Minh Đức
-
Số bài
:
12
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 03.07.2005
|
RE: Chuyện bên đường
-
04.11.2005 23:58:43
Suy Nghĩ của Trẻ Thơ Con bé 4 tuổi thích vào nhà thờ chơi. Còn bé quá để hiểu, nó chỉ biết rằng nhà thờ là nơi có Chúa ở trong đó, với nhiều tượng Thánh: Thánh Antôn bế Chúa Hài Đồng, Thánh Nữ Maria, vân vân. Một lần chỉ vào tượng Thánh Tâm Chúa, nó hỏi, - Má à, cái đó là ai vậy? Sao ông đó máu chảy tùm lum tùm la hết, ai làm ông ta bị thương vậy? Mẹ nó giải thích bao nhiêu lần, nó vẫn lạ lắm. Con bé thích làm dấu Thánh Giá lắm (tại bản tính trẻ con, nó thích nghịch nước! Ở nhà nghịch nước, sao mẹ nó cứ la, trong khi chỗ nhà thờ này thì mẹ nó lại còn khuyến khích nó nhúng tay vào chỗ nước phép, phẩy phẩy trên đầu, trên trán, trên ngực.... Mẹ nó dạy nó cái gì ngộ lắm, "Nhân Danh Cha, và Con, và Thánh Thần, Amen". Con bé vui vẻ phẩy phẩy, làm dấu. Làm xong, nó lại nhúng tay vào bồn nước phép làm nữa. Thích quá, nó cứ xin làm đi làm lại hoài, mà mẹ nó vẫn chẳng la mới lạ chứ! Con bé có anh lớn, hơn nó một tuổi rưỡi. Sau một tháng ở trường công giáo về, anh nó kể nó nghe, - ây nhỏ, anh mới học được cái trò diễu này hay lắm. Này nhé, (chỉ tay trên trần nhà, thằng anh bảo), trên trần nhà có cái máy quạt, (chỉ xuống đất), dưới là đất, (chỉ vào vai trái, nó tiếp), bên trái có cái lò sưởi, (chỉ vào vai phải), bên phải có cái máy điều hoà không khí, (vui vẻ chỉ tay vào ngực, thằng anh nghiêm nghị), Amen! Bà nội nó đứng gần đó, dù không có đạo, nhưng bà rũ ra cười, - mẹ nó kìa, có phải thằng bé đang làm dấu thánh giá hay không? Mẹ thằng bé vội vã chạy đến hỏi nó, - đâu, con kể lại cho má nghe cái chuyện diễu của con coi. Ai dạy con vậy? - Cha Đạm ở trường. Rồi nghiêm nghị, thằng bé lập lại câu truyện với cái máy quạt trên trần nhà, mặt đất phía dưới chân, cái lò sưởi phía tay trái, cái máy điều hoà không khí bên tay phải, và hai tay chụm lại trước ngực "Amen". *** Tưởng chuyện diễu thế là xong, vậy mà bà nội ngoại đạo của bọn nhỏ nhảy tửng tửng lên, làm dữ với bố tụi nó, bắt bố tụi nó không được cho con vào trường công giáo học nữa. Bố lũ nhỏ lờ tít, làm bà nội nó giận gia đình nó hết một thời gian dài. Con bé thích vào nhà thờ lắm, có thời đang mùa đông lạnh, nó cứ dùng lý do là nhà thờ có lò sưởi ấm, xin mẹ dẫn vào nhà thờ đi lễ mỗi sáng (sau khi đưa anh nó vào mẫu giáo!)... Mẹ nó cũng vui vẻ vào, đi lễ, cầu nguyện cho hết người này đến người kia. Sau này, vì công chuyện nhà bận bịu, mẹ nó phải từ chối con bé, giải thích cho con bé hiểu là mẹ nó chỉ có thể vào những sáng nào đó (một phần vì con bé bắt đầu chán nhìn ông cha cứ loay hoay nói lẩm nhẩm cái gì đó (lúc Cha làm phép Thánh), và cứ lúc đó, nó nằng nặc đòi về nhà làm mẹ nó giận quá. Con bé không hiểu được tại sao mẹ nó lại nói là Chúa ở trong nhà Tạm phía trên. Nó chỉ ông cha mặc áo chùng đen, và tuyên bố, - Chúa kia kìa, má không thấy sao, tại lúc nào vào nhà thờ đi lễ, Chúa cũng ra mặt, và lễ xong, thì Chúa đi về nhà, và thiên hạ đi về nhà luôn. Mẹ con bé không hiểu ngôn ngữ của con bé, cho đến một lần đang đòi về, và bị mẹ từ chối, (mẹ nó bảo phải đợi lễ xong), con bé gục gặc đầu thông cảm lắm, - con hiểu rồi, mình phải chờ cho Chúa mặc áo chùng đen đi về nhà trước đã, rồi mình mới được về. Chỉ thánh giá lớn, với Chúa đóng đanh trên đó, nó thường tư lự hỏi mẹ, - má, sao Chúa kia đi về nhà rồi, mà Chúa này còn ở đây? Được mẹ dạy cho cách bái quỳ mỗi khi vào và trước khi ra nhà thờ, con bé thích chí lắm (nó tin rằng đó là một kiểu múa mới!). Có lần mẹ nó bảo chào ông thánh Antôn rồi về, nó vui vẻ bái ông thánh một cái. Mẹ nó dạy nó ngay, - con ạ, bái quỳ là chỉ giành cho Chúa. Mình không bái quỳ các thánh con nhé, con chào gật đầu khẽ như thế này là được rồi! Con bé thích tượng thánh Antôn lắm. Ngay bên tay trái của nhà thờ có tượng lớn với ông thánh Antôn bế Chúa Hài Đồng. Cạnh ngay đó là chỗ cho giáo dân đốt nến, cầu nguyện xin thánh Antôn. Con bé và anh nó thích nghe mẹ kể chuyện thánh Antôn bị Chúa Hài Đồng thử thách, và sau được Chúa thưởng cho thấy dung nhan Ngài. Con bé để ý, cứ đến giờ cho rước lễ, là nó lại thấy một thánh Antôn bước vào nhà thờ, và sau đó, ông thánh này lên xin rước lễ. Có lần nó chỉ tay, mừng rỡ, - má kìa, má kìa, ông thánh Antôn vào nhà thờ kìa. Con bé không hiểu tại sao mẹ nó lại bảo đó chỉ là một ông thầy dòng Phan-xi-cô khó khăn đến đi lễ. Hmm, rõ ràng là ông thánh Antôn mà, cũng áo dòng nâu nâu, cũng cái dây buộc lòng thòng ngang bụng, cũng cái bụng bừ bự, cũng cái đầu hoi hói đó. Cả đến dáng người to cao, tuổi tác cũng in hệt như tượng. Sáng hôm nay, sau khi đút mớ tiền lẻ vào hộp, trước khi đốt đèn cầy (đó là cái thú của con bé!), nó chỉ tượng Thánh Antôn, hỏi, - má à, sao ông thánh này cứng ngắc vậy? - À, tại ông Thánh này chết lâu rồi con, nhưng hồn ông ta lên thẳng trời, và giờ nhiều người cầu xin, được ông thánh giúp, làm phép lạ... Giáo hội Công Giáo làm tượng, để mọi người nhớ đến ông thánh này, vậy thôi.. - Đâu, ông thánh có chết đâu, ổng đang quỳ dưới nhà thờ cầu nguyện kìa.... Mà má để ý không, cái tượng này còn có chút tóc, ông kia đầu hói hoàn toàn... Mẹ nó cười, bế nó lên cao để nhìn rõ tượng hơn. Con bé gật gà gật gù, - Ừ nhỉ, cái tượng chỉ có vòng tóc chung quanh đầu, còn phía trên là hói hoàn toàn, hmmm.... vậy thì ông thánh Antôn này giống ông thánh Antôn đang quỳ kia... Má à, cho con đến nói chuyện với ông thánh Antôn kia chút nhé... - Thôi con, để ông thày dòng đó cầu nguyện chút con, mình đi về con ạ... Con bé hí hửng theo mẹ bước ra khỏi cửa nhà thờ, lại một dịp được phẩy nước thánh và nhân danh cha con thánh thần lia lịa! **** Minh Đức, Nov'2005 ****
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy, có lá buồn gầy... dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em...
|