Chuyện bên đường
Minh Đức 01.08.2005 16:02:04 (permalink)
Lâu lâu được bữa ngày nắng đẹp, tâm hồn phơi phới vì không phải bận rộn chuyện thi cử, tiền chủ nợ đòi, vân vân, tôi bèn nổi hứng xách ba lô lên đường đi lang thang.

Canh giờ giấc hẳn hoi, để nếu bà chị có đến nhờ dẫn chó đi chơi dùm, thì tôi đã biến dạng, tôi ung dung dùng con đường tắt lẹ nhất để ra ga xe lửa.

Thấy một cái xe lửa vù qua, tôi chắc lưỡi, "ha, ông chẳng lo, nhỡ xe này, ông vẫn còn cái xe khác!"

Thấy cái xe thứ hai đến khi tôi vẫn còn cả ba bốn trăm thước xa khỏi, tôi lượng quãng đường, và nhún vai, "bỏ! làm sao chạy nổi nó!"

Nhìn thời khóa biểu xe chạy, e hèm, phải chờ những 10 phút nữa lận! Thiệt là phí thời gian vàng ngọc!

Dù cái bảng chỉ dẫn nói rõ ràng là phải chờ bên sân ga số hai, nhưng tôi chẳng tin. Cứ chắc chắn là hay nhất. Thế là tôi bắt đầu đảo mắt lia lịa, một mắt bên ga số hai, một mắt bên ga số ba, và thỉnh thoảng ngó chồm sang sân ga số một. Thấy cái xe lửa từ xa xa tiến lại, tôi ược chừng, và cười thầm,

"cho những người bên sân ga số một chết nhé! (tại ga đó chỉ làm việc ngày thường. Các ngày cuối tuần, ga đó bị đóng cửa)"


Tai lừa đứng thẳng lên nghe ngóng, a, nó nói cái gì vậy, xe đến ngay bây giờ? Sao nó lại chạy bên sân ga số một.... ?

Nhìn xuống cặp cẳng ốm yếu, tôi lượng sức.... Một số người bắt đầu ù chạy vòng sang bên sân ga số một. Tôi ngần ngừ chút, rồi cũng co giò chạy thục mạng.... Vừa chạy, tôi vừa thầm chửi cha chửi mẹ cái đứa nó đổi chương trình tuyến đường xe lửa chạy mà không báo trước).


Đó, đời sống nó có những cái bất ngờ như thế đó. Tưởng cứ ra đường, theo luật lệ là yên thân sao?



Thở hào hễn, tôi phóng thẳng vào khu ghế trống trong xe. Hai nàng và một chàng đang ngồi trong băng ghế đối diện. Một chàng và một nàng có vẻ tình tứ với nhau lắm, nàng ra vẻ chiếm hữu chàng, bằng cách ngồi gác một đùi to tướng qua cặp cẳng ốm yếu khong kheo của chàng.... Y dà.... Chàng âu yếm vờn tóc nàng một chút, rồi xì xà xì xèo với nàng qua một ngôn ngữ có vẻ rất trung hoa, rồi chàng nhắm nghiền cặp mắt ngáy phò phò vui vẻ....

Nàng quay qua bên cạnh, nói chuyện với một nữ nhân khác. Cô này đang cúi xuống, lia lịa bấm nút cái điện thoại di động nhỏ xíu. Cô cười thỉnh thoảng. Nhìn cô, tôi đoán chắc cô phải rất thanh tú, qua cặp lông mày đen đẹp, qua cái mũi nhỏ, qua cằm thon nhọn.... Đến đôi mắt của cô, tôi đoán cũng đẹp lắm. Cô cứ chúm chím cười mãi, làm tôi nghĩ đến các nữ lang sắc nước hương trời trong các phim Trung quốc....

Bỗng cô ngẩng đầu lên, nhìn sang bạn cô, và hai bên nói một tràng dài tiếng lạ, mà tôi tin chắc là Trung quốc.


Tôi ngẩn người, vì có nhìn thẳng thế này, tôi mới biết là cô chỉ có thể giữ vai đầy tớ quê mùa trong các phim ảnh Trung quốc. Tôi lạ lùng, quả là quái đản kỳ lạ, một thiếu nữ khi nhìn xuống, đẹp như lá mùa xuân, hiền hòa, thơ ngây, khuôn mặt thanh tú, nhưng khi nhìn thẳng, lại... e hèm, không đẹp chút nào cả.... Nhất là mỗi khi cô cười, tôi lại càng thấy đời sao trớ trêu quá....


Tôi chỉ muốn rống lên khóc!



#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9