NỬA ĐỜI
Mưa chiều … Tí tách ngoài hiên
Ta đong nỗi nhớ lưu miền tình không
Ngày em bỏ bến … qua sông
Miên man ý tưởng – Thôi, không cập bờ !
Để thanh thản khúc đợi chờ
Để trôi ý nghĩ vu vơ sớm chiều
Để còn khúc hát tình yêu
Để không vướng mắt rong rêu lời buồn…
Khi ta đi nửa đoạn đường
Hết duyên, trả nợ….Còn vương vấn gì
Chỉ là một chuyến tàu đi
Qua nhiều bến đỗ… Nhiều khi hẫng lòng !
Khi vui thèm chút nắng hồng
Lúc buồn nước mắt lưng tròng …than thân!
Đời người, vốn kiếp trầm luân
Thương – yêu – giận – ghét… Cũng ngần ấy thôi.
Ta về, gieo hạt mồ côi
Mai sau bén rễ giữa trời đứng reo
Mây buồn lãng đãng mưa chiều
Nắng vui, gió đến ru điều an nhiên !
Cao nguyên phố, 23-9-2014
Dzạ Lữ Kiều
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2024 15:49:12 bởi Thanh Vân >