PHỐ NHỎ XA
TUYẾT TRẮNG
Tuyết trắng xoá
đóng thành băng tảng
Nhộm sắc màu
bảng lảng trời hoàng hôn
Gió vi vu
Tiếng rít mãi gọi hồn
Xa xôi quá
buốt dồn nơi tim nhỏ
Khúc Niệm Từ
GỌI HỒN
Hồn ai đấy
dựa cội thông giá buốt
Lạnh hồn thơ
lạnh cả nỗi người chờ
Đã xa rồi
không trở lại giấc mơ
Người vào mộng
ai ơ thờ phiêu lảng
Tiếng gà gáy
không thể chờ đợi sáng
Nương gió mây
hồn tản mạn khói bay
Vần thơ xưa
còn đọng vết hình hài
Ngàn năm nhớ
tình thơ ai bỏ dở
Người đứng ngắm
vầng Trăng than thở
Dải ngân hà
sao vẫn biệt mù xa
Để tình thơ
người cứ mãi lệ nhoà
Năm canh trắng
oán ca lời thổn thức
Trăng về đâu
Ta ngồi bên bờ vực
Chờ đợi hoài
tiềm thức chẳng hề quên
Trăng nghiêng nghiêng
chênh chếch ngã bên thềm
Hồn về lại
vần thơ ta nối nhịp
Chờ một ngày
số người vừa hết kiếp
Cùng bềnh bồng
quyện mãi làn khói mây
Đốt nén hương
Phút niệm cuối rơi đầy
Ngàn giọt lệ thắm giấc mơ ảo mộng
Khúc Niệm Từ
NGƯỜI ĐI
Người đi để lại bao sầu
Mà sông nhật lệ mưa ngâu tuôn tràn
Ngân Hà nay về thiên đàng
Vần thơ chưa trọn dở dang lòng người
Khúc Niệm Từ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2011 23:40:16 bởi khucniemtu >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2011 17:33:16 bởi khucniemtu >
Trích đoạn: khucniemtu
DỪNG LẠI THỜI GIAN Thời gian ơi đừng để mùa đông tan Xin dừng lại không khẽ khàng trăn trở Cho không gian đọng nguyên tình thương nhớ Để còn nghe vọng mãi tiến ai đàn Hảy lắng nghe tiếng thu rớt lá vàng Nghe đàn trổi nhịp khúc mùa sang Nghe lòng rưng rức trông hình bóng Dáng ngọc ngày xưa một chiều vàng Người ở mù sương người đợi chờ Nghe long thổn thức mộng mơ vơ Trời Nam đơn lẻ uyên trông bạn Tiêu tương tình khúc lệ ngàn tràn Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2011 22:40:58 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
ráp từng mảnh nhớ
cái nhớ ngày xưa điên cuồng vụng dại
cái nhớ bây giờ khao khát , chờ mong !
làm sao ngăn con sóng ở trong lòng ...
hay lặng thầm nhìn mây - nắng đi rong
em với tay, ngàn sao xa tít tắp
em mơ anh, anh hoá khói sương mờ
con nắng rớt bên hiên chiều một thuở
em nhặt về , cho một kiếp tình vương
này yêu thương ơi ...bao giờ đời cạn !
em nhớ anh , em yêu đến vô vàn
trăng bên cửa em mơ gì trăng tỏ
nỗi nhớ em- anh còn ở ngày mai
cho tình yêu mình mãi với thời gian …
cho tình yêu mình mãi chẳng lìa xa
mai không biết lạc về đâu nỗi nhớ ?
hay để ta _mình thôi những chờ mong !
hỏi kiếp người ngắn hay dài anh nhỉ ?
mà sao em nghe năm tháng long đong !
ngày đông lạnh ,vòng tay cho không tới
ráp từng mảnh nhớ nối lời yêu thương …
Dec.24.Noel.2010.dzuylynh
Bài thơ này của anh dzuylynh hay quá, mình đem vào đây cho NHóc Galaxies đêm về hiện hồn đọc nhé, nhưng Nhóc phải đi ngay khi tiếng gà gáy sáng đấy. Nếu cứ mê thơ đọc mãi, quên đi , hồn sẽ phi tán. Hic...hu hu hu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2011 10:48:54 bởi khucniemtu >
RỤNG MỘT VẦN THƠ
Giật mình tim đập bàng-hoàng
Nghe tin cháu đã vội-vàng... đi đâu ?
Đêm về sương giãi canh thâu
Nhìn trăng nào thấy... nơi đâu Ngân-Hà
Vần thơ nhỏ lệ khóc oà
Thương cho cháu sớm lìa xa cõi trần
Dẫu đời là áng phù-vân
Vội chi đi để câu vần nơi đây
Lá vàng đeo đẳng trên cây
Lá xanh rụng xuống trời hay chăng trời !
Đành cam chúc cháu đôi lời
An-bình, siêu thoát về nơi vĩnh-hằng.
RĐinh
(Theo tin từ Ngọc-Mai)
DÁNG THU
Dáng thu buồn quá Thu ơi
Sương chiều thu trắng vàng rơi lối về
Tóc xanh buông dài hẹn thề
Tình Thu xa thẵm dáng về sương chao
Poem
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2011 14:54:19 bởi poem >
TÌM DẤU THU XƯA
Người về tìm dấu thu xưa
Bao mùa lá đổ Thu chưa quên sầu
Đường dài hun hút xa sâu
Bước chân vội vã lá nhầu theo sau
Poem
LỐI THU THƠ
Lối Thu thơ mộng bên nhau
Ngày còn đi lại Thu chao nắng vàng
Màu Thu mấy độ tiết sang
Có còn đôi bóng ? Bên đàng Thu rơi !
TANG SẦU
Mình Thu đứng giữ trơ vơ
Người xưa đâu vắng sương mờ phủ tang
Thu đi để lại lá vàng
Cứ rơi rơi mãi về ngàn ... ngàn xa
Sương rơi hay lệ Thu nhoà !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2011 15:23:36 bởi poem >
Lá Thu rơi rụng nửa chừng
Rừng Thu thảng thốt rưng rưng mưa tràn
...
Xuân về ấm cả cõi lòng
Mà quê hương mãi ngóng trông em về
Một người đợi mãi câu thề
Sao em xa mãi sơn khê núi ngàn
Một chiều mưa rớt bên đàng
Em không về lại cung đàn gãy đôi
Xa rồi em đã ra rồi
Từ li lệ rải bồi hồi giấc mơ
Em đi bỏ lại vần thơ
Để người canh cánh ước mơ em về
Đính kèm (1)
Chúc nhiều lộc, phúc - phước, tài
Sao ai quên chúc thọ hoài với em
Xuân này chân sáo qua thềm
Không em ai hát vang rền Xuân ca
Nắng chang mà sao mưa oà
Lệ trời lã chã mặn mà thấm môi
Em chúc anh chị đẹp đôi
Sao em bỏ dở lời khôi hài buồn
Xuân nay em trở về nguồn
Đất trời quê Nội thân thương âm hồn
Đính kèm (1)
" Bao giờ cho đến bây giờ
Em vẫn nhớ mãi người chờ đợi em "
Vậy mà... Em mãi ngủ yên
Không còn trở dậy mặc thềm sương rơi
Dâng tràn lệ thắm tuôn rơi
Em về đất lạnh nghẹn lời mưa kêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2011 19:59:41 bởi JENIFER >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: