BẾN XƯA
Ta theo em về … Bến đò xưa
Một thời đầy ắp tuổi mộng mơ
Có giòng nước biếc trôi năm tháng
Đò đợi đưa khách qua bốn mùa
Ngày ấy … Những chiều em tan học
Chờ chuyến đò ngang đưa qua sông
Chuông trường rộn rã. Ta bước vội
Bến nước sông quê lặng lẽ giòng
Xuân, Hạ, Thu, Đông. Thời gian trôi
Ân tình đùm lại những buồn vui
Ta theo vận nước. Mùa chinh chiến
Bỏ bến đò xưa – Một bóng người !
Hẹn ước một chiều trên phố Đông
Ngày về mai nở dịp vui Xuân
Đan tay rảo bước trong vườn mộng
Quên ngày vượt suối, đêm băng rừng…
Thế rồi, bão tố lại nổi lên
Con đường xưa ấy lạc mất tên
Ta, trôi theo bước chân phiêu lãng
Ân tình xuôi giòng nước – Lục bình !
Ngày tháng chìm dần trong mắt nâu
Ta về, gặp lại ánh trăng đầu
Bỗng dưng thấy nghẹn hồn non nước
Thấm mãi tim ta những giọt sầu !
Cao nguyên phố, 21-9-2013
Dzạ Lữ Kiều