BẾN XƯA    
  Bao năm lưu lạc phương xa 
  Trở về quê mẹ vỡ òa khúc nôi 
  Đường chiều gió lộng mây trôi 
  Lá vàng lác đác khẽ rơi bên lề    
  Bến đò một thưở đi về 
  Đìu hiu sông vắng mụ mê giọt buồn 
  Một thời áo trận phong sương 
  Qua sông … em chống, chèo. Thương kiếp nghèo!    
  Ngày mưa, tháng nắng … sớm, chiều 
  Nón nghiêng che, quai lụa điều, tóc cao 
  Trong ngần mắt biếc, lời chào… 
  Khiến tim tôi vỡ lao xao mộng tình    
  Đời trai trong cuộc chiến chinh 
  Bao nhiêu bến đổ để mình tích thương 
  Tàn theo phiên chợ máu xương 
  Ngày về bến cũ, em buông mái chèo    
  Sang sông, giọt nắng vàng reo 
  Cau, trầu, vôi đỏ, tiền cheo … em về! 
  Tôi buồn bỏ lại sông quê 
  Lên non tìm chút bùa mê trải lòng    
  Với lời thề bến nước sông 
  Cho giòng đời khỏi đục, trong phận mình 
  Bến xưa … Tôi nhặt bóng tình 
  Vốc từng ngụm nước hỏi mình … Đầy – vơi (?)    
  Cao nguyên phố, 06-5-2012 
  Dzạ Lữ Kiều