LẠC QUÊ
Nhiều năm trở lại quê nhà
Mà ta cảm thấy xót xa trong lòng
Quê hương một thuở vàng son
Tàu xe tấp nập – Bốn phương tụ về
Dân làng nếp sống thói quê
Áo dài ra chợ. Đi – về, dạ - thưa !
Thầm lòng văn hóa Việt xưa
Giàu thêm bản sắc từng mùa xuân trôi
Thế nhưng … Trời đất đổi dời
Tháng Tư năm ấy. Lòng người nát tan !
Đất đai trù phú đâu còn
Công quyền, nhà máy…Ngoặt trong chiếm rồi !
Dân hết đất, lạc xứ người
Làm thuê, gánh mướn… rạc đời nợ vay
Quê nghèo trắng cả bàn tay
Nam thanh, nữ tú …Lưu đày phố xa
Chỉ còn đây …Ông, Bà già
Cùng đàn trẻ nhỏ …ê …a.. sáng chiều
Góc vườn quê …Bóng liêu xiêu
Ra vào ngõ vắng, mòn theo tiếng cười
Mắt mờ, ngóng đợi phương trời
Con cháu về …Xây lại đời ước mơ
Đình làng, chợ búa … lưa thưa
Nỗi đau thương ấy, bao giờ cho phai !
Câu thơ chỉ để ai hoài
Trong tâm thức rộng thêm dài lời thưa
Ân tình cạn, trắng giấc mơ
Nói sao cho hết bao mùa lạc quê…
Cao nguyên phố, 18-4-2014
Dzạ Lữ Kiều