THƯƠNG TIẾC MỘT NGƯỜI
Em ra đi giữa đông buốt giá
Khi tuổi xuân còn nguyên dáng ngọc ngà
Em mang theo cả những ước mơ
Bỏ lại bên đời nghìn trùng nổi nhớ
Đành sao em... trần gia còn nặng nợ
Công sinh thành dưỡng dục- cưu mang
Tình người nghĩa nặng nhân gian
Tình yêu chưa ngỏ đành buông xuôi nhắm mắt
Về đi em! thế gian nhiều hoa thơm trái ngọt
Có vầng trăng, có nhạc, có thơ
Có bạn bè và những ước mơ
Bao người tiếc nhớ! em đành đi đi mãi
Trời mùa đông mà lá xanh rụng dại
Để lá vàng... ngơ ngác xót đau
Em ra đi bầu trời vắng vì sao
Sao toả sáng cho đời hạnh phúc
Hỡi Trời cao người nhẫn tâm thúc dục
Cướp mất em tôi đang tuổi xuân thì
Tạo hoá bất công gieo rắc phân ly
Khép đời con gái bao ước mơ, hoài vọng
Thôi từ nay...
vắng xa rồi hình bóng
Em của tôi...
đã nhắm mắt ngàn thu
Ngủ đi em...
gió mãi cất tiếng ru
Em hảy ngủ...
theo lờ ru của gió!
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2011 23:36:36 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >