Mẹ nó cười, bế nó lên cao để nhìn rõ tượng hơn. Con bé gật gà gật gù,
          - Ừ nhỉ, cái tượng chỉ có vòng tóc chung quanh đầu, còn phía trên là hói hoàn toàn, hmmm.... vậy thì ông thánh Antôn này giống ông thánh Antôn đang quỳ kia... Má à, cho con đến nói chuyện với ông thánh Antôn kia chút nhé...
          - Thôi con, để ông thày dòng đó cầu nguyện chút con, mình đi về con ạ...


          Con bé hí hửng theo mẹ bước ra khỏi cửa nhà thờ, lại một dịp được phẩy nước thánh và nhân danh cha con thánh thần lia lịa!

          **** Minh Đức, Nov'2005 ****

          #5
            Minh Đức 22.11.2005 19:45:06 (permalink)
            Thằng bé mắc chứng kỷ thị

            Thằng bé tóc vàng hoe, mắt xanh màu da trời, da trắng hồng, miệng lúc nào cũng chúm chím cười. Nó đang học lớp 2 tại một trường tư nhân cho trẻ bình thường, dù theo hồ sơ lý lịch, nó bị chứng kỷ thị nhẹ. Nhìn thằng bé vui vẻ, xã giao với mọi người, chẳng ai tin rằng thằng bé có bịnh gì khác với trẻ đồng lứa. Đôi mắt nó lúc nào cũng tươi vui, láu lỉnh lắm. Thế mà nói chuyện với mẹ nó, người nghe mới ngẩn người ra về bệnh tình của thằng nhỏ.

            Mẹ nó chỉ mới khoảng ba mươi mấy, dù theo ngôn ngữ chung chung của tây phương về ba mươi mấy tuổi ở phụ nữ, có nghĩa là mẹ nó đã mất đi cái vẻ đẹp của thời xưa ấy.... Nhìn người phụ nữ cao to, kếch sù về dáng vóc, khuôn mặt với cặp kiếng to giống cú vọ, có lẽ nhiều người Á châu không quen, có lẽ sẽ không hiểu được tại sao bà lại có thể sản xuất được hai đứa con xinh như tiên vậy.

            Bà ta khó tính! Ai cũng biết được điều đó nếu đã có dịp quan sát bà ta, hoặc có cơ hội nói chuyện với bà ít là một lần. Câu hỏi thường vấn vương nhiều người: con bà nhìn hiền như cục bột, tại chúng nó có mẹ khó, hay tại vì đứa bé kỷ thị làm bà trở thành quạu cọ như thế? Lại lý luận theo tây phương loại gàn: tại bà lúc có thai, quá khó khăn, nên đứa bé bị ảnh hưởng phần nào về tâm lý?

            Dĩ nhiên là chẳng ai biết chắc được câu trả lời....


            Bà này ghét một cô giáo ở trường lắm. Bà kể, khi con bà mới vào trường học đó, thằng bé dù bị chứng kỷ thị nhẹ, vậy mà bà giáo vẫn không châm chước cho thằng bé một tí nào cả. Thực tế là thằng nhỏ bị phạt đứng ngoài sân mỗi ngày vì hết tội này đến tội kia.

            Nào, ai chỉ mới nhìn thằng nhỏ sơ sơ mỗi ngày, có lẽ sẽ thương hại thằng nhỏ lắm, và đâm ra ghét cái bà giáo nào đó đã vô tình vô cảm với một đứa bé bịnh nạn thế.

            Nhưng có lẽ bà giáo làm thế, vì bà đâm bực tại sao mình bị một đứa trò không bình thường như các trẻ khác?


            ***

            Quan sát thằng bé một lần kỹ càng hơn, giờ ăn trưa, thày giáo mới của trường quyết định sẽ là anh hùng cứu thế của thằng nhỏ. (Thày nghe chuyện thằng bé mãi, nên phát thương hại nó và mẹ nó).

            Mười phút đầu trôi qua, thày giáo thấy thằng nhỏ lẩn thẩn kiếm một góc sân, lủi thủi ngồi xuống, mở hộp đựng thức ăn trưa, và tẩn mẩn chậm rãi ăn. Một con bé 3 tuổi được mẹ dẫn vào trường chơi lúc trưa, thấy thằng bé ngồi một mình, nó chạy lại chào thằng bé. Thằng bé kỷ thị vui vẻ chào lại, nhưng trong vòng mấy giây, đôi mắt của nó trở thành tinh ranh quỷ quái lạ thường. Nó nhìn con bé chăm chăm như thể con bé là một con ruồi sắp bị nó xé xác ra thành từng mảnh từng mảnh một. Con bé 3 tuổi sau khi kể lể cho thằng bé nghe nhiều chuyện kỳ thú mà không được hưởng ứng, nó chán, bắt đầu chạy vòng quanh đó chơi. Thằng bé giả vờ không để ý, nhưng nó giơ cẳng ra gạt cho con bé té mấy lần. Đôi mắt nó lúc này không còn vẻ vui tươi nữa, nhưng là đôi mắt của kẻ săn, nhất định tiêu diệt con thú đang bị săn. Con bé 3 tuổi dường như không biết, nó chạy chán, lại ngồi xuống, lại bi ba bi bô kể lể cho thằng bé 7 tuổi nghe nhiều chuyện khác. Thằng bé mắt long lên, màu mắt nó lúc này trở thành xám xanh lạnh lùng. Nó co cẳng, nhắm đạp con bé thẳng mặt mấy lần, nhưng con bé né được. Sự kiện được chứng kiến bởi mẹ con bé 3 tuổi và ông thày giáo mới. Cả hai vẫn theo dõi thằng bé từ lúc đầu, xem nó làm gì. Thấy thằng bé bắt đầu xử sự lạ lùng, cả hai ngừng nói chuyện, dặng hắng, nghiêm giọng đe thằng bé, "Ben!"

            Mẹ con bé 3 tuổi im lặng dẫn con đi chỗ khác.

            Thày giáo mới ngẩn ngơ... Trẻ kỷ thị có vụ này nữa sao? Bình thường nhìn chung chung, thấy nó vẫn hiền lành như thiên thần vậy! Có thằng con như vậy, hèn chi mẹ nó không điên lên là phải....


            ***

            Em gái của thằng bé kỷ thị mò đến chơi với anh. Nó nhìn nhìn hộp đựng thức ăn trưa của anh nó, và nhắc anh ăn hết. Thằng bé cười cười, lạnh lùng co cẳng đạp cho con em một cái, nhưng có lẽ con em đã quen với tính tình kỳ lạ của anh nó, nó nhảy ngay sang một bên né. Thằng anh nhắm nhắm, đạp cho con em thêm vài cái nữa, nhưng con em né khá giỏi. Con em la làng lên, "Anh Ben, má dặn anh Ben bao nhiêu lần rồi là không được uýnh tui. Anh mà đạp tui thêm cái nữa là tui về tui méc ạ!"

            Thằng bé im im mắt nhìn xuống, lẳng lặng ăn. Con em có lẽ đã làm xong bổn phận mẹ giao phó mỗi ngày, nó vội vàng kéo bạn chạy mất trước khi bị thằng anh đánh hôi cho một cái nữa.

            Thằng bé nhìn trời. Đôi mắt nó lại xanh lơ như màu da trời, và khuôn mặt nó lại vui như một đứa trẻ mới được mẹ cho quà. Nhìn nó, ai biết được rằng nó mới xử sự cách kỳ quái với hai trẻ khác, hai trẻ dám đến gần nó, và hai trẻ đó, thằng bé chơi khá thân với, một là em gái của nó, một là cô bé nó vẫn thường chào hỏi mỗi ngày cách thân thiện lắm!


            Hãi hùng!

            Thằng bé sẽ ra như thế nào khi nó trưởng thành?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2005 23:51:09 bởi Minh Đức >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9