Ai mua sầu riêng  !                      Lòng buồn thơ có vui đâu         Gánh hoài  cái gánh u sầu bán rao         Ai mua  buồn, tủi không nào !         Bán chi sầu thãm nghẹn ngào ai mua ??                   Giữa dòng danh lợi  hơn, thua          Ta đi bán đả bao mùa đau thương         Đường trơn lắm nẻo đoạn trường         Chợ chiều tàn chợ chán chường làm sao                    Sầu riêng oằn gánh nghẹn ngào         Chất chồng cay đắng ngấm vào tâm,can          Nắng chiều vài sợi chưa tan         Bóng hoàng hôn đã nhẹ nhàng ghé qua                    Mái ấm con trẻ chờ cha         Chân mòn, gối mõi xót xa phận mình          Thời gian sao cứ vô tình         Để ta tiếc nuối ngoảnh nhìn phía sau                    Qúa khứ một thời thương đau         Một thời tang tóc trắng màu vây quanh         Bánh xe luân hồi quay nhanh         Mười năm xây đắp cổ thành cô đơn                ngoncogiodua                         
    Ai...?             
     Với chị..., em... xót nỗi đau    
     Lòng buồn, dễ có, vui đâu, bao giờ    
     Thơ em, lời... đã nhạt mơ...    
     Mộng còn chi nữa, để... ngơ ngẩn sầu...?             
     Bán ai, cả nỗi cơ cầu...?    
     Dòng đời, lạnh lắm, duyên sâu, một người!    
     Đường trơn, tội! Trái tim côi...    
     Chợ chiều trôi nổi, miệng... đời thế gian...             
     Nắng chiều, đốt... cháy tâm can    
     Chất chồng vai nhỏ, vệt loang cuộc đời    
     Hoàng hôn, nhẹ, bóng buông lơi    
     Mình riêng lữ khách, hát lời... bơ vơ...             
     Thôi! Tim riêng, bớt... mong chờ...    
     Ấp ôm con trẻ, lời thơ.. đọng buồn...    
     Thời gian, điểm mái tóc suơng    
     Cũng đừng tiếc nữa..., dặm đường, trót qua...             
     Chị về, gọn... gói bôn ba...    
     Nghe lần mây trắng, mắt nhòa tóc tang    
     Bánh xe, luân... kiếp người sang    
     Em, mong xây đắp, mộng vàng, dẫu xưa...             
     lanh.ktq                     
   
    CHỜ   
       
    Chiều lùa Đông lạnh tuyết mùa   
    Bâng khuâng ta thắt chỉ đùa vải tim   
    Áo tình đan vội mũi kim   
    Thu sầu, Hạ nhớ, Xuân chìm dấu xưa   
       
    Lời thơ anh hỏi chị "ai"   
    Vần buồn lắng đọng mi cay nặng sầu   
    Bánh thời gian vội về đâu   
    Cho tình da diết mây nhàu buồn tênh   
       
    Người đi...người ở nào quên   
    Ngày xưa trăn trở vẫn nên câu buồn   
    Phương xa anh nhìn mưa tuôn   
    Hỏi về chị vẫn còn buồn chờ không   
       
    Mây trôi xa xít trời đông   
    Có vòng trở lại máu hồng về tìm   
    Có còn ngày ấy về tìm   
    Cho lời hẹn cũ về riêng người thề   
       
    Tháng ngày chị vẫn bộn bề   
    Bên đàn con nhỏ gối thề không anh   
    Anh qua bao đoạn thăng trầm   
    Vẫn mong xây đắp trăm năm...dẫu là   
       
    Chiều nay cánh én là là   
    Hót vang từng tiếng gợi ta những gì...   
    Thời gian đi...thời gian ghi   
    Lá mùa vẫn mãi lỡ thì tiết sang   
       
    Bóng ai mờ lối sương tràn!   
    Rưng rưng Thu rớt lá vàng...lại rơi !   
    Lại thêm mùa nữa chơi vơi   
    Rừng xưa vắng bóng người nơi phương nào   
       
    Anh về có kịp chuyến tàu   
    Chị còn đứng ngóng bên rào giậu thưa   
    Mùa sang anh về kịp chưa   
    Ngoài trời rưng rức cơn mưa đầu mùa !   
       
    !   
    !   
    !   
       
    Galaxies   
       
    ( Đọc thơ buồn của 2 chị em Cô và Chú  hay quá, cháu cảm xúc nên cảm tác vần thơ góp vui ạ !)