KỶ VẬT
Cuối năm … dọn nhà ăn Tết
bỗng bắt gặp chiếc “Biđông” bằng I nox
được cất giữ từ lâu …
Một thời, đã theo tôi như hình với bóng
trong suốt chiều dài hành quân xa
mặc biển – rừng – ngày – đêm – mưa – nắng
nó giữ cho tôi được nhịp sống
dù chỉ còn một ngụm nước cỏn con
để lên đèo, xuống núi
xông pha trận mạc…
nó giữ cho tôi niềm tin khi bị thương (rửa sạch vết máu …)
hay đối mặt quân thù trong những lần xung kích
Và, không trễ nải một giây nào
trên đường trực thăng vận hay bên bờ chiến hào…
Chiếc Bi đông đeo nặng trên vai tôi còn hơn người vợ
hay người tình của kẻ chiến binh
dù khi địch bị thương kêu gào khát nước
nó cũng sẵn sàng không nuối tiếc điều gì
(trong quân lệnh : không cho phép thờ ơ với mạng sống
của người bạn cùng chiến hào hay quân địch… cũng thế thôi )
Thế rồi … Một ngày giã từ vủ khí
nó vẫn theo mình trên cánh đồng khô, nức nẻ
trên chiếc xe “Đạp nước” vùng quê nghèo
treo lủng lẳng bên người suốt mấy giờ liền không xuống đất
để vận hành cho kịp nước lên đồng bừa ải…
Chiếc Bi đông lại theo chân tôi vào tận “Vùng Kinh tế mới”
nhịp đập trái tim theo từng nhát rựa, cuốc, cào …
nó treo bên hông chiếc “áo bao cát” rách nhàu
vá chằng chịt hằng trăm mảnh !
(dù không quá khổ, nhưng che được mắt người thắng cuộc …)
nó được đưa lên môi tu liên tục để giảm bớt nhiệt, cơn khát
mỗi lần đốn củi, đốt than…
nó cũng theo tôi lang thang những ngày rong duỗi
thồ than về thành phố hoa lệ một thời
trước ghi đông xe đạp chẳng buồn nửa lời
dọc đường gió bụi !
Cho đến một ngày, người phu than có ăn, có mặc
nó ngủ yên bình trong một góc nhỏ - lãng quên !
để hôm nay thực sự hiện nguyên hình
khi tuổi tác tôi đã quá lứa – da mồi, tóc bạc…
bứớc chân rời rạc mỗi lần đi
nhưng nó vẫn sáng loáng, trẻ trung
như thời kỳ theo tôi, mới lớn
trong ánh mắt lờ mờ tôi buộc miệng ;
“Cảm ơn chiếc Bi đông !”
Phố núi, 13-01-2014
Dzạ Lữ Kiều